Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 622: Nhịp Tim Đầu Tiên 6
kiều mạch
18/01/2022
“A Mặc, em thấy rất nóng, em không thể chịu được nữa,” Phương Tử Ngưng đỏ bừng mặt, vừa nói vừa dùng tay kéo quần áo của mình, hiển nhiên trong người cô ta đã thấm thuốc rồi.
“Anh cũng rất nóng,” Đông Phương Mặc nhanh chóng ôm cô ta nghiêng người vừa nói vừa đi vào phòng bên trong, sau đó ném cô ta lên giường, giúp cô ta cởi dấu vết cuối cùng trên cơ thể ném xuống mặt đất.
“A Mặc, mau lên đi,” Phương Tử Ngưng nhìn nghiêng về phía Đông Phương Mặc vẫn đang đứng bên giường, khuôn mặt đỏ bừng nói với anh, đôi mắt to của cô ta đã bị dục vọng bao phủ không thể ngăn cản, bùng cháy dữ dội.
"Được rồi, em nằm trên giường đợi anh, anh vào phòng tắm rửa sạch sẽ." Đông Phương Mặc cúi xuống nhặt quần áo trên sàn, sau đó đi về phía cửa nhà tắm, anh lớn tiếng giải thích một câu: "Em biết không, chỗ đó của anh là được làm bằng nhân tạo, trước khi làm việc gì cũng phải chuẩn bị đồ đi vào, nếu không sẽ không cảm thấy thoải mái."
Đông Phương Mặc nói xong, liền bước ra đi tới cửa phòng, nhanh chóng ấn đèn lên tường, căn phòng lập tức tối sầm lại, liền mở cửa phòng tắm nhanh chóng bước vào mở vòi hoa sen, không đóng cửa phòng tắm để Phương Tử Ngưng có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Làm xong mọi chuyện, anh bước nhanh ra khỏi cửa phòng, A Hạo đã đợi sẵn bên ngoài, nhìn thấy anh bước ra, vừa đưa chìa khóa xe cho anh, anh ta vừa nói nhỏ với anh: "Chuẩn bị xong rồi."
"Mau cho anh ta vào đi, cho người chụp hết ảnh lại cho tôi" Đông Phương Mặc lạnh lùng ra lệnh, đồng thời lao tới thang máy cách đó không xa, vừa lúc cửa thang máy mở ra, anh liền bước vào, anh không thể chịu được lâu hơn nữa.
Xe đang ở bãi đậu xe ngầm của Nghê Thường, Đông Phương Mặc nhanh chóng mở cửa khởi động xe, hành động gần như xong một lượt, trong người anh như có lửa đốt, anh bị trúng độc xuân dược, lúc này, anh cần một người phụ nữ để giúp anh.
Hiện tại, ở Tân Hải có rất nhiều hộp đêm, tìm một người phụ nữ cũng rất dễ dàng, nhưng lúc này, anh không muốn đi đâu cả, nơi duy nhất trong đầu anh muốn đến chính là Mai Uyển ở lưng chừng nói của Nhất Thốn Mặc..
Nhan Như bị Đông Phương Mặc đuổi, khi cô trở về Mai Uyển thì gặp phải Tiểu Mao Vũ muốn thu dọn đồ đạc chạy trốn, cô vội vàng ôm Tiểu Mao Vũ lên giường rồi nằm bên cạnh bé, cho bé từ từ chìm vào giấc ngủ.
Vì vừa mới ngủ không bao lâu, cô cũng không có ngủ say lắm, đang ngây người bỗng nhiên bị tiếng mở cửa đánh thức, cô sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng lật người xuống giường, nắm lấy một chiếc áo khoác, chạy xuống cầu thang.
Cô luôn khóa cửa vào ban đêm, nếu không có chìa khóa thì không thể mở được, vì vậy người có thể đột ngột mở cửa tòa nhà của cô phải là người có chìa khóa hoặc người có khả năng đặc biệt, điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cô là Đạo Kỳ Huyền đến đây phải không?
Vừa chạy đến khúc quanh cầu thang, cô nhìn thấy Đạo Kỳ Huyền đang đi lên lầu, cô không khỏi kêu lên: "Kỳ Huyền, sao anh lại ở đây? Anh đến đưa em và Tiểu Mao Vũ ra ngoài sao?"
“Kỳ Huyền?” Đông Phương Mặc, người vốn đã bị lữa dục vọng làm cho tâm trí hỗn loạn, ngay lập tức nghe lời nói của Nhan Như, não anh bỗng trở nên tỉnh táo hơn. "Tôi sợ là tôi sẽ làm em thất vọng rồi, tôi không phải Đạo Kỳ Huyền, tôi là Đông Phương Mặc."
“Anh cũng rất nóng,” Đông Phương Mặc nhanh chóng ôm cô ta nghiêng người vừa nói vừa đi vào phòng bên trong, sau đó ném cô ta lên giường, giúp cô ta cởi dấu vết cuối cùng trên cơ thể ném xuống mặt đất.
“A Mặc, mau lên đi,” Phương Tử Ngưng nhìn nghiêng về phía Đông Phương Mặc vẫn đang đứng bên giường, khuôn mặt đỏ bừng nói với anh, đôi mắt to của cô ta đã bị dục vọng bao phủ không thể ngăn cản, bùng cháy dữ dội.
"Được rồi, em nằm trên giường đợi anh, anh vào phòng tắm rửa sạch sẽ." Đông Phương Mặc cúi xuống nhặt quần áo trên sàn, sau đó đi về phía cửa nhà tắm, anh lớn tiếng giải thích một câu: "Em biết không, chỗ đó của anh là được làm bằng nhân tạo, trước khi làm việc gì cũng phải chuẩn bị đồ đi vào, nếu không sẽ không cảm thấy thoải mái."
Đông Phương Mặc nói xong, liền bước ra đi tới cửa phòng, nhanh chóng ấn đèn lên tường, căn phòng lập tức tối sầm lại, liền mở cửa phòng tắm nhanh chóng bước vào mở vòi hoa sen, không đóng cửa phòng tắm để Phương Tử Ngưng có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Làm xong mọi chuyện, anh bước nhanh ra khỏi cửa phòng, A Hạo đã đợi sẵn bên ngoài, nhìn thấy anh bước ra, vừa đưa chìa khóa xe cho anh, anh ta vừa nói nhỏ với anh: "Chuẩn bị xong rồi."
"Mau cho anh ta vào đi, cho người chụp hết ảnh lại cho tôi" Đông Phương Mặc lạnh lùng ra lệnh, đồng thời lao tới thang máy cách đó không xa, vừa lúc cửa thang máy mở ra, anh liền bước vào, anh không thể chịu được lâu hơn nữa.
Xe đang ở bãi đậu xe ngầm của Nghê Thường, Đông Phương Mặc nhanh chóng mở cửa khởi động xe, hành động gần như xong một lượt, trong người anh như có lửa đốt, anh bị trúng độc xuân dược, lúc này, anh cần một người phụ nữ để giúp anh.
Hiện tại, ở Tân Hải có rất nhiều hộp đêm, tìm một người phụ nữ cũng rất dễ dàng, nhưng lúc này, anh không muốn đi đâu cả, nơi duy nhất trong đầu anh muốn đến chính là Mai Uyển ở lưng chừng nói của Nhất Thốn Mặc..
Nhan Như bị Đông Phương Mặc đuổi, khi cô trở về Mai Uyển thì gặp phải Tiểu Mao Vũ muốn thu dọn đồ đạc chạy trốn, cô vội vàng ôm Tiểu Mao Vũ lên giường rồi nằm bên cạnh bé, cho bé từ từ chìm vào giấc ngủ.
Vì vừa mới ngủ không bao lâu, cô cũng không có ngủ say lắm, đang ngây người bỗng nhiên bị tiếng mở cửa đánh thức, cô sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng lật người xuống giường, nắm lấy một chiếc áo khoác, chạy xuống cầu thang.
Cô luôn khóa cửa vào ban đêm, nếu không có chìa khóa thì không thể mở được, vì vậy người có thể đột ngột mở cửa tòa nhà của cô phải là người có chìa khóa hoặc người có khả năng đặc biệt, điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cô là Đạo Kỳ Huyền đến đây phải không?
Vừa chạy đến khúc quanh cầu thang, cô nhìn thấy Đạo Kỳ Huyền đang đi lên lầu, cô không khỏi kêu lên: "Kỳ Huyền, sao anh lại ở đây? Anh đến đưa em và Tiểu Mao Vũ ra ngoài sao?"
“Kỳ Huyền?” Đông Phương Mặc, người vốn đã bị lữa dục vọng làm cho tâm trí hỗn loạn, ngay lập tức nghe lời nói của Nhan Như, não anh bỗng trở nên tỉnh táo hơn. "Tôi sợ là tôi sẽ làm em thất vọng rồi, tôi không phải Đạo Kỳ Huyền, tôi là Đông Phương Mặc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.