Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 284: Làm Tình Nhân Cả Đời 2
kiều mạch
23/05/2021
Lúc này, bàn tay vốn dĩ đang nắm lấy cán kéo cắm vào trong ngực khẽ rung lên một cái, liền đẩy ra phía ngoài, chưa kịp hiểu rõ thì đã thấy cây kéo bị cái gì đó giật mạnh, kéo ra, bàn tay trắng và mảnh mai--
Đông Phương Mặc theo bản năng mà choáng váng, nhưng cái kéo nhỏ giọt máu hướng tới cổ của anh với tốc độ kinh người, sau đó lại vang lên một tiếng nói: "Đông Phương Mặc, chúng ta đã từng là vợ chồng, hãy để chúng ta chết cùng ngày, cùng tháng, cùng nằm!"
Đông Phương Mặc hoàn toàn bị âm thanh của cô đánh thức, theo bản năng mà lùi người về phía sau rồi xoay người sang một bên, vậy nên cây kéo của Tịch Mộ Như không thể xuyên qua cổ anh, mà là xuyên qua dái tai của anh, cho dù là lực không mạnh, nhưng đầu kéo quá sắc nên đã đâm một lỗ nhỏ trên dái tai của anh.
Đây là dấu vết cho thấy sức lực cuối cùng của Tịch Mộ Như, sau khi đâm vào dái tai của Đông Phương Mặc, cô thậm chí không còn sức lực để rút cây kéo lại, lắc nhẹ, rồi từ từ trượt từ trên ghế sô pha xuống sàn.
"Mộ Như... Tịch Mộ Như..." Đông Phương Mặc rút cây kéo vẫn đang treo trên dái tai của mình ra, ném vào một góc không xác định, ngồi xổm xuống và vươn hai tay ra.
"Aaaaaa...."
Giọng nói của Đông Phương Mặc rống lên, giống như một tộc sói mất bạn tình ở sa mạc phía bắc vào mùa đông, giọng nói của anh vừa hoảng loạn vừa hoang vắng.
Chú Liễu đã quay lại Nhất Thốn Mặc, đang nói chuyện với Liễu mẫu trong bếp thì nghe thấy giọng của Đông Phương Mặc phát ra từ Mai Uyển.
Trong ba phút, chú Liễu nhanh chóng chạy đến tầng hai của Mai Uyển, ông đẩy cửa phòng ngủ chính, bị cảnh tượng trong phòng làm cho sốc đến suýt khóc.
Ghế sô pha màu đỏ, vành tai của Đông Phương Mặc, người đang ngồi trên xe lăng, chảy xuống một tia máu đỏ tươi, trong tay ôm lấy khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, hai tay dính đầy chất lỏng màu đỏ tươi, ngực của người phụ nữ không ngừng chảy xuống chất lỏng màu đỏ.
“Mau gọi Lưu Hạo, 20 phút nữa phải có mặt ở Mai Uyển cho tôi.” Đông Phương Mặc vẫn giọng nói khàn khàn như cũ, bình tĩnh như thể người phụ nữ anh đang ôm trong lòng chẳng liên quan gì đến anh.
“Vâng!” Chú Liễu liếc nhìn Tịch Mộ Như trong vòng tay của Đông Phương Mặc, ông không khỏi run lên, sau đó nhanh chóng xoay người, vừa chạy xuống lầu vừa lấy điện thoại di động ra, rùng mình gọi cho Lưu Hạo, bác sĩ gia đình của Đông Phương gia.
Đông Phương Mặc thấy chú Liễu đã đi xuống lầu, liền ấn nút xe lăn, xoay xe lăn đến bên giường, một tay nâng chăn bông lên, cẩn thận đặt người phụ nữ đang ôm trong lòng lên giường.
Xoay người nhanh chóng tìm cái kéo trong phòng, may mà trong phòng không có để bất kì thứ gì, nên nhanh chóng tìm được, vừa mới dùng kéo cắt quần áo trên ngực Tịch Mộ Như, chú Liễu cũng đã hòm thuốc lên.
Anh nhìn một vết hở bằng phẳng đang chảy máu trên làn da trắng nõn, lấy thuốc cầm máu, tay run run không thể rắc thuốc, hoàn toàn mất đi phong thái bình tĩnh thường ngày.
Đông Phương Mặc theo bản năng mà choáng váng, nhưng cái kéo nhỏ giọt máu hướng tới cổ của anh với tốc độ kinh người, sau đó lại vang lên một tiếng nói: "Đông Phương Mặc, chúng ta đã từng là vợ chồng, hãy để chúng ta chết cùng ngày, cùng tháng, cùng nằm!"
Đông Phương Mặc hoàn toàn bị âm thanh của cô đánh thức, theo bản năng mà lùi người về phía sau rồi xoay người sang một bên, vậy nên cây kéo của Tịch Mộ Như không thể xuyên qua cổ anh, mà là xuyên qua dái tai của anh, cho dù là lực không mạnh, nhưng đầu kéo quá sắc nên đã đâm một lỗ nhỏ trên dái tai của anh.
Đây là dấu vết cho thấy sức lực cuối cùng của Tịch Mộ Như, sau khi đâm vào dái tai của Đông Phương Mặc, cô thậm chí không còn sức lực để rút cây kéo lại, lắc nhẹ, rồi từ từ trượt từ trên ghế sô pha xuống sàn.
"Mộ Như... Tịch Mộ Như..." Đông Phương Mặc rút cây kéo vẫn đang treo trên dái tai của mình ra, ném vào một góc không xác định, ngồi xổm xuống và vươn hai tay ra.
"Aaaaaa...."
Giọng nói của Đông Phương Mặc rống lên, giống như một tộc sói mất bạn tình ở sa mạc phía bắc vào mùa đông, giọng nói của anh vừa hoảng loạn vừa hoang vắng.
Chú Liễu đã quay lại Nhất Thốn Mặc, đang nói chuyện với Liễu mẫu trong bếp thì nghe thấy giọng của Đông Phương Mặc phát ra từ Mai Uyển.
Trong ba phút, chú Liễu nhanh chóng chạy đến tầng hai của Mai Uyển, ông đẩy cửa phòng ngủ chính, bị cảnh tượng trong phòng làm cho sốc đến suýt khóc.
Ghế sô pha màu đỏ, vành tai của Đông Phương Mặc, người đang ngồi trên xe lăng, chảy xuống một tia máu đỏ tươi, trong tay ôm lấy khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, hai tay dính đầy chất lỏng màu đỏ tươi, ngực của người phụ nữ không ngừng chảy xuống chất lỏng màu đỏ.
“Mau gọi Lưu Hạo, 20 phút nữa phải có mặt ở Mai Uyển cho tôi.” Đông Phương Mặc vẫn giọng nói khàn khàn như cũ, bình tĩnh như thể người phụ nữ anh đang ôm trong lòng chẳng liên quan gì đến anh.
“Vâng!” Chú Liễu liếc nhìn Tịch Mộ Như trong vòng tay của Đông Phương Mặc, ông không khỏi run lên, sau đó nhanh chóng xoay người, vừa chạy xuống lầu vừa lấy điện thoại di động ra, rùng mình gọi cho Lưu Hạo, bác sĩ gia đình của Đông Phương gia.
Đông Phương Mặc thấy chú Liễu đã đi xuống lầu, liền ấn nút xe lăn, xoay xe lăn đến bên giường, một tay nâng chăn bông lên, cẩn thận đặt người phụ nữ đang ôm trong lòng lên giường.
Xoay người nhanh chóng tìm cái kéo trong phòng, may mà trong phòng không có để bất kì thứ gì, nên nhanh chóng tìm được, vừa mới dùng kéo cắt quần áo trên ngực Tịch Mộ Như, chú Liễu cũng đã hòm thuốc lên.
Anh nhìn một vết hở bằng phẳng đang chảy máu trên làn da trắng nõn, lấy thuốc cầm máu, tay run run không thể rắc thuốc, hoàn toàn mất đi phong thái bình tĩnh thường ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.