Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 176: Nỗi Buồn Của Tịch Mộ Như
kiều mạch
25/04/2021
Lúc này, Đông Phương Vũ đã hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng quyết liệt của Tịch Môn Như, chỉ là đầu cô cứ quay cuồng vì không quen với cách hôn của anh.
Lúc này, anh chỉ muốn đánh người phụ nữ cứng đầu đang nói anh chinh phục phụ nữ bằng sắc dục và tiền, cô không sẵn sàng hợp tác với anh.
Kể từ khi cô nói rằng anh chinh phục phụ nữ bằng nhan sắc dục, có vẻ như nếu anh không cho cô một chút sắc dục, điều không đáp ứng tiêu chuẩn của anh trong tâm trí cô.
Hơn nữa, lần đó ở trên du thuyền với cô đã khiến anh vô tình mê đắm cảm giác hòa làm một với cô, thậm chí anh còn nhớ lại tình cảm đẹp đẽ với cô vào lúc nửa đêm.
Đáng tiếc giờ phút này nữ nhân dưới thân anh lại không ngoan ngoãn như hôm đó, cô vất vả cự tuyệt, khiến anh rất khó chịu, chẳng lẽ khuôn mặt của anh không đủ để cô lưu luyến sao?
Nghĩ đến đây, hàm răng của anh khẽ rơi xuống rồi cắn mạnh vào lưỡi cô để trừng phạt cô.
Tịch Mokj Như không để ý biểu hiện của Đông Phương Vũ lúc này giống hệt như một con sư tử đực bị nhốt trong lồng và phải nín nhịn dục vọng hàng nghìn năm mà không thể phát tiết.
Khuôn mặt của Tịch Mộ Như nhanh chóng đỏ bừng vì cô không thở được, một tiếng nấc khó chịu tràn ra từ cổ họng, cô thực sự nghẹt thở, cô nghĩ cô sắp chết rồi.
Đây có lẽ là điều buồn nhất trong cuộc đời cô, từ nhỏ cô đã bị ba mình coi là chướng ngại vật, đáng lẽ cô đã bị ném xuống sông cho chết đuối, nhưng vì sự mềm lòng nhất thời của mẹ cô, cô đã có thể lại sống lại một lần nữa.
Sau này, cô lại phải làm thế thân của Tịch Mộ Tuyết mà kết hôn với ác ma Đông Phương Mặc, rồi lại xảy ra chuyện cô có thai hoang, trong cái nhà nhỏ bên ao cá cô lại bị sảy thai mà chảy máu rất nhiều, cô tự hỏi liệu mình có chết theo đứa con trong bụng hay không?
Tuy nhiên, lúc đó Chúa không lấy đi mạng sống của cô mà chỉ lấy đi mạng sống của đứa con trong bụng cô, nên cô nghĩ cô sống trên đời nàu chưa đủ đau khổ nên Chúa vẫn giữ cô lại.
Chỉ là cô không ngờ rằng trong lúc đau khổ cuối cùng cũng tìm được công việc nhân viên giao hoa, nhưng lại gặp phải Đông Phương Vũ trên đường đi giao hoa, và rồi...
Bây giờ, cô đoán rằng cô thực sự sẽ chết, vì Đông Phương Vũ đã chặn đường thở của cô, môi và lưỡi của cô anh đều không được buông tha. Nếu bây giờ cô chết thì cô sẽ rất buồn vì cô đã thực sự bị Đông Phương Vũ giết. Điều đáng xấu hổ nhất là cô bị hôn đến chết.
Chỉ là nếu cô chết như thế, mẹ cô phải làm sao đây?
Đỗ Tâm Duyệt là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, nếu cô chết đi, Đỗ Tâm Duyệt vừa bị điên vừa bị bệnh tim, bà sẽ sống như thế nào?
Nghĩ đến đây, cô chợt nhận ra rằng mình không thể chết, ít nhất là chưa phải bây giờ!
Vì vậy, ngay lúc nghẹt thở, Tịch Mộ Như mạnh bạo dùng răng cắn mạnh vào đầu lưỡi của Đông Phương Vũ, máu nhanh chóng tràn đầy khoang miệng của nhau, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong khoang miệng…
Chỉ là mùi máu tanh này không có ép buộc Đông Phương Vũ buông cô ra, mà giống như một chất xúc tác mạnh trong cuộc tình, khiến Đông Phương Vũ vốn đã chặn miệng Mộ Như lại càng nghiện, nụ hôn càng thêm điên cuồng.
Máu nhạt đã từ từ tràn ra khóe môi nhau, hơi thở mơ hồ càng lúc càng lan ra giữa cơ thể nhau.
Thấy Đông Phương Vũ vẫn không chịu buông ra, Mộ Như lại dùng răng cắn vào đầu lưỡi Đông Phương Vũ một lần nữa.
Lúc này, anh chỉ muốn đánh người phụ nữ cứng đầu đang nói anh chinh phục phụ nữ bằng sắc dục và tiền, cô không sẵn sàng hợp tác với anh.
Kể từ khi cô nói rằng anh chinh phục phụ nữ bằng nhan sắc dục, có vẻ như nếu anh không cho cô một chút sắc dục, điều không đáp ứng tiêu chuẩn của anh trong tâm trí cô.
Hơn nữa, lần đó ở trên du thuyền với cô đã khiến anh vô tình mê đắm cảm giác hòa làm một với cô, thậm chí anh còn nhớ lại tình cảm đẹp đẽ với cô vào lúc nửa đêm.
Đáng tiếc giờ phút này nữ nhân dưới thân anh lại không ngoan ngoãn như hôm đó, cô vất vả cự tuyệt, khiến anh rất khó chịu, chẳng lẽ khuôn mặt của anh không đủ để cô lưu luyến sao?
Nghĩ đến đây, hàm răng của anh khẽ rơi xuống rồi cắn mạnh vào lưỡi cô để trừng phạt cô.
Tịch Mokj Như không để ý biểu hiện của Đông Phương Vũ lúc này giống hệt như một con sư tử đực bị nhốt trong lồng và phải nín nhịn dục vọng hàng nghìn năm mà không thể phát tiết.
Khuôn mặt của Tịch Mộ Như nhanh chóng đỏ bừng vì cô không thở được, một tiếng nấc khó chịu tràn ra từ cổ họng, cô thực sự nghẹt thở, cô nghĩ cô sắp chết rồi.
Đây có lẽ là điều buồn nhất trong cuộc đời cô, từ nhỏ cô đã bị ba mình coi là chướng ngại vật, đáng lẽ cô đã bị ném xuống sông cho chết đuối, nhưng vì sự mềm lòng nhất thời của mẹ cô, cô đã có thể lại sống lại một lần nữa.
Sau này, cô lại phải làm thế thân của Tịch Mộ Tuyết mà kết hôn với ác ma Đông Phương Mặc, rồi lại xảy ra chuyện cô có thai hoang, trong cái nhà nhỏ bên ao cá cô lại bị sảy thai mà chảy máu rất nhiều, cô tự hỏi liệu mình có chết theo đứa con trong bụng hay không?
Tuy nhiên, lúc đó Chúa không lấy đi mạng sống của cô mà chỉ lấy đi mạng sống của đứa con trong bụng cô, nên cô nghĩ cô sống trên đời nàu chưa đủ đau khổ nên Chúa vẫn giữ cô lại.
Chỉ là cô không ngờ rằng trong lúc đau khổ cuối cùng cũng tìm được công việc nhân viên giao hoa, nhưng lại gặp phải Đông Phương Vũ trên đường đi giao hoa, và rồi...
Bây giờ, cô đoán rằng cô thực sự sẽ chết, vì Đông Phương Vũ đã chặn đường thở của cô, môi và lưỡi của cô anh đều không được buông tha. Nếu bây giờ cô chết thì cô sẽ rất buồn vì cô đã thực sự bị Đông Phương Vũ giết. Điều đáng xấu hổ nhất là cô bị hôn đến chết.
Chỉ là nếu cô chết như thế, mẹ cô phải làm sao đây?
Đỗ Tâm Duyệt là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, nếu cô chết đi, Đỗ Tâm Duyệt vừa bị điên vừa bị bệnh tim, bà sẽ sống như thế nào?
Nghĩ đến đây, cô chợt nhận ra rằng mình không thể chết, ít nhất là chưa phải bây giờ!
Vì vậy, ngay lúc nghẹt thở, Tịch Mộ Như mạnh bạo dùng răng cắn mạnh vào đầu lưỡi của Đông Phương Vũ, máu nhanh chóng tràn đầy khoang miệng của nhau, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong khoang miệng…
Chỉ là mùi máu tanh này không có ép buộc Đông Phương Vũ buông cô ra, mà giống như một chất xúc tác mạnh trong cuộc tình, khiến Đông Phương Vũ vốn đã chặn miệng Mộ Như lại càng nghiện, nụ hôn càng thêm điên cuồng.
Máu nhạt đã từ từ tràn ra khóe môi nhau, hơi thở mơ hồ càng lúc càng lan ra giữa cơ thể nhau.
Thấy Đông Phương Vũ vẫn không chịu buông ra, Mộ Như lại dùng răng cắn vào đầu lưỡi Đông Phương Vũ một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.