Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn
Chương 30
Hoang Xuyên Đại
13/01/2023
Chúc Hữu Tư ít khi hạn chế những yêu cầu của hắn, việc lớn hay nhỏ chỉ
cần hắn cam đoan có thế gánh chịu sẽ để hắn tự mình làm chủ, xưa nay
chưa từng ép buộc.
Nghe hắn nói vậy cũng không nói thêm nữa, ngược lại hỏi hắn: "Việc công ty có cần giúp đỡ không?"
Chuyện của Dương Tích huyên náo quá lớn, ngay cả bà cũng đã biết từ trưa, Chúc Xuyên bắt chéo chân tùy ý nói: "Không sao, con có thể giải quyết, còn chưa đến lúc mẹ phải ra tay. Lại nói địa vị này của ngài, tiểu đả tiểu nháo* (?!)."
(*) Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước. (?!) Câu gốc của câu này là '再说了您这地位跟我掺和什么, 小打小闹的.' mình không biết dịch như thế nào cho hợp lý hết:<.
Chúc Hữu Tư hiểu rằng việc này thực sự liên quan đến quyền bình đẳng, những chuyện thế này beta là người không có quyền lên tiếng nhất, hắn tất nhiên sẽ không mong muốn mình cạnh tranh vũng nước bùn này.
Nhắm vào Dương Tích còn đỡ, muốn nhắm vào Thịnh Hòe hay thậm chí là Hồng Diệp thì vấn đề sẽ lớn hơn.
"Xử lý cẩn thận."
"Con biết." Chúc Xuyên mở điện thoại đọc tin nhắn, Dương Tích đánh dấu Từ Ngôn, chuyện này nhiệt độ vẫn rất cao, vẫn luôn có những người không dễ bị lừa gạt kiên trì muốn biết chân tướng.
Thịnh Hòe đưa ra một tuyên bố chính thức, xảy ra rất nhiều trận ồn ào.
Weibo cá nhân của Dương Tích cũng đăng tin tỏ tình với Từ Ngôn, cũng may Dương Tích không đi theo con đường thần tượng, không bị ảnh hưởng quá nhiều. Lời xin lỗi được viết rất chân thành, xem qua sẽ biết là văn bản mà công ty viết thay.
Đây là cuộc chiến lâu dài, không phải một sớm một chiều là có thể xoa dịu người hâm mộ, thiết lập lại hình ảnh "đã kết hôn" khác, hiện tại phải chịu đựng mọi lời chửi bới.
Chúc Hữu Tư đang xem TV, Chúc Xuyên đi tới bên cửa sổ nghe điện thoại, Dịch Hiền giống như vừa tỉnh ngủ, "Anh trai, Dương Tích lên hotsearch rồi? Hắn ta đánh dấu Từ Ngôn? Còn có thai rồi?"
"...Cậu tỉnh rồi? Ngủ thêm chút nữa em bé cũng đã được sinh."
Dịch Hiền thực sự vừa mới tỉnh dậy, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn, giờ có thể tỉnh lại cũng đã là không tồi, "Xảy ra khi nào? Sao tôi không nghe cậu nói gì hết? Cậu thật sự giấu tôi."
"Tôi cũng vừa biết, chỉ sợ dương Tích cũng vừa mới biết mình có con."
Dịch Hiền ngẩn ra: "A? Vậy phải làm sao đây? Sự việc cũng quá ác liệt, Bạc Hành Trạch có bị ảnh hưởng không?"
Chúc Xuyên: "Sao giọng cậu lại giống như rất mong anh ta xảy ra chuyện?"
Dịch Hiền thì thào nói: "Vốn là anh ta có lỗi với cậu, cậu lại rộng lượng tha thứ cho anh ta, tôi làm anh em với cậu không thể ủy khuất thay cậu sao? Anh ta năm đó còn có thể gọi là chuyện người làm sao? Cho dù là không có tình cảm..."
"Dịch Hiền."
"Được được được không nói." Dịch Hiền nghe giọng hắn liền biết hắn khó chịu rồi, vội vàng đổi đề tài: "Chuyện của Dương Tích, tôi cũng có một ý nghĩ, cậu muốn nghe không?"
"Nói."
"Không phải tôi có một người bạn nhờ cậu giật dây sao? Liêu Nhất Thành, hạng mục của gã cũng liên quan đến việc omega mang thai."
Hắn không phải không nghĩ tới hạng mục này, Dương Tích lúc này cần nhiều tin tức tích cực về omega mới có thể xoay chuyển tình thế, cái dự án này giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
"Cậu quen Liêu Nhất Thành?"
Dịch Hiền dừng một chút, nói: "Quen, tôi là học sinh cấp ba, năm nào đi học đại học ở nước ngoài cũng được học bổng, có thể tin tưởng. Có phải cậu thấy người này có vấn đề ở đâu không?"
Chúc Xuyên nhất thời không nói ra được, nhưng cảm thấy người này ăn nói quá hoàn hảo, nói chuyện phiếm cũng để người ta không bắt được lỗi, hoàn hảo đến mức giọt nước không lọt qua được, người càng hoàn hảo càng phải thận trọng.
"Dạng này, cậu hẹn người ta ra, gặp mặt rồi quyết định."
Dịch Hiền liên tục không ngừng đáp ứng, "Được."
**
Bạc Hành Trạch vừa về đến công ty đã vùi mình vào đống tài liệu, liên tiếp tổ chức ba cuộc họp lớn, đi ra đến cửa phải đưa tay đỡ khung, Nghiêm Huyền có chút lo lắng, "Bạc tổng, trước tiên ngài nghỉ ngơi một chút, tôi gọi giúp ngài một chút đồ ăn?"
"Không có gì đáng ngại, giúp tôi lấy chút cà phê, cảm ơn." Bạc Hành Trạch đưa cho cô tập tài liệu trong tay, "Bất cứ cái gì cũng không cần trả lời, Từ lão gọi đến thì trực tiếp kết nối máy. Làm tốt việc của mình, không được bình lun phát biểu bất cứ cái gì trên mạng."
Nghiêm Huyền gật đầu nói, "Nhưng bên ngoài có rất nhiều người, ra vào rất khó khăn, Mâu Mâu trở về bị giấm vào đế giày, đang khóc bên ngoài."
Bạc Hành Trạch sắc mặt lạnh nhạt, "Còn có người đến nữa thì để bảo an ném ra ngoài, còn láo nháo thì báo cảnh sát đi."
"?" Nghiêm Huyền nghi hoặc, "Như vậy có thể lộ ra chúng ta quá cứng nhắc, lỡ như bọn hắn lại thêm mắm dặm muối viết rằng chúng ta phiền phức, đây chẳng phải hết đường chối cãi sao?"
Bạc Hành Trạch nhìn cô, "Chặn đường người khác, bới móc chuyện đời tư của người khác, quấy rầy cuộc sống bình thường của người khác. Nhân viên của tôi là nạn nhân, tôi còn chưa tìm họ để gây sự, bọn họ muốn gây sự đề nghị cân nhắc bản thân mình trước."
Nghiêm Huyền bật ngón cái từ tận đáy lòng, "Có lý."
"Có lý sao còn chưa đi? Để tôi làm hộ cô?"
Nghiêm Huyền vội vàng cầm văn kiện bưng chén cà phê chuồn ra ngoài, gặp Chúc Xuyên từ trong thang máy đi ra, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại tới rồi?"
"Đến xem mọi người có chuyện gì không, dù sao cũng là người của tôi gây phiền phức cho mọi người, thực xin lỗi."
Nghiêm Huyền được sủng mà lo, khoát tay, "Tôi thật muốn nói Từ thiếu gia và Dương Tích cũng có trách nhiệm một nửa, anh cũng không biết chuyện sẽ xảy ra như vậy, không sao, chúng ta có thể ứng phó."
Chúc Xuyên nheo mắt cười, "Lại muốn hỏi cô có muốn nhảy việc hay không, trợ lý kia của tôi hễ tí là mắng ông chủ, không ngọt ngào như cô."
Nghiêm Huyền bị hắn làm cho bật cười, "Tôi làm sao dám đổi việc, Bạc tổng đang tức giận, sáng nay không biết bao nhiêu người bị ngài ấy mắng đến mức khóc không dám khóc."
"Chẳng trách, mọi người trong công ty giống như bão đến nơi, được, tôi đi dỗ anh ta."
Nghiêm Huyền đưa tay chỉ về phía cửa văn phòng, sau đó đưa cốc cà phê trong tay cho hắn, "Hôm nay từ lúc đến công ty chưa ăn miếng cơm nào, mới uống một chén cà phê. Anh phải tranh thủ khuyên nhủ, ngài ấy cứ như vậy sớm muộn gì cũng đột tử."
"Được, cô đi làm việc của cô trước đi."
Lúc Chúc Xuyên đi tới cửa văn phòng Tổng giám đốc, Bạc Hành Trạch vừa ngồi xuống ghế, đưa tay nơi cà vạt, ngón trỏ móc miếng vải từ trái qua phải kéo lỏng.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Bạc Hành Trạch đang làm việc nghiêm túc, không giống với mặc thường phục ở nhà, bộ vest đen cùng áo sơ mi trắng làm anh trông lạnh lùng hơn rất nhiều, cả người đều sắc bén.
Mùi rượu thoang thoảng trong văn phòng trống trải, là mùi tin tức tố của anh.
"Cốc cốc."
"Vào đi." Bạc Hành Trạch không ngẩng đầu, lật xem tài liệu đọc chi tiết, chờ một lúc lâu không ai lên tiếng, tùy ý đưa tay ra, "Tài liệu."
Chúc Xuyên có chút thích thú cầm một tập tài liệu, đặt vào tay anh.
Bạc Hành Trạch nhận lấy, liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhàn nhạt nói: "Mới ngày đầu theo tôi sao? Mười phút nữa mới xuất phát, ra ngoài."
Chúc Xuyên hơi cúi người xuống, rút cây bút đen trong tay anh ra, chậm rãi nâng cằm anh lên, "Anh muốn tôi đi đâu? Hửm?"
Bạc Hành Trạch trực tiếp ngây người, hoàn toàn không ngờ tới người trước mặt lại xuất hiện ở đây, đây là lần đầu hắn đến phòng làm việc của anh.
"Ngốc rồi?" Chúc Xuyên vươn tay lắc lắc trước mặt anh, bị anh bắt lại kéo xuống, cứng nhắc thay đổi chủ đề.
"...Tôi xem hotsearch rồi, tình hình thế nào?"
Nói đến đây Chúc Xuyên liền đau đầu, "Còn có thể thế nào, tên khốn nạn kia không quản được nửa thân dưới của mình, không thể chịu trách nhiệm lại còn lên giường với người ta!"
Bạc Hành Trạch buột miệng: "Tôi không có."
"..." Chúc Xuyên sửng sốt, nghe giọng nói ủy khuất bên tai một hồi mới hiểu ra, "Không phải, tôi không mắng anh, chẳng qua anh cũng không quản lý tốt nửa dưới cho lắm."
"..." Bạc Hành Trạch hiếm thấy có khi lầm bẩm, "Tôi chỉ không quản được đối với em, người khác tôi đều có thể quản, là em sẽ không quản."
"Vâng vâng vâng, là vấn đề do tôi, do nó nhìn thấy tôi sẽ không nghe lời, được chưa." Chúc Xuyên bị anh 'hung hăng càn quấy' bật cười, "Vẫn là vấn đề do tôi."
Bạc Hành Trạch ánh mắt khẽ động, trong giọng nói lạnh lùng có chút ôn nhu làm cho người ta không nhịn được mà chìm sâu vào trong.
"Tôi biết, nhưng tôi muốn nói cho em, tôi có thể chịu trách nhiệm."
Chúc Xuyên bị câu này của hắn vò cho lòng mềm nhũn, trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ, dù biết thật giả khó phân biệt, nhưng hắn vẫn bị một câu như vậy đốt nóng.
"Chuyện lần này của Dương tích hơn một nửa cũng làm liên lụy đến anh, thật có lỗi."
Chúc Xuyên rất ít khi xin lỗi ai, sự việc lần này quả thực là một thảm họa đối với Bạc Hành Trạch, dù đã dốc hết sức lực nhưng hắn vẫn không thể bảo vệ được hết tất cả mọi người.
"Thù Dịch."
Chúc Xuyên bị giọng nói lạnh lùng đột ngột của anh làm sững sờ, "Hả?"
"Chúng ta đã kết hôn."
"Tôi biết, có chuyện gì sao?" Chữ trên hợp đồng là do bản thân hắn ký, tuy là giấy kết hôn ở chỗ Bạc Hành Trạch nhưng chiếc nhẫn vẫn còn trên tay hắn, chưa thể quên.
"Không có gì." Anh không thích nghe loại xin lỗi khách khí này, giống như một người xa lạ lạnh lùng lãnh đạm.
Anh muốn được thân cận, được gần gũi giống như vợ chồng.
Bạc Hành Trạch vẫy tay gọi hắn, Chúc Xuyên không rõ lắm đi qua, bị anh túm cổ tay kéo ngã vào lòng anh, kẹt giữa bàn làm việc, bóng người lập tức bao phủ.
"Chờ đã, chờ một lát."
Cửa phòng làm việc không khóa, Nghiêm Huyền bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào, Chúc Xuyên đưa tay chống lên ngực anh đẩy một cái.
Bạc Hành Trạch không có tiếp tục hôn, tư thế ôm hắn ngồi trên đùi cũng không thả lỏng, "Dì có ở nhà không?"
Chúc Xuyên kéo mạnh cà vạt, "Ai cho anh gọi là dì, anh đoán xem mẹ tôi nghe thấy có mắng anh hay không?"
Bạc Hành Trạch kỳ thật đã ấp ủ, nhưng anh không dám tùy tiện gọi lên hai chữ kia, bởi năm đó chia tay thực sự không đủ thể diện, Chúc Hữu Tư nhất định có ấn tượng với anh kém cực kỳ.
"Lát nữa ăn ở đâu? Tôi tìm người đặt chỗ trước."
Chúc Xuyên nắm tay anh nói: "Đừng, lúc này ra ngoài ăn cơm không chừng cũng bị người đi theo, mà mẹ đi đường mệt mỏi cũng không muốn ra ngoài, tôi để Nguyên Nguyên đưa chút đồ vào trong nhà, về nhà ăn đi."
Bạc Hành Trạch gật đầu, "Ừm."
"Con dâu xấu xa sắp gặp mẹ chồng, căng thẳng không?"
Bạc Hành Trạch lại gật đầu, không chút chần chừ hay giấu diếm, "Căng thẳng."
Chúc Xuyên cười khẽ, tiến tới hôn nhẹ lên môi dưới của anh, "Đừng căng thẳng, ba ba yêu anh*."
(*) Câu này trong bản raw nó là '爸爸疼你'thật đó, nên là tui phân vân không biết nên để là 'baba yêu con' hay 'baba yêu anh'
Bạc Hành Trạch cúi đầu vào cổ hắn, lẩm bẩm nói: "Tôi sẽ đối xử tốt với em, không kém bất kỳ ai, cũng không khiến em phải hối hận. Vì vậy, đừng bỏ rơi tôi, cho dù có ngày đó...cũng đừng để người khác nói cho tôi."
Anh không cách nào trải qua thêm một lần không từ mà biệt nữa.
- --
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bạc tổng: A a a a em ấy hôn tôi, em ấy chủ động!!
Nghe hắn nói vậy cũng không nói thêm nữa, ngược lại hỏi hắn: "Việc công ty có cần giúp đỡ không?"
Chuyện của Dương Tích huyên náo quá lớn, ngay cả bà cũng đã biết từ trưa, Chúc Xuyên bắt chéo chân tùy ý nói: "Không sao, con có thể giải quyết, còn chưa đến lúc mẹ phải ra tay. Lại nói địa vị này của ngài, tiểu đả tiểu nháo* (?!)."
(*) Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước. (?!) Câu gốc của câu này là '再说了您这地位跟我掺和什么, 小打小闹的.' mình không biết dịch như thế nào cho hợp lý hết:<.
Chúc Hữu Tư hiểu rằng việc này thực sự liên quan đến quyền bình đẳng, những chuyện thế này beta là người không có quyền lên tiếng nhất, hắn tất nhiên sẽ không mong muốn mình cạnh tranh vũng nước bùn này.
Nhắm vào Dương Tích còn đỡ, muốn nhắm vào Thịnh Hòe hay thậm chí là Hồng Diệp thì vấn đề sẽ lớn hơn.
"Xử lý cẩn thận."
"Con biết." Chúc Xuyên mở điện thoại đọc tin nhắn, Dương Tích đánh dấu Từ Ngôn, chuyện này nhiệt độ vẫn rất cao, vẫn luôn có những người không dễ bị lừa gạt kiên trì muốn biết chân tướng.
Thịnh Hòe đưa ra một tuyên bố chính thức, xảy ra rất nhiều trận ồn ào.
Weibo cá nhân của Dương Tích cũng đăng tin tỏ tình với Từ Ngôn, cũng may Dương Tích không đi theo con đường thần tượng, không bị ảnh hưởng quá nhiều. Lời xin lỗi được viết rất chân thành, xem qua sẽ biết là văn bản mà công ty viết thay.
Đây là cuộc chiến lâu dài, không phải một sớm một chiều là có thể xoa dịu người hâm mộ, thiết lập lại hình ảnh "đã kết hôn" khác, hiện tại phải chịu đựng mọi lời chửi bới.
Chúc Hữu Tư đang xem TV, Chúc Xuyên đi tới bên cửa sổ nghe điện thoại, Dịch Hiền giống như vừa tỉnh ngủ, "Anh trai, Dương Tích lên hotsearch rồi? Hắn ta đánh dấu Từ Ngôn? Còn có thai rồi?"
"...Cậu tỉnh rồi? Ngủ thêm chút nữa em bé cũng đã được sinh."
Dịch Hiền thực sự vừa mới tỉnh dậy, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn, giờ có thể tỉnh lại cũng đã là không tồi, "Xảy ra khi nào? Sao tôi không nghe cậu nói gì hết? Cậu thật sự giấu tôi."
"Tôi cũng vừa biết, chỉ sợ dương Tích cũng vừa mới biết mình có con."
Dịch Hiền ngẩn ra: "A? Vậy phải làm sao đây? Sự việc cũng quá ác liệt, Bạc Hành Trạch có bị ảnh hưởng không?"
Chúc Xuyên: "Sao giọng cậu lại giống như rất mong anh ta xảy ra chuyện?"
Dịch Hiền thì thào nói: "Vốn là anh ta có lỗi với cậu, cậu lại rộng lượng tha thứ cho anh ta, tôi làm anh em với cậu không thể ủy khuất thay cậu sao? Anh ta năm đó còn có thể gọi là chuyện người làm sao? Cho dù là không có tình cảm..."
"Dịch Hiền."
"Được được được không nói." Dịch Hiền nghe giọng hắn liền biết hắn khó chịu rồi, vội vàng đổi đề tài: "Chuyện của Dương Tích, tôi cũng có một ý nghĩ, cậu muốn nghe không?"
"Nói."
"Không phải tôi có một người bạn nhờ cậu giật dây sao? Liêu Nhất Thành, hạng mục của gã cũng liên quan đến việc omega mang thai."
Hắn không phải không nghĩ tới hạng mục này, Dương Tích lúc này cần nhiều tin tức tích cực về omega mới có thể xoay chuyển tình thế, cái dự án này giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
"Cậu quen Liêu Nhất Thành?"
Dịch Hiền dừng một chút, nói: "Quen, tôi là học sinh cấp ba, năm nào đi học đại học ở nước ngoài cũng được học bổng, có thể tin tưởng. Có phải cậu thấy người này có vấn đề ở đâu không?"
Chúc Xuyên nhất thời không nói ra được, nhưng cảm thấy người này ăn nói quá hoàn hảo, nói chuyện phiếm cũng để người ta không bắt được lỗi, hoàn hảo đến mức giọt nước không lọt qua được, người càng hoàn hảo càng phải thận trọng.
"Dạng này, cậu hẹn người ta ra, gặp mặt rồi quyết định."
Dịch Hiền liên tục không ngừng đáp ứng, "Được."
**
Bạc Hành Trạch vừa về đến công ty đã vùi mình vào đống tài liệu, liên tiếp tổ chức ba cuộc họp lớn, đi ra đến cửa phải đưa tay đỡ khung, Nghiêm Huyền có chút lo lắng, "Bạc tổng, trước tiên ngài nghỉ ngơi một chút, tôi gọi giúp ngài một chút đồ ăn?"
"Không có gì đáng ngại, giúp tôi lấy chút cà phê, cảm ơn." Bạc Hành Trạch đưa cho cô tập tài liệu trong tay, "Bất cứ cái gì cũng không cần trả lời, Từ lão gọi đến thì trực tiếp kết nối máy. Làm tốt việc của mình, không được bình lun phát biểu bất cứ cái gì trên mạng."
Nghiêm Huyền gật đầu nói, "Nhưng bên ngoài có rất nhiều người, ra vào rất khó khăn, Mâu Mâu trở về bị giấm vào đế giày, đang khóc bên ngoài."
Bạc Hành Trạch sắc mặt lạnh nhạt, "Còn có người đến nữa thì để bảo an ném ra ngoài, còn láo nháo thì báo cảnh sát đi."
"?" Nghiêm Huyền nghi hoặc, "Như vậy có thể lộ ra chúng ta quá cứng nhắc, lỡ như bọn hắn lại thêm mắm dặm muối viết rằng chúng ta phiền phức, đây chẳng phải hết đường chối cãi sao?"
Bạc Hành Trạch nhìn cô, "Chặn đường người khác, bới móc chuyện đời tư của người khác, quấy rầy cuộc sống bình thường của người khác. Nhân viên của tôi là nạn nhân, tôi còn chưa tìm họ để gây sự, bọn họ muốn gây sự đề nghị cân nhắc bản thân mình trước."
Nghiêm Huyền bật ngón cái từ tận đáy lòng, "Có lý."
"Có lý sao còn chưa đi? Để tôi làm hộ cô?"
Nghiêm Huyền vội vàng cầm văn kiện bưng chén cà phê chuồn ra ngoài, gặp Chúc Xuyên từ trong thang máy đi ra, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại tới rồi?"
"Đến xem mọi người có chuyện gì không, dù sao cũng là người của tôi gây phiền phức cho mọi người, thực xin lỗi."
Nghiêm Huyền được sủng mà lo, khoát tay, "Tôi thật muốn nói Từ thiếu gia và Dương Tích cũng có trách nhiệm một nửa, anh cũng không biết chuyện sẽ xảy ra như vậy, không sao, chúng ta có thể ứng phó."
Chúc Xuyên nheo mắt cười, "Lại muốn hỏi cô có muốn nhảy việc hay không, trợ lý kia của tôi hễ tí là mắng ông chủ, không ngọt ngào như cô."
Nghiêm Huyền bị hắn làm cho bật cười, "Tôi làm sao dám đổi việc, Bạc tổng đang tức giận, sáng nay không biết bao nhiêu người bị ngài ấy mắng đến mức khóc không dám khóc."
"Chẳng trách, mọi người trong công ty giống như bão đến nơi, được, tôi đi dỗ anh ta."
Nghiêm Huyền đưa tay chỉ về phía cửa văn phòng, sau đó đưa cốc cà phê trong tay cho hắn, "Hôm nay từ lúc đến công ty chưa ăn miếng cơm nào, mới uống một chén cà phê. Anh phải tranh thủ khuyên nhủ, ngài ấy cứ như vậy sớm muộn gì cũng đột tử."
"Được, cô đi làm việc của cô trước đi."
Lúc Chúc Xuyên đi tới cửa văn phòng Tổng giám đốc, Bạc Hành Trạch vừa ngồi xuống ghế, đưa tay nơi cà vạt, ngón trỏ móc miếng vải từ trái qua phải kéo lỏng.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Bạc Hành Trạch đang làm việc nghiêm túc, không giống với mặc thường phục ở nhà, bộ vest đen cùng áo sơ mi trắng làm anh trông lạnh lùng hơn rất nhiều, cả người đều sắc bén.
Mùi rượu thoang thoảng trong văn phòng trống trải, là mùi tin tức tố của anh.
"Cốc cốc."
"Vào đi." Bạc Hành Trạch không ngẩng đầu, lật xem tài liệu đọc chi tiết, chờ một lúc lâu không ai lên tiếng, tùy ý đưa tay ra, "Tài liệu."
Chúc Xuyên có chút thích thú cầm một tập tài liệu, đặt vào tay anh.
Bạc Hành Trạch nhận lấy, liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhàn nhạt nói: "Mới ngày đầu theo tôi sao? Mười phút nữa mới xuất phát, ra ngoài."
Chúc Xuyên hơi cúi người xuống, rút cây bút đen trong tay anh ra, chậm rãi nâng cằm anh lên, "Anh muốn tôi đi đâu? Hửm?"
Bạc Hành Trạch trực tiếp ngây người, hoàn toàn không ngờ tới người trước mặt lại xuất hiện ở đây, đây là lần đầu hắn đến phòng làm việc của anh.
"Ngốc rồi?" Chúc Xuyên vươn tay lắc lắc trước mặt anh, bị anh bắt lại kéo xuống, cứng nhắc thay đổi chủ đề.
"...Tôi xem hotsearch rồi, tình hình thế nào?"
Nói đến đây Chúc Xuyên liền đau đầu, "Còn có thể thế nào, tên khốn nạn kia không quản được nửa thân dưới của mình, không thể chịu trách nhiệm lại còn lên giường với người ta!"
Bạc Hành Trạch buột miệng: "Tôi không có."
"..." Chúc Xuyên sửng sốt, nghe giọng nói ủy khuất bên tai một hồi mới hiểu ra, "Không phải, tôi không mắng anh, chẳng qua anh cũng không quản lý tốt nửa dưới cho lắm."
"..." Bạc Hành Trạch hiếm thấy có khi lầm bẩm, "Tôi chỉ không quản được đối với em, người khác tôi đều có thể quản, là em sẽ không quản."
"Vâng vâng vâng, là vấn đề do tôi, do nó nhìn thấy tôi sẽ không nghe lời, được chưa." Chúc Xuyên bị anh 'hung hăng càn quấy' bật cười, "Vẫn là vấn đề do tôi."
Bạc Hành Trạch ánh mắt khẽ động, trong giọng nói lạnh lùng có chút ôn nhu làm cho người ta không nhịn được mà chìm sâu vào trong.
"Tôi biết, nhưng tôi muốn nói cho em, tôi có thể chịu trách nhiệm."
Chúc Xuyên bị câu này của hắn vò cho lòng mềm nhũn, trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ, dù biết thật giả khó phân biệt, nhưng hắn vẫn bị một câu như vậy đốt nóng.
"Chuyện lần này của Dương tích hơn một nửa cũng làm liên lụy đến anh, thật có lỗi."
Chúc Xuyên rất ít khi xin lỗi ai, sự việc lần này quả thực là một thảm họa đối với Bạc Hành Trạch, dù đã dốc hết sức lực nhưng hắn vẫn không thể bảo vệ được hết tất cả mọi người.
"Thù Dịch."
Chúc Xuyên bị giọng nói lạnh lùng đột ngột của anh làm sững sờ, "Hả?"
"Chúng ta đã kết hôn."
"Tôi biết, có chuyện gì sao?" Chữ trên hợp đồng là do bản thân hắn ký, tuy là giấy kết hôn ở chỗ Bạc Hành Trạch nhưng chiếc nhẫn vẫn còn trên tay hắn, chưa thể quên.
"Không có gì." Anh không thích nghe loại xin lỗi khách khí này, giống như một người xa lạ lạnh lùng lãnh đạm.
Anh muốn được thân cận, được gần gũi giống như vợ chồng.
Bạc Hành Trạch vẫy tay gọi hắn, Chúc Xuyên không rõ lắm đi qua, bị anh túm cổ tay kéo ngã vào lòng anh, kẹt giữa bàn làm việc, bóng người lập tức bao phủ.
"Chờ đã, chờ một lát."
Cửa phòng làm việc không khóa, Nghiêm Huyền bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào, Chúc Xuyên đưa tay chống lên ngực anh đẩy một cái.
Bạc Hành Trạch không có tiếp tục hôn, tư thế ôm hắn ngồi trên đùi cũng không thả lỏng, "Dì có ở nhà không?"
Chúc Xuyên kéo mạnh cà vạt, "Ai cho anh gọi là dì, anh đoán xem mẹ tôi nghe thấy có mắng anh hay không?"
Bạc Hành Trạch kỳ thật đã ấp ủ, nhưng anh không dám tùy tiện gọi lên hai chữ kia, bởi năm đó chia tay thực sự không đủ thể diện, Chúc Hữu Tư nhất định có ấn tượng với anh kém cực kỳ.
"Lát nữa ăn ở đâu? Tôi tìm người đặt chỗ trước."
Chúc Xuyên nắm tay anh nói: "Đừng, lúc này ra ngoài ăn cơm không chừng cũng bị người đi theo, mà mẹ đi đường mệt mỏi cũng không muốn ra ngoài, tôi để Nguyên Nguyên đưa chút đồ vào trong nhà, về nhà ăn đi."
Bạc Hành Trạch gật đầu, "Ừm."
"Con dâu xấu xa sắp gặp mẹ chồng, căng thẳng không?"
Bạc Hành Trạch lại gật đầu, không chút chần chừ hay giấu diếm, "Căng thẳng."
Chúc Xuyên cười khẽ, tiến tới hôn nhẹ lên môi dưới của anh, "Đừng căng thẳng, ba ba yêu anh*."
(*) Câu này trong bản raw nó là '爸爸疼你'thật đó, nên là tui phân vân không biết nên để là 'baba yêu con' hay 'baba yêu anh'
Bạc Hành Trạch cúi đầu vào cổ hắn, lẩm bẩm nói: "Tôi sẽ đối xử tốt với em, không kém bất kỳ ai, cũng không khiến em phải hối hận. Vì vậy, đừng bỏ rơi tôi, cho dù có ngày đó...cũng đừng để người khác nói cho tôi."
Anh không cách nào trải qua thêm một lần không từ mà biệt nữa.
- --
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bạc tổng: A a a a em ấy hôn tôi, em ấy chủ động!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.