Chương 30: Tự tử
Tg Tiểu Ngân Ngân
13/09/2023
"Chuyện của con là do con vợ của thằng Tống Phong nó nói cho Triết Vũ, nó hại con ra nông nổi này, con còn nhân từ được?"
Phạm Lan tới thăm bệnh cô, cái đó chỉ là cái cớ thôi bà ấy đến để điều khiển cô.
Bà ấy không muốn cô ly hôn với Triết Vũ, bà ấy nói chỉ cần cô nhận sai hắn sẽ tha thứ.
Đáng tiếc, cô chán trò chơi này rồi.
"Chúng ta có lỗi với cô ấy trước, không trách được." Cô đáp.
Cho dù là Lộ Mộng hay là ai đó nói ra chuyện này với Triết Vũ cô cũng không muốn truy cứu nữa. Cô đang làm sai, truy cứu cái gì chứ?
Phạm Lan lần đầu tiên thấy cô quật cường như vậy, nói đông nói tây cô đều không muốn hợp tác.
"Mẹ đã nói với thằng Minh là con nằm viện, nhưng chưa nói cho nó biết chuyện của con... Mẹ à, nếu muốn thì mẹ cứ nói đi."
Cô cắt ngang lời bà. Vì cô đã quá mệt mỏi rồi, duy trì, để được cái gì. Cùng lắm là ôm nhau chết chung, chết đôi khi còn vui vẻ hơn sống!
Gương mặt người phụ nữ trung niên đơ ra vài giây, sau cùng bà thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay của Phạm Kiều My rồi rời đi.
Cánh cửa phòng đóng lại, cô mới thở ra một hơi. Lần tới cô không chắc mình có can đảm nói câu đó!
Phạm Khải Minh nghe tin cô bị bệnh, lại nằm cũng một bệnh viện nên cậu vội chạy qua thăm cô. Lúc cậu đến Triết Vũ cũng ở đó, cậu gọi:"Anh rể."
"Ừ, vào thăm chị đi."
Nói rồi Triết Vũ ra khỏi phòng, Phạm Khải Minh cảm thấy kỳ lạ. Lúc nảy hình như hắn đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, hắn khóc sao?
Cậu chỉ nghĩ thoáng qua, sau đó chạy vào trong. Thấy cậu Phạm Kiều My lau vội nước mắt, cô nở một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc.
"Chị, chị bị làm sao vậy?" Cậu thấy vậy nắm tay cô quan tâm.
Cô và Phạm Khải Minh không có chung huyết thống, nhưng nếu nói vì hai chữ "huyết thống" mà chặt đứt sợi dây tình cảm của hai chị em cô là điều không thể. Cô vẫn thương em trai, cô tin là cậu cũng vậy.
"Khải Minh chị không sao." Cô giả vờ.
"Mẹ nói chị bị bệnh mà em hỏi chị bệnh gì thì mẹ không nói. Lúc nảy em còn thấy anh rể khóc, chị hai chị đừng gạt em. Chị bị bệnh nặng lắm sao?" Cậu sốt ruột, phải nói khi nhìn thấy mọi người đều khóc cậu rất sốt ruột.
Lúc bác sĩ thông báo cho gia đình là cậu bị ung thư gan, vẻ mặt của những người xung quanh cũng là vẻ mặt này. Phạm Kiều My bị bệnh gì, cậu muốn biết ngay lập tức.
"Chị không sao, em còn nhỏ không hiểu đâu."
"Em lớn rồi chị hai."
Phạm Kiều My phì cười, Phạm Khải Minh không lớn vì chẳng có người lớn nào chịu an phận như cậu cả. Một đứa trẻ sống trong bốn bức tường của bệnh viện thì có thể lớn kiểu gì chứ?
Có một chuyện mà Phạm Khải Minh muốn hỏi từ lâu rồi, nhưng cậu không biết có nên hỏi không. Bây giờ cậu xác định là mình muốn biết.
"Chị à, có phải mẹ ép chị lấy anh Triết Vũ không?"
"Em hỏi cái gì vậy Khải Minh?" Cô lảng tránh.
"Mẹ dùng bệnh của em để ép chị phải kết hôn có đúng không? Chị không yêu anh ấy, thi thoảng mẹ đánh chị cũng là vì chị không chịu làm theo ý bà ấy có phải không chị?" Nói tới đây cậu tự cảm thấy mình là gánh nặng nên hai mắt rưng rưng.
Cô rất muốn khóc, nhưng lúc này chính là lúc không thể khóc. Nếu cô khóc chẳng khác nào thừa nhận, cô sẽ không thừa nhận.
"Em nói lung tung. Chị mệt rồi, em cũng về dưỡng bệnh đi. Mấy bữa chị khỏe chị qua thăm em nha."
"Chị, em nói đúng rồi phải không?"
"Khải Minh, không phải như em nghĩ. Đợi sau này chị sẽ giải thích với em, hôm nay chị thật sự rất mệt đó. Em ngoan về nghỉ đi, chị muốn ngủ một lúc."
Cậu nghe vậy cũng không vặn vẹo được nữa, đành về phòng. Phạm Khải Minh chính là không ngờ Triết Vũ đã nghe thấy hết chuyện vừa rồi.
Hắn đứng ở bên ngoài cửa, đứng ở đó bất động như một pho tượng.
Cậu thấy sợ, mấp máy môi:"Anh... Anh rể."
"Về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Vẻ mặt của hắn dọa người khiến cho Phạm Khải Minh một thiếu niên 19 tuổi không dám làm trái ý, cậu nhanh chân rời khỏi chỗ đó.
Trong lòng cậu đã chắc chắn câu trả lời, tự dưng cảm giác nặng nề từng bước chân.
Cậu đã sống 19 năm rồi, vô tích sự lại còn tốn kém tiền bạc của gia đình. Bây giờ vì cậu mà chị gái cũng không thể sống hạnh phúc. Gan của cậu cũng không biết khi nào mới được ghép, cậu tự dưng lại không muốn tiếp tục nữa.
Chỉ cần cậu chết đi, mọi thứ sẽ thay đổi chứ?
Lần đầu tiên Phạm Khải Minh đứng trên lan can của bệnh viện, cậu nhìn thấy được đường phố tấp nập ở bên ngoài. Những con người khoẻ mạnh có công có việc, có một cái lý do để tồn tại trên thế giới này.
Còn cậu, cậu không có lý do gì cả.
Cậu nhắm mắt, ngả người để cho cơ thể rơi tự do xuống phía dưới.
"Cái thằng điên này, bám lấy tay anh."
Lý Văn Khôi nắm được áo của cậu, cái tên này đã xuất hiện cả tháng này rồi. Anh ta nói anh là bạn của Phạm Kiều My, nhưng cậu biết rõ chị sẽ không làm quen với người có tính khí cọc cằn như anh ta đâu.
Anh ta đang nói dối thôi.
"Anh buông em ra, để em chết đi. Em chết thì chị em mới không phải khổ nữa."
"Chị mày mà biết mày chết chị mày không chết theo mới là lạ. Phạm Khải Minh đàn ông con trai không lấy cái chết ra giải quyết việc, nắm tay anh. Anh kéo lên."
"Anh Khôi..."
Chị gái của cậu sẽ chết theo cậu ư?
Có thể, nếu là Phạm Kiều My thì chắc chắn có thể.
"Anh Khôi, coi chừng ngã..."
Cô gái đi bên cạnh anh cũng phụ anh kéo cái tên to xác muốn tự tử lên. Cả ba người ngồi bệt dưới sàn, mồ hôi Lý Văn Khôi nhễ nhại, tên này ăn gì mà nặng thế?
"Điên hả?" Lý Văn Khôi bát đầu cậu.
Phạm Khải Minh che đầu, cậu sợ hãi nói:"Chị My, chỉ bị bệnh rồi. Chị ấy trông yếu ớt lắm, đều tại em..."
Sắc mặt Lý Văn Khôi còn khó coi hơn cả cậu. Hay rồi, anh chưa tìm cô tính sổ thì cô đã vội bị bệnh, chắc là tính trốn tránh trách nhiệm.
"Tiểu Hồng cô ở lại coi chừng thằng nhóc này."
"Anh Khôi... Anh đi đâu thế?"
Tiểu Hồng rú lên, tự dưng anh đồng ý dẫn cô đi giao hàng cô đã thấy là lạ rồi. Đi giao hàng ở đâu không giao lại đi giao trong bệnh viện, tới nơi con gặp cái tên đầu heo này muốn tự tử. Kéo cậu ta đã mệt muốn đứt hơi rồi, cô còn chưa ngọt ngào được mấy câu đã bị vứt lại.
Tiểu Hồng nhìn cái tên đầu heo trước mặt mình, cơ mặt nhăn lại, đá cậu:"Đứng lên đi vào phòng, trời đất ơi thanh niên trai tráng gì mà đi nhảy lầu tự tử. Hèn gì mà hèn thế?"
"Cô là ai?" Cậu xấu hổ lắm, chuyện tự tử bất thành.
"Ai cái gì mà ai, đi vào phòng. Người ta nhìn kìa, không biết quê hả?"
Phạm Khải Minh:"???"
*
Lý Văn Khôi đẩy cửa phòng bệnh, anh đã nhìn thấy Triết Vũ đi rồi nên mới đi vào. Cảm giác của anh giống như đi ngoại tình, khá giống.
Phạm Kiều My không nghĩ lại là Lý Văn Khôi, sao anh không ở trên núi mà xuống đây làm gì?
Bốn mắt nhìn nhau, cô không biết phải nói gì nữa.
"Sao, cô định tỏ ra không quen biết tôi sao?" Anh nói móc mỉa.
"Lý Văn Khôi anh nói gì vậy, nghe không hiểu." Cô giả ngu.
"Muốn lá gan của tôi đúng không?"
Phạm Kiều My không giả vờ được nữa, trên mặt cô đã viết hai chữ ngạc nhiên to đùng rồi.
Còn chưa đợi cô phản ứng, anh đã nói tiếp:"Ly hôn đi, tôi cho gan em trai cô."
"Vì sao?"
Vì sao lại đồng ý dễ dàng như vậy?
Với lại vì sao phải ly hôn?
"Đó là điều kiện trao đổi, tôi thích thế. Cô quản được à?"
Phạm Kiều My xuống giường, cơ thể gầy nhom ốm yếu của cô khiến cho anh có chút đau xót. Mới có nửa năm, vậy mà cô thay đổi tới mức gió thổi cũng bay.
Không định nhìn cô khóc lóc khổ sở, anh quay lưng đi thì bị cô kéo lại. Phạm Kiều My nắm chặt tay anh, cô không do dự đáp:"Tôi sẽ ly hôn, nhưng thủ tục khá rắc rối. Anh... Anh hiến gan cho em trai tôi trước được không? Thằng bé không đợi thêm được."
"Tôi lấy gì tin cô?" Anh cố tình vặn vẹo cô thôi.
Thật sự anh không hề có ý ép cô ly hôn, anh sợ cô yêu người đàn ông đó. Anh chỉ không muốn mang tiếng cho không thôi, nếu vậy cô sẽ mang ơn.
Ơn nghĩa gì chứ, Lý Văn Khôi không cần.
Phạm Kiều My chủ động hôn lên khóe môi anh, hốc mắt cô chảy nước, trông... Gượng ép.
Lý Văn Khôi thẳng thừ đẩy cô ra:"Cô định làm gì?"
"Tôi ngủ với anh, lấy đó làm tin được không?" Cô siết chặt tay anh hỏi.
"Xin lỗi nha, tôi không ngủ với phụ nữ đã có chồng. Chuyện em trai cô cứ quyết định vậy đi, cô làm đơn đợi phẫu thuật cho cậu ta."
Nói rồi Lý Văn Khôi bỏ đi một nước, cô đứng ở đó bất động. Anh ta đồng ý cho gan thật sao?
"Có chuyện gì vậy, sao em lại rời giường."
Thấy Triết Vũ đi vào, cô mới trèo lên giường quay lưng lại với hắn.
Cô nghe thấy hắn thở dài...
"Tôi nộp đơn ly hôn rồi, đợi tôi đỡ hơn sẽ mở họp báo. Tôi sẽ thừa nhận tất cả Triết Vũ."
"Phải như vậy sao?" Hắn hỏi.
"Anh sẽ sống với một người vợ ngoại tình ư? Sẽ sống vui vẻ cả đời thật sao?"
"Anh sẽ... Tôi không thể!"
Cô cướp lời hắn, cô không thể. Nếu Lý Văn Khôi đã chịu giúp cô, vậy cô sẽ kết thúc tất cả. Cô sẽ không cần dối gạt ai nữa…
Phạm Lan tới thăm bệnh cô, cái đó chỉ là cái cớ thôi bà ấy đến để điều khiển cô.
Bà ấy không muốn cô ly hôn với Triết Vũ, bà ấy nói chỉ cần cô nhận sai hắn sẽ tha thứ.
Đáng tiếc, cô chán trò chơi này rồi.
"Chúng ta có lỗi với cô ấy trước, không trách được." Cô đáp.
Cho dù là Lộ Mộng hay là ai đó nói ra chuyện này với Triết Vũ cô cũng không muốn truy cứu nữa. Cô đang làm sai, truy cứu cái gì chứ?
Phạm Lan lần đầu tiên thấy cô quật cường như vậy, nói đông nói tây cô đều không muốn hợp tác.
"Mẹ đã nói với thằng Minh là con nằm viện, nhưng chưa nói cho nó biết chuyện của con... Mẹ à, nếu muốn thì mẹ cứ nói đi."
Cô cắt ngang lời bà. Vì cô đã quá mệt mỏi rồi, duy trì, để được cái gì. Cùng lắm là ôm nhau chết chung, chết đôi khi còn vui vẻ hơn sống!
Gương mặt người phụ nữ trung niên đơ ra vài giây, sau cùng bà thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay của Phạm Kiều My rồi rời đi.
Cánh cửa phòng đóng lại, cô mới thở ra một hơi. Lần tới cô không chắc mình có can đảm nói câu đó!
Phạm Khải Minh nghe tin cô bị bệnh, lại nằm cũng một bệnh viện nên cậu vội chạy qua thăm cô. Lúc cậu đến Triết Vũ cũng ở đó, cậu gọi:"Anh rể."
"Ừ, vào thăm chị đi."
Nói rồi Triết Vũ ra khỏi phòng, Phạm Khải Minh cảm thấy kỳ lạ. Lúc nảy hình như hắn đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, hắn khóc sao?
Cậu chỉ nghĩ thoáng qua, sau đó chạy vào trong. Thấy cậu Phạm Kiều My lau vội nước mắt, cô nở một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc.
"Chị, chị bị làm sao vậy?" Cậu thấy vậy nắm tay cô quan tâm.
Cô và Phạm Khải Minh không có chung huyết thống, nhưng nếu nói vì hai chữ "huyết thống" mà chặt đứt sợi dây tình cảm của hai chị em cô là điều không thể. Cô vẫn thương em trai, cô tin là cậu cũng vậy.
"Khải Minh chị không sao." Cô giả vờ.
"Mẹ nói chị bị bệnh mà em hỏi chị bệnh gì thì mẹ không nói. Lúc nảy em còn thấy anh rể khóc, chị hai chị đừng gạt em. Chị bị bệnh nặng lắm sao?" Cậu sốt ruột, phải nói khi nhìn thấy mọi người đều khóc cậu rất sốt ruột.
Lúc bác sĩ thông báo cho gia đình là cậu bị ung thư gan, vẻ mặt của những người xung quanh cũng là vẻ mặt này. Phạm Kiều My bị bệnh gì, cậu muốn biết ngay lập tức.
"Chị không sao, em còn nhỏ không hiểu đâu."
"Em lớn rồi chị hai."
Phạm Kiều My phì cười, Phạm Khải Minh không lớn vì chẳng có người lớn nào chịu an phận như cậu cả. Một đứa trẻ sống trong bốn bức tường của bệnh viện thì có thể lớn kiểu gì chứ?
Có một chuyện mà Phạm Khải Minh muốn hỏi từ lâu rồi, nhưng cậu không biết có nên hỏi không. Bây giờ cậu xác định là mình muốn biết.
"Chị à, có phải mẹ ép chị lấy anh Triết Vũ không?"
"Em hỏi cái gì vậy Khải Minh?" Cô lảng tránh.
"Mẹ dùng bệnh của em để ép chị phải kết hôn có đúng không? Chị không yêu anh ấy, thi thoảng mẹ đánh chị cũng là vì chị không chịu làm theo ý bà ấy có phải không chị?" Nói tới đây cậu tự cảm thấy mình là gánh nặng nên hai mắt rưng rưng.
Cô rất muốn khóc, nhưng lúc này chính là lúc không thể khóc. Nếu cô khóc chẳng khác nào thừa nhận, cô sẽ không thừa nhận.
"Em nói lung tung. Chị mệt rồi, em cũng về dưỡng bệnh đi. Mấy bữa chị khỏe chị qua thăm em nha."
"Chị, em nói đúng rồi phải không?"
"Khải Minh, không phải như em nghĩ. Đợi sau này chị sẽ giải thích với em, hôm nay chị thật sự rất mệt đó. Em ngoan về nghỉ đi, chị muốn ngủ một lúc."
Cậu nghe vậy cũng không vặn vẹo được nữa, đành về phòng. Phạm Khải Minh chính là không ngờ Triết Vũ đã nghe thấy hết chuyện vừa rồi.
Hắn đứng ở bên ngoài cửa, đứng ở đó bất động như một pho tượng.
Cậu thấy sợ, mấp máy môi:"Anh... Anh rể."
"Về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Vẻ mặt của hắn dọa người khiến cho Phạm Khải Minh một thiếu niên 19 tuổi không dám làm trái ý, cậu nhanh chân rời khỏi chỗ đó.
Trong lòng cậu đã chắc chắn câu trả lời, tự dưng cảm giác nặng nề từng bước chân.
Cậu đã sống 19 năm rồi, vô tích sự lại còn tốn kém tiền bạc của gia đình. Bây giờ vì cậu mà chị gái cũng không thể sống hạnh phúc. Gan của cậu cũng không biết khi nào mới được ghép, cậu tự dưng lại không muốn tiếp tục nữa.
Chỉ cần cậu chết đi, mọi thứ sẽ thay đổi chứ?
Lần đầu tiên Phạm Khải Minh đứng trên lan can của bệnh viện, cậu nhìn thấy được đường phố tấp nập ở bên ngoài. Những con người khoẻ mạnh có công có việc, có một cái lý do để tồn tại trên thế giới này.
Còn cậu, cậu không có lý do gì cả.
Cậu nhắm mắt, ngả người để cho cơ thể rơi tự do xuống phía dưới.
"Cái thằng điên này, bám lấy tay anh."
Lý Văn Khôi nắm được áo của cậu, cái tên này đã xuất hiện cả tháng này rồi. Anh ta nói anh là bạn của Phạm Kiều My, nhưng cậu biết rõ chị sẽ không làm quen với người có tính khí cọc cằn như anh ta đâu.
Anh ta đang nói dối thôi.
"Anh buông em ra, để em chết đi. Em chết thì chị em mới không phải khổ nữa."
"Chị mày mà biết mày chết chị mày không chết theo mới là lạ. Phạm Khải Minh đàn ông con trai không lấy cái chết ra giải quyết việc, nắm tay anh. Anh kéo lên."
"Anh Khôi..."
Chị gái của cậu sẽ chết theo cậu ư?
Có thể, nếu là Phạm Kiều My thì chắc chắn có thể.
"Anh Khôi, coi chừng ngã..."
Cô gái đi bên cạnh anh cũng phụ anh kéo cái tên to xác muốn tự tử lên. Cả ba người ngồi bệt dưới sàn, mồ hôi Lý Văn Khôi nhễ nhại, tên này ăn gì mà nặng thế?
"Điên hả?" Lý Văn Khôi bát đầu cậu.
Phạm Khải Minh che đầu, cậu sợ hãi nói:"Chị My, chỉ bị bệnh rồi. Chị ấy trông yếu ớt lắm, đều tại em..."
Sắc mặt Lý Văn Khôi còn khó coi hơn cả cậu. Hay rồi, anh chưa tìm cô tính sổ thì cô đã vội bị bệnh, chắc là tính trốn tránh trách nhiệm.
"Tiểu Hồng cô ở lại coi chừng thằng nhóc này."
"Anh Khôi... Anh đi đâu thế?"
Tiểu Hồng rú lên, tự dưng anh đồng ý dẫn cô đi giao hàng cô đã thấy là lạ rồi. Đi giao hàng ở đâu không giao lại đi giao trong bệnh viện, tới nơi con gặp cái tên đầu heo này muốn tự tử. Kéo cậu ta đã mệt muốn đứt hơi rồi, cô còn chưa ngọt ngào được mấy câu đã bị vứt lại.
Tiểu Hồng nhìn cái tên đầu heo trước mặt mình, cơ mặt nhăn lại, đá cậu:"Đứng lên đi vào phòng, trời đất ơi thanh niên trai tráng gì mà đi nhảy lầu tự tử. Hèn gì mà hèn thế?"
"Cô là ai?" Cậu xấu hổ lắm, chuyện tự tử bất thành.
"Ai cái gì mà ai, đi vào phòng. Người ta nhìn kìa, không biết quê hả?"
Phạm Khải Minh:"???"
*
Lý Văn Khôi đẩy cửa phòng bệnh, anh đã nhìn thấy Triết Vũ đi rồi nên mới đi vào. Cảm giác của anh giống như đi ngoại tình, khá giống.
Phạm Kiều My không nghĩ lại là Lý Văn Khôi, sao anh không ở trên núi mà xuống đây làm gì?
Bốn mắt nhìn nhau, cô không biết phải nói gì nữa.
"Sao, cô định tỏ ra không quen biết tôi sao?" Anh nói móc mỉa.
"Lý Văn Khôi anh nói gì vậy, nghe không hiểu." Cô giả ngu.
"Muốn lá gan của tôi đúng không?"
Phạm Kiều My không giả vờ được nữa, trên mặt cô đã viết hai chữ ngạc nhiên to đùng rồi.
Còn chưa đợi cô phản ứng, anh đã nói tiếp:"Ly hôn đi, tôi cho gan em trai cô."
"Vì sao?"
Vì sao lại đồng ý dễ dàng như vậy?
Với lại vì sao phải ly hôn?
"Đó là điều kiện trao đổi, tôi thích thế. Cô quản được à?"
Phạm Kiều My xuống giường, cơ thể gầy nhom ốm yếu của cô khiến cho anh có chút đau xót. Mới có nửa năm, vậy mà cô thay đổi tới mức gió thổi cũng bay.
Không định nhìn cô khóc lóc khổ sở, anh quay lưng đi thì bị cô kéo lại. Phạm Kiều My nắm chặt tay anh, cô không do dự đáp:"Tôi sẽ ly hôn, nhưng thủ tục khá rắc rối. Anh... Anh hiến gan cho em trai tôi trước được không? Thằng bé không đợi thêm được."
"Tôi lấy gì tin cô?" Anh cố tình vặn vẹo cô thôi.
Thật sự anh không hề có ý ép cô ly hôn, anh sợ cô yêu người đàn ông đó. Anh chỉ không muốn mang tiếng cho không thôi, nếu vậy cô sẽ mang ơn.
Ơn nghĩa gì chứ, Lý Văn Khôi không cần.
Phạm Kiều My chủ động hôn lên khóe môi anh, hốc mắt cô chảy nước, trông... Gượng ép.
Lý Văn Khôi thẳng thừ đẩy cô ra:"Cô định làm gì?"
"Tôi ngủ với anh, lấy đó làm tin được không?" Cô siết chặt tay anh hỏi.
"Xin lỗi nha, tôi không ngủ với phụ nữ đã có chồng. Chuyện em trai cô cứ quyết định vậy đi, cô làm đơn đợi phẫu thuật cho cậu ta."
Nói rồi Lý Văn Khôi bỏ đi một nước, cô đứng ở đó bất động. Anh ta đồng ý cho gan thật sao?
"Có chuyện gì vậy, sao em lại rời giường."
Thấy Triết Vũ đi vào, cô mới trèo lên giường quay lưng lại với hắn.
Cô nghe thấy hắn thở dài...
"Tôi nộp đơn ly hôn rồi, đợi tôi đỡ hơn sẽ mở họp báo. Tôi sẽ thừa nhận tất cả Triết Vũ."
"Phải như vậy sao?" Hắn hỏi.
"Anh sẽ sống với một người vợ ngoại tình ư? Sẽ sống vui vẻ cả đời thật sao?"
"Anh sẽ... Tôi không thể!"
Cô cướp lời hắn, cô không thể. Nếu Lý Văn Khôi đã chịu giúp cô, vậy cô sẽ kết thúc tất cả. Cô sẽ không cần dối gạt ai nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.