Chương 47: Còn có thể cứu vãn?
KiKaV
10/12/2023
Tuy nhiên, lần này phải nói là Cao thị đã không còn đường nào có thể cứu được nữa. Nguồn tài nguyên đổ vào cho sản phẩm then chốt, rốt cuộc sản xuất ra một đống sản phẩm lỗi. Không những không sử dụng được, bán ra không ai mua, mà hiện tại danh tiếng đã bị kéo cho tụt dốc không phanh, tổn thất nặng nề không chỉ ở ngành điện tử.
Các công ty con kinh doanh ở những ngành nghề khác nhau do tập đoàn Cao thị đứng đầu cũng theo đó mà bị ảnh hưởng nặng nề. Giá cổ phiếu một đường thẳng tắp lao vụt xuống vực thẳm, nguy cơ phá sản cận kề…
Khâu Tịnh đọc lướt thử một vài bài phốt trên mạng mà cười thầm. Ý là anh còn chưa ra tay, mà hiện tại tình thế đã như vậy rồi.
Thực ra Khâu Tịnh có một chút tiếc, anh đã từng đánh giá cao năng lực của Cao Dương, cậu ta đó giờ cũng không ngu ngốc tới mức độ này. Nếu Cao Dương thực sự không chơi chiêu trò bẩn thỉu, dùng năng lực để cạnh tranh, thì chưa chắc đã đem Cao thị kéo xuống bước đường này.
Có điều sau vụ việc của Cao - Bạch, có lẽ Cao Dương bị đả kích khá lớn, xử lý vấn đề ngày càng tiêu cực hơn, lý trí đã sớm không còn. Hắn ta hiện tại chỉ chăm chăm vào việc muốn đánh bại đối thủ chứ không phải là thực sự muốn phát triển doanh nghiệp của mình. Như vậy thì còn cạnh tranh cái gì nữa? Đấu đá với nhau trên thương trường đâu phải chỉ dựa vào việc hạ bệ đối thủ thì doanh nghiệp của mình sẽ dần lớn mạnh chứ?
Cao Dương là người hiểu rõ những điểm này, cho nên trước khi những sự việc gần đây xảy ra khiến cho tình thế đang dần lệch sang một bên, thì Khâu - Cao đấu đá qua lại vẫn luôn nằm ở thế cân bằng. Vì lúc đó Cao Dương còn tỉnh táo, còn giữ vững được phong độ và sự tự tin. Hiện tại…chắc là hắn điên rồi.
Trợ lý Vương nhìn nụ cười lạnh của Khâu Tịnh, bất giác rùng mình. Mấy hôm nay có Khâu thiếu phu nhân đi làm cùng, đã rất lâu rồi cậu không còn trông thấy cái bộ dáng đáng sợ của Khâu tổng nữa. Lại bị hai người Khâu tổng và thư ký Bạch này phát đường cho ăn mỗi ngày đến sắp ngấy. Nhưng mà…xem ra ăn đường thì vẫn tốt hơn đi.
“Trợ lý Vương, theo dõi sát sao Cao Dương. Tôi đoán hắn sắp phát điên mà chạy đi tìm người rồi, đã lần ra được vị trí của hai mẹ con kia chưa?”
“Đã tìm ra, Khâu tổng.”
Khâu Tịnh híp mắt, vậy là bàn cờ này đã sắp khép lại rồi ư?
“Ừ, đợi Cao Dương liên lạc với nhân viên kia thì liên hệ với bên cảnh sát Thiệu. Chú ấy sẽ chỉ cho cậu hướng đi tiếp theo.”
Đúng như Khâu Tịnh dự đoán, không bao lâu sau, anh đã nhận được thông báo. Cao Dương thực sự chạy đi tìm người. Hắn gọi cho nhân viên kia, đe dọa sẽ làm hại đến vợ con của cậu ta, bắt cậu ta mau chóng xuất đầu lộ diện.
Cảnh sát Thiệu liền thả nhân viên kia đến địa điểm hẹn với Cao Dương, sau đó an bày kỹ lưỡng mai phục và những thứ cần thiết. Lần này, Cao Dương xem như đã xong.
Cao Dương hẹn cậu nhân viên kia tới một căn nhà kho trống trải tại một vùng ven thành phố. Trong ngoài nhà kho đều bố trí người của Cao Dương, không biết là hắn thuê xã hội đen ở chỗ nào.
Sau khi nhân viên được người của Cao Dương lôi vào trong, cậu ta liền thấy Cao Dương đang ngồi chờ ở chính giữa nhà kho, nhìn thấy cậu ta thì hắn liền ném mấy tấm hình vào mặt cậu nhân viên. Là hình ảnh vợ con cậu ta đang bị nhốt trong một căn phòng tối.
“Mày to gan quá nhỉ? Vợ con còn nằm trong tay tao mà mày dám phản bội tao? Mày điên rồi đúng không? Muốn tao giết chết chúng nó đúng không?”
Cậu nhân viên lụm những bức hình kia lên xem, trông thấy vợ con mình bị người ta trói gô lại thì đau lòng như cắt, mặc dù biết rõ hiện tại cảnh sát đã mau chóng tiến đến nơi giam giữ để giải cứu người thân của mình, nhưng cậu ta vẫn sợ hãi vô cùng. Cậu nhân viên lao đến ôm chân Cao Dương, không kìm được nước mắt.
“Đừng…đừng mà…Cao tổng…đừng…Anh muốn tôi làm gì tôi liền làm…đừng làm hại vợ con tôi…tôi đưa bản thiết kế gốc cho anh!!! Được không???”
Cao Dương bực tức vô cùng. Hiện tại hắn còn cần bản thiết gốc làm cái mẹ gì nữa chứ? Hắn vung chân lên lá cậu nhân viên ra.
“Mày còn ở đây khóc lóc? Mày biết việc mày vừa làm là cái gì không? Ba cái mạng cỏn con của gia đình mày cũng không bù đắp nổi cho tổn thất của tao!!! Đưa bản thiết kế gốc cho tao? Hiện tại tao còn cần sao? Huống hồ, mày nghĩ tao vẫn còn ngu xuẩn tin mày nữa sao?”
Cậu nhân viên bị đá ngã sõng soài, cả gương mặt méo mó vẫn tiếp tục khóc lóc.
“Rốt cuộc anh muốn làm sao mới tha cho vợ con tôi đâyyy?”
Cao Dương cười lạnh.
“Công ty của tao, tao sẽ tìm cách cứu vãn, không chết được. Nhưng thằng chó Khâu Tịnh thì tao phải kéo nó xuống nước chung với tao! Không phải mày phản bội tao để quay về phục vụ cho thằng chó đó sao? Chắc là nó tin mày lắm nhỉ? Hiện tại mày nghĩ cách, tìm cho bằng được bất cứ một cái lỗi gì đó cũng được trên sản phẩm của bọn mày, tao sẽ bỏ tiền ra điều hướng dư luận. Việc này mày làm được không?”
Nhân viên kia nghe tới đây lại khóc rống lên.
“Cao tổng…việc này…việc này…”
Cao Dương bị sự chần chừ của tên nhân viên làm cho phát điên, hắn quát lớn: “Mày sợ Khâu Tịnh hay mày sợ vợ con mày chết?”
Các công ty con kinh doanh ở những ngành nghề khác nhau do tập đoàn Cao thị đứng đầu cũng theo đó mà bị ảnh hưởng nặng nề. Giá cổ phiếu một đường thẳng tắp lao vụt xuống vực thẳm, nguy cơ phá sản cận kề…
Khâu Tịnh đọc lướt thử một vài bài phốt trên mạng mà cười thầm. Ý là anh còn chưa ra tay, mà hiện tại tình thế đã như vậy rồi.
Thực ra Khâu Tịnh có một chút tiếc, anh đã từng đánh giá cao năng lực của Cao Dương, cậu ta đó giờ cũng không ngu ngốc tới mức độ này. Nếu Cao Dương thực sự không chơi chiêu trò bẩn thỉu, dùng năng lực để cạnh tranh, thì chưa chắc đã đem Cao thị kéo xuống bước đường này.
Có điều sau vụ việc của Cao - Bạch, có lẽ Cao Dương bị đả kích khá lớn, xử lý vấn đề ngày càng tiêu cực hơn, lý trí đã sớm không còn. Hắn ta hiện tại chỉ chăm chăm vào việc muốn đánh bại đối thủ chứ không phải là thực sự muốn phát triển doanh nghiệp của mình. Như vậy thì còn cạnh tranh cái gì nữa? Đấu đá với nhau trên thương trường đâu phải chỉ dựa vào việc hạ bệ đối thủ thì doanh nghiệp của mình sẽ dần lớn mạnh chứ?
Cao Dương là người hiểu rõ những điểm này, cho nên trước khi những sự việc gần đây xảy ra khiến cho tình thế đang dần lệch sang một bên, thì Khâu - Cao đấu đá qua lại vẫn luôn nằm ở thế cân bằng. Vì lúc đó Cao Dương còn tỉnh táo, còn giữ vững được phong độ và sự tự tin. Hiện tại…chắc là hắn điên rồi.
Trợ lý Vương nhìn nụ cười lạnh của Khâu Tịnh, bất giác rùng mình. Mấy hôm nay có Khâu thiếu phu nhân đi làm cùng, đã rất lâu rồi cậu không còn trông thấy cái bộ dáng đáng sợ của Khâu tổng nữa. Lại bị hai người Khâu tổng và thư ký Bạch này phát đường cho ăn mỗi ngày đến sắp ngấy. Nhưng mà…xem ra ăn đường thì vẫn tốt hơn đi.
“Trợ lý Vương, theo dõi sát sao Cao Dương. Tôi đoán hắn sắp phát điên mà chạy đi tìm người rồi, đã lần ra được vị trí của hai mẹ con kia chưa?”
“Đã tìm ra, Khâu tổng.”
Khâu Tịnh híp mắt, vậy là bàn cờ này đã sắp khép lại rồi ư?
“Ừ, đợi Cao Dương liên lạc với nhân viên kia thì liên hệ với bên cảnh sát Thiệu. Chú ấy sẽ chỉ cho cậu hướng đi tiếp theo.”
Đúng như Khâu Tịnh dự đoán, không bao lâu sau, anh đã nhận được thông báo. Cao Dương thực sự chạy đi tìm người. Hắn gọi cho nhân viên kia, đe dọa sẽ làm hại đến vợ con của cậu ta, bắt cậu ta mau chóng xuất đầu lộ diện.
Cảnh sát Thiệu liền thả nhân viên kia đến địa điểm hẹn với Cao Dương, sau đó an bày kỹ lưỡng mai phục và những thứ cần thiết. Lần này, Cao Dương xem như đã xong.
Cao Dương hẹn cậu nhân viên kia tới một căn nhà kho trống trải tại một vùng ven thành phố. Trong ngoài nhà kho đều bố trí người của Cao Dương, không biết là hắn thuê xã hội đen ở chỗ nào.
Sau khi nhân viên được người của Cao Dương lôi vào trong, cậu ta liền thấy Cao Dương đang ngồi chờ ở chính giữa nhà kho, nhìn thấy cậu ta thì hắn liền ném mấy tấm hình vào mặt cậu nhân viên. Là hình ảnh vợ con cậu ta đang bị nhốt trong một căn phòng tối.
“Mày to gan quá nhỉ? Vợ con còn nằm trong tay tao mà mày dám phản bội tao? Mày điên rồi đúng không? Muốn tao giết chết chúng nó đúng không?”
Cậu nhân viên lụm những bức hình kia lên xem, trông thấy vợ con mình bị người ta trói gô lại thì đau lòng như cắt, mặc dù biết rõ hiện tại cảnh sát đã mau chóng tiến đến nơi giam giữ để giải cứu người thân của mình, nhưng cậu ta vẫn sợ hãi vô cùng. Cậu nhân viên lao đến ôm chân Cao Dương, không kìm được nước mắt.
“Đừng…đừng mà…Cao tổng…đừng…Anh muốn tôi làm gì tôi liền làm…đừng làm hại vợ con tôi…tôi đưa bản thiết kế gốc cho anh!!! Được không???”
Cao Dương bực tức vô cùng. Hiện tại hắn còn cần bản thiết gốc làm cái mẹ gì nữa chứ? Hắn vung chân lên lá cậu nhân viên ra.
“Mày còn ở đây khóc lóc? Mày biết việc mày vừa làm là cái gì không? Ba cái mạng cỏn con của gia đình mày cũng không bù đắp nổi cho tổn thất của tao!!! Đưa bản thiết kế gốc cho tao? Hiện tại tao còn cần sao? Huống hồ, mày nghĩ tao vẫn còn ngu xuẩn tin mày nữa sao?”
Cậu nhân viên bị đá ngã sõng soài, cả gương mặt méo mó vẫn tiếp tục khóc lóc.
“Rốt cuộc anh muốn làm sao mới tha cho vợ con tôi đâyyy?”
Cao Dương cười lạnh.
“Công ty của tao, tao sẽ tìm cách cứu vãn, không chết được. Nhưng thằng chó Khâu Tịnh thì tao phải kéo nó xuống nước chung với tao! Không phải mày phản bội tao để quay về phục vụ cho thằng chó đó sao? Chắc là nó tin mày lắm nhỉ? Hiện tại mày nghĩ cách, tìm cho bằng được bất cứ một cái lỗi gì đó cũng được trên sản phẩm của bọn mày, tao sẽ bỏ tiền ra điều hướng dư luận. Việc này mày làm được không?”
Nhân viên kia nghe tới đây lại khóc rống lên.
“Cao tổng…việc này…việc này…”
Cao Dương bị sự chần chừ của tên nhân viên làm cho phát điên, hắn quát lớn: “Mày sợ Khâu Tịnh hay mày sợ vợ con mày chết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.