Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 447: Có Hai Người Đàn Ông Sẵn Sàng Kết Hôn Với Cô 6
kiều mạch
05/06/2021
“Đừng nói nữa”, Park Jisun lập tức hét nhẹ một tiếng, sau đó xoay người đi về phía phòng của mình, đóng cửa lại một tiếng ‘rầm’, rõ ràng là rất tức giận.
Nhan Như sửng sốt, nhìn Đạo Kỳ Huyền nói: "Sao anh lại nói nhảm như vậy? Tôi nói sẽ lấy anh khi nào?"
“Vậy ý cô là muốn cưới Park Yongjoon?” Đạo Kỳ Huyền cau mày, rồi nói: “Thật ra, cô kết hôn với Yongjoon cũng chẳng có gì sai cả, nhưng quan trọng là, đứa con trong bụng cô, toii nghĩ… tốt hơn là cô nên lấy tôi, tôi sẽ thực sự yêu đứa trẻ này."
Nhan Như tròn xoe mắt nhìn Đạo Ký Huyền, làm thế nào mà cô có thể kết hôn với anh ta?
"Mẹ ơi, mẹ đã rửa sạch xong chưa? Bài thơ của con đã thuộc lòng rồi, sao mẹ lại chậm như vậy?" Giọng của Tiểu Mao Vũ từ bên ngoài truyền vào, đồng thời kéo Mộ Như khỏi dòng ký ức, cô vội vàng dùng tay vặn nước rồi lấy khăn lao.
Mao Vũ ở bên ngoài không đợi câu trả lời của mẹ, cô bé không kìm được mà dùng tay đập mạnh vào cửa phòng tắm hét lớn: "Mẹ ơi, mẹ ơi, nhanh lên, ba đã đợi chúng ta ở phòng khách rồi đấy, muộn là..."
“Ồ, mẹ hiểu rồi, con đi ăn cơm với ba trước đi, mẹ sẽ ra ngay.” Nhan Như vội vàng hét lên, đồng thời đẩy nhanh tốc độ giặt giũ.
Khi cô tắm rửa rồi thay quần áo, Tiểu Mao Vũ và Đạo Kỳ Huyền đang thưởng thức bữa sáng ở Nam Phi, mỗi người một lớn một nhỏ ngồi cùng bàn, nhìn từ xa, lông mày có phần giống nhau, nói họ không phải là cha con, thì không ai tin.
“Hôm nay thật sự sẽ đến công viên quốc gia Kruger sao?” Nhan Như ngồi xuống, nhìn người đàn ông đang ăn sáng tao nhã, sau đó cầm một chiếc bánh mì lên cắn một miếng.
Oryx đổi thành Kruger nhe mn, tại theo tìm hiểu của Jen thì ở Nam Phi không có công viên Oryx còn Kruger là Jen thấy nó gần nghĩa nhất nên Jen lấy luôn, còn Núi Bàn thì ở Nam Phi có, có gì mn lên google tìm hiểu nhe, cảm ơn mn ^_^
“Chẳng lẽ em không muốn đi?” Đạo Kỳ Huyền nhìn cô, rồi nói thêm: “Thật ra, anh cũng không muốn đi lắm, nhưng Mao Vũ lại rất muốn đi, con bé nói con bé muốn đi xem sư tử."
"Vâng, con không biết sư tử trong vườn thú nhìn như thế nào,"
Nhan Như cắn miếng sandwich trong miệng, sau đó nhìn sang bé gái của mình, nhẹ nhàng nói, "Hôm nay chúng ta sẽ đến Núi Bàn thay vì đến Công viên Quốc gia Oryx được chứ?"
"Không," Vũ Vũ từ chối lời đề nghị của Nhan Như, rồi nói như một người trưởng thành: "Núi Bàn có gì hay chứ? Hôm qua con đã đứng trên ban công rồi nhìn thấy nó, không phải chỉ là một ngọn núi trông như thế nào một cái bàn thôi sao? Con không muốn đi núi, con muốn thấy sư tử, sư tử!
Nhan Như thở dài, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa, không khỏi gầm gừ: "Đạo Kỳ Huyền, anh chiều hư Tiểu Mao Vũ rồi kìa?"
Đạo Kỳ Huyền bật cười, đi tới ôm Mao Vũ, hôn lên cái má phấn hồng, sau đó cười tự hào nói: "Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của cha, em nói anh không thương con bé thì thương ai?"
Nhan Như sững sờ, sau đó ngừng nói, thấy hai cha con đã bước ra khỏi phòng, cô vội vàng ăn sáng rồi nhanh chóng lấy túi đuổi theo.
Công viên quốc gia Kruger ở Nam Phi là một công viên động vật hoang dã hoàn toàn tự nhiên, tất nhiên những động vật có thể nhìn thấy ở đây không giống những động vật trong chuồng ở các thành phố khác, chúng đều là những động vật hoang dã chạy tự do trong rừng.
Trước khi Nhan Như đi ra ngoài, cô muốn mang theo cọ vẽ và giá vẽ, vì clo muốn viết vài bức tranh, Đạo Kỳ Huyền đã tăngh cho cô một cái nhìn nói: "Nào, em vẫn còn tâm trạng phác thảo, sắp có động vật đến đấy, em vậy mà thậm chí không thèm chạy, mà vẫn ngồi vẽ à? Chúng ta có thể lấy DV về, hoặc chụp vài tấm ảnh trước, sau khi quay về từ từ hoàn thành bức tranh."
Nhan Như sửng sốt, nhìn Đạo Kỳ Huyền nói: "Sao anh lại nói nhảm như vậy? Tôi nói sẽ lấy anh khi nào?"
“Vậy ý cô là muốn cưới Park Yongjoon?” Đạo Kỳ Huyền cau mày, rồi nói: “Thật ra, cô kết hôn với Yongjoon cũng chẳng có gì sai cả, nhưng quan trọng là, đứa con trong bụng cô, toii nghĩ… tốt hơn là cô nên lấy tôi, tôi sẽ thực sự yêu đứa trẻ này."
Nhan Như tròn xoe mắt nhìn Đạo Ký Huyền, làm thế nào mà cô có thể kết hôn với anh ta?
"Mẹ ơi, mẹ đã rửa sạch xong chưa? Bài thơ của con đã thuộc lòng rồi, sao mẹ lại chậm như vậy?" Giọng của Tiểu Mao Vũ từ bên ngoài truyền vào, đồng thời kéo Mộ Như khỏi dòng ký ức, cô vội vàng dùng tay vặn nước rồi lấy khăn lao.
Mao Vũ ở bên ngoài không đợi câu trả lời của mẹ, cô bé không kìm được mà dùng tay đập mạnh vào cửa phòng tắm hét lớn: "Mẹ ơi, mẹ ơi, nhanh lên, ba đã đợi chúng ta ở phòng khách rồi đấy, muộn là..."
“Ồ, mẹ hiểu rồi, con đi ăn cơm với ba trước đi, mẹ sẽ ra ngay.” Nhan Như vội vàng hét lên, đồng thời đẩy nhanh tốc độ giặt giũ.
Khi cô tắm rửa rồi thay quần áo, Tiểu Mao Vũ và Đạo Kỳ Huyền đang thưởng thức bữa sáng ở Nam Phi, mỗi người một lớn một nhỏ ngồi cùng bàn, nhìn từ xa, lông mày có phần giống nhau, nói họ không phải là cha con, thì không ai tin.
“Hôm nay thật sự sẽ đến công viên quốc gia Kruger sao?” Nhan Như ngồi xuống, nhìn người đàn ông đang ăn sáng tao nhã, sau đó cầm một chiếc bánh mì lên cắn một miếng.
Oryx đổi thành Kruger nhe mn, tại theo tìm hiểu của Jen thì ở Nam Phi không có công viên Oryx còn Kruger là Jen thấy nó gần nghĩa nhất nên Jen lấy luôn, còn Núi Bàn thì ở Nam Phi có, có gì mn lên google tìm hiểu nhe, cảm ơn mn ^_^
“Chẳng lẽ em không muốn đi?” Đạo Kỳ Huyền nhìn cô, rồi nói thêm: “Thật ra, anh cũng không muốn đi lắm, nhưng Mao Vũ lại rất muốn đi, con bé nói con bé muốn đi xem sư tử."
"Vâng, con không biết sư tử trong vườn thú nhìn như thế nào,"
Nhan Như cắn miếng sandwich trong miệng, sau đó nhìn sang bé gái của mình, nhẹ nhàng nói, "Hôm nay chúng ta sẽ đến Núi Bàn thay vì đến Công viên Quốc gia Oryx được chứ?"
"Không," Vũ Vũ từ chối lời đề nghị của Nhan Như, rồi nói như một người trưởng thành: "Núi Bàn có gì hay chứ? Hôm qua con đã đứng trên ban công rồi nhìn thấy nó, không phải chỉ là một ngọn núi trông như thế nào một cái bàn thôi sao? Con không muốn đi núi, con muốn thấy sư tử, sư tử!
Nhan Như thở dài, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa, không khỏi gầm gừ: "Đạo Kỳ Huyền, anh chiều hư Tiểu Mao Vũ rồi kìa?"
Đạo Kỳ Huyền bật cười, đi tới ôm Mao Vũ, hôn lên cái má phấn hồng, sau đó cười tự hào nói: "Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của cha, em nói anh không thương con bé thì thương ai?"
Nhan Như sững sờ, sau đó ngừng nói, thấy hai cha con đã bước ra khỏi phòng, cô vội vàng ăn sáng rồi nhanh chóng lấy túi đuổi theo.
Công viên quốc gia Kruger ở Nam Phi là một công viên động vật hoang dã hoàn toàn tự nhiên, tất nhiên những động vật có thể nhìn thấy ở đây không giống những động vật trong chuồng ở các thành phố khác, chúng đều là những động vật hoang dã chạy tự do trong rừng.
Trước khi Nhan Như đi ra ngoài, cô muốn mang theo cọ vẽ và giá vẽ, vì clo muốn viết vài bức tranh, Đạo Kỳ Huyền đã tăngh cho cô một cái nhìn nói: "Nào, em vẫn còn tâm trạng phác thảo, sắp có động vật đến đấy, em vậy mà thậm chí không thèm chạy, mà vẫn ngồi vẽ à? Chúng ta có thể lấy DV về, hoặc chụp vài tấm ảnh trước, sau khi quay về từ từ hoàn thành bức tranh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.