Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài
Chương 95: Tối Nay Ra Ngoài Ngủ.
Cherrie
04/01/2021
Trở về nhà, Lệ Tử Sâm cũng thông báo cho Đường Cẩm Hoa và Lệ Từ Liêm biết anh sẽ mang Vũ Minh Nguyệt đi cùng. Bà ấy quả thật có chút không nỡ, nhưng mà bà biết con trai bà đang sợ cái gì.
" Minh Nguyệt, con sang đó nhớ giữ gìn sức khỏe! Mẹ sẽ để Tiểu Uyển đi cùng chăm sóc cho con!" Đường Cẩm Hoa vuốt nhẹ tóc Vũ Minh Nguyệt nói.
" Con biết rồi ạ! Mẹ ở đây cũng giữ sức khỏe ạ!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười đáp.
Nhưng Lệ Từ Liêm lại không thích như vậy, ông ấy sợ cô bầu bì làm phiền Lệ Tử Sâm làm việc." Minh Nguyệt, hay là con ở nhà đi! Phụ nữ có thai sẽ vướng víu đàn ông làm việc lớn!" Ông ta lên tiếng ngăn cản.
" Lệ Từ Liêm, phụ nữ mang thai vướng víu sao? Vậy sao lúc tôi mang bầu Tử Sâm đến tháng thứ 7 rồi, mà ông vẫn nhất quyết đưa tôi đi công tác cùng ông vậy? Không trả lời được thì tối nay ngủ phòng khách!" Đường Cẩm Hoa không hài lòng, bà ấy nhướng mày hỏi.
" Cái đó sao tính được! Bởi vì bây giờ tình hình nước F đang nguy hiểm, con bé mang thai sang bên đó sẽ không tốt! Anh là đang quan tâm cho Minh Nguyệt thôi!" Ông ta lập tức chống chế, cũng phải thôi, lần trước ngủ ở phòng khách đã làm ông ta sợ rồi.
" Ông đừng có ngụy biện, sống với nhau hai mươi mấy năm trời tôi còn không hiểu ông sao? Lệ Từ Liêm, tối nay ra ngoài mà ngủ!" Đường Cẩm Hoa cứng rắn nói.
Lệ Từ Liêm đang muốn nói gì, nhưng sợ bà ấy giận hơn nữa nên đành im lặng. Ông ta có thể hổ báo với tất cả mọi người, chỉ trừ Đường Cẩm Hoa là không dám.
Hành lý người hầu đã giúp cô soạn rồi, nhưng cũng chỉ mang theo một vài thứ cần thiết, quần áo khi nào qua đến nước F sẽ mua sau.
Biết tin Lệ Tử Sâm dẫn Vũ Minh Nguyệt đi cùng, Lệ Tư Ý như muốn phát bệnh. Cô ta còn tưởng mình có thể xử lý cái thai trong bụng Vũ Minh Nguyệt, nhưng bây giờ xem ra là không làm được rồi.
" Xem như là mày may mắn đi! Thời gian vẫn còn rất dài! Tao muốn xem thử mày có thể trốn tránh được bao lâu?" Cô ta nghiến răng ken két nói.
Chiều hôm sau Lệ Tử Sâm và Vũ Minh Nguyệt cùng nhau ra sân bay, Đường Cẩm Hoa cũng đi tiễn hai người. Nghĩ đến phải xa con dâu hai tháng, ánh mắt bà ấy mang mác buồn.
" Minh Nguyệt, qua đó nhớ gọi cho mẹ thường xuyên nha! Ăn uống nhiều một chút, đừng để đói bụng! Thằng nhóc này có ăn hiếp con, thì nói với mẹ, để mẹ giải quyết nó!" Bà ấy nắm tay cô căn dặn.
" Anh ấy sẽ không bắt nạt con đâu, mẹ cứ yên tâm! Con nhất định sẽ ăn uống đầy đủ!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, cô cũng chỉ đi có hai tháng thôi, chứ có phải đi luôn đâu, người mẹ chồng này thật đáng yêu mà.
Sau một hồi bịn rịn chia tay, cả hai cùng lên chuyên cơ, nhanh chóng bay lên bầu trời xanh thẳm. Mất 4 tiếng mới đến nơi, Vũ Minh Nguyệt cả chuyến bay đều ngủ trên vai anh.
Buổi tối chuyên cơ đáp xuống sân bay, hai người được xe chuyên dụng chở về biệt thự của Lệ Gia ở nước F. Không mất bao lâu đã đến nơi, ở đây còn có phần rộng lớn và tráng lệ hơn biệt thự bên kia. Vũ Minh Nguyệt ngồi yên trên xe chẳng muốn động đậy, đi lâu như vậy cô dĩ nhiên rất mệt.
" Tử Sâm, bế em vào trong đi! Em đi không nổi nữa rồi!" Cô làm nũng ôm lấy cổ Lệ Tử Sâm nói.
" Được rồi! Em là nữ hoàng của anh mà!" Lệ Tử Sâm mỉm cười nói, anh đưa tay nhẹ nhàng bế bổng cô lên, hai người đi vào trong.
Vừa vào đến phòng ngủ, cô đã lăn ra giường nằm thoải mái.
" Em muốn ăn gì? Bây giờ anh sẽ nói người hầu chuẩn bị bữa tối cho em!" Lệ Tử Sâm cởi áo khoác bên ngoài, rồi hỏi cô.
" Em ăn cái gì cũng được!" Cô nhìn anh trả lời.
Lệ Tử Sâm đi đến bên giường, anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô nói." Lát nữa anh còn có công việc, em cứ ngủ trước đi! Ngày mai nếu như em muốn dạo phố thì anh sẽ cử người đưa em đi!"
Vũ Minh Nguyệt vui vẻ gật đầu, cô cũng biết anh đến đây là vì công việc, dĩ nhiên cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Lại nói đến nhà Lưu Gia, không phải chỉ có một mình Lưu Phi Phàm còn sống, mà ngay cả Lưu Cao Lãng cũng may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Có điều ông ta đã trở thành người tàn phế, đôi chân đã không thể sử dụng được nữa. Mỗi ngày ông ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ, xin người ta chút tiền để sống qua ngày.
Nơi ông ta ở cách xa nước Z, ông ta chỉ có thể cố gắng dành dụm ít tiền xin được, chờ ngày quay về báo thù Lệ Tử Sâm.
" Cái tên ăn mày này mau cút đi! Chỗ người ta làm ăn cứ đến xin xỏ, thật bẩn thiểu!" Một chủ tiệm ăn thấy ông ta cứ lê lết gần quán ăn của mình, tức giận đá Lưu Cao Lãng một cái, khiến ông ta ngã lăn ra đất.
" Tôi đi ngay! Tôi đi ngay!" Biết mình thân cô thế cô, ông ta nói rồi vội bò sang một chỗ khác.
Đến nơi an toàn rồi, ông ta mới tức tối chửi mắng tên chủ tiệm lúc nãy." Thằng khốn nạn! Tao trù cho mày mau sớm dẹp tiệm!"
Nghĩ đến hoàn cảnh thê thảm của mình, ông ta lại càng hận Lệ Tử Sâm hơn." Lệ Tử Sâm, tao đi đến ngày hôm nay là do mày! Vợ con của tao chết cả rồi, tao lại trở thành kẻ tàn phế! Mày cứ chờ đó đi, tao có làm ma cũng không tha cho mày!" Ông ta nói.
\_\_\_\_\_**
" Minh Nguyệt, con sang đó nhớ giữ gìn sức khỏe! Mẹ sẽ để Tiểu Uyển đi cùng chăm sóc cho con!" Đường Cẩm Hoa vuốt nhẹ tóc Vũ Minh Nguyệt nói.
" Con biết rồi ạ! Mẹ ở đây cũng giữ sức khỏe ạ!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười đáp.
Nhưng Lệ Từ Liêm lại không thích như vậy, ông ấy sợ cô bầu bì làm phiền Lệ Tử Sâm làm việc." Minh Nguyệt, hay là con ở nhà đi! Phụ nữ có thai sẽ vướng víu đàn ông làm việc lớn!" Ông ta lên tiếng ngăn cản.
" Lệ Từ Liêm, phụ nữ mang thai vướng víu sao? Vậy sao lúc tôi mang bầu Tử Sâm đến tháng thứ 7 rồi, mà ông vẫn nhất quyết đưa tôi đi công tác cùng ông vậy? Không trả lời được thì tối nay ngủ phòng khách!" Đường Cẩm Hoa không hài lòng, bà ấy nhướng mày hỏi.
" Cái đó sao tính được! Bởi vì bây giờ tình hình nước F đang nguy hiểm, con bé mang thai sang bên đó sẽ không tốt! Anh là đang quan tâm cho Minh Nguyệt thôi!" Ông ta lập tức chống chế, cũng phải thôi, lần trước ngủ ở phòng khách đã làm ông ta sợ rồi.
" Ông đừng có ngụy biện, sống với nhau hai mươi mấy năm trời tôi còn không hiểu ông sao? Lệ Từ Liêm, tối nay ra ngoài mà ngủ!" Đường Cẩm Hoa cứng rắn nói.
Lệ Từ Liêm đang muốn nói gì, nhưng sợ bà ấy giận hơn nữa nên đành im lặng. Ông ta có thể hổ báo với tất cả mọi người, chỉ trừ Đường Cẩm Hoa là không dám.
Hành lý người hầu đã giúp cô soạn rồi, nhưng cũng chỉ mang theo một vài thứ cần thiết, quần áo khi nào qua đến nước F sẽ mua sau.
Biết tin Lệ Tử Sâm dẫn Vũ Minh Nguyệt đi cùng, Lệ Tư Ý như muốn phát bệnh. Cô ta còn tưởng mình có thể xử lý cái thai trong bụng Vũ Minh Nguyệt, nhưng bây giờ xem ra là không làm được rồi.
" Xem như là mày may mắn đi! Thời gian vẫn còn rất dài! Tao muốn xem thử mày có thể trốn tránh được bao lâu?" Cô ta nghiến răng ken két nói.
Chiều hôm sau Lệ Tử Sâm và Vũ Minh Nguyệt cùng nhau ra sân bay, Đường Cẩm Hoa cũng đi tiễn hai người. Nghĩ đến phải xa con dâu hai tháng, ánh mắt bà ấy mang mác buồn.
" Minh Nguyệt, qua đó nhớ gọi cho mẹ thường xuyên nha! Ăn uống nhiều một chút, đừng để đói bụng! Thằng nhóc này có ăn hiếp con, thì nói với mẹ, để mẹ giải quyết nó!" Bà ấy nắm tay cô căn dặn.
" Anh ấy sẽ không bắt nạt con đâu, mẹ cứ yên tâm! Con nhất định sẽ ăn uống đầy đủ!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, cô cũng chỉ đi có hai tháng thôi, chứ có phải đi luôn đâu, người mẹ chồng này thật đáng yêu mà.
Sau một hồi bịn rịn chia tay, cả hai cùng lên chuyên cơ, nhanh chóng bay lên bầu trời xanh thẳm. Mất 4 tiếng mới đến nơi, Vũ Minh Nguyệt cả chuyến bay đều ngủ trên vai anh.
Buổi tối chuyên cơ đáp xuống sân bay, hai người được xe chuyên dụng chở về biệt thự của Lệ Gia ở nước F. Không mất bao lâu đã đến nơi, ở đây còn có phần rộng lớn và tráng lệ hơn biệt thự bên kia. Vũ Minh Nguyệt ngồi yên trên xe chẳng muốn động đậy, đi lâu như vậy cô dĩ nhiên rất mệt.
" Tử Sâm, bế em vào trong đi! Em đi không nổi nữa rồi!" Cô làm nũng ôm lấy cổ Lệ Tử Sâm nói.
" Được rồi! Em là nữ hoàng của anh mà!" Lệ Tử Sâm mỉm cười nói, anh đưa tay nhẹ nhàng bế bổng cô lên, hai người đi vào trong.
Vừa vào đến phòng ngủ, cô đã lăn ra giường nằm thoải mái.
" Em muốn ăn gì? Bây giờ anh sẽ nói người hầu chuẩn bị bữa tối cho em!" Lệ Tử Sâm cởi áo khoác bên ngoài, rồi hỏi cô.
" Em ăn cái gì cũng được!" Cô nhìn anh trả lời.
Lệ Tử Sâm đi đến bên giường, anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô nói." Lát nữa anh còn có công việc, em cứ ngủ trước đi! Ngày mai nếu như em muốn dạo phố thì anh sẽ cử người đưa em đi!"
Vũ Minh Nguyệt vui vẻ gật đầu, cô cũng biết anh đến đây là vì công việc, dĩ nhiên cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Lại nói đến nhà Lưu Gia, không phải chỉ có một mình Lưu Phi Phàm còn sống, mà ngay cả Lưu Cao Lãng cũng may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Có điều ông ta đã trở thành người tàn phế, đôi chân đã không thể sử dụng được nữa. Mỗi ngày ông ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ, xin người ta chút tiền để sống qua ngày.
Nơi ông ta ở cách xa nước Z, ông ta chỉ có thể cố gắng dành dụm ít tiền xin được, chờ ngày quay về báo thù Lệ Tử Sâm.
" Cái tên ăn mày này mau cút đi! Chỗ người ta làm ăn cứ đến xin xỏ, thật bẩn thiểu!" Một chủ tiệm ăn thấy ông ta cứ lê lết gần quán ăn của mình, tức giận đá Lưu Cao Lãng một cái, khiến ông ta ngã lăn ra đất.
" Tôi đi ngay! Tôi đi ngay!" Biết mình thân cô thế cô, ông ta nói rồi vội bò sang một chỗ khác.
Đến nơi an toàn rồi, ông ta mới tức tối chửi mắng tên chủ tiệm lúc nãy." Thằng khốn nạn! Tao trù cho mày mau sớm dẹp tiệm!"
Nghĩ đến hoàn cảnh thê thảm của mình, ông ta lại càng hận Lệ Tử Sâm hơn." Lệ Tử Sâm, tao đi đến ngày hôm nay là do mày! Vợ con của tao chết cả rồi, tao lại trở thành kẻ tàn phế! Mày cứ chờ đó đi, tao có làm ma cũng không tha cho mày!" Ông ta nói.
\_\_\_\_\_**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.