Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật
Chương 59
Tử Thanh Du
22/11/2024
Cậu bán sắt, mua cho cô bé một túi kẹo.
Cô bé thực sự rất vui, đôi mắt sáng long lanh suốt đường về. Nhìn thấy
cô bé vui vẻ như vậy, tâm tình của cậu cũng bất giác trở nên tốt hơn.
Sau khi trở về Tưởng Dư Hoài đánh giá cô bé một chút. Tên tóc vàng nói không sai, người cô bé thật sự rất bẩn, cô bé vốn rất đáng yêu hiện giờ lại lấm lem như vậy, thực sự không dễ coi.
Tưởng Dư Hoài nhớ ra ở đây không có quần áo để cô bé mặc. Thực ra sau khi trốn nhà đi cậu cũng không để ý nhiều đến chuyện ăn mặc. Không ai có thể ngờ được người ăn mặc rách rưới giống ăn mày như cậu lại là cậu cả nhà họ Tưởng. Thế nhưng giờ phút này, nhìn cô bé lấm lem cậu lại cảm thấy không thoải mái.
Tưởng Dư Hoài nói với cô bé: "Tôi có chút chuyện phải đi ra ngoài, nhóc ở lại đây đừng có chạy lung tung."
"Chú muốn đi đâu, cháu đi với chú."
Dường như cô bé hơi căng thẳng, chắc là sợ cậu sẽ lại bỏ rơi cô bé. Cậu không quen với loại cảm giác có người cực kỳ cần mình như thế này. Nhưng không rõ vì sao, cậu vẫn hạ giọng trong vô thức, cậu nói: "Tôi sẽ trở về ngay, nhóc ở đây chờ tôi."
Có lẽ lời hứa của cậu đã trấn an cô bé, cuối cùng cô bé cũng gật đầu.
Tưởng Dư Hoài biết có một xưởng may cách đây năm ki-lô-mét. Mỗi ngày xưởng may đều sẽ bỏ đi một lượng hàng loại hai, những hàng loại hai này không thể đem ra thị trường. Có thể là đường may có vấn đề hay may sai mẫu. Nhưng những điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc mặc chúng. Mỗi ngày thôn dân gần đó đều sẽ tranh giành quần áo bỏ đi của nhà xưởng.
Đã có thôn dân gần đó vây quanh thùng rác gần nhà xưởng để nhặt đồ. Cũng may không có nhiều người lấy quần áo trẻ em, Tưởng Dư Hoài chọn được mấy món không tệ lắm.
Khi cầm quần áo trở về cậu đã nhìn thấy cô bé ngồi ở cửa nhà kho bằng gỗ từ rất xa. Lúc này mặt trời đang lặn xuống ở phía xa, bầu trời xung quanh đỏ rực, ánh chiều tà chiếu xuống trước cửa. Cô bé ngồi đó trong ánh nắng chiều màu đỏ sậm, dường như làm cho ánh sáng màu sẫm kia sáng hơn một chút.
Nhìn thấy cậu, mắt cô bé sáng lên, chân ngắn tung tăng chạy về phía cậu. Từ khi cậu bắt đầu có ký ức, dường như người trong nhà đều rất bận rộn, không có ai chờ cậu về, cũng không có ai mong cậu về. Cậu không biết là việc cậu trở về cũng sẽ khiến người khác vui vẻ như vậy.
"Chú, chú về rồi sao?" Ánh mắt cô bé nóng bỏng, cười tươi lộ ra lúm đồng tiền.
Thật sự rất không quen, cậu né tránh ánh mắt của cô bé, gật gật đầu.
Cô bé chú ý tới đồ trên tay cậu, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Quần áo cho nhóc."
"Cho cháu ư?" Ánh mắt cô bé sáng hơn.
Cậu đựng những bộ quần áo này trong một cái túi rách, cô bé nhận lấy cái túi mở ra xem, nói với giọng vui vẻ: "Là quần áo mới sao? Chú mua quần áo mới cho cháu sao?"
"Không phải mua, nhặt được."
Không biết nói là nhặt được liệu cô bé có chê hay không, nhưng hình như cô bé cũng không quan tâm nguồn gốc của số quần áo này. Cô bé vui vẻ vì nhận được quần áo mới. Cô bé ôm quần áo mới hào hứng đi vào nhà kho bằng gỗ. Trước khi đóng cửa lại, cô bé còn thò khuôn mặt tròn tròn kia ra ngoài cửa, cố ý nói với cậu: "Chú không được nhìn lén đâu nhé."
Tưởng Dư Hoài nghĩ thầm, ai muốn nhìn nhóc thay quần áo chứ, nhưng cậu cũng không nói gì, gật đầu với cô bé.
Không lâu sau cô bé mở cửa đi ra. Cô bé đã thay chiếc váy mới, chiếc váy này may hơi lệch, cánh của ong mật nhỏ trên bụng cũng bị lệch. Vậy nhưng cô bé vẫn rất thích, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nói với cậu: "Váy rất đẹp, cảm ơn chú vì đã cho cháu quần áo mới."
Chỉ là thứ người khác không cần mà không biết sao cô bé lại vui đến như vậy. Một luồng cảm xúc mơ hồ quanh quẩn trong lòng. Loại cảm xúc này lại khiến cậu phải nghiêm túc suy nghĩ, sau này có tiền sẽ mua một chiếc váy mới cho cô bé.
Vốn lúc đầu cậu thầm nghĩ có tiền rồi sẽ mua cho cô bé một chiếc váy mới. Nhưng sau khi hai người sống chung một thời gian, còn chưa mua được váy mới thì đã mua một đống thứ lặt vặt rồi.
Đầu tiên là mua cho cô bé một chiếc chăn. Trong nhà kho bằng gỗ chỉ có một chiếc giường, lúc đầu hai người ngủ chung giường, nhưng ngủ mấy tối cậu lại cảm thấy không tốt lắm. Mặc dù cô bé chỉ là một cô nhóc nhưng dù sao cũng là con gái. Cậu rất tự giác làm một cái ổ trên mặt đất để ngủ, nhưng ngủ đến nửa đêm cô bé lại xuống nằm bên người cậu, ôm lấy cậu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu hỏi cô bé tại sao không ngủ trên giường, cô bé nói quá lạnh. Cậu thử sờ tay cô bé, đúng là rất lạnh. Ở đây không có chăn, hiện giờ là mùa hè, cậu đắp bừa cái gì đó là có thể ngủ được, nhưng có lẽ con gái yếu đuối không giống con trai. Vậy nên ngày hôm sau, cậu dành cả ngày để nhặt chai nhựa đem bán. Một chiếc chăn rẻ nhất cũng phải mười đồng, cậu chưa bao giờ biết chăn lại đắt như vậy. Cậu bán chai nhựa một ngày cũng chỉ có thể kiếm được mười đồng.
Mười đồng thì mười đồng vậy, có chăn rồi buổi tối cô bé ngủ cũng thoải mái hơn. Ngoài chăn ra thì còn rất nhiều đồ lặt vặt khác. Bây giờ cậu mới biết được con gái phiền phức hơn con trai nhiều.
Ví dụ như cô bé phải chải đầu, phải mua lược cho cô bé. Tóc cô bé dài nên phải gội đầu, không thể chỉ dùng nước gội giống cậu được, còn phải mua dầu gội đầu cho cô bé. Lại không thể dùng nước lạnh để gội đầu, dùng nước lạnh gội, cô bé sẽ kêu lạnh rồi gào khóc không ngừng, phải đun nước nóng cho cô bé. Mặt khác còn phải buộc tóc, tóm lại đều là mấy chuyện vụn vặt phiền phức gì đó.
Nhiều thêm một cô bé quả thật cũng mang đến cho cậu không ít gánh nặng, nhưng cậu chưa từng bảo cô bé rời đi.
Tưởng Dư Hoài nhặt được một chiếc xe đạp, nhờ vậy mà tiện hơn rất nhiều. Sáng sớm cậu chở cô bé đi nhặt sắt vụn và rác bán lấy tiền, buổi tối đạp xe đưa cô bé về. Bọn họ không đến công trường kia nữa, sợ sẽ chạm mặt đám du côn kia. Bây giờ đã có xe đạp nên họ cũng có thể đi nơi xa hơn chút.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, cậu cũng đã quen có cô bé bên người. Từ nhỏ cậu luôn sống an nhàn sung sướng, chưa từng hầu hạ người khác. Nhưng cô bé quá nhỏ, chuyện gì cũng cần cậu chăm sóc. Cậu đã học được cách giặt quần áo và nấu cơm. Giặt quần áo có sạch hay không thì khó mà nói, dù sao giặt sạch mấy chỗ bẩn là được. Còn cơm có ngon hay không ư, cuộc sống nơi này đơn sơ, cũng chỉ có thể làm mấy món đơn giản, cũng may cô bé không kén chọn, cậu làm món gì thì cô bé ăn món đó.
Trừ những điều đó ra cậu còn phải giúp cô bé gội đầu, giúp cô bé buộc tóc. Cậu đường đường là một đứa con trai, trước giờ chưa từng buộc tóc, cũng không biết buộc thế nào. Cậu dùng dây chun buộc một cách tùy tiện, chắc chắn buộc không đẹp, nhìn từ đằng trước thì còn ổn chứ nhìn từ phía sau thì giống như ổ gà. Vậy mà cô bé cũng không chê.
Cậu chỉ có thể chăm sóc cô bé theo cách mà cậu biết. Tuy rằng cô bé không trắng mềm xinh xắn như búp bê giống lúc mới gặp, nhưng cũng may quần áo mỗi ngày đều sạch sẽ.
Cậu không hề cảm thấy phiền toái, ngược lại bởi vì có cô bé ở đây mà cuộc sống nhiều thêm một loại cảm giác thỏa mãn xa lạ. Cậu không biết chuyện này là sao, rõ ràng từ nhỏ cậu đã không thích thân thiết với người khác, rõ ràng cậu chán ghét cảm giác thân thiết với mọi người. Có lẽ lúc đầu cậu để cô bé ở lại chỉ vì cô bé và cậu đều là những người bị xã hội bỏ rơi, bọn họ xem như là đồng loại, hoặc chỉ vì cô bé cần cậu.
Thế nhưng sau đó cậu mới dần nhận ra, loại cảm giác có người cực kỳ cần cậu, cực kỳ ỷ lại vào cậu này cũng là điều cậu cần. Nói cách khác, cô bé là một loại an ủi tâm hồn, mà cậu cần loại an ủi này.
Đương nhiên Tưởng Dư Hoài cũng biết đây không phải vấn đề. Cô bé vẫn còn quá nhỏ, cô bé nên đến trường. Cậu đã suy nghĩ xem có nên dẫn cô bé về nhà hay không, nhưng cậu không muốn trở về, cậu nghĩ mình có thể nghĩ cách để cô bé đến trường.
Để buộc tóc cho cô bé đẹp hơn, Tưởng Dư Hoài còn cố ý đến tiệm cắt tóc học. Cậu không có tiền, lúc đầu chỉ trốn ở cửa xem, nhìn ông chủ làm tóc cho khách hàng. Nhưng cách làm quá phức tạp, cậu nhìn không hiểu. Sau đó cậu lại đến thêm vài lần, ông chủ cũng biết cậu. Chắc ông chủ cảm thấy lạ vì ngày nào cậu cũng trốn ở cửa nhìn lén, lại thấy cậu không làm chuyện gì xấu nên đã hỏi mục đích của cậu.
Thiếu niên hơi ngại ngùng nói: "Tóc của em gái cháu rất dài, cháu buộc không đẹp nên muốn học một chút."
Ông chủ cũng là người tốt bụng, nghe cậu nói như vậy đã gọi cậu vào rồi tự mình dạy cậu buộc. Sau khi học cùng ông chủ nửa giờ, cuối cùng cậu cũng có thể buộc được kiểu tóc đuôi ngựa.
Trên đường đi tìm cô bé cậu đã nghĩ, thật tốt, cuối cùng cô bé cũng không cần chịu đựng cái đầu ổ gà mà cậu làm cho cô bé nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng sau khi nhìn thấy cô bé, Tưởng Dư Hoài lại lắp bắp kinh hãi, cậu nhìn chằm chằm vào mái tóc ngắn của cô bé hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
"Nhóc... tóc của nhóc làm sao vậy?"
Cô bé lại đầy kích động lấy năm mươi tệ ra, nói: "Chú xem, đây là tiền cháu bán tóc đó. Vừa nãy có một dì đến mua tóc, dì ấy nói tóc cháu mọc tốt, có thể trả cháu năm mươi tệ. Vậy nên cháu đã bán tóc cho dì ấy."
Lúc Tưởng Dư Hoài đến tiệm cắt tóc học buộc tóc đã để cô bé lại cửa hàng đồ ăn nhanh, mua cho cô bé một cái đùi gà rồi bảo cô bé đợi mình ở đó. Tiệm cắt tóc ở ngay đối diện, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể nhìn thấy cô bé. Vừa rồi cậu học quá tập trung, vậy mà lại không thấy lúc cô bé bán đi mái tóc dài của mình.
"Ai cho nhóc bán tóc hả?" Tưởng Dư Hoài rất tức giận.
"Bán tóc còn được tiền đó, chú cũng không cần mệt như vậy nữa, với lại sau này tóc sẽ lại dài ra mà."
Tưởng Dư Hoài nói không rõ cảm giác trong lòng, cậu đột nhiên nhớ lại một câu truyện ngắn mình từng đọc, tên là《Món quà của Mạch Kỳ》
Cuối cùng cậu cũng học được cách buộc tóc cho cô bé, thế nhưng cô bé lại bán mái tóc dài đổi lấy tiền để giảm bớt gánh nặng cho cậu.
Cậu đã từng sống một cuộc sống giàu có sung túc. Lần đầu tiên đọc câu truyện kia cậu cũng không có cảm nghĩ gì nhiều, nhưng giờ phút này cậu mới biết được hóa ra người nghèo thật sự sẽ có nỗi buồn đó. Không phải nỗi buồn lớn khiến người khác cực kỳ bi thương, chỉ là nỗi buồn nhỏ của cuộc sống, không đến mức khiến người ta gục ngã, nhưng lại đè nén tâm can khiến họ khó chịu.
Cậu nhìn mái tóc bị cắt lởm chởm kia, rất lâu sau vẫn không thể thoát khỏi cảm giác khó chịu này.
Cô bé lại không thèm để ý, khuôn mặt vui tươi hớn hở, cô bé nói với cậu: "Có tiền rồi chúng ta có thể đi ăn món ngon."
Tưởng Dư Hoài cũng không muốn trách cứ cô bé vì chuyện này nữa, chỉ thầm nói với chình mình, sau này cậu kiếm được tiền rồi cô bé sẽ không phải bán tóc để kiếm tiền nữa. Cô bé còn nhỏ, không lâu nữa tóc sẽ lại dài ra, đến lúc đó cậu sẽ buộc cho cô bé một cái đuôi ngựa thật đẹp.
“Chú xem kìa."
Giọng cô bé chợt kéo suy nghĩ của cậu quay về. Lúc này bọn họ đang trên đường trở về, Tưởng Dư Hoài dừng xe lại, nhìn theo tay cô bé. Đó là một vườn hoa hướng dương, nụ hoa to mà đầy đặn, những cánh hoa màu vàng cũng đã rụng gần hết.
"Nhóc muốn hả?" Cậu hỏi cô bé.
Cô bé gật đầu.
"Tôi đi hái cho nhóc."
Cậu dừng xe lại, hái một bông hoa hướng dương đưa cho cô bé. Cô bé ôm hoa hướng dương trong tay. Bông hoa còn lớn hơn mặt cô bé. Cô bé dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve bông hoa rồi vui vẻ cười rộ lên: "Hoa hướng dương lớn quá, còn lớn hơn cả mặt trời."
Tưởng Dư Hoài nghĩ thầm cô bé đúng là một đứa nhóc, sao có thể lớn hơn mặt trời chứ, nhưng cậu lại cảm thấy cô bé nói như vậy rất đáng yêu.
Cô bé nói xong lại tỏ ra lo lắng, hỏi: "Nhưng chúng ta chưa được người khác cho phép đã hái hoa của người khác, có phải không tốt lắm không?"
Tưởng Dư Hoài muốn nói không phải lần trước nhóc cũng đào khoai lang nhà người khác đấy à, nhưng để cô bé an tâm vui vẻ, cậu nói: "Nhóc xem nơi này còn chẳng có bù nhìn nào, nói không chừng chỗ hoa hướng dương này không phải của ai hết đó."
Cuối cùng cô bé cũng yên lòng, Tưởng Dư Hoài lên xe tiếp tục chở cô bé tiến lên phía trước. Cô gái nhỏ ngồi ở ghế sau tựa mặt lên lưng cậu. Cậu nghe được tiếng cười thỏa mãn của cô bé.
"Chú, chúng ta có thể luôn ở bên nhau được không?"
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, chỉ còn đám mây đỏ rực như lửa phía chân trời, con đường kéo dài về phía trước tưởng chừng như không có điểm cuối, giống như dẫn thẳng vào tầng mây đỏ rực kia.
Hoàng hôn mùa hè, cơn gió thổi qua mang theo một luồng khí ấm áp. Không biết có phải do quá nóng hay không mà cậu cảm thấy trong lòng rất nóng. Cậu đã quên mình có trả lời cô bé hay không, nhưng cậu biết lúc đó mình đã gật đầu một cái. Bởi vì khi cậu gật đầu, giọt mồ hôi trên cằm đã rơi xuống cổ tay cậu, khiến tay cậu nóng lên.
Sau khi trở về Tưởng Dư Hoài đánh giá cô bé một chút. Tên tóc vàng nói không sai, người cô bé thật sự rất bẩn, cô bé vốn rất đáng yêu hiện giờ lại lấm lem như vậy, thực sự không dễ coi.
Tưởng Dư Hoài nhớ ra ở đây không có quần áo để cô bé mặc. Thực ra sau khi trốn nhà đi cậu cũng không để ý nhiều đến chuyện ăn mặc. Không ai có thể ngờ được người ăn mặc rách rưới giống ăn mày như cậu lại là cậu cả nhà họ Tưởng. Thế nhưng giờ phút này, nhìn cô bé lấm lem cậu lại cảm thấy không thoải mái.
Tưởng Dư Hoài nói với cô bé: "Tôi có chút chuyện phải đi ra ngoài, nhóc ở lại đây đừng có chạy lung tung."
"Chú muốn đi đâu, cháu đi với chú."
Dường như cô bé hơi căng thẳng, chắc là sợ cậu sẽ lại bỏ rơi cô bé. Cậu không quen với loại cảm giác có người cực kỳ cần mình như thế này. Nhưng không rõ vì sao, cậu vẫn hạ giọng trong vô thức, cậu nói: "Tôi sẽ trở về ngay, nhóc ở đây chờ tôi."
Có lẽ lời hứa của cậu đã trấn an cô bé, cuối cùng cô bé cũng gật đầu.
Tưởng Dư Hoài biết có một xưởng may cách đây năm ki-lô-mét. Mỗi ngày xưởng may đều sẽ bỏ đi một lượng hàng loại hai, những hàng loại hai này không thể đem ra thị trường. Có thể là đường may có vấn đề hay may sai mẫu. Nhưng những điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc mặc chúng. Mỗi ngày thôn dân gần đó đều sẽ tranh giành quần áo bỏ đi của nhà xưởng.
Đã có thôn dân gần đó vây quanh thùng rác gần nhà xưởng để nhặt đồ. Cũng may không có nhiều người lấy quần áo trẻ em, Tưởng Dư Hoài chọn được mấy món không tệ lắm.
Khi cầm quần áo trở về cậu đã nhìn thấy cô bé ngồi ở cửa nhà kho bằng gỗ từ rất xa. Lúc này mặt trời đang lặn xuống ở phía xa, bầu trời xung quanh đỏ rực, ánh chiều tà chiếu xuống trước cửa. Cô bé ngồi đó trong ánh nắng chiều màu đỏ sậm, dường như làm cho ánh sáng màu sẫm kia sáng hơn một chút.
Nhìn thấy cậu, mắt cô bé sáng lên, chân ngắn tung tăng chạy về phía cậu. Từ khi cậu bắt đầu có ký ức, dường như người trong nhà đều rất bận rộn, không có ai chờ cậu về, cũng không có ai mong cậu về. Cậu không biết là việc cậu trở về cũng sẽ khiến người khác vui vẻ như vậy.
"Chú, chú về rồi sao?" Ánh mắt cô bé nóng bỏng, cười tươi lộ ra lúm đồng tiền.
Thật sự rất không quen, cậu né tránh ánh mắt của cô bé, gật gật đầu.
Cô bé chú ý tới đồ trên tay cậu, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Quần áo cho nhóc."
"Cho cháu ư?" Ánh mắt cô bé sáng hơn.
Cậu đựng những bộ quần áo này trong một cái túi rách, cô bé nhận lấy cái túi mở ra xem, nói với giọng vui vẻ: "Là quần áo mới sao? Chú mua quần áo mới cho cháu sao?"
"Không phải mua, nhặt được."
Không biết nói là nhặt được liệu cô bé có chê hay không, nhưng hình như cô bé cũng không quan tâm nguồn gốc của số quần áo này. Cô bé vui vẻ vì nhận được quần áo mới. Cô bé ôm quần áo mới hào hứng đi vào nhà kho bằng gỗ. Trước khi đóng cửa lại, cô bé còn thò khuôn mặt tròn tròn kia ra ngoài cửa, cố ý nói với cậu: "Chú không được nhìn lén đâu nhé."
Tưởng Dư Hoài nghĩ thầm, ai muốn nhìn nhóc thay quần áo chứ, nhưng cậu cũng không nói gì, gật đầu với cô bé.
Không lâu sau cô bé mở cửa đi ra. Cô bé đã thay chiếc váy mới, chiếc váy này may hơi lệch, cánh của ong mật nhỏ trên bụng cũng bị lệch. Vậy nhưng cô bé vẫn rất thích, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nói với cậu: "Váy rất đẹp, cảm ơn chú vì đã cho cháu quần áo mới."
Chỉ là thứ người khác không cần mà không biết sao cô bé lại vui đến như vậy. Một luồng cảm xúc mơ hồ quanh quẩn trong lòng. Loại cảm xúc này lại khiến cậu phải nghiêm túc suy nghĩ, sau này có tiền sẽ mua một chiếc váy mới cho cô bé.
Vốn lúc đầu cậu thầm nghĩ có tiền rồi sẽ mua cho cô bé một chiếc váy mới. Nhưng sau khi hai người sống chung một thời gian, còn chưa mua được váy mới thì đã mua một đống thứ lặt vặt rồi.
Đầu tiên là mua cho cô bé một chiếc chăn. Trong nhà kho bằng gỗ chỉ có một chiếc giường, lúc đầu hai người ngủ chung giường, nhưng ngủ mấy tối cậu lại cảm thấy không tốt lắm. Mặc dù cô bé chỉ là một cô nhóc nhưng dù sao cũng là con gái. Cậu rất tự giác làm một cái ổ trên mặt đất để ngủ, nhưng ngủ đến nửa đêm cô bé lại xuống nằm bên người cậu, ôm lấy cậu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu hỏi cô bé tại sao không ngủ trên giường, cô bé nói quá lạnh. Cậu thử sờ tay cô bé, đúng là rất lạnh. Ở đây không có chăn, hiện giờ là mùa hè, cậu đắp bừa cái gì đó là có thể ngủ được, nhưng có lẽ con gái yếu đuối không giống con trai. Vậy nên ngày hôm sau, cậu dành cả ngày để nhặt chai nhựa đem bán. Một chiếc chăn rẻ nhất cũng phải mười đồng, cậu chưa bao giờ biết chăn lại đắt như vậy. Cậu bán chai nhựa một ngày cũng chỉ có thể kiếm được mười đồng.
Mười đồng thì mười đồng vậy, có chăn rồi buổi tối cô bé ngủ cũng thoải mái hơn. Ngoài chăn ra thì còn rất nhiều đồ lặt vặt khác. Bây giờ cậu mới biết được con gái phiền phức hơn con trai nhiều.
Ví dụ như cô bé phải chải đầu, phải mua lược cho cô bé. Tóc cô bé dài nên phải gội đầu, không thể chỉ dùng nước gội giống cậu được, còn phải mua dầu gội đầu cho cô bé. Lại không thể dùng nước lạnh để gội đầu, dùng nước lạnh gội, cô bé sẽ kêu lạnh rồi gào khóc không ngừng, phải đun nước nóng cho cô bé. Mặt khác còn phải buộc tóc, tóm lại đều là mấy chuyện vụn vặt phiền phức gì đó.
Nhiều thêm một cô bé quả thật cũng mang đến cho cậu không ít gánh nặng, nhưng cậu chưa từng bảo cô bé rời đi.
Tưởng Dư Hoài nhặt được một chiếc xe đạp, nhờ vậy mà tiện hơn rất nhiều. Sáng sớm cậu chở cô bé đi nhặt sắt vụn và rác bán lấy tiền, buổi tối đạp xe đưa cô bé về. Bọn họ không đến công trường kia nữa, sợ sẽ chạm mặt đám du côn kia. Bây giờ đã có xe đạp nên họ cũng có thể đi nơi xa hơn chút.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, cậu cũng đã quen có cô bé bên người. Từ nhỏ cậu luôn sống an nhàn sung sướng, chưa từng hầu hạ người khác. Nhưng cô bé quá nhỏ, chuyện gì cũng cần cậu chăm sóc. Cậu đã học được cách giặt quần áo và nấu cơm. Giặt quần áo có sạch hay không thì khó mà nói, dù sao giặt sạch mấy chỗ bẩn là được. Còn cơm có ngon hay không ư, cuộc sống nơi này đơn sơ, cũng chỉ có thể làm mấy món đơn giản, cũng may cô bé không kén chọn, cậu làm món gì thì cô bé ăn món đó.
Trừ những điều đó ra cậu còn phải giúp cô bé gội đầu, giúp cô bé buộc tóc. Cậu đường đường là một đứa con trai, trước giờ chưa từng buộc tóc, cũng không biết buộc thế nào. Cậu dùng dây chun buộc một cách tùy tiện, chắc chắn buộc không đẹp, nhìn từ đằng trước thì còn ổn chứ nhìn từ phía sau thì giống như ổ gà. Vậy mà cô bé cũng không chê.
Cậu chỉ có thể chăm sóc cô bé theo cách mà cậu biết. Tuy rằng cô bé không trắng mềm xinh xắn như búp bê giống lúc mới gặp, nhưng cũng may quần áo mỗi ngày đều sạch sẽ.
Cậu không hề cảm thấy phiền toái, ngược lại bởi vì có cô bé ở đây mà cuộc sống nhiều thêm một loại cảm giác thỏa mãn xa lạ. Cậu không biết chuyện này là sao, rõ ràng từ nhỏ cậu đã không thích thân thiết với người khác, rõ ràng cậu chán ghét cảm giác thân thiết với mọi người. Có lẽ lúc đầu cậu để cô bé ở lại chỉ vì cô bé và cậu đều là những người bị xã hội bỏ rơi, bọn họ xem như là đồng loại, hoặc chỉ vì cô bé cần cậu.
Thế nhưng sau đó cậu mới dần nhận ra, loại cảm giác có người cực kỳ cần cậu, cực kỳ ỷ lại vào cậu này cũng là điều cậu cần. Nói cách khác, cô bé là một loại an ủi tâm hồn, mà cậu cần loại an ủi này.
Đương nhiên Tưởng Dư Hoài cũng biết đây không phải vấn đề. Cô bé vẫn còn quá nhỏ, cô bé nên đến trường. Cậu đã suy nghĩ xem có nên dẫn cô bé về nhà hay không, nhưng cậu không muốn trở về, cậu nghĩ mình có thể nghĩ cách để cô bé đến trường.
Để buộc tóc cho cô bé đẹp hơn, Tưởng Dư Hoài còn cố ý đến tiệm cắt tóc học. Cậu không có tiền, lúc đầu chỉ trốn ở cửa xem, nhìn ông chủ làm tóc cho khách hàng. Nhưng cách làm quá phức tạp, cậu nhìn không hiểu. Sau đó cậu lại đến thêm vài lần, ông chủ cũng biết cậu. Chắc ông chủ cảm thấy lạ vì ngày nào cậu cũng trốn ở cửa nhìn lén, lại thấy cậu không làm chuyện gì xấu nên đã hỏi mục đích của cậu.
Thiếu niên hơi ngại ngùng nói: "Tóc của em gái cháu rất dài, cháu buộc không đẹp nên muốn học một chút."
Ông chủ cũng là người tốt bụng, nghe cậu nói như vậy đã gọi cậu vào rồi tự mình dạy cậu buộc. Sau khi học cùng ông chủ nửa giờ, cuối cùng cậu cũng có thể buộc được kiểu tóc đuôi ngựa.
Trên đường đi tìm cô bé cậu đã nghĩ, thật tốt, cuối cùng cô bé cũng không cần chịu đựng cái đầu ổ gà mà cậu làm cho cô bé nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng sau khi nhìn thấy cô bé, Tưởng Dư Hoài lại lắp bắp kinh hãi, cậu nhìn chằm chằm vào mái tóc ngắn của cô bé hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
"Nhóc... tóc của nhóc làm sao vậy?"
Cô bé lại đầy kích động lấy năm mươi tệ ra, nói: "Chú xem, đây là tiền cháu bán tóc đó. Vừa nãy có một dì đến mua tóc, dì ấy nói tóc cháu mọc tốt, có thể trả cháu năm mươi tệ. Vậy nên cháu đã bán tóc cho dì ấy."
Lúc Tưởng Dư Hoài đến tiệm cắt tóc học buộc tóc đã để cô bé lại cửa hàng đồ ăn nhanh, mua cho cô bé một cái đùi gà rồi bảo cô bé đợi mình ở đó. Tiệm cắt tóc ở ngay đối diện, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể nhìn thấy cô bé. Vừa rồi cậu học quá tập trung, vậy mà lại không thấy lúc cô bé bán đi mái tóc dài của mình.
"Ai cho nhóc bán tóc hả?" Tưởng Dư Hoài rất tức giận.
"Bán tóc còn được tiền đó, chú cũng không cần mệt như vậy nữa, với lại sau này tóc sẽ lại dài ra mà."
Tưởng Dư Hoài nói không rõ cảm giác trong lòng, cậu đột nhiên nhớ lại một câu truyện ngắn mình từng đọc, tên là《Món quà của Mạch Kỳ》
Cuối cùng cậu cũng học được cách buộc tóc cho cô bé, thế nhưng cô bé lại bán mái tóc dài đổi lấy tiền để giảm bớt gánh nặng cho cậu.
Cậu đã từng sống một cuộc sống giàu có sung túc. Lần đầu tiên đọc câu truyện kia cậu cũng không có cảm nghĩ gì nhiều, nhưng giờ phút này cậu mới biết được hóa ra người nghèo thật sự sẽ có nỗi buồn đó. Không phải nỗi buồn lớn khiến người khác cực kỳ bi thương, chỉ là nỗi buồn nhỏ của cuộc sống, không đến mức khiến người ta gục ngã, nhưng lại đè nén tâm can khiến họ khó chịu.
Cậu nhìn mái tóc bị cắt lởm chởm kia, rất lâu sau vẫn không thể thoát khỏi cảm giác khó chịu này.
Cô bé lại không thèm để ý, khuôn mặt vui tươi hớn hở, cô bé nói với cậu: "Có tiền rồi chúng ta có thể đi ăn món ngon."
Tưởng Dư Hoài cũng không muốn trách cứ cô bé vì chuyện này nữa, chỉ thầm nói với chình mình, sau này cậu kiếm được tiền rồi cô bé sẽ không phải bán tóc để kiếm tiền nữa. Cô bé còn nhỏ, không lâu nữa tóc sẽ lại dài ra, đến lúc đó cậu sẽ buộc cho cô bé một cái đuôi ngựa thật đẹp.
“Chú xem kìa."
Giọng cô bé chợt kéo suy nghĩ của cậu quay về. Lúc này bọn họ đang trên đường trở về, Tưởng Dư Hoài dừng xe lại, nhìn theo tay cô bé. Đó là một vườn hoa hướng dương, nụ hoa to mà đầy đặn, những cánh hoa màu vàng cũng đã rụng gần hết.
"Nhóc muốn hả?" Cậu hỏi cô bé.
Cô bé gật đầu.
"Tôi đi hái cho nhóc."
Cậu dừng xe lại, hái một bông hoa hướng dương đưa cho cô bé. Cô bé ôm hoa hướng dương trong tay. Bông hoa còn lớn hơn mặt cô bé. Cô bé dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve bông hoa rồi vui vẻ cười rộ lên: "Hoa hướng dương lớn quá, còn lớn hơn cả mặt trời."
Tưởng Dư Hoài nghĩ thầm cô bé đúng là một đứa nhóc, sao có thể lớn hơn mặt trời chứ, nhưng cậu lại cảm thấy cô bé nói như vậy rất đáng yêu.
Cô bé nói xong lại tỏ ra lo lắng, hỏi: "Nhưng chúng ta chưa được người khác cho phép đã hái hoa của người khác, có phải không tốt lắm không?"
Tưởng Dư Hoài muốn nói không phải lần trước nhóc cũng đào khoai lang nhà người khác đấy à, nhưng để cô bé an tâm vui vẻ, cậu nói: "Nhóc xem nơi này còn chẳng có bù nhìn nào, nói không chừng chỗ hoa hướng dương này không phải của ai hết đó."
Cuối cùng cô bé cũng yên lòng, Tưởng Dư Hoài lên xe tiếp tục chở cô bé tiến lên phía trước. Cô gái nhỏ ngồi ở ghế sau tựa mặt lên lưng cậu. Cậu nghe được tiếng cười thỏa mãn của cô bé.
"Chú, chúng ta có thể luôn ở bên nhau được không?"
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, chỉ còn đám mây đỏ rực như lửa phía chân trời, con đường kéo dài về phía trước tưởng chừng như không có điểm cuối, giống như dẫn thẳng vào tầng mây đỏ rực kia.
Hoàng hôn mùa hè, cơn gió thổi qua mang theo một luồng khí ấm áp. Không biết có phải do quá nóng hay không mà cậu cảm thấy trong lòng rất nóng. Cậu đã quên mình có trả lời cô bé hay không, nhưng cậu biết lúc đó mình đã gật đầu một cái. Bởi vì khi cậu gật đầu, giọt mồ hôi trên cằm đã rơi xuống cổ tay cậu, khiến tay cậu nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.