Chương 11
Hân Hân Hướng Vinh
13/06/2013
Thực ra cơ quan của Thời Tiêu có thể coi là một đơn vị
điển hình của thành phố, khu vực trực thuộc còn có một xưởng liên doanh cùng
với siêu thị khá lớn.
Phò
ng kế hoạch hoá gia đình mà Thời Tiêu làm việc mặc dù không có màu mè gì nhưng bộ phận thu hút vốn đầu tư lại là một "miền đất hứa", thường xuyên được đi ăn uống. Những chuyện tốt thế này Thời Tiêu tự biết chẳng đến lượt mình. Hồi đó, cô học trường quản lý thương mại, nhưng dưới sự đốc thúc của bố mẹ, tốt nghiệp một cái là nhờ vào mối quan hệ xa lơ xa lắc nào đó của gia đình để chạy vào đây làm một công chức nhỏ trong phòng kế hoạch hoá gia đình, mặc dù lương không cao nhưng Thời Tiêu cảm thấy rất hài lòng. Dù gì cũng được coi là một cán bộ nhà nước, cũng được biên chế vào bảo hiểm đầy đủ.
Những người quen biết Thời Tiêu đều biết cô rất lười, lại không có ý chí. Đám bạn học đại học cùng với cô hiện giờ không phải kiếm được một anh Hoa kiều thì chí ít cũng kiếm được một anh trí thức có tài. Dù gì thì trường đại học cô từng theo học cũng rất có tiếng tăm. Chỉ có mỗi mình cô là sống bình dị, cam phận tầm thường.
Nhưng người như Thời Tiêu cũng có ưu điểm, ngoại hình lại xinh xắn, nhất là khi cô ở trong một văn phòng toàn là những phụ nữ luống tuổi, chẳng khác gì một chùm nho đỏ mọng nổi bật giữa đống cam vỏ xù xì. Vì vậy cứ đến văn phòng làm việc, từ nhân viên vệ sinh mới vào làm cũng biết Thời Tiêu.
Ngoài Thời Tiêu ra cũng có mấy cô gái trẻ trung, xinh xắn khác, nhưng phần lớn đều làm việc ở văn phòng bảo hiểm lao động, thường xuyên được cử đi tiệc tùng, Thời Tiêu đương nhiên chẳng thể bì.
Do đó chuyện được sếp chỉ đích danh đi tiếp khách là chuyện lần đầu tiên xảy ra. Thời Tiêu dò hỏi mãi mới hay hoá ra sự việc là có nguyên nhân của nó. Trên bộ đột nhiên cử ba lãnh đạo và hai đồng chí ở các cơ quan khác tập hợp thành một nhóm điều tra kinh tế đột xuất, cùng đến âm thầm điều tra công xưởng liên doanh khu vực trực thuộc của cơ quan Thời Tiêu, yêu cầu họ phải tuyệt đối hợp tác và hỗ trợ. Đây có thể coi là một việc lớn hàng đầu của cơ quan trong bao nhiêu năm nay. Sở điều tra kinh tế là cơ quan chuyên điều tra các vụ án kinh tế trên quy mô lớn, ngoài ra còn điều tra các vụ tham ô, hối l
Tệ nạn tham ô, hối lộ mặc dù bị xử phạt rất nặng nhưng vẫn không thể chấm dứt. Gần như nó đã trở thành một quy tắc ngầm, đã là người thì phải ăn cơm, mà người Trung Quốc ăn cơm cũng được coi là một kiểu nghệ thuật, có chuyện gì cứ bàn trên bàn ăn là thành công hết. Vì vậy khi có lãnh đạo đến, chuyện ăn uống là không thể tránh khỏi. Đích thân trưởng phòng đi, ngoài ra còn phải tìm mấy cô gái xinh đẹp đi cùng.
Vì vậy, Thời Tiêu với nhan sắc thanh tú cũng khó mà thoát được. Cũng may là hôm qua Diệp Trì đã đi công tác ở nơi khác, anh nói ít nhất cũng phải một tuần mới về, vì vậy Thời Tiêu cũng không cần phải báo cáo với anh ta làm gì.
Diệp Trì dạo này có vẻ kỳ lạ, cứ hết giờ làm là cô lại nhìn thấy anh ta đứng đợi ở chỗ đỗ xe cạnh ngã rẽ của cơ quan. Buổi sáng anh ta cũng một mực đưa cô đi làm, mặc cho Thời Tiêu nhiều lần từ chối. Cô từ chối là bởi vì giờ tan làm luôn là giờ cao điểm, ngồi ô tô mất thời gian hơn nhiều so với việc cô đi bằng chiếc xe đạp điện của mình. Đã lãng phí thời gian lại còn làm tăng số lượng phương tiện tham gia giao thông, tăng thêm áp lực cho giao thông, cần gì cứ phải như thế? Nhưng Diệp Trì một mực không nghe. Mấy hôm nay Thời Tiêu cũng thấy quen dần. Có thể nói, thói quen là thứ đáng sợ nhất trên đời. Vì vậy hôm qua Diệp Trì vừa đi, sáng nay Thời Tiêu cũng quên mất không đi xe, thế là cô quyết định đi tàu điện ngầm suýt nữa thì đến muộn
Còn chưa hết giờ làm việc, lãnh đạo đã hạ lệnh, dặn dò mấy người bọn cô đi tiếp khách nên được về nhà sớm thay quần áo và trang điểm, cứ như thể bọn họ là gái tiếp khách không bằng.
Thời Tiêu vào nhà, hất đôi giày dưới chân ra rồi thở dài ngao ngán. Ăn cơm của người ta, đôi khi buộc phải nghe theo lời của người ta thôi. Cô mở cửa phòng để quần áo, đi vào tìm đồ mặc. Nói thực lòng, đôi khi Thời Tiêu nghi ngờ không biết Diệp Trì có mắc bệnh "ép buộc" hay không nữa. Không biết từ khi nào anh ta bắt đầu quản lý cả việc ăn mặc của cô. Quần áo thay đổi theo mùa, quần áo mùa đông thì cứ dăm ba hôm lại có người đưa đến tận nhà. Sống trên đời hai mươi tư năm rồi, Thời Tiêu cũng chưa biết có cửa hàng nào mà lại phục vụ tận tình đến như vậy. Quần áo, giày dép, đồ trang sức, tất cả đều phối hợp với nhau rất hoàn hảo. Diệp Trì là một người rất coi trọng chất lượng sống. Cả căn phòng rộng ở tầng hai được dành riêng làm phòng để quần áo. Bình thường Thời Tiêu rất ít khi vào. Quần áo của cô luôn đơn giản, không hề bắt mắt. Dù gì cô cũng chỉ là nhân viên nhà nước bình thường, ăn mặc cầu kỳ quá cũng không hay lắm.
Sau khi chuyển đến đây, để cho tiện, Thời Tiêu đã mua một cái tủ quần áo đặt trong phòng ngủ. Quần áo cô mặc hàng ngày thường để ở trong đó. Hôm nay lãnh đạo đã dặn phải ăn diện một chút, nếu lại mặc quần áo thể thao hay quần bò e sẽ đắc tội với các vị đấy mất.
Mặc dù Thời Tiêu không ôm chí lớn, nhưng về tư tưởng cũng vẫn mong có bước tiến. Hôm nay trưởng phòng đã đặc biệt dặn dò cô, nếu như lần này thể hiện tốt, có thể sẽ có cơ hội được kết nạp vào Đảng. Thế nên nói thế nào thì nói, hôm nay Thời Tiêu cũng phải cố gắng thể hiện.
Vào trong tìm hết một lượt cô mới chọn được một bộ tương đối đơn giản, là một chiếc áo hình chữ A bằng nhung da hươu, bên trong kết hợp với áo hai dây bằng ren, mặc cùng với chiếc váy trắng chất liệu lông cừu, trông tương đối bắt mắt, tóc buông xoã, dùng máy uốn tóc thành lọn, chân đi đôi bốt xanh màu ô liu. Ngắm mình trong gương, Thời Tiêu cũng phải giật mình, không khỏi khâm phục con mắt của Diệp Trì. Trang phục anh ta lựa chọn rất có phong cách và kiểu dáng, hơn nữa lại rất hợp với Thời Tiêu, là sự đan xen giữa vẻ nữ tính của người con gái và gợi cảm của đàn bà.
Mặc dù đẹp nhưng thực ra mặc thế cũng hơi lạnh. Vào đến nhà hàng Cẩm Giang ấm áp Thời Tiêu mới thở phào, ngẩng đầu lên liền thấy đồng nghiệp, lãnh đạo đang ngồi ở khu vực chờ. Nhìn cảnh tượng ấy mà Thời Tiêu không khỏi kinh ngạc, không chỉ có ba vị sếp mà cả mấy đồng nghiệp của cô cũng đều đến rồi, ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ, khác hẳn với vẻ cứng ngắc hàng ngày.
Đặc biệt là Tiểu Phạm, hoa khôi của phòng đầu tư cũng có mặt. Tiểu Phạm này là cháu gái của sếp, ai trong cơ quan cũng biết cô ta là sinh viên đại học mới chuyển đến, xinh đẹp dễ thương, hơn nữa gia đình có quyền thế, lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo trước đám đàn ông chưa vợ, thậm chí đã "đè bẹp" cả Thời Tiêu, trở thành hoa khôi của cơ quan. Có thể thấy đôi khi hoàn cảnh xuất thân còn quan trọng hơn cả cái mặt.
Thời Tiêu lại gần. Trưởng phòng Phạm mãi mới nhận ra cô. Ông ta đưa mắt nhìn cô, có vẻ rất ngạc nhiên. Các đồng nghiệp khác cũng trầm trồ, Tiểu Phạm quay một vòng quanh Thời Tiêu, tấm tắc: "Bộ quần áo trên người chị Thời không ít tiền đâu nhỉ, mua ở đâu thế?"
Thời Tiêu hơi khựng người, sau đó đáp bừa: "Ở Hồng Kông, nhờ người gửi về
Cô Phạm gật đầu: "Tôi thấy cũng phải. Chị xem bộ quần áo của chị nhái như thật, thoáng nhìn còn không phân biệt được thật giả đấy. Đây là kiểu mới nhất của hãng Dior mùa đông năm nay. Tôi đã nhìn thấy trên tạp chí rồi, chị Thời mặc đẹp thật!"
Đôi mắt to sáng lấp lánh, Thời Tiêu ngại ngùng gật đầu, đột nhiên trưởng phòng Phạm đứng dậy, ngần ấy tuổi rồi, thân hình lại to béo nhưng ông ta đi lại cũng khá nhanh nhẹn. Trên khuôn mặt béo tròn kia hiện lên đúng kiểu nịnh nọt.
Mọi người cùng Thời Tiêu vội vàng đi theo sau ông ta. Cả đám người đi đến đại sảnh nhà hàng, nhìn thấy cánh cửa tự động mở ra, có ba người đàn ông cao lớn bước vào. Đi đầu là một người cao lớn, dáng đi thong dong, toàn thân toát lên vẻ điền đạm và phong thái rất nho nhã.
Trong phút chốc, đôi chân Thời Tiêu dường như bị gắn chặt xuống nền nhà, đứng yên bất động, toàn thân cứng đờ, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đang chậm rãi từ xa tiến lại. Dưới ánh đèn sáng trưng, cho dù Thời Tiêu có muốn không nhìn rõ cũng không được.
Đã bao lâu rồi? Dường như đã trải qua cả cuộc đời rồi, người đàn ông dịu dàng và cao lớn trong ki ức, người đàn ông cao quý như cây tùng, cây trúc ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô. Bỗng chốc cô có cảm giác thật chua xót.
Hứa Minh Chương, cho dù biết anh đã quay về từ lâu, nhưng cuộc gặp gỡ này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Thời Tiêu. Trước mắt cô như bị bao trùm bởi một lớp sương mù dày đặc, khiến Thời Tiêu bắt đầu mất phương hướng, những cảnh tượng trong quá khứ lại hiện rõ trong đầu cô.
Thực ra đến giờ Thời Tiêu cũng không nhớ rõ cô đã trở thành bạn gái của Hứa Minh Chương như thế nào nữa. Có lẽ kể từ hôm liên hoan ở Ô Long ấy. Năm đại học thứ nhất, gần như tất cả những nam nữ sinh chưa có người yêu đều nhiệt liệt chào đón hoạt động này. Một đám trai gái không quen biết ôm hy vọng trong lòng, đến ăn uống, vui chơi, sau đó những người thấy hợp nhau sẽ đi chung với nhau.
Lúc ấy Thời Tiêu mới vào đại học, nhờ vẻ ngoài ngây thơ và đáng yêu đã lừa được không ít anh chàng, gần như trở thành một người được "chào đón" nồng nhiệt ở trong buổi liên hoan. Con trai thích Thời Tiêu thì khỏi nói làm gì, ngay cả đám con gái cũng hoàn toàn là vì bạn Thời Tiêu của chúng ta vô cùng ngây thơ, cho dù con trai thích cô thế nào, tỏ tình với cô ra sao, cuối cùng cô vẫn có bản lĩnh biến họ thành "anh em bạn bè" với mình. Vì vậy loại người vừa thu hút con trai lại chẳng phải là mối đe dọa như thế này đương nhiên sẽ được nhiều người yêu mến. Thời Tiêu cũng rất thoải mái, nói chung có thể ăn uống miễn phí, tiết kiệm được tiền, thức ăn lại ngon hơn cơm của nhà ăn, đã vậy còn được vui chơi, tội gì không đến!
Học kì hai năm nhất, có một lần Thời Tiêu bị bạn cùng kí túc kéo đến một bữa tiệc. Ai dè vừa kéo cô đến đó thì bạn cùng phòng của cô nhận được điện thoại nên đi mất, để cô lại một mình. Lúc này Thời Tiêu mới phát hiện ở đây cô chẳng quen với ai, địa điểm là một phòng của nhà hàng gần trường, có vẻ khá sang trọng, có thể chiêu đãi người khác ở đây chắc phải là người có điều kiện kinh tế cũng không tồi, hơn nữa Thời Tiêu phát hiện ra, mấy anh chàng nam sinh đang có mặt ở đó toàn là "hàng tuyển".
Với kinh nghiệm nhiều lần tham dự tiệc tùng, Thời Tiêu không thể không thừa nhận lần đi này rất "đã mắt", đặc biệt là anh chàng ngồi đối diện cô. Những chuyện về sau ra sao, Thời Tiêu nhớ rất mơ hồ, chỉ nhớ anh chàng ngồi đối diện đưa cho cô một ly rượu. Cô uống cạn, sau đó lại rót đầy, rồi cô lại uống cạn, cứ liên tục như vậy, sau đó mơ mơ màng màng chìm vào cơn say, mơ mơ màng màng dựa vào chàng trai đó, mơ mơ màng màng đi theo anh ta, mơ mơ màng màng dâng hiến nụ hôn đầu của mình cho anh ta. Ngày hôm sau, cô tỉnh lại trên cái giường thơm nức của anh chàng, lúc này mới biết tên anh là Hứa Minh Chương.
Phò
ng kế hoạch hoá gia đình mà Thời Tiêu làm việc mặc dù không có màu mè gì nhưng bộ phận thu hút vốn đầu tư lại là một "miền đất hứa", thường xuyên được đi ăn uống. Những chuyện tốt thế này Thời Tiêu tự biết chẳng đến lượt mình. Hồi đó, cô học trường quản lý thương mại, nhưng dưới sự đốc thúc của bố mẹ, tốt nghiệp một cái là nhờ vào mối quan hệ xa lơ xa lắc nào đó của gia đình để chạy vào đây làm một công chức nhỏ trong phòng kế hoạch hoá gia đình, mặc dù lương không cao nhưng Thời Tiêu cảm thấy rất hài lòng. Dù gì cũng được coi là một cán bộ nhà nước, cũng được biên chế vào bảo hiểm đầy đủ.
Những người quen biết Thời Tiêu đều biết cô rất lười, lại không có ý chí. Đám bạn học đại học cùng với cô hiện giờ không phải kiếm được một anh Hoa kiều thì chí ít cũng kiếm được một anh trí thức có tài. Dù gì thì trường đại học cô từng theo học cũng rất có tiếng tăm. Chỉ có mỗi mình cô là sống bình dị, cam phận tầm thường.
Nhưng người như Thời Tiêu cũng có ưu điểm, ngoại hình lại xinh xắn, nhất là khi cô ở trong một văn phòng toàn là những phụ nữ luống tuổi, chẳng khác gì một chùm nho đỏ mọng nổi bật giữa đống cam vỏ xù xì. Vì vậy cứ đến văn phòng làm việc, từ nhân viên vệ sinh mới vào làm cũng biết Thời Tiêu.
Ngoài Thời Tiêu ra cũng có mấy cô gái trẻ trung, xinh xắn khác, nhưng phần lớn đều làm việc ở văn phòng bảo hiểm lao động, thường xuyên được cử đi tiệc tùng, Thời Tiêu đương nhiên chẳng thể bì.
Do đó chuyện được sếp chỉ đích danh đi tiếp khách là chuyện lần đầu tiên xảy ra. Thời Tiêu dò hỏi mãi mới hay hoá ra sự việc là có nguyên nhân của nó. Trên bộ đột nhiên cử ba lãnh đạo và hai đồng chí ở các cơ quan khác tập hợp thành một nhóm điều tra kinh tế đột xuất, cùng đến âm thầm điều tra công xưởng liên doanh khu vực trực thuộc của cơ quan Thời Tiêu, yêu cầu họ phải tuyệt đối hợp tác và hỗ trợ. Đây có thể coi là một việc lớn hàng đầu của cơ quan trong bao nhiêu năm nay. Sở điều tra kinh tế là cơ quan chuyên điều tra các vụ án kinh tế trên quy mô lớn, ngoài ra còn điều tra các vụ tham ô, hối l
Tệ nạn tham ô, hối lộ mặc dù bị xử phạt rất nặng nhưng vẫn không thể chấm dứt. Gần như nó đã trở thành một quy tắc ngầm, đã là người thì phải ăn cơm, mà người Trung Quốc ăn cơm cũng được coi là một kiểu nghệ thuật, có chuyện gì cứ bàn trên bàn ăn là thành công hết. Vì vậy khi có lãnh đạo đến, chuyện ăn uống là không thể tránh khỏi. Đích thân trưởng phòng đi, ngoài ra còn phải tìm mấy cô gái xinh đẹp đi cùng.
Vì vậy, Thời Tiêu với nhan sắc thanh tú cũng khó mà thoát được. Cũng may là hôm qua Diệp Trì đã đi công tác ở nơi khác, anh nói ít nhất cũng phải một tuần mới về, vì vậy Thời Tiêu cũng không cần phải báo cáo với anh ta làm gì.
Diệp Trì dạo này có vẻ kỳ lạ, cứ hết giờ làm là cô lại nhìn thấy anh ta đứng đợi ở chỗ đỗ xe cạnh ngã rẽ của cơ quan. Buổi sáng anh ta cũng một mực đưa cô đi làm, mặc cho Thời Tiêu nhiều lần từ chối. Cô từ chối là bởi vì giờ tan làm luôn là giờ cao điểm, ngồi ô tô mất thời gian hơn nhiều so với việc cô đi bằng chiếc xe đạp điện của mình. Đã lãng phí thời gian lại còn làm tăng số lượng phương tiện tham gia giao thông, tăng thêm áp lực cho giao thông, cần gì cứ phải như thế? Nhưng Diệp Trì một mực không nghe. Mấy hôm nay Thời Tiêu cũng thấy quen dần. Có thể nói, thói quen là thứ đáng sợ nhất trên đời. Vì vậy hôm qua Diệp Trì vừa đi, sáng nay Thời Tiêu cũng quên mất không đi xe, thế là cô quyết định đi tàu điện ngầm suýt nữa thì đến muộn
Còn chưa hết giờ làm việc, lãnh đạo đã hạ lệnh, dặn dò mấy người bọn cô đi tiếp khách nên được về nhà sớm thay quần áo và trang điểm, cứ như thể bọn họ là gái tiếp khách không bằng.
Thời Tiêu vào nhà, hất đôi giày dưới chân ra rồi thở dài ngao ngán. Ăn cơm của người ta, đôi khi buộc phải nghe theo lời của người ta thôi. Cô mở cửa phòng để quần áo, đi vào tìm đồ mặc. Nói thực lòng, đôi khi Thời Tiêu nghi ngờ không biết Diệp Trì có mắc bệnh "ép buộc" hay không nữa. Không biết từ khi nào anh ta bắt đầu quản lý cả việc ăn mặc của cô. Quần áo thay đổi theo mùa, quần áo mùa đông thì cứ dăm ba hôm lại có người đưa đến tận nhà. Sống trên đời hai mươi tư năm rồi, Thời Tiêu cũng chưa biết có cửa hàng nào mà lại phục vụ tận tình đến như vậy. Quần áo, giày dép, đồ trang sức, tất cả đều phối hợp với nhau rất hoàn hảo. Diệp Trì là một người rất coi trọng chất lượng sống. Cả căn phòng rộng ở tầng hai được dành riêng làm phòng để quần áo. Bình thường Thời Tiêu rất ít khi vào. Quần áo của cô luôn đơn giản, không hề bắt mắt. Dù gì cô cũng chỉ là nhân viên nhà nước bình thường, ăn mặc cầu kỳ quá cũng không hay lắm.
Sau khi chuyển đến đây, để cho tiện, Thời Tiêu đã mua một cái tủ quần áo đặt trong phòng ngủ. Quần áo cô mặc hàng ngày thường để ở trong đó. Hôm nay lãnh đạo đã dặn phải ăn diện một chút, nếu lại mặc quần áo thể thao hay quần bò e sẽ đắc tội với các vị đấy mất.
Mặc dù Thời Tiêu không ôm chí lớn, nhưng về tư tưởng cũng vẫn mong có bước tiến. Hôm nay trưởng phòng đã đặc biệt dặn dò cô, nếu như lần này thể hiện tốt, có thể sẽ có cơ hội được kết nạp vào Đảng. Thế nên nói thế nào thì nói, hôm nay Thời Tiêu cũng phải cố gắng thể hiện.
Vào trong tìm hết một lượt cô mới chọn được một bộ tương đối đơn giản, là một chiếc áo hình chữ A bằng nhung da hươu, bên trong kết hợp với áo hai dây bằng ren, mặc cùng với chiếc váy trắng chất liệu lông cừu, trông tương đối bắt mắt, tóc buông xoã, dùng máy uốn tóc thành lọn, chân đi đôi bốt xanh màu ô liu. Ngắm mình trong gương, Thời Tiêu cũng phải giật mình, không khỏi khâm phục con mắt của Diệp Trì. Trang phục anh ta lựa chọn rất có phong cách và kiểu dáng, hơn nữa lại rất hợp với Thời Tiêu, là sự đan xen giữa vẻ nữ tính của người con gái và gợi cảm của đàn bà.
Mặc dù đẹp nhưng thực ra mặc thế cũng hơi lạnh. Vào đến nhà hàng Cẩm Giang ấm áp Thời Tiêu mới thở phào, ngẩng đầu lên liền thấy đồng nghiệp, lãnh đạo đang ngồi ở khu vực chờ. Nhìn cảnh tượng ấy mà Thời Tiêu không khỏi kinh ngạc, không chỉ có ba vị sếp mà cả mấy đồng nghiệp của cô cũng đều đến rồi, ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ, khác hẳn với vẻ cứng ngắc hàng ngày.
Đặc biệt là Tiểu Phạm, hoa khôi của phòng đầu tư cũng có mặt. Tiểu Phạm này là cháu gái của sếp, ai trong cơ quan cũng biết cô ta là sinh viên đại học mới chuyển đến, xinh đẹp dễ thương, hơn nữa gia đình có quyền thế, lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo trước đám đàn ông chưa vợ, thậm chí đã "đè bẹp" cả Thời Tiêu, trở thành hoa khôi của cơ quan. Có thể thấy đôi khi hoàn cảnh xuất thân còn quan trọng hơn cả cái mặt.
Thời Tiêu lại gần. Trưởng phòng Phạm mãi mới nhận ra cô. Ông ta đưa mắt nhìn cô, có vẻ rất ngạc nhiên. Các đồng nghiệp khác cũng trầm trồ, Tiểu Phạm quay một vòng quanh Thời Tiêu, tấm tắc: "Bộ quần áo trên người chị Thời không ít tiền đâu nhỉ, mua ở đâu thế?"
Thời Tiêu hơi khựng người, sau đó đáp bừa: "Ở Hồng Kông, nhờ người gửi về
Cô Phạm gật đầu: "Tôi thấy cũng phải. Chị xem bộ quần áo của chị nhái như thật, thoáng nhìn còn không phân biệt được thật giả đấy. Đây là kiểu mới nhất của hãng Dior mùa đông năm nay. Tôi đã nhìn thấy trên tạp chí rồi, chị Thời mặc đẹp thật!"
Đôi mắt to sáng lấp lánh, Thời Tiêu ngại ngùng gật đầu, đột nhiên trưởng phòng Phạm đứng dậy, ngần ấy tuổi rồi, thân hình lại to béo nhưng ông ta đi lại cũng khá nhanh nhẹn. Trên khuôn mặt béo tròn kia hiện lên đúng kiểu nịnh nọt.
Mọi người cùng Thời Tiêu vội vàng đi theo sau ông ta. Cả đám người đi đến đại sảnh nhà hàng, nhìn thấy cánh cửa tự động mở ra, có ba người đàn ông cao lớn bước vào. Đi đầu là một người cao lớn, dáng đi thong dong, toàn thân toát lên vẻ điền đạm và phong thái rất nho nhã.
Trong phút chốc, đôi chân Thời Tiêu dường như bị gắn chặt xuống nền nhà, đứng yên bất động, toàn thân cứng đờ, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đang chậm rãi từ xa tiến lại. Dưới ánh đèn sáng trưng, cho dù Thời Tiêu có muốn không nhìn rõ cũng không được.
Đã bao lâu rồi? Dường như đã trải qua cả cuộc đời rồi, người đàn ông dịu dàng và cao lớn trong ki ức, người đàn ông cao quý như cây tùng, cây trúc ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô. Bỗng chốc cô có cảm giác thật chua xót.
Hứa Minh Chương, cho dù biết anh đã quay về từ lâu, nhưng cuộc gặp gỡ này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Thời Tiêu. Trước mắt cô như bị bao trùm bởi một lớp sương mù dày đặc, khiến Thời Tiêu bắt đầu mất phương hướng, những cảnh tượng trong quá khứ lại hiện rõ trong đầu cô.
Thực ra đến giờ Thời Tiêu cũng không nhớ rõ cô đã trở thành bạn gái của Hứa Minh Chương như thế nào nữa. Có lẽ kể từ hôm liên hoan ở Ô Long ấy. Năm đại học thứ nhất, gần như tất cả những nam nữ sinh chưa có người yêu đều nhiệt liệt chào đón hoạt động này. Một đám trai gái không quen biết ôm hy vọng trong lòng, đến ăn uống, vui chơi, sau đó những người thấy hợp nhau sẽ đi chung với nhau.
Lúc ấy Thời Tiêu mới vào đại học, nhờ vẻ ngoài ngây thơ và đáng yêu đã lừa được không ít anh chàng, gần như trở thành một người được "chào đón" nồng nhiệt ở trong buổi liên hoan. Con trai thích Thời Tiêu thì khỏi nói làm gì, ngay cả đám con gái cũng hoàn toàn là vì bạn Thời Tiêu của chúng ta vô cùng ngây thơ, cho dù con trai thích cô thế nào, tỏ tình với cô ra sao, cuối cùng cô vẫn có bản lĩnh biến họ thành "anh em bạn bè" với mình. Vì vậy loại người vừa thu hút con trai lại chẳng phải là mối đe dọa như thế này đương nhiên sẽ được nhiều người yêu mến. Thời Tiêu cũng rất thoải mái, nói chung có thể ăn uống miễn phí, tiết kiệm được tiền, thức ăn lại ngon hơn cơm của nhà ăn, đã vậy còn được vui chơi, tội gì không đến!
Học kì hai năm nhất, có một lần Thời Tiêu bị bạn cùng kí túc kéo đến một bữa tiệc. Ai dè vừa kéo cô đến đó thì bạn cùng phòng của cô nhận được điện thoại nên đi mất, để cô lại một mình. Lúc này Thời Tiêu mới phát hiện ở đây cô chẳng quen với ai, địa điểm là một phòng của nhà hàng gần trường, có vẻ khá sang trọng, có thể chiêu đãi người khác ở đây chắc phải là người có điều kiện kinh tế cũng không tồi, hơn nữa Thời Tiêu phát hiện ra, mấy anh chàng nam sinh đang có mặt ở đó toàn là "hàng tuyển".
Với kinh nghiệm nhiều lần tham dự tiệc tùng, Thời Tiêu không thể không thừa nhận lần đi này rất "đã mắt", đặc biệt là anh chàng ngồi đối diện cô. Những chuyện về sau ra sao, Thời Tiêu nhớ rất mơ hồ, chỉ nhớ anh chàng ngồi đối diện đưa cho cô một ly rượu. Cô uống cạn, sau đó lại rót đầy, rồi cô lại uống cạn, cứ liên tục như vậy, sau đó mơ mơ màng màng chìm vào cơn say, mơ mơ màng màng dựa vào chàng trai đó, mơ mơ màng màng đi theo anh ta, mơ mơ màng màng dâng hiến nụ hôn đầu của mình cho anh ta. Ngày hôm sau, cô tỉnh lại trên cái giường thơm nức của anh chàng, lúc này mới biết tên anh là Hứa Minh Chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.