Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 7: Khởi Đầu Của Cuộc Hôn Nhân 7
kiều mạch
10/01/2022
Tich Viễn Trình thấy vợ không ngừng suy nghĩ, liền phân tích: "Mộ Như thì khác, nó lớn lên với một người hầu nên có tính cách ngoan ngoãn, hiền lành, biết cách chấp nhận mọi nghịch cảnh, nó làm bất cứ điều gì cũng không bao giờ chống lại chúng ta, với tính tình điềm đạm và chịu hy sinh như vậy, tốt nhất nên gả cho Đông Phương Mặc. "
“Mộ Như, em thay chị gã cho Đông Phương Mặc, được không?” Mộ Tuyết lập tức đi tới nắm lấy tay Mộ Như, gọi em gái rất nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên Mộ Như nghe thấy Mộ Tuyết gọi mình là em gái
Cô cắn môi không nói, cô đang phân vân không biết có nên kháng cự tuyệt hay không, để phá vỡ hình ảnh của mình trong mắt cha cô là người luôn bình tĩnh, không bao giờ kháng cự.
Thế nhưng, cô chưa kịp nói thì đã nghe Mộ Tuyết lại nói: "Mộ Như, em không nghĩ đến chuyện nếu không phải chị năn nỉ ba cho em đi học, thì có lẽ bây giờ em vẫn còn đang giúp việc với má Vương, thì lam sao có thể là sinh viên đại học, chị đối với em tốt như vậy, tại sao em lại không báo đáp lòng tốt của chị chứ? "
Mộ Như cảm thấy đau lòng sau khi nghe những lời của Mộ Tuyết nói vì những lời của cô ta là sự thật, Mộ Tuyết bắt đầu đi học mẫu giáo từ năm 3 tuổi còn cô chỉ có thể ở nhà với má Vương cho đến khi cô lên bảy, khi đó Mộ Tuyết đang học cấp 1, cô ta đột nhiên ghen tị với những người khác trong trường rằng cô ta không có bạn chơi cùng, nên sau đó cầu xin Tịch Viễn Trình cho cô đến trường, nói rằng cô có thể làm bạn vơi cô ta.
"Mộ Như, con lúc sinh ra đã bị thầy bói nói là xui xẻo, ta vốn dĩ muốn bỏ con, nhưng thay vì ném con xuống sông cho con chết chìm, thì ta đã nuôi nấng con, thế nên bây giờ con nên báo đáp lại ta đúng không?” Thấy Mộ Như vẫn im lặng, Tịch Viễn Trình không khỏi cao giọng hỏi.
Mộ Như biết cô không còn đường lui, vì cô không có đủ quyền để chống lại vấn đề mà Tịch Viễn Trình đã quyết định, chỉ có thể tuân theo ý muốn của ông ta.
Giống như năm năm trước, vị hôn phu của Mộ Tuyết- Đông Phương Mặc, bị tai nạn ô tô mà vào bệnh viện, Đông Phương gia yêu cầu Mộ Tuyết đến bệnh viện để thăm Đông Phương Mặc mỗi ngày, nhưng Mộ Tuyết không muốn đến bệnh viện thăm Đông Phương Mặc, cô ta nói đi gặp Đông Phương Mặc không khác gì nhìn thấy ma, cô ta sẽ gặp ác mộng nên làm sao cô ta có thể đi được? Nếu muốn đi, phải đợi đến khi Đông Phương Mặc ra viện rồi tính tiếp.
Nhưng vì cha cô luôn làm ăn với Đông Phương gia, cuộc hôn nhân của Đông Phương Mặc và Tịch Mộ Tuyết đã được định đoạt từ khi còn nhỏ, vì vậy ông ta không dám làm trái lời Đông Phương gia, sau đó lệnh cho cô đóng giả làm Mộ Tuyết đến thăm Đông Phương Mặc.
Cô và Mộ Tuyết là chị em sinh đôi, nhìn gần giống hệt nhau, đương nhiên đấy là lúc cô và Mộ Tuyết không lộ trán, nếu cả hai cùng lộ trán thì sẽ khác, bởi vì trán của Mộ Tuyết rất khác nhau cô, cô ta xinh đẹp, nhưng trên trán của cô có một vết bớt bằng ngón tay cái.
Cô luôn nghe theo mệnh lệnh của bố, vì vậy mà cô phải dùng tóc mái dày che trán, ngày nào cũng mang canh má Vương hầm đến bệnh viện thăm Đông Phương Mặc, cô phải mất nửa năm để thăm Đông Phương Mặc, cho đến khi anh ta được chuyển đến một bệnh viện nước ngoài để điều trị.
Thật ra trong suốt nửa năm đó, cô không gặp cảnh kinh khủng nào cả, bởi vì tất cả những gì cô nhìn thấy là một Đông Phương Mặc cả người đều quấn trong băng gạc, chỉ lộ ra hai con mắt, hai con mắt đó cô không thể nhìn rõ vì xung quanh quấn rất nhiều băng gạc
“Mộ Như, em thay chị gã cho Đông Phương Mặc, được không?” Mộ Tuyết lập tức đi tới nắm lấy tay Mộ Như, gọi em gái rất nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên Mộ Như nghe thấy Mộ Tuyết gọi mình là em gái
Cô cắn môi không nói, cô đang phân vân không biết có nên kháng cự tuyệt hay không, để phá vỡ hình ảnh của mình trong mắt cha cô là người luôn bình tĩnh, không bao giờ kháng cự.
Thế nhưng, cô chưa kịp nói thì đã nghe Mộ Tuyết lại nói: "Mộ Như, em không nghĩ đến chuyện nếu không phải chị năn nỉ ba cho em đi học, thì có lẽ bây giờ em vẫn còn đang giúp việc với má Vương, thì lam sao có thể là sinh viên đại học, chị đối với em tốt như vậy, tại sao em lại không báo đáp lòng tốt của chị chứ? "
Mộ Như cảm thấy đau lòng sau khi nghe những lời của Mộ Tuyết nói vì những lời của cô ta là sự thật, Mộ Tuyết bắt đầu đi học mẫu giáo từ năm 3 tuổi còn cô chỉ có thể ở nhà với má Vương cho đến khi cô lên bảy, khi đó Mộ Tuyết đang học cấp 1, cô ta đột nhiên ghen tị với những người khác trong trường rằng cô ta không có bạn chơi cùng, nên sau đó cầu xin Tịch Viễn Trình cho cô đến trường, nói rằng cô có thể làm bạn vơi cô ta.
"Mộ Như, con lúc sinh ra đã bị thầy bói nói là xui xẻo, ta vốn dĩ muốn bỏ con, nhưng thay vì ném con xuống sông cho con chết chìm, thì ta đã nuôi nấng con, thế nên bây giờ con nên báo đáp lại ta đúng không?” Thấy Mộ Như vẫn im lặng, Tịch Viễn Trình không khỏi cao giọng hỏi.
Mộ Như biết cô không còn đường lui, vì cô không có đủ quyền để chống lại vấn đề mà Tịch Viễn Trình đã quyết định, chỉ có thể tuân theo ý muốn của ông ta.
Giống như năm năm trước, vị hôn phu của Mộ Tuyết- Đông Phương Mặc, bị tai nạn ô tô mà vào bệnh viện, Đông Phương gia yêu cầu Mộ Tuyết đến bệnh viện để thăm Đông Phương Mặc mỗi ngày, nhưng Mộ Tuyết không muốn đến bệnh viện thăm Đông Phương Mặc, cô ta nói đi gặp Đông Phương Mặc không khác gì nhìn thấy ma, cô ta sẽ gặp ác mộng nên làm sao cô ta có thể đi được? Nếu muốn đi, phải đợi đến khi Đông Phương Mặc ra viện rồi tính tiếp.
Nhưng vì cha cô luôn làm ăn với Đông Phương gia, cuộc hôn nhân của Đông Phương Mặc và Tịch Mộ Tuyết đã được định đoạt từ khi còn nhỏ, vì vậy ông ta không dám làm trái lời Đông Phương gia, sau đó lệnh cho cô đóng giả làm Mộ Tuyết đến thăm Đông Phương Mặc.
Cô và Mộ Tuyết là chị em sinh đôi, nhìn gần giống hệt nhau, đương nhiên đấy là lúc cô và Mộ Tuyết không lộ trán, nếu cả hai cùng lộ trán thì sẽ khác, bởi vì trán của Mộ Tuyết rất khác nhau cô, cô ta xinh đẹp, nhưng trên trán của cô có một vết bớt bằng ngón tay cái.
Cô luôn nghe theo mệnh lệnh của bố, vì vậy mà cô phải dùng tóc mái dày che trán, ngày nào cũng mang canh má Vương hầm đến bệnh viện thăm Đông Phương Mặc, cô phải mất nửa năm để thăm Đông Phương Mặc, cho đến khi anh ta được chuyển đến một bệnh viện nước ngoài để điều trị.
Thật ra trong suốt nửa năm đó, cô không gặp cảnh kinh khủng nào cả, bởi vì tất cả những gì cô nhìn thấy là một Đông Phương Mặc cả người đều quấn trong băng gạc, chỉ lộ ra hai con mắt, hai con mắt đó cô không thể nhìn rõ vì xung quanh quấn rất nhiều băng gạc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.