Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 616: Ai Níu Kéo Ai 10
kiều mạch
18/01/2022
Sau khi ăn bánh sinh nhật ở Nghê Thường, Nhan Như và Tiểu Mao Vũ đi cùng Đông Phương Vân Hà, mặc dù cô và Tiểu Mao Vũ không ăn nhiều những món đó nhưng chiếc bánh sinh nhật thực sự rất ngon, là bánh sinh nhất chính hãng, có rất nhiều trái cây, kem sô cô la bên ngoài thực sự rất ngon, nên cô và Tiểu Mao Vũ ăn rất nhiều.
Trên đường về, Tiểu Mao Vũ còn nói với cô: "Mẹ ơi, nếu con ăn đồ ngọt nữa con sẽ tăng cân mất, tối nay mẹ cũng đã ăn nhiều bánh như vậy rồi, nếu ngày mai mẹ tăng cân thì ba không muốn mẹ nữa thì sao?"
Sau khi nghe những lời của Tiểu Mao Vũ, Nhan Như không thể nhịn được cười, cô định nói hôm nay ăn xong, ngày mai có thể sẽ không tăng cân, bởi vì cơ thể có quá trình hấp thụ thức ăn không nhanh.
Nhưng trước khi có thời gian để nói, cô đã nghe bà nội Đông Phương Vân Hà nói: "Ồ, Tiểu Mao Vũ, ba của con đã không muốn mẹ của con nhiều năm rồi, nên mẹ của con có béo như thế nào cũng không quan trọng".
Tiểu Mao Vũ có chút hụt hẫng khi nghe những lời của Đông Phương Vân Hà, bé vừa định phản bác lại, thì trong tích tắc bé đã nhận được ánh mắt của mẹ, vì vậy bé ngay lập tực ngậm miệng lại và giả vờ rất bị thương.
Nhan Như không trả lời mà ôm chặt lấy Tiểu Mao Vũ đang bị thương, hai mẹ con diễn kịch bi thương trước mặt Đông Phương Vân Hà, giống như khi nói về ba ba, khiến bọn họ cảm thấy rất khó chịu.
Đông Phương Vân Hà thấy vậy thì không nói nữa, vì biết mình đã động đến nổi buồn của Nhan Như khiến bà nói không nên lời, sau mười phút, đã quay trở về Nhất Thốn Măcb, mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Như trực tiếp trở về Mai Uyển cùng với Tiểu Mao Vũ, Tiểu Mao Vũ thực sự rất mệt mỏi, sau khi trở về phòng, Nhan Như giúp bé tắm rồi lên giường đi ngủ.
Nhưng Nhan Như không ngủ được, cô cứ nghĩ đến sự việc mà cô nhìn thấy ở Nghê Thường, nên dù sao đi nữa thì cô cũng muốn nói cho Đông Phương Mặc biết trong tối nay, vì ngày mai Đông Phương Mặc sẽ kết hôn với Phương Tử Ngưng.
Nhưng cô đợi một khoăng thời gian dài, đợi đến hơn hai giờ sáng, rốt cuộc chịu không nổi, thời điểm ngẩng đầu lên, cô thấy lầu hai Mặc Viên trong phòng của Đông Phương Mặc đã bật đèn.
Đông Phương Mặc đã trở về, cô bước nhanh xuống núi, nghĩ nhất định phải nói với Đông Phương Mặc về những gì cô đã thấy tối nay, nhắc nhở anh Phương Tử Ngưng không như những gì anh đã thấy, anh phải cẩn thận.
Có một ánh sáng yếu ớt dưới lầu một của Mặc Viên, cửa đại sảnh không khóa, Nhan Như bước lên lầu như đã quen thuộc với con đường, nhanh chóng đến cửa Đông Phương Mặc trên lầu hai, rồi dùng tay gõ cửa.
Khoảng mười giây sau, có tiếng bước chân, sau đó là tiếng kéo cửa ra, tiếp theo là câu: "Ai vậy?"
Đông Phương Mặc chưa kịp nói xong, liền nhìn thấy Nhan Như đang đứng ở cửa, hơi kinh ngạc, sau đó thờ ơ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Đông Phương Mặc, tôi đến là để nói với anh Phương Tử Ngưng không phải như những gì anh thấy, cô ta không phải là một người phụ nữ tốt.” Nhan Như không muốn ở trước mặt Đông Phương Mặc quá lâu, vì vậy cô vội vàng nói: “Tối nay ở Nghê Thường, tôi thấy cô ta đi cùng một ông già khoảng năm mươi tuổi, hai người họ ôm nhau, cô ta gọi ông già đó..."
"Đó là ba của tôi," một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía sau Đông Phương Mặc, sau đó Phương Tử Ngưng đứng phía sau Đông Phương Mặc, vòng tay ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của Đông Phương Mặc, mặt áp vào lưng anh. "A Mặc, hai ba con em đều bị ảnh hưởng văn hóa phương Tây nên khi gặp mặt đều ôm hôn nhau, cô Nhan Như chắc không biết chuyện này nên cảm thấy hơi kỳ lạ."
Trên đường về, Tiểu Mao Vũ còn nói với cô: "Mẹ ơi, nếu con ăn đồ ngọt nữa con sẽ tăng cân mất, tối nay mẹ cũng đã ăn nhiều bánh như vậy rồi, nếu ngày mai mẹ tăng cân thì ba không muốn mẹ nữa thì sao?"
Sau khi nghe những lời của Tiểu Mao Vũ, Nhan Như không thể nhịn được cười, cô định nói hôm nay ăn xong, ngày mai có thể sẽ không tăng cân, bởi vì cơ thể có quá trình hấp thụ thức ăn không nhanh.
Nhưng trước khi có thời gian để nói, cô đã nghe bà nội Đông Phương Vân Hà nói: "Ồ, Tiểu Mao Vũ, ba của con đã không muốn mẹ của con nhiều năm rồi, nên mẹ của con có béo như thế nào cũng không quan trọng".
Tiểu Mao Vũ có chút hụt hẫng khi nghe những lời của Đông Phương Vân Hà, bé vừa định phản bác lại, thì trong tích tắc bé đã nhận được ánh mắt của mẹ, vì vậy bé ngay lập tực ngậm miệng lại và giả vờ rất bị thương.
Nhan Như không trả lời mà ôm chặt lấy Tiểu Mao Vũ đang bị thương, hai mẹ con diễn kịch bi thương trước mặt Đông Phương Vân Hà, giống như khi nói về ba ba, khiến bọn họ cảm thấy rất khó chịu.
Đông Phương Vân Hà thấy vậy thì không nói nữa, vì biết mình đã động đến nổi buồn của Nhan Như khiến bà nói không nên lời, sau mười phút, đã quay trở về Nhất Thốn Măcb, mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Như trực tiếp trở về Mai Uyển cùng với Tiểu Mao Vũ, Tiểu Mao Vũ thực sự rất mệt mỏi, sau khi trở về phòng, Nhan Như giúp bé tắm rồi lên giường đi ngủ.
Nhưng Nhan Như không ngủ được, cô cứ nghĩ đến sự việc mà cô nhìn thấy ở Nghê Thường, nên dù sao đi nữa thì cô cũng muốn nói cho Đông Phương Mặc biết trong tối nay, vì ngày mai Đông Phương Mặc sẽ kết hôn với Phương Tử Ngưng.
Nhưng cô đợi một khoăng thời gian dài, đợi đến hơn hai giờ sáng, rốt cuộc chịu không nổi, thời điểm ngẩng đầu lên, cô thấy lầu hai Mặc Viên trong phòng của Đông Phương Mặc đã bật đèn.
Đông Phương Mặc đã trở về, cô bước nhanh xuống núi, nghĩ nhất định phải nói với Đông Phương Mặc về những gì cô đã thấy tối nay, nhắc nhở anh Phương Tử Ngưng không như những gì anh đã thấy, anh phải cẩn thận.
Có một ánh sáng yếu ớt dưới lầu một của Mặc Viên, cửa đại sảnh không khóa, Nhan Như bước lên lầu như đã quen thuộc với con đường, nhanh chóng đến cửa Đông Phương Mặc trên lầu hai, rồi dùng tay gõ cửa.
Khoảng mười giây sau, có tiếng bước chân, sau đó là tiếng kéo cửa ra, tiếp theo là câu: "Ai vậy?"
Đông Phương Mặc chưa kịp nói xong, liền nhìn thấy Nhan Như đang đứng ở cửa, hơi kinh ngạc, sau đó thờ ơ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Đông Phương Mặc, tôi đến là để nói với anh Phương Tử Ngưng không phải như những gì anh thấy, cô ta không phải là một người phụ nữ tốt.” Nhan Như không muốn ở trước mặt Đông Phương Mặc quá lâu, vì vậy cô vội vàng nói: “Tối nay ở Nghê Thường, tôi thấy cô ta đi cùng một ông già khoảng năm mươi tuổi, hai người họ ôm nhau, cô ta gọi ông già đó..."
"Đó là ba của tôi," một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía sau Đông Phương Mặc, sau đó Phương Tử Ngưng đứng phía sau Đông Phương Mặc, vòng tay ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của Đông Phương Mặc, mặt áp vào lưng anh. "A Mặc, hai ba con em đều bị ảnh hưởng văn hóa phương Tây nên khi gặp mặt đều ôm hôn nhau, cô Nhan Như chắc không biết chuyện này nên cảm thấy hơi kỳ lạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.