Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 500: Chạy Vào Hang Cọp 4
kiều mạch
11/06/2021
“Này, các anh định làm gì?” Nhan Như hét lớn, giãy dụa, đáng tiếc cô giằng co với hai người đàn ông căn bản là lấy trứng chọi đá.
“Tại sao các người lại bắt tôi?” Nhan Như giận dữ hét vào hai người đàn ông đang khống chế cánh tay của cô.
“Bởi vì cô là Tịch Mộ Tuyết.” Một trong hai người đàn ông nhìn cô nói, giống như họ thấy câu hỏi của cô có chút ngu ngốc.
"Tôi sẽ không phải Mộ Tuyết," Nhan Như lao ra: "Anh bắt nhầm người rồi."
“Ai bắt nhầm người?” Người kia hừ lạnh: “Lúc trước chúng ta có bắt nhầm người, nhưng lần này chắc chắn sẽ không sai, bởi vì trên trán cô không có tóc mái, chúng tôi có thể trực tiếp nhìn thấy vầng không có vết bớt của cô, cô không phải là Tịch Mộ Như."
“Tôi không có tóc mái, không có nghĩa là tôi là Tịch Mộ Tuyết.” Nhan Như tiếp tục phản bác, sau đó hạ giọng: “Các đại ca, hãy buông tôi ra, được không? Tôi thực sự không phải là Tịch Mộ Tuyết. "
Hai người đàn ông nghe thấy cô nói như nghe thấy chuyện cười, một trong số họ nhìn cô lắc đầu nói: "Tịch Mộ Tuyết ơi Tịch Mộ Tuyết, cô nói xem, Thiên Đường có lối cô không vào, Địa Ngục không lối cô lại vào, cô trốn bao nhiêu năm rồi, sao còn mê muội mà chạy đến trước cửa Long Hổ Các? Không phải là cô tự tìm đường chết chứ là gì?""
"Tôi thực sự không phải Tịch Mộ Tuyết", Nhan Như khóc không ra nước mắt.
Trời ơi, Chúa ơi, sao ông không giúp tôi?
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tên ác ma Đông Phương Mặc, nhưng ai biết được chỉ mới hơn hai tiếng đồng hồ mà cô lại rơi vào tay Lãnh Lôi Đình.
Ra khỏi hang sói hạy rơi vào hang cọp là ý gì? Lần này Nhan Như đã thực sự được trải nghiệm câu đó!
Cho dù cô nói mình không phải Tịch Mộ Tuyết thì thế nào, hai người đàn ông này đều mặc kệ cô, thấy cô hét lên, một người trong số họ không nhịn được mà hét lên: "Tịch Mộ Tuyết, nếu cô hét nữa, tôi sẽ lấy tất nhét vào miệng cô, để xem cô có hét được hay không?”
Nhan Như lập tức ngậm miệng không hét nữa, đôi tất hôi hám như thế? Đến lúc đó, cô còn chưa chạy trốn, chẳng lẽ lại bị đôi tất hôi hám đó hành đến chết đi sống lại sao?
Cuối cùng cô chỉ có thể bị hai người đàn ông này đưa vào Long Hổ Các, dọc đường gặp ai, họ đều trợn tròn mắt nhìn cô, sau đó lại giơ ngón tay cái lên khen ngợi khả năng làm việc của hai người đàn ông.
Ngay cả Tịch Mộ Tuyết trốn nhiều năm cũng có thể bắt được, khả năng này có thể so sánh với Sherlock Holmes, lần này Lãnh Lôi Đình nhất định sẽ thưởng cho cả hai người họ rất nhiều.
Lãnh Lôi Đình nhận được cuộc gọi từ cấp dưới trên du thuyền trên biển của mình, khi nghe tin Tịch Mộ Tuyết đã bị bắt, anh ta có chút băn khoăn không biết tai mình có nghe nhầm không.
Vì vậy, anh vội vàng hỏi: "Có thật là Tịch Mộ Tuyết không? Lần này đừng phạm sai lầm nữa, tôi cũng không còn tâm trạng để ý đến người mà các người bắt lầm nữa."
Lãnh Lôi Đình quả thực không có tâm trạng bắt Tịch Mộ Tuyết, bởi vì trong năm năn qua anh ta đã hai lần bắt được Tịch Mộ Tuyết, kết quả là đều không phải, lần nào cũng bắt sai, rồi anh ta lại phải xin lỗi Đông Phương Mặc, khiên anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng lần này, thuộc hạ của anh ta qua điện thoại rất phấn khởi nói với anh ta hoàn toàn không có bắt nhầm, bởi vì Tịch Mộ Tuyết này không có tóc mái dày trên trán, toàn bộ trán lộ ra bên ngoài, không có vết bớt hay sẹo nào.
“Tại sao các người lại bắt tôi?” Nhan Như giận dữ hét vào hai người đàn ông đang khống chế cánh tay của cô.
“Bởi vì cô là Tịch Mộ Tuyết.” Một trong hai người đàn ông nhìn cô nói, giống như họ thấy câu hỏi của cô có chút ngu ngốc.
"Tôi sẽ không phải Mộ Tuyết," Nhan Như lao ra: "Anh bắt nhầm người rồi."
“Ai bắt nhầm người?” Người kia hừ lạnh: “Lúc trước chúng ta có bắt nhầm người, nhưng lần này chắc chắn sẽ không sai, bởi vì trên trán cô không có tóc mái, chúng tôi có thể trực tiếp nhìn thấy vầng không có vết bớt của cô, cô không phải là Tịch Mộ Như."
“Tôi không có tóc mái, không có nghĩa là tôi là Tịch Mộ Tuyết.” Nhan Như tiếp tục phản bác, sau đó hạ giọng: “Các đại ca, hãy buông tôi ra, được không? Tôi thực sự không phải là Tịch Mộ Tuyết. "
Hai người đàn ông nghe thấy cô nói như nghe thấy chuyện cười, một trong số họ nhìn cô lắc đầu nói: "Tịch Mộ Tuyết ơi Tịch Mộ Tuyết, cô nói xem, Thiên Đường có lối cô không vào, Địa Ngục không lối cô lại vào, cô trốn bao nhiêu năm rồi, sao còn mê muội mà chạy đến trước cửa Long Hổ Các? Không phải là cô tự tìm đường chết chứ là gì?""
"Tôi thực sự không phải Tịch Mộ Tuyết", Nhan Như khóc không ra nước mắt.
Trời ơi, Chúa ơi, sao ông không giúp tôi?
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tên ác ma Đông Phương Mặc, nhưng ai biết được chỉ mới hơn hai tiếng đồng hồ mà cô lại rơi vào tay Lãnh Lôi Đình.
Ra khỏi hang sói hạy rơi vào hang cọp là ý gì? Lần này Nhan Như đã thực sự được trải nghiệm câu đó!
Cho dù cô nói mình không phải Tịch Mộ Tuyết thì thế nào, hai người đàn ông này đều mặc kệ cô, thấy cô hét lên, một người trong số họ không nhịn được mà hét lên: "Tịch Mộ Tuyết, nếu cô hét nữa, tôi sẽ lấy tất nhét vào miệng cô, để xem cô có hét được hay không?”
Nhan Như lập tức ngậm miệng không hét nữa, đôi tất hôi hám như thế? Đến lúc đó, cô còn chưa chạy trốn, chẳng lẽ lại bị đôi tất hôi hám đó hành đến chết đi sống lại sao?
Cuối cùng cô chỉ có thể bị hai người đàn ông này đưa vào Long Hổ Các, dọc đường gặp ai, họ đều trợn tròn mắt nhìn cô, sau đó lại giơ ngón tay cái lên khen ngợi khả năng làm việc của hai người đàn ông.
Ngay cả Tịch Mộ Tuyết trốn nhiều năm cũng có thể bắt được, khả năng này có thể so sánh với Sherlock Holmes, lần này Lãnh Lôi Đình nhất định sẽ thưởng cho cả hai người họ rất nhiều.
Lãnh Lôi Đình nhận được cuộc gọi từ cấp dưới trên du thuyền trên biển của mình, khi nghe tin Tịch Mộ Tuyết đã bị bắt, anh ta có chút băn khoăn không biết tai mình có nghe nhầm không.
Vì vậy, anh vội vàng hỏi: "Có thật là Tịch Mộ Tuyết không? Lần này đừng phạm sai lầm nữa, tôi cũng không còn tâm trạng để ý đến người mà các người bắt lầm nữa."
Lãnh Lôi Đình quả thực không có tâm trạng bắt Tịch Mộ Tuyết, bởi vì trong năm năn qua anh ta đã hai lần bắt được Tịch Mộ Tuyết, kết quả là đều không phải, lần nào cũng bắt sai, rồi anh ta lại phải xin lỗi Đông Phương Mặc, khiên anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng lần này, thuộc hạ của anh ta qua điện thoại rất phấn khởi nói với anh ta hoàn toàn không có bắt nhầm, bởi vì Tịch Mộ Tuyết này không có tóc mái dày trên trán, toàn bộ trán lộ ra bên ngoài, không có vết bớt hay sẹo nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.