Hôn Nhân Của Tôi Chết Năm 16 Tuổi

Chương 33: Được 18cm không?

Ma An

09/03/2020

Mạnh Tri không ngờ rằng, cuộc đời cô vừa ngoảnh đầu lại đã bay đến tận cung trăng, dựa vào IQ của mình cùng với miệng lưỡi chẳng hơn ai, trước khi mọi chuyện vẫn chưa to tát đã thành công trừng trị hóa giải nguy hiểm, bị cái tên Thẩm Hàn Tế nửa đường nhảy ra kia phá tan cả rồi.

Kết quả mà tên Thẩm Hàn Tế nửa đường nhảy ra kia mang đến là làm cho Mạnh Tri chỉ muốn sống an ổn bình thường như bao người trở nên nổi tiếng rồi.

Một đêm thành danh.

Trên diễn đàn trường đại học C bị một người con gái tên là Mạnh Tri liên tục tàn sát ba đêm liền.

“Ghê chưa! Bị nói xấu là kẻ thứ ba cướp chồng người khác nhưng không hề sợ, chỉ vì...”

“Đại thần khí phách bảo vệ vợ hiền, chẳng lẽ mạng trường bị sụp là do vậy?”

“Nhân vật chính trong video hôn nhau kịch liệt kia lại là cô ấy? Tối hôm nay sẽ có thêm bao nhiêu người con gái tan nát cõi lòng đây.”

...

Hậu quả của việc nổi tiếng là Mạnh Tri bị quan sát như một con gấu trúc trong vườn thú, mấy người trong lớp bình thường còn không nhớ nổi tên cô bây giờ đột nhiên thân thiết hơn bao giờ hết, thậm chí có có mấy người học ở trường khác như ở đại học A cũng chạy đến nhìn vợ của Thẩm Hàn Tế trông như thế nào.

Con gái lúc nào cũng hà khắc với con gái, sau khi hoa khôi đại học A ở xa cũng chạy đến muốn xem thử, đi lướt qua Mạnh Tri một cái liền nói nhẩm “Chẳng qua cũng như vậy thôi.”

Mạnh Tri tức giận gọi điện cho Thẩm Hàn Tế, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, nam nhân đã dành trước một bước nói.

“Mạnh Tri, xảy ra chuyện như vậy sao em lại không nói cho anh biết.”

“Em...” Mạnh Tri nhất thời bị nghẹn không nói nên lời.

Thẩm Hàn Tế đã thăm dò sự việc rõ ràng, âm thanh bên kia có phần hơi lạnh: “Em xảy ra chuyện, thà rằng chạy về nói cho bạn em biết cũng không đến tìm anh sao?”

Mạnh Tri vốn là đang nghẹn một cục tức to đùng, lại nghe giọng điệu lạnh lùng của Thẩm Hàn Tế làm cô càng thêm khó chịu: “Cho dù là em nhờ ai thì em cũng đã giải quyết mọi việc ổn thõa rồi, sao anh không nói với em trước chuyện này mà đã làm như vậy trên diễn đàn trường em chứ.”

“Tình cảm bị tham quan như con gấu trúc, vô duyên vô cớ bị người ta gọi là “chẳng qua cũng như vậy thôi” không phải là anh!” Mạnh Tri cúp điện thoại, vành mắt không chịu được, bắt đầu ướt.

Anh ta dựa mà cái gì mà nói chuyện lạnh lùng với cô như vậy chứ?

Cô tự mình giải quyết xong mọi chuyện anh ta cũng không thèm khen cô.

Mạnh Tri có hơi ủy khuất.

Vu Tiêu Tiêu và Lý Duy Nhất đều đang nói đến tối hôm đó năng lực hành động bạn trai của Thẩm Hàn Tế rất đáng gờm, cô cũng biết Thẩm Hàn Tế đang bảo vệ co, nhưng mọi chuyện vốn đã kết thúc trong êm đẹp bây giờ lại bị là đến cả trường đều biết, cuộc sống yên tĩnh bị làm cho rối loạn, cô có tức cũng không biết làm sao mà giải tỏa, thật là ức mà.

Thẩm Hàn Tế nhìn vào dòng chữ “Cuộc gọi đã kết thúc” trên màn hình điện thoại, xoa khóe mắt.

Tối đó sau khi anh nhìn thấy bài viết chỉ cảm thấy Mạnh Tri chắc là đang bị dọa sợ rồi, thế là tìm người phụ trách mạng rồi liên hệ luật sự mà làm liền một mạch, sau đó mới biết Mạnh Tri không thèm nói cho anh biết mà đã tự mình giải quyết xong rồi, lúc anh hack mạng trường thì vừa đúng lúc người họ Hàn kia gửi thư xin lỗi.

Mạnh Tri, cho anh một kinh hỉ.

Kinh hỉ là cô có thể không nói cho anh biết một lời nào đã tự mình giải quyết vấn đề này.

Đồng thời cũng cho anh một lần mất mát.

Sau khi phát sinh sự việc người mà cô nghĩ đến đầu tiên không phải là đến tìm anh.

Thẩm Hàn Tế bị cảm giác không được tín nhiệm bao vây nồng nặc.



Hai người rơi vào chiến tranh lạnh đầy quỷ dị.

Không cãi nhau, Mạnh Tri vẫn thường về nhà thăm Nọa Nọa , một lần cũng không thiếu, không có tiết học thì về nhà, tập Nọa Nọa đi dạy nó nói chuyện, có nói có cười, buổi tối lúc đi ngủ thì tự mình thu lại vào góc giường một đống nhỏ.

Mạnh Tri cũng không biết bản thân vì sao lại chiến tranh lạnh với Thẩm Hàn Tế, lúc nào bắt đầu cũng không biết, trên cổ cô vẫn còn đeo dây chuyền vớt ra từ nồi lẩu lúc Thẩm Hàn Tế nổi cơn muốn tỏ tình lúc trước, nhưng mà Thẩm Hàn Tế không chủ động nói chuyện với cô, thái độ với cô cứ lạnh nhạt, cô cũng không thể cứ mong đợi mà dính vào anh.

~~

Phòng ký túc 203, Lý Duy Nhất đang ở dưới chơi game, Mạnh Tri nằm ở trên giường, ôm điện thoại lật qua lật lại.

Cuộc điện thoại gần đây nhất trong nhật ký là của tuần trước.

Mạnh Tri không thừa nhận mình đang mong chờ Thẩm Hàn Tế chủ động lấy lòng mà phá băng, lại không tự chủ nhìn chằm chằm vào điện thoại xem anh có gọi đến hay gửi tin nhắn nào không.

Sao lại có thể chịu đựng như vậy được!

Không chịu nổi nữa rồi!

Mạnh Tri cứ nhìn rồi lại muốn khóc.

Cô không chủ động liên lạc thì anh cũng chẳng thèm chủ động một chút sao?

Tình cảm bên trong chẳng lẽ cần một người con gái như cô chủ động?

Một tuần rồi, một lời cũng không nói.

Cô về nhà, hai người liền giống như người lạ cùng sống dưới mái hiên vậy, anh không làm phiền tôi tôi cũng sẽ không ảnh hưởng anh, buổi tối đi ngủ đều cách nhau ranh giới như nước Sở với Hán.

Đang nghĩ như vậy thì có điện thoại đến.

Thẩm Hàn Tế cuối cùng nhịn không nổi rồi? Trong lòng Mạnh Tri vô cùng vui mừng, nhưng lúc nhận điện thoại lại giả vờ lạnh lùng: “Alo.”

m thanh ỏng ẹo đầy lừa gạt: “À lố, chào cô, xin hỏi cô có muốn vay thế chấp không?”

Biểu tình vui mừng trên mặt Mạnh Tri chớp mắt biến thành đầy thất vọng: “..., tôi đem Thẩm Hàn Tế thế chấp cho cô.”

Cô nói xong liền cúp điện thoại, không đến hai giây sau điện thoại lại vang lên: “Xin hỏi Thẩm Hàn Tế của cô là châu báu hay là bất động sản? Có giấy chứng nhận chất lượng hợp pháp không? Giá cả thị trường ở chổ tôi rất tốt đó, cho tôi một cơ hội cũng là cho bản thân cô một cơ hội, tin tưởng xx cho vay nhất định sẽ đảm bảo cho cô một giá cả hợp lý!”

“Không có giấy chứng nhận chất lượng hợp pháp, anh ấy không hợp pháp, không hề đủ chất lượng! Mấy người mang đi tặng cho người khác còn chẳng cần!” Mạnh Tri hầm hừ tắt điện thoại.

Tiếp đó điện thoại lại vang lên.

Mạnh Tri vừa bắt máy đã bắt đầu hét: “Mấy người thực sự rất kiên trì đó biết không? Tôi đã nói rồi Thẩm Hàn Tế một chút cũng không có chất lượng gì hết, mấy người mang đi tặng người ta người ta còn chẳng thèm nữa là!”

Bên kia điện thoại trầm mặc một trận, tiếp theo đó là truyền đến giọng phổ thông rõ ràng: “Là anh.”

“... Ờ.”

“Chuyện lần trước các bạn của em đều giúp không ít, cuối tuần này em bảo mọi người, chúng ta mời bọn họ bữa cơm, địa điểm đến lúc đó anh sẽ gửi cho em.”

“Ừ.”

Thẩm Hàn Tế không đủ chất lượng tặng người khác người khác cũng không thèm cúp điện thoại.

Mạnh Tri cầm điện thoại, nằm ở trên giường mà dùng đầu đập vào sàng giường.



Rầm một tiếng.

“Ai da.” Vu Tiêu Tiêu đang rón rén mở cửa bị làm cho hết hồn, sách vở đang ôm trên tay đều lốp độp rơi xuống đất.

Mạnh Tri nhanh chóng lật người trên giường dậy, Lý Duy Nhất bị dọa đến chơi game cũng chết luôn, gỡ tai nghe xuống, quay người giúp Vu Tiêu Tiêu nhặt sách.

“Không cần không cần tớ tự mình nhặt được rồi.” Vu Tiêu Tiêu luống cuống tay chân ôm sách đến bên mình.

“Không sao tớ giúp cậu nhặt.” Lý Duy Nhất tùy tiện nhặt lên một cuốn “Vật lý ứng dụng” dày cộp.

Có thứ gì đó rớt ra thì trong sách.

“Vu Tiêu Tiêu sách cậu kẹp cái gì thế?” Lý Duy Nhất nhặt đồ bị rơi ra từ trong sách, vừa nhìn mặt liền đỏ.

“Không có gì!” Vu Tiêu Tiêu nhanh chóng nhặt đồ rơi dưới đất lên, động tác của cô quá vội cho nên vật đã nhặt lên rồi lại cùng với đám sách lần nữa rơi xuống đất.

Vài cái màu sắc sặc sỡ.

Mạnh Tri đang rầu rỉ liền xuống giường giúp đỡ, lúc nhìn thấy vật ở dưới đất mặt cũng đỏ lên.

Phòng ngủ của cô và Thẩm Hàn Tế ở trong tủ đầu giường cũng có.

Lúc vừa phát hiện còn cho rằng đó là kẹo, sau đó lặng lẽ xé ra một cái lại cảm thấy đó là một cái bong bóng, sau đó nữa lấy điện thoại tìm một hồi, “đồ vật dùng cho kế hoạch sinh đẻ”.

Mạnh Tri không ngờ rằng Vu Tiêu Tiêu tuổi nhỏ nhất trong phòng này cùng với người bạn trai tặng cô cái búa đã làm đến mức này rồi.

Ba người ngồi vây lại trong phòng, Lý Duy Nhất vỗ vào vai Vu Tiêu Tiêu, cười hư hỏng: “Tiêu Tiêu à, chuyện lúc nào vậy, cũng không nói cho bọn mình biết.”

Mặt Vu Tiêu Tiêu đỏ như đít khỉ, “Mấy người đừng có hiểu lầm, tớ, tớ còn chưa dùng nữa.”

“Ồ, đừng ngại mà.” Lý Duy Nhất đối với việc này rất có hứng thú, “Tối mấy hôm trước không về phòng có phải đến cùng với bạn trai rồi? Dùng mấy cái?”

Mạnh Tri dõng tai lên rất nghiêm túc lắng nghe.

Thực sự không thề trách cô chẳng biết gì về giáo dục giới tính, đến cả lúc đầu cô còn xem đồ dùng cho kế hoạch sinh sản là kẹo nữa mà, đối với quá trình sinh Nọa Nọa toàn bộ đều đến từ những cuốn sách H văn bá đạo tổng tài cả.

“Thực sự không có mà.” Vu Tiêu Tiêu gấp đến giậm chân, kéo kéo góc áo của mình, “Tớ chỉ, chỉ chuẩn bị thế thôi.”

Vu Tiêu Tiêu đột nhiên đẩy Lý Duy Nhất đang áp mình một cái, “Cậu muốn biết như vậy sao không đi mà hỏi Mạnh Tri ấy.”

Mạnh Tri đang dỏng tai nghe chia sẻ kinh nghiệm đột nhiên chấn động.

Vu Tiêu Tiêu cắn môi, nhẹ nhàng kéo tay Mạnh Tri, nhỏ giọng nói: “Mạnh Tri, nói cho tớ nghe được không, tớ, có hơi sợ.”

Lý Duy Nhất cao hứng vỗ đùi một cái: “Đúng đó quên mất đi hỏi cậu, lần trước gạt chúng tớ chồng là một ông già chúng tớ còn chưa tính sổ với cậu đó. Thẩm Hàn Tế là nam thần của tớ đó nhé, cậu lại là người phụ nữ hợp pháp ngủ cạnh nam thần! Sao nào! Có bao nhiêu múi bụng? Một đêm bao nhiêu lần? Một lần mấy tiếng? Có được 18cm không?”

Con gái ở ký túc, đặc biệt là những người con gái ở ký túc có quan hệ mật thiết một chút, tốc độ lái xe thậm chí còn có thể làm cho mấy đứa con trai ở ký túc xá cảm thấy không bằng.

Vu Tiêu Tiêu đỏ cả mặt, nói chuyện rất thành khẩn: “Mạnh Tri, tớ và bạn trai đã thích nhau từ cao trung rồi, mấy hôm trước anh ấy nói tớ cũng đã đồng ý rồi, nhưng mà vẫn có hơi sợ. Bây giờ cậu cũng không giấu chúng tớ, cậu có kinh nghiệm cũng đừng giấu tớ được không?”

Mạnh Tri: “...”

Cô có kinh nghiệm, cô có kinh nghiệm cái củ cải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân Của Tôi Chết Năm 16 Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook