Hôn Nhân Đại Sự: Cưới Trước Yêu Sau
Chương 28
Lục Nguyệt Hạ
17/07/2024
Một buổi sáng tươi đẹp, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, Tử Tịch thức dậy với tâm trạng hứng khởi. Sau những ngày dài đầy căng thẳng vì sức khỏe của mẹ, hôm nay là ngày bà Lâm Thanh Lan sẽ được kiểm tra sức khỏe tổng quát để xác nhận tình hình tiến triển.
Vũ Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, anh quyết định sẽ cùng Tử Tịch đến bệnh viện để động viên tinh thần bà Lâm Thanh Lan. Họ nhanh chóng lên xe và lái đến bệnh viện, lòng đầy hy vọng và niềm tin vào những tin tốt lành.
Tại bệnh viện, bác sĩ Trương, người phụ trách điều trị cho bà Lâm Thanh Lan, đón họ với nụ cười tươi. “Chào Tử Tịch và Vũ Thiên. Kết quả kiểm tra của bà Lâm Thanh Lan cho thấy sự cải thiện rõ rệt. Bà đã hồi phục rất tốt và chỉ cần tiếp tục duy trì chế độ ăn uống và luyện tập là được.”
Tử Tịch và Vũ Thiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như một gánh nặng lớn đã được gỡ bỏ khỏi vai họ. “Cảm ơn bác sĩ. Đây là tin vui nhất mà chúng tôi nhận được,” Tử Tịch nói, giọng đầy cảm kích.
Sau khi rời bệnh viện, Tử Tịch và Vũ Thiên quyết định dành cả ngày để thư giãn và tận hưởng thời gian bên nhau. Họ đi dạo quanh công viên, tận hưởng không khí trong lành và ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp.
“Anh nghĩ rằng chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Tử Tịch hỏi, ánh mắt đầy hứng khởi.
“Anh nghĩ rằng chúng ta đã có đủ thử thách và căng thẳng. Đã đến lúc để chúng ta tận hưởng cuộc sống và tạo ra những kỷ niệm đẹp. Anh nghĩ chúng ta nên tổ chức một chuyến đi chơi xa để thư giãn và tận hưởng thời gian bên nhau,” Vũ Thiên đề nghị, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Tử Tịch gật đầu, đồng ý với ý kiến của Vũ Thiên. “Đúng rồi, chúng ta nên làm điều gì đó thật đặc biệt. Em cũng muốn có một chuyến đi để khám phá và trải nghiệm những điều mới mẻ.”
Trong khi đó, Kỷ Huy Hoàng vẫn đang đối mặt với những hậu quả từ hành động của mình. Ông ta bị kết án tù giam và mất hết mọi thứ mà mình từng có. Từ người đàn ông quyền lực và giàu có, giờ đây ông ta chỉ còn lại sự cô đơn và tuyệt vọng.
Một buổi sáng, khi Kỷ Huy Hoàng đang ngồi trong phòng giam, ông ta nhận được một lá thư từ một người bạn cũ. Lá thư chứa đựng những lời động viên và hy vọng, khuyến khích ông ta không từ bỏ và cố gắng cải thiện bản thân.
“Cuộc sống không bao giờ kết thúc cho đến khi chúng ta từ bỏ hy vọng. Hãy sống và làm lại từ đầu, dù có khó khăn đến đâu,” lời trong lá thư viết.
Kỷ Huy Hoàng đọc xong lá thư, lòng đầy xúc động và quyết tâm. Ông ta quyết định sẽ cố gắng sống tốt và sửa chữa những sai lầm của mình. Ông ta biết rằng cuộc sống sẽ không dễ dàng, nhưng ông ta sẽ không từ bỏ và sẽ làm lại từ đầu.
Vài ngày sau, Tử Tịch và Vũ Thiên chuẩn bị cho chuyến đi chơi xa của mình. Họ quyết định sẽ đến một ngôi làng nhỏ yên bình ở miền quê để thư giãn và tận hưởng thiên nhiên.
Họ lái xe qua những con đường nhỏ, băng qua những cánh đồng xanh mướt và những ngọn đồi trập trùng. Cảnh sắc thiên nhiên đẹp đẽ khiến lòng họ trở nên nhẹ nhàng và bình yên hơn bao giờ hết.
Khi đến nơi, họ chọn một căn nhà gỗ nhỏ xinh xắn để nghỉ ngơi. Ngôi nhà nằm giữa cánh rừng, xung quanh là những cây cối xanh tươi và tiếng chim hót líu lo.
Tử Tịch ngồi trên hiên nhà, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh và cảm nhận sự bình yên của cuộc sống thôn quê. “Nơi này thật đẹp và yên bình. Em cảm thấy như mọi căng thẳng và lo lắng đều tan biến,” cô nói, giọng đầy xúc động.
Vũ Thiên ngồi bên cạnh cô, ánh mắt đầy yêu thương và niềm vui. “Anh cũng cảm thấy vậy. Đây là nơi tuyệt vời để chúng ta thư giãn và tận hưởng thời gian bên nhau. Chúng ta đã trải qua quá nhiều thử thách và bây giờ là lúc để chúng ta tận hưởng cuộc sống.”
Trong những ngày ở ngôi làng nhỏ, Tử Tịch và Vũ Thiên tận hưởng những khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc. Họ đi dạo quanh ngôi làng, khám phá những con đường nhỏ và trò chuyện với những người dân địa phương thân thiện.
Một buổi sáng, khi Tử Tịch đang chuẩn bị bữa sáng, cô nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài. Cô bước ra ngoài và thấy một người phụ nữ lớn tuổi đứng trước cửa, trên tay cầm một giỏ hoa tươi.
“Chào con, dì là Liên, hàng xóm bên cạnh. Dì mang đến cho con và gia đình một ít hoa tươi từ vườn của tôi. Hy vọng các con sẽ có một kỳ nghỉ thật tuyệt vời,” bà Liên nói, giọng nói ấm áp và thân thiện.
Tử Tịch cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. “Cảm ơn dì Liên. Chúng con rất thích hoa và sẽ trang trí chúng trong nhà. Đây là một nơi thật tuyệt vời và chúng con rất vui khi được ở đây,” cô nói, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Trong những ngày tiếp theo, Tử Tịch và Vũ Thiên tận hưởng những khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc tại ngôi làng nhỏ. Họ biết rằng cuộc sống sẽ còn nhiều thử thách, nhưng họ sẽ luôn cùng nhau vượt qua và sống một cuộc sống tràn đầy niềm vui và hy vọng.
Một buổi chiều, khi họ ngồi bên nhau trên chiếc ghế trong vườn, Tử Tịch nhìn Vũ Thiên và nói: “Em rất biết ơn vì có anh bên cạnh. Chúng ta đã trải qua nhiều thử thách và bây giờ chúng ta có thể sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.”
Vũ Thiên mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự yêu thương và niềm tin. “Anh cũng rất biết ơn vì có em. Chúng ta sẽ luôn bên nhau và cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Cuộc sống sẽ đẹp hơn khi chúng ta biết trân trọng và yêu thương nhau.”
Những ngày tiếp theo, Tử Tịch và Vũ Thiên tiếp tục sống cuộc sống bình yên và hạnh phúc tại ngôi làng nhỏ. Họ biết rằng, dù có bao nhiêu thử thách phía trước, họ sẽ luôn cùng nhau vượt qua và sống một cuộc sống tràn đầy niềm vui và hy vọng.
“Chúng ta sẽ luôn bên nhau và cùng nhau đối mặt với mọi thử thách,” Vũ Thiên nói, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm và yêu thương.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ luôn sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, và luôn giữ vững tình yêu và niềm tin vào cuộc sống,” Tử Tịch đáp lại, giọng đầy niềm tin và hy vọng.
Chương này tiếp tục với những khoảnh khắc yên bình và hạnh phúc của Tử Tịch và Vũ Thiên, đồng thời mở ra những thử thách mới trong cuộc sống.
Vũ Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, anh quyết định sẽ cùng Tử Tịch đến bệnh viện để động viên tinh thần bà Lâm Thanh Lan. Họ nhanh chóng lên xe và lái đến bệnh viện, lòng đầy hy vọng và niềm tin vào những tin tốt lành.
Tại bệnh viện, bác sĩ Trương, người phụ trách điều trị cho bà Lâm Thanh Lan, đón họ với nụ cười tươi. “Chào Tử Tịch và Vũ Thiên. Kết quả kiểm tra của bà Lâm Thanh Lan cho thấy sự cải thiện rõ rệt. Bà đã hồi phục rất tốt và chỉ cần tiếp tục duy trì chế độ ăn uống và luyện tập là được.”
Tử Tịch và Vũ Thiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như một gánh nặng lớn đã được gỡ bỏ khỏi vai họ. “Cảm ơn bác sĩ. Đây là tin vui nhất mà chúng tôi nhận được,” Tử Tịch nói, giọng đầy cảm kích.
Sau khi rời bệnh viện, Tử Tịch và Vũ Thiên quyết định dành cả ngày để thư giãn và tận hưởng thời gian bên nhau. Họ đi dạo quanh công viên, tận hưởng không khí trong lành và ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp.
“Anh nghĩ rằng chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Tử Tịch hỏi, ánh mắt đầy hứng khởi.
“Anh nghĩ rằng chúng ta đã có đủ thử thách và căng thẳng. Đã đến lúc để chúng ta tận hưởng cuộc sống và tạo ra những kỷ niệm đẹp. Anh nghĩ chúng ta nên tổ chức một chuyến đi chơi xa để thư giãn và tận hưởng thời gian bên nhau,” Vũ Thiên đề nghị, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Tử Tịch gật đầu, đồng ý với ý kiến của Vũ Thiên. “Đúng rồi, chúng ta nên làm điều gì đó thật đặc biệt. Em cũng muốn có một chuyến đi để khám phá và trải nghiệm những điều mới mẻ.”
Trong khi đó, Kỷ Huy Hoàng vẫn đang đối mặt với những hậu quả từ hành động của mình. Ông ta bị kết án tù giam và mất hết mọi thứ mà mình từng có. Từ người đàn ông quyền lực và giàu có, giờ đây ông ta chỉ còn lại sự cô đơn và tuyệt vọng.
Một buổi sáng, khi Kỷ Huy Hoàng đang ngồi trong phòng giam, ông ta nhận được một lá thư từ một người bạn cũ. Lá thư chứa đựng những lời động viên và hy vọng, khuyến khích ông ta không từ bỏ và cố gắng cải thiện bản thân.
“Cuộc sống không bao giờ kết thúc cho đến khi chúng ta từ bỏ hy vọng. Hãy sống và làm lại từ đầu, dù có khó khăn đến đâu,” lời trong lá thư viết.
Kỷ Huy Hoàng đọc xong lá thư, lòng đầy xúc động và quyết tâm. Ông ta quyết định sẽ cố gắng sống tốt và sửa chữa những sai lầm của mình. Ông ta biết rằng cuộc sống sẽ không dễ dàng, nhưng ông ta sẽ không từ bỏ và sẽ làm lại từ đầu.
Vài ngày sau, Tử Tịch và Vũ Thiên chuẩn bị cho chuyến đi chơi xa của mình. Họ quyết định sẽ đến một ngôi làng nhỏ yên bình ở miền quê để thư giãn và tận hưởng thiên nhiên.
Họ lái xe qua những con đường nhỏ, băng qua những cánh đồng xanh mướt và những ngọn đồi trập trùng. Cảnh sắc thiên nhiên đẹp đẽ khiến lòng họ trở nên nhẹ nhàng và bình yên hơn bao giờ hết.
Khi đến nơi, họ chọn một căn nhà gỗ nhỏ xinh xắn để nghỉ ngơi. Ngôi nhà nằm giữa cánh rừng, xung quanh là những cây cối xanh tươi và tiếng chim hót líu lo.
Tử Tịch ngồi trên hiên nhà, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh và cảm nhận sự bình yên của cuộc sống thôn quê. “Nơi này thật đẹp và yên bình. Em cảm thấy như mọi căng thẳng và lo lắng đều tan biến,” cô nói, giọng đầy xúc động.
Vũ Thiên ngồi bên cạnh cô, ánh mắt đầy yêu thương và niềm vui. “Anh cũng cảm thấy vậy. Đây là nơi tuyệt vời để chúng ta thư giãn và tận hưởng thời gian bên nhau. Chúng ta đã trải qua quá nhiều thử thách và bây giờ là lúc để chúng ta tận hưởng cuộc sống.”
Trong những ngày ở ngôi làng nhỏ, Tử Tịch và Vũ Thiên tận hưởng những khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc. Họ đi dạo quanh ngôi làng, khám phá những con đường nhỏ và trò chuyện với những người dân địa phương thân thiện.
Một buổi sáng, khi Tử Tịch đang chuẩn bị bữa sáng, cô nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài. Cô bước ra ngoài và thấy một người phụ nữ lớn tuổi đứng trước cửa, trên tay cầm một giỏ hoa tươi.
“Chào con, dì là Liên, hàng xóm bên cạnh. Dì mang đến cho con và gia đình một ít hoa tươi từ vườn của tôi. Hy vọng các con sẽ có một kỳ nghỉ thật tuyệt vời,” bà Liên nói, giọng nói ấm áp và thân thiện.
Tử Tịch cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. “Cảm ơn dì Liên. Chúng con rất thích hoa và sẽ trang trí chúng trong nhà. Đây là một nơi thật tuyệt vời và chúng con rất vui khi được ở đây,” cô nói, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Trong những ngày tiếp theo, Tử Tịch và Vũ Thiên tận hưởng những khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc tại ngôi làng nhỏ. Họ biết rằng cuộc sống sẽ còn nhiều thử thách, nhưng họ sẽ luôn cùng nhau vượt qua và sống một cuộc sống tràn đầy niềm vui và hy vọng.
Một buổi chiều, khi họ ngồi bên nhau trên chiếc ghế trong vườn, Tử Tịch nhìn Vũ Thiên và nói: “Em rất biết ơn vì có anh bên cạnh. Chúng ta đã trải qua nhiều thử thách và bây giờ chúng ta có thể sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.”
Vũ Thiên mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự yêu thương và niềm tin. “Anh cũng rất biết ơn vì có em. Chúng ta sẽ luôn bên nhau và cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Cuộc sống sẽ đẹp hơn khi chúng ta biết trân trọng và yêu thương nhau.”
Những ngày tiếp theo, Tử Tịch và Vũ Thiên tiếp tục sống cuộc sống bình yên và hạnh phúc tại ngôi làng nhỏ. Họ biết rằng, dù có bao nhiêu thử thách phía trước, họ sẽ luôn cùng nhau vượt qua và sống một cuộc sống tràn đầy niềm vui và hy vọng.
“Chúng ta sẽ luôn bên nhau và cùng nhau đối mặt với mọi thử thách,” Vũ Thiên nói, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm và yêu thương.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ luôn sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, và luôn giữ vững tình yêu và niềm tin vào cuộc sống,” Tử Tịch đáp lại, giọng đầy niềm tin và hy vọng.
Chương này tiếp tục với những khoảnh khắc yên bình và hạnh phúc của Tử Tịch và Vũ Thiên, đồng thời mở ra những thử thách mới trong cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.