Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 627: Ai Là Kẻ Thay Thế 1
kiều mạch
24/01/2022
Nhan Như tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng, nhưng không có nghĩa là cô không mệt, thật ra, cô đã bị Đông Phương đè ra quăng đến hai tiếng trước mới kết thúc, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Mà cô có thể thức dậy vào lúc này hoàn toàn là do đồng hồ sinh học trong cơ thể cô hoạt động, hai mươi ngày nay, cô đã quen với việc dậy lúc 7 giờ mỗi sáng vì Tiểu Mao Vũ còn phải đi nhà trẻ.
Cô đưa tay chống đỡ thân thể, chậm rãi lật người, sáng sớm, cô và Đông Phương Mặc vốn đã ở trên ghế sô pha, nhưng ghế sô pha quá nhỏ, không đủ chỗ cho con sói đói nhue Đông Phương Mặc chạy lung tung, vì vậy anh liền ôm cô lăn xuống sàn nhà.
Cô muốn lật người lại, một cánh tay ôm eo, lấy tay gạt cánh tay của anh ra, nhìn nghiêng về phía Đông Phương Mặc đang ngủ ngon lành bên cạnh cô, lúc này, anh trông thật dễ thương, giống như một đứa trẻ to xác.
Cô thừa nhận trước đây cô chưa bao giờ để ý đến khuôn mặt khi ngủ của Đông Phương Mặc, 6 năm trước khi cô kết hôn với anh thì anh là người không nhận ra người ma không nhận ra ma, khi đó, anh rất ít khi ngủ trên giường của cô, cho dù thỉnh thoảng ngủ cô cũng thế không dám nhìn.
Năm năm trước, cô trở thành tình nhân của anh, nhưng anh vẫn là người không nhận ra người ma không nhận ra ma, nên cô vẫn không thể dám nhìn khuôn mặt khi ngủ của anh, dù sao cái mặt già nua đầy sẹo đó thật sự rất đáng sợ.
Sau đó, Đông Phương Vũ qua đời, anh phải đính hôn với Khuông Doanh Doanh nên phải làm phẫu thuật thẩm mỹ, khuôn mặt đầy sẹo đó nhanh chóng trở nên đẹp trai, nhưng lúc đó anh đã không còn ở trong phòng của cô nữa.
Mặc dù từ nhỏ cô đã rất vất vả nhưng cô
chưa từng ngủ dưới đất, tầng một của Mai Uyển không trải thảm như tầng hai, tầng một là gạch lát nền thuần túy nên cô ngủ trên mặt đất lạnh ngắt, không biết lần này cô có bị cảm lạnh không.
Đứng dậy, nhặt bộ đồ ngủ trên sàn mặc vào xoay người lại, cô phát hiện Đông Phương Mặc vẫn đang yên lặng nằm trên sàn nhà ngủ rất say, cô dậy cũng không quấy rầy được anh.
Chắc là mấy tiếng trước anh đã kiệt sức nên không dậy nổi, cô nhìn xung quanh thì thấy thật sự không có gì để làm cho anh một chén canh.
Vậy nên cô chỉ có thể đến bên cửa sổ, kéo đôi rèm từ trần đến sàn để che ánh sáng cho anh, cô định lấy thêm một cái chăn bông như thôi, dù sao người đàn ông này sức khỏe rất tốt nên chỉ lạnh một chút cũng sẽ không làm anh phát ốm.
Xoay người bước lên lầu, vừa vặn mở cửa phòng, Tiểu Mao Vũ trên giường đang dùng tay dụi mắt, hiển nhiên đồng hồ sinh học trong cơ thể cũng đã đánh thức bé.
“Vũ Vũ, sao không ngủ thêm một chút?” Nhan Như vội vàng xuống giường, giả bộ vừa đi vệ sinh xong liền kéo bé vào lòng để bé ngủ thêm một lát.
"Con phải đi mẫu giáo" Tiểu Mao Vũ ngáp dài rồi rời khỏi giường, bé là đứa trẻ ngoan, mà trẻ ngoan phải luôn đi học đúng giờ, nếu đến muộn sẽ bị la.
"Vũ Vũ, hôm nay con không phải đi nhà trẻ," Nhan Như vội vàng kéo bé lại, nhẹ giọng giải thích với bé: "Hôm nay là thứ bảy, thứ bảy không phải đi học."
"À, đúng rồi, con quên mất," Tiểu Mao Vũ rốt cuộc cũng nhớ ra nên nói: "Vậy chúng ta đi leo núi sớm đi, tuần trước không phải mẹ nói thứ bảy sẽ đưa con đi leo núi sao? Ngọn núi
phía sau Nhất Thốn Mặc khá lớn."
Tiểu Mao Vũ dừng lại, rồi bò đến nói nhỏ vào tai Nhan Như, "Có lẽ chúng ta có thể trốn ra khỏi Nhất Thốn Mặc nhờ leo núi."
Nhan Như bật cười, cô hy vọng có thể yên lặng trốn thoát như thế này, nhưng Nhất Thốn Mặc này, hẳn là không dễ dàng trốn thoát như vậy, đúng không?
Mà cô có thể thức dậy vào lúc này hoàn toàn là do đồng hồ sinh học trong cơ thể cô hoạt động, hai mươi ngày nay, cô đã quen với việc dậy lúc 7 giờ mỗi sáng vì Tiểu Mao Vũ còn phải đi nhà trẻ.
Cô đưa tay chống đỡ thân thể, chậm rãi lật người, sáng sớm, cô và Đông Phương Mặc vốn đã ở trên ghế sô pha, nhưng ghế sô pha quá nhỏ, không đủ chỗ cho con sói đói nhue Đông Phương Mặc chạy lung tung, vì vậy anh liền ôm cô lăn xuống sàn nhà.
Cô muốn lật người lại, một cánh tay ôm eo, lấy tay gạt cánh tay của anh ra, nhìn nghiêng về phía Đông Phương Mặc đang ngủ ngon lành bên cạnh cô, lúc này, anh trông thật dễ thương, giống như một đứa trẻ to xác.
Cô thừa nhận trước đây cô chưa bao giờ để ý đến khuôn mặt khi ngủ của Đông Phương Mặc, 6 năm trước khi cô kết hôn với anh thì anh là người không nhận ra người ma không nhận ra ma, khi đó, anh rất ít khi ngủ trên giường của cô, cho dù thỉnh thoảng ngủ cô cũng thế không dám nhìn.
Năm năm trước, cô trở thành tình nhân của anh, nhưng anh vẫn là người không nhận ra người ma không nhận ra ma, nên cô vẫn không thể dám nhìn khuôn mặt khi ngủ của anh, dù sao cái mặt già nua đầy sẹo đó thật sự rất đáng sợ.
Sau đó, Đông Phương Vũ qua đời, anh phải đính hôn với Khuông Doanh Doanh nên phải làm phẫu thuật thẩm mỹ, khuôn mặt đầy sẹo đó nhanh chóng trở nên đẹp trai, nhưng lúc đó anh đã không còn ở trong phòng của cô nữa.
Mặc dù từ nhỏ cô đã rất vất vả nhưng cô
chưa từng ngủ dưới đất, tầng một của Mai Uyển không trải thảm như tầng hai, tầng một là gạch lát nền thuần túy nên cô ngủ trên mặt đất lạnh ngắt, không biết lần này cô có bị cảm lạnh không.
Đứng dậy, nhặt bộ đồ ngủ trên sàn mặc vào xoay người lại, cô phát hiện Đông Phương Mặc vẫn đang yên lặng nằm trên sàn nhà ngủ rất say, cô dậy cũng không quấy rầy được anh.
Chắc là mấy tiếng trước anh đã kiệt sức nên không dậy nổi, cô nhìn xung quanh thì thấy thật sự không có gì để làm cho anh một chén canh.
Vậy nên cô chỉ có thể đến bên cửa sổ, kéo đôi rèm từ trần đến sàn để che ánh sáng cho anh, cô định lấy thêm một cái chăn bông như thôi, dù sao người đàn ông này sức khỏe rất tốt nên chỉ lạnh một chút cũng sẽ không làm anh phát ốm.
Xoay người bước lên lầu, vừa vặn mở cửa phòng, Tiểu Mao Vũ trên giường đang dùng tay dụi mắt, hiển nhiên đồng hồ sinh học trong cơ thể cũng đã đánh thức bé.
“Vũ Vũ, sao không ngủ thêm một chút?” Nhan Như vội vàng xuống giường, giả bộ vừa đi vệ sinh xong liền kéo bé vào lòng để bé ngủ thêm một lát.
"Con phải đi mẫu giáo" Tiểu Mao Vũ ngáp dài rồi rời khỏi giường, bé là đứa trẻ ngoan, mà trẻ ngoan phải luôn đi học đúng giờ, nếu đến muộn sẽ bị la.
"Vũ Vũ, hôm nay con không phải đi nhà trẻ," Nhan Như vội vàng kéo bé lại, nhẹ giọng giải thích với bé: "Hôm nay là thứ bảy, thứ bảy không phải đi học."
"À, đúng rồi, con quên mất," Tiểu Mao Vũ rốt cuộc cũng nhớ ra nên nói: "Vậy chúng ta đi leo núi sớm đi, tuần trước không phải mẹ nói thứ bảy sẽ đưa con đi leo núi sao? Ngọn núi
phía sau Nhất Thốn Mặc khá lớn."
Tiểu Mao Vũ dừng lại, rồi bò đến nói nhỏ vào tai Nhan Như, "Có lẽ chúng ta có thể trốn ra khỏi Nhất Thốn Mặc nhờ leo núi."
Nhan Như bật cười, cô hy vọng có thể yên lặng trốn thoát như thế này, nhưng Nhất Thốn Mặc này, hẳn là không dễ dàng trốn thoát như vậy, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.