Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 552: Dì Tốt Bụng 4
kiều mạch
28/06/2021
Khi Đông Phương Mặc trở về Nhất Thốn Mặc, Tịch Mộ Như và Tiểu Mao Vũ đã ngồi trên bàn ăn, thấy anh quay về, Tịch Mộ Như nhanh chóng đứng dậy giải thích: "A Mặc, em xin lỗi, em không biết anh sẽ trở về ăn tối, Vũ Vũ lại đói, nên đã..."
"Không sao," Đông Phương Mặc hào phóng xua tay, rồi thản nhiên nói: "Cô mau ăn cơm đi, sau khi ăn xong thì thu dọn đồ đạc, để sáng mai chú Liễu đưa cô đến biệt thự Tử Vân, từ nay về sau, cô không cần phải sống ở đây nữa."
Trong lòng Tịch Mộ Tuyế liền không vui, nhưng cô ta không để lộ ra ngoài, chỉ ôn hòa gật đầu, hơi lãnh đạm đáp: "Được rồi, em hiểu rồi, sáng mai em nhất định sẽ rời đi."
Đông Phương Mặc gật đầu, không nói chuyện với cô ta nữa, mà anh đến ngồi bên cạnh Tiểu Mao Vũ, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay con có vui không?"
"Vui," Tiểu Mao Vũ nặng nề gật đầu, sau đó hơi không vui nói: "Nhưng nếu để dì dọn ra ngoài, tôi sẽ không vui."
Đông Phương Mặc cười nhạt một tiếng, cầm lấy phần ăn mà Liễu mẫu đưa cho, sau đó vừa ăn vừa nói: "Mẹ của con có thể sắp đến rồi, đến lúc đó con có thể gặp mẹ, con có vui không?"
Tôi không muốn mẹ tôi đến, Tiểu Mao Vũ nói trong lòng, nhưng bé không thể hiện, bé chỉ giả vờ vui vẻ hỏi: "Khi nào mẹ con đến?"
"Cái này" Đông Phương Mặc suy tư một chút, sau đó nghĩ lại nói: "Sẽ mất khoảng hai ba ngày, được không?"
Nhưng thật ra Đông Phương Mặc không biết khi nào Nhan Như sẽ đến Tân Hải, bởi vì giấy tờcủa Nhan Như vẫn còn trong tay anh, Nhan Như sẽ không thể đến đây dể dàng như vậy, anh đoán Đông Phương Vũ sẽ tìm một cách cho cô.
Chỉ vài ngày sau, Tiểu Mao Vũ nói trong lòng, mình phải sớm tìm cách chạy ra ngoài, nhất định không được để mẹ rơi vào tay tên ác ma này, bé phải gặp mẹ trước.
Đông Phương Mặc hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong lòng của Tiểu Mao Vũ, sau khi ăn tối, Tiểu Mao Vũ lên lầu, anh cũng không nghĩ nhiều.
Tiểu Mao Vũ lên tầng hai, thấy Tịch Mộ Như đợi bé ở đầu cầu thang, cô ta không nói khi nhìn thấy bé mà chỉ đưa cho bé một hộp quà xinh đẹp rồi nhẹ nhàng nói: "Đây là quà dì tặng con."
Tiểu Moa Vũ gật đầu, tỏ ý mình đã biết, sau đó vẫy tay với Tịch Mộ Như, mở cửa phòng của Đông Phương Mặc bước vào, việc đầu tiên bé cần làm tất nhiên là tìm cốc của Đông Phương Mặc.
Tịch Mộ Như bảo bé giúp Đông Phương Mặc rót một cốc nước, bé sẽ không làm chuyện đó, vì bé đã quá rõ ràng, một kẻ nói dối như Đông Phương Mặc chắc chắn sẽ nghi ngờ bé đã làm gì đó.
Vậy nên bé đã chọn một cách khác, chính là bỏ thứ này vào cốc nước của Đông Phương Mặc, chỉ cần anh uống nước trong cốc, thì sẽ dính thuốc ngủ ngay.
Đông Phương Mặc lên lầu thấy Tiểu Mao Vũ đã thành thật leo lên giường, không nghi ngờ gì nữa mà quay lại, tự nhiên cầm cái cốc sang cái bình bên cạnh rồi rót một cốc nước vào cốc của mình.
Xoay người bước đến ghế sô pha bên cạnh, đặt nước lên bàn, sau đó lấy một cuốn sách trên tủ bên cạnh đọc, lúc nào anh cũng thích uống một chút nước ấm khi đọc sách.
"Không sao," Đông Phương Mặc hào phóng xua tay, rồi thản nhiên nói: "Cô mau ăn cơm đi, sau khi ăn xong thì thu dọn đồ đạc, để sáng mai chú Liễu đưa cô đến biệt thự Tử Vân, từ nay về sau, cô không cần phải sống ở đây nữa."
Trong lòng Tịch Mộ Tuyế liền không vui, nhưng cô ta không để lộ ra ngoài, chỉ ôn hòa gật đầu, hơi lãnh đạm đáp: "Được rồi, em hiểu rồi, sáng mai em nhất định sẽ rời đi."
Đông Phương Mặc gật đầu, không nói chuyện với cô ta nữa, mà anh đến ngồi bên cạnh Tiểu Mao Vũ, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay con có vui không?"
"Vui," Tiểu Mao Vũ nặng nề gật đầu, sau đó hơi không vui nói: "Nhưng nếu để dì dọn ra ngoài, tôi sẽ không vui."
Đông Phương Mặc cười nhạt một tiếng, cầm lấy phần ăn mà Liễu mẫu đưa cho, sau đó vừa ăn vừa nói: "Mẹ của con có thể sắp đến rồi, đến lúc đó con có thể gặp mẹ, con có vui không?"
Tôi không muốn mẹ tôi đến, Tiểu Mao Vũ nói trong lòng, nhưng bé không thể hiện, bé chỉ giả vờ vui vẻ hỏi: "Khi nào mẹ con đến?"
"Cái này" Đông Phương Mặc suy tư một chút, sau đó nghĩ lại nói: "Sẽ mất khoảng hai ba ngày, được không?"
Nhưng thật ra Đông Phương Mặc không biết khi nào Nhan Như sẽ đến Tân Hải, bởi vì giấy tờcủa Nhan Như vẫn còn trong tay anh, Nhan Như sẽ không thể đến đây dể dàng như vậy, anh đoán Đông Phương Vũ sẽ tìm một cách cho cô.
Chỉ vài ngày sau, Tiểu Mao Vũ nói trong lòng, mình phải sớm tìm cách chạy ra ngoài, nhất định không được để mẹ rơi vào tay tên ác ma này, bé phải gặp mẹ trước.
Đông Phương Mặc hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong lòng của Tiểu Mao Vũ, sau khi ăn tối, Tiểu Mao Vũ lên lầu, anh cũng không nghĩ nhiều.
Tiểu Mao Vũ lên tầng hai, thấy Tịch Mộ Như đợi bé ở đầu cầu thang, cô ta không nói khi nhìn thấy bé mà chỉ đưa cho bé một hộp quà xinh đẹp rồi nhẹ nhàng nói: "Đây là quà dì tặng con."
Tiểu Moa Vũ gật đầu, tỏ ý mình đã biết, sau đó vẫy tay với Tịch Mộ Như, mở cửa phòng của Đông Phương Mặc bước vào, việc đầu tiên bé cần làm tất nhiên là tìm cốc của Đông Phương Mặc.
Tịch Mộ Như bảo bé giúp Đông Phương Mặc rót một cốc nước, bé sẽ không làm chuyện đó, vì bé đã quá rõ ràng, một kẻ nói dối như Đông Phương Mặc chắc chắn sẽ nghi ngờ bé đã làm gì đó.
Vậy nên bé đã chọn một cách khác, chính là bỏ thứ này vào cốc nước của Đông Phương Mặc, chỉ cần anh uống nước trong cốc, thì sẽ dính thuốc ngủ ngay.
Đông Phương Mặc lên lầu thấy Tiểu Mao Vũ đã thành thật leo lên giường, không nghi ngờ gì nữa mà quay lại, tự nhiên cầm cái cốc sang cái bình bên cạnh rồi rót một cốc nước vào cốc của mình.
Xoay người bước đến ghế sô pha bên cạnh, đặt nước lên bàn, sau đó lấy một cuốn sách trên tủ bên cạnh đọc, lúc nào anh cũng thích uống một chút nước ấm khi đọc sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.