Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật
Chương 56
Tử Thanh Du
14/11/2024
Cuối năm 2000, khi nhà máy của nhà họ Tưởng mở rộng quy mô sản xuất
tối đa, doanh số bán sữa chua Thiên Hành của nhà họ Tưởng đạt mức cao
nhất trong lịch sử, sự nghiệp của nhà họ Tưởng lên một tầm cao mới, và
cuối cùng các thành viên trong gia đình họ Tưởng cũng gặt hái được thành quả sau nhiều năm bận rộn, thì Tưởng Dư Hoài, con trai duy nhất của con trai cả nhà họ Tưởng đã mất tích.
Không nhận được bất kỳ cuộc gọi tống tiền nào, ban đầu nhận định không phải bị bắt cóc, nhà họ Tưởng không dám rùm beng treo thưởng tìm kiếm, sợ rằng những kẻ xấu sẽ phát hiện ra trước, gây bất lợi cho Tưởng Dư Hoài. Tuy toàn bộ nhà họ Tưởng đều hoảng loạn nhưng vẫn phải liên lạc với sở cảnh sát âm thầm tìm kiếm.
Thật ra Tưởng Dư Hoài không rời khỏi Lạc Thành, năm đó anh mười sáu tuổi, mùa hè Lạc Thành oi bức khó chịu, Tưởng Dư Hoài mười sáu tuổi tràn ngập vẻ hung hăng, căm ghét thế giới này.
Cậu mua một số sách hướng dẫn chế tạo thuốc nổ, không mua được thuốc nổ thì tự chế tạo, dầu thầu dầu, than củi, bột muối diêm, bột lưu huỳnh. Khi ra ngoài, số tiền cậu mang theo không nhiều, phải tự mua tất cả những thứ này.
Cậu vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, hơn nữa người còn bị tàn tật, không ai chịu cho cậu làm việc nên cậu đành đến bãi công trường gần đó nhặt những thanh sắt vụn để bán. Nhưng nếu chẳng may cậu đụng độ với một nhóm người đi nhặt sắt vụn khác, thì không những cậu chẳng nhặt được gì mà thậm chí những gì cậu nhặt được cũng bị cướp mất. Mặc dù cậu đã mười sáu tuổi, cao một mét tám, nhưng là người tàn tật, dù có đeo chân giả nhìn chẳng khác gì người bình thường, nhưng khi thực sự đánh nhau, cậu vẫn không đánh lại nổi một người đàn ông trưởng thành bình thường. Cậu thường xuyên bị cướp giật, bị đuổi đi.
Cậu cả nhà họ Tưởng chưa từng phải lo ăn lo mặc, nhưng bây giờ lại sống như một kẻ ăn xin, nếm trải mọi cay đắng, nỗi thống khổ của cuộc đời. Tuy nhiên, cậu không hề hối hận chút nào, chỉ cần nghĩ đến việc khiến cho khuôn mặt tươi cười ám ảnh kia và những ánh mắt tò mò, chế giễu đó tan thành mây khói trước mắt cậu, cậu lại có cảm giác phấn khích đến phát điên.
Nhưng thực tế thường rất tàn khốc, không có tiền thì không thể chế tạo thuốc nổ, thậm chí cậu còn không đủ ăn, đừng nói đến chuyện trả thù những kẻ đó, mà việc cậu có thể sống hay không cũng khó nói.
Một ngày nọ, cậu ngồi ở đầu đường, bụng đói đến nỗi hoa mắt, cậu nhìn những người đi ngang qua tay cầm thức ăn mà nuốt nước bọt.
Cậu lúc này, quần áo rách rưới, người và mặt bẩn thỉu, nhìn vào không ai nghĩ đây là cậu cả nhà họ Tưởng. Cậu quên mất đã bao lâu mình không ăn, vừa rồi khi đến bãi công trường nhặt sắt vụn thì lại đụng phải một nhóm người khác, cậu bị đuổi suốt một đoạn đường, người còn có thương tích. Lúc này cậu vừa mệt vừa đói, dựa vào cây cột ven đường, nhìn chằm chằm vào tiệm bán bánh bao đối diện, tính toán xem xác suất nếu cướp được bánh bao rồi bỏ chạy không bị bắt là bao nhiêu.
Đúng lúc đang nghĩ về bánh bao, trước mặt cậu quả nhiên xuất hiện một chiếc bánh bao. Chiếc bánh trắng trẻo tròn trịa tỏa ra mùi thịt hấp dẫn, một bàn tay nhỏ nhắn đang cầm nó. Cậu nhìn theo bàn tay ấy, thấy trước mặt mình là một cô bé đội bờm tai thỏ. Cô bé cũng mũm mĩm, khuôn mặt tròn trịa chẳng khác gì chiếc bánh bao trong tay cô.
“Anh đói không? Em cho anh ăn này.” Cô bé nói, rồi giơ tay kia ra: “Em còn năm hào nữa, nếu không đủ thì em mua thêm cho anh.”
Cậu dõi mắt nhìn chiếc bánh trong tay cô bé rồi lại nhìn khuôn mặt tròn như bánh bao của cô. Cậu không do dự lâu, chộp lấy chiếc bánh đưa lên miệng, đồng thời lấy luôn cả đồng xu năm hào trong tay cô bé. Cậu vừa ăn bánh vừa nhanh chân bỏ chạy, cô bé chạy chậm theo cậu. Cậu tăng tốc, mặc dù là người khuyết tật, mặc dù vừa bị thương khi bị truy đuổi, nhưng với đôi chân dài, cậu đã nhanh chóng bỏ xa cô bé một quãng dài.
Ban đầu, cậu chỉ muốn quay lại nhìn xem có thoát khỏi cô bé được không, nhưng không ngờ khi cậu quay lại thì thấy trước mặt cô có thêm một người, người đó là phụ nữ trung niên, tóc cắt ngắn qua tai.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc này bà ta đang ngồi xổm trước mặt cô bé như đang dỗ dành cô bé đi theo bà ta, rõ ràng cô bé rất cảnh giác với bà ta, có thể thấy người phụ nữ trung niên này không phải người quen của cô bé.
Người phụ nữ trung niên thấy không dỗ được liền định cưỡng ép kéo cô bé đi, ánh mắt cô bé nhìn về phía cậu, chỉ tay về phía cậu rồi chỉ người phụ nữ trung niên.
Tưởng Dư Hoài không muốn quan tâm, quay người định đi nhưng đi được vài bước thì dừng lại, chiếc bánh bao trong tay vẫn chưa ăn hết, lòng bàn tay vẫn nắm chặt đồng xu năm hào.
Chiếc bánh bao này là thứ duy nhất cậu được ăn trong hai ngày qua.
Đến khi cậu quay lại, người phụ nữ trung niên đã kéo cô bé đi được một đoạn, cô bé vừa vùng vẫy, vừa nhìn về phía cậu, ánh mắt ngập tràn nước mắt, cầu cứu cậu.
Tưởng Dư Hoài liếc nhìn xung quanh, rút ra một chiếc cán bột do người khác vứt bỏ từ trong thùng rác. Cậu cầm theo cán bột đi tới, không chút khách khí, một gậy đánh vào tay người phụ nữ.
Tưởng Dư Hoài ngập tràn vẻ hung ác, ra tay cũng rất tàn nhẫn, người phụ nữ kêu lên đau đớn, lập tức buông tay, cô bé thừa cơ chạy đến trốn sau lưng Tưởng Dư Hoài. Động tĩnh này đã làm kinh động đến những người xung quanh, lúc này không ít người nhìn về phía này. Có lẽ người phụ nữ trung niên kia cũng biết mình đuối lý, lại đánh giá chiều cao của Tưởng Dư Hoài, tự biết không phải đối thủ của cậu, lầm bầm chửi mấy câu rồi bỏ đi.
Tưởng Dư Hoài ném cái cán lăn bột sang một bên, không thèm nhìn cô bé kia lấy một cái rồi quay người bỏ đi, nhưng cô cứ lẽo đẽo theo sau, mãi cho đến khi không thể thoát được nữa, cậu đành dừng bước, lạnh lùng nhìn cô bé, nói: “Đừng theo tôi nữa!”
Cô cho cậu một chiếc bánh bao, cậu giúp cô một việc, xét ra thì cũng coi như huề cả rồi.
Cô bé sợ cậu sẽ bỏ rơi mình nên túm chặt lấy góc áo cậu, không nói gì cả, chỉ chớp chớp đôi mắt to long lanh nhìn cậu. Tưởng Dư Hoài lạnh lùng giật mạnh góc áo đang bị cô bé túm lấy, quay người bỏ đi, còn cô bé thì vẫn đi theo sau.
Tưởng Dư Hoài bỏ nhà ra đi đang sống trong một cái kho gỗ bỏ hoang ở ngoại thành, cái kho gỗ này có lẽ trước đây là do những người nông dân gần đó dựng lên để trông coi ruộng nương, nhưng đất ruộng đã bị nhà nước trưng thu, sau đó bán cho chủ đầu tư, chỉ là vẫn chưa triển khai xây dựng, nên khu đất này cũng bỏ hoang, cái kho gỗ gần đấy cũng không có người ở, Tưởng Dư Hoài tạm thời ở đây.
Cậu đẩy cửa bước vào, bên trong khá rộng rãi nhưng lại rất sơ sài, góc tường chất đống những nguyên vật liệu chế tạo thuốc nổ của cậu, không khí xung quanh nồng nặc mùi lưu huỳnh, thậm chí trong nhà còn không có lấy một chiếc bàn, chỉ có một chiếc giường rách nát được kê sát tường, dùng để cậu ngủ.
Cô bé bám đuôi vẫn chưa bỏ cuộc, bé gái theo sát cậu bước vào nhà, nước da trắng trẻo nõn nà cùng chiếc băng đô hình tai thỏ, trông cô bé như một con búp bê tinh xảo, không hợp chút nào với cảnh bừa bộn chật chội nơi đây.
“Đây là nhà anh sao?” Cô bé hỏi.
Tưởng Dư Hoài như mới nhận ra mình vẫn chưa tống khứ được cô bé này, cậu chẳng thèm nói lấy một lời, trực tiếp kéo luôn cô bé ra khỏi nhà rồi đóng sầm cửa lại, cánh cửa nhanh chóng vang lên tiếng gõ, cậu giả vờ không nghe thấy.
Hôm nay chạy loanh quanh cả ngày, chỉ ăn đúng một chiếc bánh bao cũng chẳng no, mệt mỏi không chịu nổi, cậu ngã xuống giường chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, ngoài trời đã đổ mưa, trong tiếng mưa còn lẫn tiếng khóc nức nở đứt quãng.
Cậu chợt nhớ đến cô bé cậu gặp hôm nay, không ngờ cô bé vẫn chưa chịu đi, ban đầu cậu không muốn để ý đến, nhưng những tiếng khóc thút thít khe khẽ cứ liên tục chui vào tai, tiếng mưa ngoài trời cũng làm cậu không thể nào chợp mắt thêm được nữa. Cậu trở mình, trong túi quần có một thứ cộm cộm đâm vào người, cậu sờ vào, thì ra là đồng xu năm hào, là đồng tiền mà cậu đã lấy từ tay cô bé kia.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tưởng Dư Hoài trằn trọc mãi trên giường, cuối cùng vẫn ngồi dậy, mở cửa ra, thấy đôi tai thỏ kia vùi trong cánh tay. Lúc này cô bé thu mình ngồi xổm ở cửa, mái hiên bên ngoài nhà kho được sửa ngắn, người cô nhỏ bé co ro ở đó vẫn bị hắt một chút mưa, đôi tai thỏ kia đã bị ướt đẫm.
Cô bé nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt ướt nhẹp, trên mặt còn đọng nước mắt.
“Nhóc bám theo tôi làm gì, về nhà đi.” Cậu quát về phía cô.
Không biết câu nói này đụng chạm đến nỗi đau nào ở cô, đôi mắt đó như đỏ hơn, tai thỏ đeo trên đầu, đôi mắt đỏ lừ kia thực sự rất giống mắt thỏ.
“Em không có nhà.” Cô nức nở nói.
“Sao có thể không có nhà được, bố mẹ nhóc đâu?”
“Mẹ em bỏ đi rồi, bà ấy đi rất xa rất xa, bố em đã có gia đình khác, em không muốn về nhà bố em, họ nói sẽ đưa em vào trại trẻ mồ côi. Trại trẻ mồ côi là một nơi rất đáng sợ, trước đây gần nhà em có một trại trẻ mồ côi, ở đó thường nghe tiếng trẻ con khóc, mẹ em bảo dù có khổ thế nào bà ấy cũng không đưa em vào trại trẻ mồ côi. Em không muốn vào trại trẻ mồ côi nên em đã bỏ trốn, em cũng không muốn quay về, nếu quay về họ sẽ đưa em vào trại trẻ mồ côi.”
Cô bé trước mắt trông có vẻ năm sáu tuổi, nói chuyện còn chưa mạch lạc, nhưng Tưởng Dư Hoài cũng nghe hiểu được kha khá. Cậu đoán có lẽ mẹ cô bé đã không còn, sau khi ly hôn thì bố cô đi bước nữa, họ không muốn gánh nặng là cô bé nên muốn đưa cô bé vào cô nhi viện, còn nhóc thì không muốn vào cô nhi viện nên đã bỏ nhà ra đi.
Không biết có phải thấy bóng dáng của mình ở trên người cô bé hay không, giống như cả hai đều là những người bị cô lập với thế giới, cho dù biến mất cũng chẳng ai quan tâm.
Cũng có thể tại đôi mắt đỏ hoe của cô bé trông tội nghiệp quá, hay chỉ vì cô bé đã đưa cho cậu chiếc bánh bao, lúc đó Tưởng Dư Hoài hung dữ, suy nghĩ điên cuồng, ghét cả thế giới và ghét tất cả mọi người, vậy mà lại nảy sinh chút thương hại không nên có đối với cô bé xa lạ trước mắt, ma xui quỷ khiến nhường ra một khe hở để cô bé vào nhà.
Ban đêm mưa gió ập đến, nhà kho bằng gỗ tứ bề lọt gió, dù là mùa hè nhưng gió lạnh ban đêm thổi vào người vẫn khiến người ta lạnh buốt cả người, cậu tỉnh giấc vì lạnh, bỗng dưng thấy hông có vật gì siết chặt, là một bàn tay nhỏ bé từ phía sau ôm lấy cậu. Cậu nhớ lại hôm nay gặp được một cô bé, cậu đã để nhóc vào nhà, sau đó nằm vật xuống giường rồi ngủ luôn, còn cô bé cũng leo lên giường nằm cạnh cậu, lúc này chắc tại lạnh nên nhóc mới ôm chặt lấy cậu để sưởi ấm.
Từ nhỏ cậu đã không quen thân thiết với người khác, đặc biệt là sau chuyện của Thẩm Vân Kiêu, cậu càng bài xích mọi người, nên việc bị cô bé ôm ngủ khiến cậu vô cùng khó chịu, cậu định gỡ tay nhóc ra, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt say ngủ của nhóc, trên đầu còn cài đôi tai thỏ, khuôn mặt mềm mại trắng hồng vẫn còn những vệt nước mắt chưa kịp lau.
Không biết tại sao, bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô bé chậm rãi nới lỏng, cậu chỉ dịch người ra xa một chút để tạo khoảng cách với cô bé, không ngờ vừa dịch ra nhóc lại vòng tay ôm cậu, nhất quyết phải ngủ sát bên cậu.
Cứ vật lộn như thế một hồi, cậu cũng mệt, thế nên mặc kệ cô bé. Gió lạnh gào thét, bên ngoài mưa như trút nước, căn nhà gỗ lung lay, gió lạnh lùa vào, cậu được một cô bé xa lạ ôm vào lòng, cậu vốn ghét thân thiết với người khác, vậy mà lần đầu tiên lại gần gũi một người như thế, còn là một cô bé mới quen một ngày, đói rét đan xen vậy mà cũng khiến cậu quên mất bản tính bài xích khi gần người khác của mình.
Hơn nữa... sau lưng áp vào một cơ thể ấm áp, có vẻ không còn lạnh như vừa rồi nữa.
Không nhận được bất kỳ cuộc gọi tống tiền nào, ban đầu nhận định không phải bị bắt cóc, nhà họ Tưởng không dám rùm beng treo thưởng tìm kiếm, sợ rằng những kẻ xấu sẽ phát hiện ra trước, gây bất lợi cho Tưởng Dư Hoài. Tuy toàn bộ nhà họ Tưởng đều hoảng loạn nhưng vẫn phải liên lạc với sở cảnh sát âm thầm tìm kiếm.
Thật ra Tưởng Dư Hoài không rời khỏi Lạc Thành, năm đó anh mười sáu tuổi, mùa hè Lạc Thành oi bức khó chịu, Tưởng Dư Hoài mười sáu tuổi tràn ngập vẻ hung hăng, căm ghét thế giới này.
Cậu mua một số sách hướng dẫn chế tạo thuốc nổ, không mua được thuốc nổ thì tự chế tạo, dầu thầu dầu, than củi, bột muối diêm, bột lưu huỳnh. Khi ra ngoài, số tiền cậu mang theo không nhiều, phải tự mua tất cả những thứ này.
Cậu vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, hơn nữa người còn bị tàn tật, không ai chịu cho cậu làm việc nên cậu đành đến bãi công trường gần đó nhặt những thanh sắt vụn để bán. Nhưng nếu chẳng may cậu đụng độ với một nhóm người đi nhặt sắt vụn khác, thì không những cậu chẳng nhặt được gì mà thậm chí những gì cậu nhặt được cũng bị cướp mất. Mặc dù cậu đã mười sáu tuổi, cao một mét tám, nhưng là người tàn tật, dù có đeo chân giả nhìn chẳng khác gì người bình thường, nhưng khi thực sự đánh nhau, cậu vẫn không đánh lại nổi một người đàn ông trưởng thành bình thường. Cậu thường xuyên bị cướp giật, bị đuổi đi.
Cậu cả nhà họ Tưởng chưa từng phải lo ăn lo mặc, nhưng bây giờ lại sống như một kẻ ăn xin, nếm trải mọi cay đắng, nỗi thống khổ của cuộc đời. Tuy nhiên, cậu không hề hối hận chút nào, chỉ cần nghĩ đến việc khiến cho khuôn mặt tươi cười ám ảnh kia và những ánh mắt tò mò, chế giễu đó tan thành mây khói trước mắt cậu, cậu lại có cảm giác phấn khích đến phát điên.
Nhưng thực tế thường rất tàn khốc, không có tiền thì không thể chế tạo thuốc nổ, thậm chí cậu còn không đủ ăn, đừng nói đến chuyện trả thù những kẻ đó, mà việc cậu có thể sống hay không cũng khó nói.
Một ngày nọ, cậu ngồi ở đầu đường, bụng đói đến nỗi hoa mắt, cậu nhìn những người đi ngang qua tay cầm thức ăn mà nuốt nước bọt.
Cậu lúc này, quần áo rách rưới, người và mặt bẩn thỉu, nhìn vào không ai nghĩ đây là cậu cả nhà họ Tưởng. Cậu quên mất đã bao lâu mình không ăn, vừa rồi khi đến bãi công trường nhặt sắt vụn thì lại đụng phải một nhóm người khác, cậu bị đuổi suốt một đoạn đường, người còn có thương tích. Lúc này cậu vừa mệt vừa đói, dựa vào cây cột ven đường, nhìn chằm chằm vào tiệm bán bánh bao đối diện, tính toán xem xác suất nếu cướp được bánh bao rồi bỏ chạy không bị bắt là bao nhiêu.
Đúng lúc đang nghĩ về bánh bao, trước mặt cậu quả nhiên xuất hiện một chiếc bánh bao. Chiếc bánh trắng trẻo tròn trịa tỏa ra mùi thịt hấp dẫn, một bàn tay nhỏ nhắn đang cầm nó. Cậu nhìn theo bàn tay ấy, thấy trước mặt mình là một cô bé đội bờm tai thỏ. Cô bé cũng mũm mĩm, khuôn mặt tròn trịa chẳng khác gì chiếc bánh bao trong tay cô.
“Anh đói không? Em cho anh ăn này.” Cô bé nói, rồi giơ tay kia ra: “Em còn năm hào nữa, nếu không đủ thì em mua thêm cho anh.”
Cậu dõi mắt nhìn chiếc bánh trong tay cô bé rồi lại nhìn khuôn mặt tròn như bánh bao của cô. Cậu không do dự lâu, chộp lấy chiếc bánh đưa lên miệng, đồng thời lấy luôn cả đồng xu năm hào trong tay cô bé. Cậu vừa ăn bánh vừa nhanh chân bỏ chạy, cô bé chạy chậm theo cậu. Cậu tăng tốc, mặc dù là người khuyết tật, mặc dù vừa bị thương khi bị truy đuổi, nhưng với đôi chân dài, cậu đã nhanh chóng bỏ xa cô bé một quãng dài.
Ban đầu, cậu chỉ muốn quay lại nhìn xem có thoát khỏi cô bé được không, nhưng không ngờ khi cậu quay lại thì thấy trước mặt cô có thêm một người, người đó là phụ nữ trung niên, tóc cắt ngắn qua tai.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc này bà ta đang ngồi xổm trước mặt cô bé như đang dỗ dành cô bé đi theo bà ta, rõ ràng cô bé rất cảnh giác với bà ta, có thể thấy người phụ nữ trung niên này không phải người quen của cô bé.
Người phụ nữ trung niên thấy không dỗ được liền định cưỡng ép kéo cô bé đi, ánh mắt cô bé nhìn về phía cậu, chỉ tay về phía cậu rồi chỉ người phụ nữ trung niên.
Tưởng Dư Hoài không muốn quan tâm, quay người định đi nhưng đi được vài bước thì dừng lại, chiếc bánh bao trong tay vẫn chưa ăn hết, lòng bàn tay vẫn nắm chặt đồng xu năm hào.
Chiếc bánh bao này là thứ duy nhất cậu được ăn trong hai ngày qua.
Đến khi cậu quay lại, người phụ nữ trung niên đã kéo cô bé đi được một đoạn, cô bé vừa vùng vẫy, vừa nhìn về phía cậu, ánh mắt ngập tràn nước mắt, cầu cứu cậu.
Tưởng Dư Hoài liếc nhìn xung quanh, rút ra một chiếc cán bột do người khác vứt bỏ từ trong thùng rác. Cậu cầm theo cán bột đi tới, không chút khách khí, một gậy đánh vào tay người phụ nữ.
Tưởng Dư Hoài ngập tràn vẻ hung ác, ra tay cũng rất tàn nhẫn, người phụ nữ kêu lên đau đớn, lập tức buông tay, cô bé thừa cơ chạy đến trốn sau lưng Tưởng Dư Hoài. Động tĩnh này đã làm kinh động đến những người xung quanh, lúc này không ít người nhìn về phía này. Có lẽ người phụ nữ trung niên kia cũng biết mình đuối lý, lại đánh giá chiều cao của Tưởng Dư Hoài, tự biết không phải đối thủ của cậu, lầm bầm chửi mấy câu rồi bỏ đi.
Tưởng Dư Hoài ném cái cán lăn bột sang một bên, không thèm nhìn cô bé kia lấy một cái rồi quay người bỏ đi, nhưng cô cứ lẽo đẽo theo sau, mãi cho đến khi không thể thoát được nữa, cậu đành dừng bước, lạnh lùng nhìn cô bé, nói: “Đừng theo tôi nữa!”
Cô cho cậu một chiếc bánh bao, cậu giúp cô một việc, xét ra thì cũng coi như huề cả rồi.
Cô bé sợ cậu sẽ bỏ rơi mình nên túm chặt lấy góc áo cậu, không nói gì cả, chỉ chớp chớp đôi mắt to long lanh nhìn cậu. Tưởng Dư Hoài lạnh lùng giật mạnh góc áo đang bị cô bé túm lấy, quay người bỏ đi, còn cô bé thì vẫn đi theo sau.
Tưởng Dư Hoài bỏ nhà ra đi đang sống trong một cái kho gỗ bỏ hoang ở ngoại thành, cái kho gỗ này có lẽ trước đây là do những người nông dân gần đó dựng lên để trông coi ruộng nương, nhưng đất ruộng đã bị nhà nước trưng thu, sau đó bán cho chủ đầu tư, chỉ là vẫn chưa triển khai xây dựng, nên khu đất này cũng bỏ hoang, cái kho gỗ gần đấy cũng không có người ở, Tưởng Dư Hoài tạm thời ở đây.
Cậu đẩy cửa bước vào, bên trong khá rộng rãi nhưng lại rất sơ sài, góc tường chất đống những nguyên vật liệu chế tạo thuốc nổ của cậu, không khí xung quanh nồng nặc mùi lưu huỳnh, thậm chí trong nhà còn không có lấy một chiếc bàn, chỉ có một chiếc giường rách nát được kê sát tường, dùng để cậu ngủ.
Cô bé bám đuôi vẫn chưa bỏ cuộc, bé gái theo sát cậu bước vào nhà, nước da trắng trẻo nõn nà cùng chiếc băng đô hình tai thỏ, trông cô bé như một con búp bê tinh xảo, không hợp chút nào với cảnh bừa bộn chật chội nơi đây.
“Đây là nhà anh sao?” Cô bé hỏi.
Tưởng Dư Hoài như mới nhận ra mình vẫn chưa tống khứ được cô bé này, cậu chẳng thèm nói lấy một lời, trực tiếp kéo luôn cô bé ra khỏi nhà rồi đóng sầm cửa lại, cánh cửa nhanh chóng vang lên tiếng gõ, cậu giả vờ không nghe thấy.
Hôm nay chạy loanh quanh cả ngày, chỉ ăn đúng một chiếc bánh bao cũng chẳng no, mệt mỏi không chịu nổi, cậu ngã xuống giường chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, ngoài trời đã đổ mưa, trong tiếng mưa còn lẫn tiếng khóc nức nở đứt quãng.
Cậu chợt nhớ đến cô bé cậu gặp hôm nay, không ngờ cô bé vẫn chưa chịu đi, ban đầu cậu không muốn để ý đến, nhưng những tiếng khóc thút thít khe khẽ cứ liên tục chui vào tai, tiếng mưa ngoài trời cũng làm cậu không thể nào chợp mắt thêm được nữa. Cậu trở mình, trong túi quần có một thứ cộm cộm đâm vào người, cậu sờ vào, thì ra là đồng xu năm hào, là đồng tiền mà cậu đã lấy từ tay cô bé kia.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tưởng Dư Hoài trằn trọc mãi trên giường, cuối cùng vẫn ngồi dậy, mở cửa ra, thấy đôi tai thỏ kia vùi trong cánh tay. Lúc này cô bé thu mình ngồi xổm ở cửa, mái hiên bên ngoài nhà kho được sửa ngắn, người cô nhỏ bé co ro ở đó vẫn bị hắt một chút mưa, đôi tai thỏ kia đã bị ướt đẫm.
Cô bé nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt ướt nhẹp, trên mặt còn đọng nước mắt.
“Nhóc bám theo tôi làm gì, về nhà đi.” Cậu quát về phía cô.
Không biết câu nói này đụng chạm đến nỗi đau nào ở cô, đôi mắt đó như đỏ hơn, tai thỏ đeo trên đầu, đôi mắt đỏ lừ kia thực sự rất giống mắt thỏ.
“Em không có nhà.” Cô nức nở nói.
“Sao có thể không có nhà được, bố mẹ nhóc đâu?”
“Mẹ em bỏ đi rồi, bà ấy đi rất xa rất xa, bố em đã có gia đình khác, em không muốn về nhà bố em, họ nói sẽ đưa em vào trại trẻ mồ côi. Trại trẻ mồ côi là một nơi rất đáng sợ, trước đây gần nhà em có một trại trẻ mồ côi, ở đó thường nghe tiếng trẻ con khóc, mẹ em bảo dù có khổ thế nào bà ấy cũng không đưa em vào trại trẻ mồ côi. Em không muốn vào trại trẻ mồ côi nên em đã bỏ trốn, em cũng không muốn quay về, nếu quay về họ sẽ đưa em vào trại trẻ mồ côi.”
Cô bé trước mắt trông có vẻ năm sáu tuổi, nói chuyện còn chưa mạch lạc, nhưng Tưởng Dư Hoài cũng nghe hiểu được kha khá. Cậu đoán có lẽ mẹ cô bé đã không còn, sau khi ly hôn thì bố cô đi bước nữa, họ không muốn gánh nặng là cô bé nên muốn đưa cô bé vào cô nhi viện, còn nhóc thì không muốn vào cô nhi viện nên đã bỏ nhà ra đi.
Không biết có phải thấy bóng dáng của mình ở trên người cô bé hay không, giống như cả hai đều là những người bị cô lập với thế giới, cho dù biến mất cũng chẳng ai quan tâm.
Cũng có thể tại đôi mắt đỏ hoe của cô bé trông tội nghiệp quá, hay chỉ vì cô bé đã đưa cho cậu chiếc bánh bao, lúc đó Tưởng Dư Hoài hung dữ, suy nghĩ điên cuồng, ghét cả thế giới và ghét tất cả mọi người, vậy mà lại nảy sinh chút thương hại không nên có đối với cô bé xa lạ trước mắt, ma xui quỷ khiến nhường ra một khe hở để cô bé vào nhà.
Ban đêm mưa gió ập đến, nhà kho bằng gỗ tứ bề lọt gió, dù là mùa hè nhưng gió lạnh ban đêm thổi vào người vẫn khiến người ta lạnh buốt cả người, cậu tỉnh giấc vì lạnh, bỗng dưng thấy hông có vật gì siết chặt, là một bàn tay nhỏ bé từ phía sau ôm lấy cậu. Cậu nhớ lại hôm nay gặp được một cô bé, cậu đã để nhóc vào nhà, sau đó nằm vật xuống giường rồi ngủ luôn, còn cô bé cũng leo lên giường nằm cạnh cậu, lúc này chắc tại lạnh nên nhóc mới ôm chặt lấy cậu để sưởi ấm.
Từ nhỏ cậu đã không quen thân thiết với người khác, đặc biệt là sau chuyện của Thẩm Vân Kiêu, cậu càng bài xích mọi người, nên việc bị cô bé ôm ngủ khiến cậu vô cùng khó chịu, cậu định gỡ tay nhóc ra, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt say ngủ của nhóc, trên đầu còn cài đôi tai thỏ, khuôn mặt mềm mại trắng hồng vẫn còn những vệt nước mắt chưa kịp lau.
Không biết tại sao, bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô bé chậm rãi nới lỏng, cậu chỉ dịch người ra xa một chút để tạo khoảng cách với cô bé, không ngờ vừa dịch ra nhóc lại vòng tay ôm cậu, nhất quyết phải ngủ sát bên cậu.
Cứ vật lộn như thế một hồi, cậu cũng mệt, thế nên mặc kệ cô bé. Gió lạnh gào thét, bên ngoài mưa như trút nước, căn nhà gỗ lung lay, gió lạnh lùa vào, cậu được một cô bé xa lạ ôm vào lòng, cậu vốn ghét thân thiết với người khác, vậy mà lần đầu tiên lại gần gũi một người như thế, còn là một cô bé mới quen một ngày, đói rét đan xen vậy mà cũng khiến cậu quên mất bản tính bài xích khi gần người khác của mình.
Hơn nữa... sau lưng áp vào một cơ thể ấm áp, có vẻ không còn lạnh như vừa rồi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.