Chương 6: Về nhà
KiKaV
09/12/2023
Lúc Bạch Vân Y về tới nhà, cô đứng nhìn tòa biệt thự xa hoa trước mặt mà thấy choáng ngợp. Đó giờ cô chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, tới làm người giúp việc cho tòa biệt thự này cô còn không dám nghĩ tới, huống hồ bây giờ cô lại còn là tiểu thư tại nơi đây?
Trước cổng biệt thự có hai vệ sĩ đang đứng, nhìn thấy cô về thì cúi đầu chào. Bạch Vân Y cố gắng trấn tỉnh, cũng gật đầu một cái. Sau đó cô lại khép nép đi vào cửa chính tòa nhà. Dọc đường đi Bạch Vân Y vẫn luôn quan sát nhìn ngó xung quanh.
Thừa hưởng ký ức của nguyên chủ là một chuyện, tự mắt mình nhìn thấy lại là chuyện khác. Bạch Vân Y âm thầm xuýt xoa độ xa hoa của nơi này trong lòng. Cả đời cô có mơ cũng không dám mơ mình có thể đặt chân vào những nơi như thế này.
Lúc Bạch Vân Y vào tới nhà chính, có lác đác vài người làm đang quét dọn, thấy cô liền lên tiếng chào.
“Tiểu thư đã về.”
Bạch Vân Y lại lúng túng gật đầu với mọi người. Cô vẫn luôn cố gắng bình tĩnh để có thể cư xử sao cho tự nhiên nhất nhưng mà đúng là không thể làm quen nổi. Đó giờ ở nhà dì, Bạch Vân Y luôn sống khép nép nhất có thể, cũng làm gì có địa vị trong gia đình, chỉ có cô chào hỏi dạ thưa với mọi người, chứ làm gì có ai đặt cô trong lòng…
Nhưng tại nơi này, vừa đặt chân vào đây có vài phút đồng hồ, cho dù là người nào trông thấy Bạch Vân Y cũng sẽ đều cúi đầu chào. Những người làm này đều lớn tuổi hơn Bạch Vân Y, nhưng lại có thái độ vô cùng cung kính cô, thực lòng mà nói…điều này khiến Bạch Vân Y cứ khó chịu cồn cào.
Nhưng mà…biết làm sao được, nguyên chủ từ nhỏ đã sống trong môi trường thế này, cô ấy đã quen với những việc như vậy rồi, vì vậy Bạch Vân Y cũng chỉ có thể cắn răng diễn cho tròn cái vai ‘tiểu thư’ này thôi.
Sau khi Bạch Vân Y vào bếp, dự tính kiếm gì đó để nấu ăn, thì bị một nhóm người làm nhào lại đẩy cô ra.
“Tiểu thư, tiểu thư ngồi xuống đợi một lúc. Bọn tôi dọn cơm ra cho tiểu thư ngay đây. Sao hôm nay lại đụng tay vào mấy việc vậy nè…Cũng may là quản gia Phương hôm nay xin nghỉ một bữa, không là chúng tôi bị trách phạt mất.”
Bạch Vân Y lại lúng ta lúng túng ngồi xuống. Cô chính là theo thói quen cũ khi sống ở nhà dì, đói thì tự nấu đồ mà ăn thôi, quên mất là nguyên chủ không cần phải đụng tay vào mấy việc này.
Ban nãy nghe vài người làm nhắc đến quản gia Phương, người này cũng xuất hiện khá nhiều trong ký ức của nguyên chủ. Là một bác quản gia có khuôn mặt rất nghiêm túc, nhưng cũng là một người vô cùng thương yêu nguyên chủ, chứng kiến quá trình trưởng thành của nguyên chủ..
Người làm lại nhanh tay nhanh chân dọn ra một bàn thức ăn xong liền lui xuống, chừa không gian cho Bạch Vân Y dùng bữa. Cô nhìn một bàn thức ăn kia, lại khẽ thở dài. Đúng là quá xa hoa.
Sau khi lấp đầy chiếc bụng rỗng, cô liền lên phòng mình. Bạch Vân Y muốn mau chóng sắp xếp sự việc lại, hành động bất thường ban sáng của Bạch Vân Y có lẽ đã làm Cao Dương tức giận. Chắc chắn hắn ta sẽ có hành động gì đó để trừng phạt Bạch Vân Y, vì vậy cô vẫn nên chuẩn bị kế sách đối với hắn ta trước.
***
Quán rượu.
Trịnh Cương rót cho Cao Dương một ly rượu, đưa đến bên tay hắn.
“Cao thiếu, có chuyện gì đây? Không phải hôm nay đi đăng ký kết hôn à? Vừa kết hôn xong lại hẹn bọn tôi đi uống rượu là như nào? Bé cừu non của cậu đâu rồi?”
Cao Dương cười cười: “Không biết cái gì gọi là lạt mềm buộc chặt sao? Thả em ấy mấy bữa trước khi làm đám cưới, để em ấy điên cuồng nhớ tôi thì tôi lại xuất hiện. Như vậy thì bé cừu non mới càng yêu tôi say đắm chứ?”
Trịnh Cương và Đường Thái Bình nghe vậy thì chậc lưỡi một cái. Đúng là cái đồ tra nam.
Đường Thái Bình: “Cậu đúng là ác! Đệ nhất mỹ nhân của thành phố Y bị cậu nắm trong tay quay mòng mòng. Tội nghiệp tội nghiệp.”
Trịnh Cương cũng góp lời: “Chậc! Cao thiếu là ai kia chứ? Không phải cũng chỉ có đệ nhất mỹ nhân mới xứng với Cao thiếu gia của ta hay sao? Sau này cậu phải truyền thụ kinh nghiệm để tôi còn đi cưa cẩm vợ tương lai của tôi đó!”
Cao Dương nhấp một ngụm rượu, chỉ cười cười chứ không lên tiếng. Bạch Vân Y mặc dù là một con cừu non, tâm tư đơn thuần, nhưng cũng không phải là người dễ xiêu lòng. Là một cô tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, lại còn là con một, sống trong sự cưng chiều yêu thương từ nhỏ của ba mẹ, bối cảnh cũng không hề nhỏ, lớn lên lại có gương mặt yêu nghiệt như vậy, Bạch Vân Y vẫn là có chút tự kiêu vốn có của mấy cô nàng tiểu thư.
Mặc dù do có giáo dưỡng tốt, bề ngoài cô luôn là bộ dáng thanh thuần dịu dàng tốt tính, nhưng mà tiêu chuẩn lựa chọn bạn trai thì cao vô cùng. Cho nên mới nói, cả thành phố Y này, có biết bao nhiêu thiếu gia quỳ dưới gót chân của cô mà cô đã đồng ý ai bao giờ?
Cho tới khi Cao Dương xuất hiện, mà hắn đối với mấy chuyện yêu đương, nắm bắt tâm lý của mấy cô gái lại dễ như trở bàn tay. Bạch Vân Y thích loại hình nào hắn cũng diễn cho ra được loại hình đó. Vừa đẹp trai giỏi giang, bối cảnh cũng ngang ngửa nhau, lại hạ mình theo đuổi Bạch Vân Y suốt hơn nửa năm, cuối cùng cô nàng cũng gục ngã. Không những gục ngã, mà còn mù quáng mà yêu Cao Dương.
Trước cổng biệt thự có hai vệ sĩ đang đứng, nhìn thấy cô về thì cúi đầu chào. Bạch Vân Y cố gắng trấn tỉnh, cũng gật đầu một cái. Sau đó cô lại khép nép đi vào cửa chính tòa nhà. Dọc đường đi Bạch Vân Y vẫn luôn quan sát nhìn ngó xung quanh.
Thừa hưởng ký ức của nguyên chủ là một chuyện, tự mắt mình nhìn thấy lại là chuyện khác. Bạch Vân Y âm thầm xuýt xoa độ xa hoa của nơi này trong lòng. Cả đời cô có mơ cũng không dám mơ mình có thể đặt chân vào những nơi như thế này.
Lúc Bạch Vân Y vào tới nhà chính, có lác đác vài người làm đang quét dọn, thấy cô liền lên tiếng chào.
“Tiểu thư đã về.”
Bạch Vân Y lại lúng túng gật đầu với mọi người. Cô vẫn luôn cố gắng bình tĩnh để có thể cư xử sao cho tự nhiên nhất nhưng mà đúng là không thể làm quen nổi. Đó giờ ở nhà dì, Bạch Vân Y luôn sống khép nép nhất có thể, cũng làm gì có địa vị trong gia đình, chỉ có cô chào hỏi dạ thưa với mọi người, chứ làm gì có ai đặt cô trong lòng…
Nhưng tại nơi này, vừa đặt chân vào đây có vài phút đồng hồ, cho dù là người nào trông thấy Bạch Vân Y cũng sẽ đều cúi đầu chào. Những người làm này đều lớn tuổi hơn Bạch Vân Y, nhưng lại có thái độ vô cùng cung kính cô, thực lòng mà nói…điều này khiến Bạch Vân Y cứ khó chịu cồn cào.
Nhưng mà…biết làm sao được, nguyên chủ từ nhỏ đã sống trong môi trường thế này, cô ấy đã quen với những việc như vậy rồi, vì vậy Bạch Vân Y cũng chỉ có thể cắn răng diễn cho tròn cái vai ‘tiểu thư’ này thôi.
Sau khi Bạch Vân Y vào bếp, dự tính kiếm gì đó để nấu ăn, thì bị một nhóm người làm nhào lại đẩy cô ra.
“Tiểu thư, tiểu thư ngồi xuống đợi một lúc. Bọn tôi dọn cơm ra cho tiểu thư ngay đây. Sao hôm nay lại đụng tay vào mấy việc vậy nè…Cũng may là quản gia Phương hôm nay xin nghỉ một bữa, không là chúng tôi bị trách phạt mất.”
Bạch Vân Y lại lúng ta lúng túng ngồi xuống. Cô chính là theo thói quen cũ khi sống ở nhà dì, đói thì tự nấu đồ mà ăn thôi, quên mất là nguyên chủ không cần phải đụng tay vào mấy việc này.
Ban nãy nghe vài người làm nhắc đến quản gia Phương, người này cũng xuất hiện khá nhiều trong ký ức của nguyên chủ. Là một bác quản gia có khuôn mặt rất nghiêm túc, nhưng cũng là một người vô cùng thương yêu nguyên chủ, chứng kiến quá trình trưởng thành của nguyên chủ..
Người làm lại nhanh tay nhanh chân dọn ra một bàn thức ăn xong liền lui xuống, chừa không gian cho Bạch Vân Y dùng bữa. Cô nhìn một bàn thức ăn kia, lại khẽ thở dài. Đúng là quá xa hoa.
Sau khi lấp đầy chiếc bụng rỗng, cô liền lên phòng mình. Bạch Vân Y muốn mau chóng sắp xếp sự việc lại, hành động bất thường ban sáng của Bạch Vân Y có lẽ đã làm Cao Dương tức giận. Chắc chắn hắn ta sẽ có hành động gì đó để trừng phạt Bạch Vân Y, vì vậy cô vẫn nên chuẩn bị kế sách đối với hắn ta trước.
***
Quán rượu.
Trịnh Cương rót cho Cao Dương một ly rượu, đưa đến bên tay hắn.
“Cao thiếu, có chuyện gì đây? Không phải hôm nay đi đăng ký kết hôn à? Vừa kết hôn xong lại hẹn bọn tôi đi uống rượu là như nào? Bé cừu non của cậu đâu rồi?”
Cao Dương cười cười: “Không biết cái gì gọi là lạt mềm buộc chặt sao? Thả em ấy mấy bữa trước khi làm đám cưới, để em ấy điên cuồng nhớ tôi thì tôi lại xuất hiện. Như vậy thì bé cừu non mới càng yêu tôi say đắm chứ?”
Trịnh Cương và Đường Thái Bình nghe vậy thì chậc lưỡi một cái. Đúng là cái đồ tra nam.
Đường Thái Bình: “Cậu đúng là ác! Đệ nhất mỹ nhân của thành phố Y bị cậu nắm trong tay quay mòng mòng. Tội nghiệp tội nghiệp.”
Trịnh Cương cũng góp lời: “Chậc! Cao thiếu là ai kia chứ? Không phải cũng chỉ có đệ nhất mỹ nhân mới xứng với Cao thiếu gia của ta hay sao? Sau này cậu phải truyền thụ kinh nghiệm để tôi còn đi cưa cẩm vợ tương lai của tôi đó!”
Cao Dương nhấp một ngụm rượu, chỉ cười cười chứ không lên tiếng. Bạch Vân Y mặc dù là một con cừu non, tâm tư đơn thuần, nhưng cũng không phải là người dễ xiêu lòng. Là một cô tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, lại còn là con một, sống trong sự cưng chiều yêu thương từ nhỏ của ba mẹ, bối cảnh cũng không hề nhỏ, lớn lên lại có gương mặt yêu nghiệt như vậy, Bạch Vân Y vẫn là có chút tự kiêu vốn có của mấy cô nàng tiểu thư.
Mặc dù do có giáo dưỡng tốt, bề ngoài cô luôn là bộ dáng thanh thuần dịu dàng tốt tính, nhưng mà tiêu chuẩn lựa chọn bạn trai thì cao vô cùng. Cho nên mới nói, cả thành phố Y này, có biết bao nhiêu thiếu gia quỳ dưới gót chân của cô mà cô đã đồng ý ai bao giờ?
Cho tới khi Cao Dương xuất hiện, mà hắn đối với mấy chuyện yêu đương, nắm bắt tâm lý của mấy cô gái lại dễ như trở bàn tay. Bạch Vân Y thích loại hình nào hắn cũng diễn cho ra được loại hình đó. Vừa đẹp trai giỏi giang, bối cảnh cũng ngang ngửa nhau, lại hạ mình theo đuổi Bạch Vân Y suốt hơn nửa năm, cuối cùng cô nàng cũng gục ngã. Không những gục ngã, mà còn mù quáng mà yêu Cao Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.