Hôn Nhân Danh Nghĩa

Chương 15

Khinh Mặc Tâm

08/05/2019

Không sai, tôi vốn tên là Khương Kha. 

Kha, vốn là ngọc đẹp, nhưng mọi người nhìn đi, giờ tôi đang làm gì? 

Dùng thân thể đổi tiền, còn mơ tưởng đến đàn ông của người phụ nữ khác! 

Quan hệ của tôi và ông chủ Trác, đứng ở góc độ của anh thì chỉ là gặp dịp thì chơi, bỏ ra tiền tài, đạt được sự hưởng thụ, mà tôi lại thật sự đang trộm đồ của người khác, tôi khát vọng anh có thể có một chút tình cảm với tôi. 

Cái thứ dịu dàng này đối với tôi mà nói quả thực quá xa xôi, quá xa xỉ, vì vậy phàm là cảm nhận được một chút cũng vội vàng muốn nắm lấy trong tay. 

Tôi của thời khắc này tưởng rằng mình chỉ muốn một chút, một chút là đủ rồi, tôi coi nhẹ nhân tính, nhân tính đều là tham lam, một khi có một chút thì lại muốn nhiều hơn, thậm chí là toàn bộ. 

Sáng ngày hôm sau, ông chủ Trác vừa tỉnh lại, tôi đã tỉnh rồi. 

"Chào." Tôi cười nhìn anh. 

"Chào, bé dâm đãng.” Anh cũng cười một cái, đưa tay nhéo cằm tôi. 

Tôi thuận thế cúi đầu, một miệng ngậm chặt ngón tay của anh, đầu lưỡi quét một vòng trên ngón tay anh, răng trên dưới khẽ cắn một cái rồi buông ra rất nhanh, ngay sau đó, tôi lại dán sát anh hơn, hai tay ôm lấy hông anh, ngửa đầu hôn lên yết hầu của anh. 

Chỗ này là chỗ nhạy cảm của anh, mỗi lần tôi hôn ở đây, phản ứng của anh vô cùng lớn. 

Quả nhiên, tôi mới mút một cái đã cảm nhận được rõ ràng yết hầu anh trượt lên trượt xuống, đồng thời cổ họng anh phát ra âm thanh khó nhịn. 



Tay tôi thuận thế trườn xuống, dừng lại nơi bụng anh, chậm rãi vẽ. 

“Anh Trác, anh Trác…” 

Tôi đổi cách xưng hô, từ ông chủ kia giờ phút nào cũng nhắc nhở quan hệ giữa tôi và anh. Tôi muốn trực tiếp gọi tên anh, nhưng tôi không dám. 

Anh nắm tay tôi: “Ngoan, đừng chọc lửa, tám giờ tôi phải lên máy bay.” 

Tôi không quên tối qua anh nói hôm nay có việc, tôi chỉ muốn khiến anh nhớ tôi hơn một chút. 

Có một từ gọi là ăn xương bén mùi, tôi muốn làm một yêu tinh quấn người nhất trước mặt anh. 

“Anh ôm em cả đêm, làm một lần, anh không cảm thấy thua thiệt sao?" Tôi hỏi. 

“Em đúng là giỏi mượn cớ!” Anh cười, xoay người đè lên người tôi, vuốt mũi tôi: “Lần sau em cứ nói thẳng, nói là em muốn tôi.” 

"Thực sự có thể chứ?" Hai đùi tôi quấn lấy hông anh, hai tay ôm lấy cổ anh, còn cọ lấy cọ để ở của quý của anh: “Muốn anh!” 

Hai mắt anh đen lại trong nháy mắt, thứ giống như mồi lửa nhỏ dựng lên rồi lại bị ép xuống. 

Anh không làm thêm động tác tiếp nữa mà nhìn tôi chằm chằm: “Làm phụ nữ, quan trọng nhất là hiểu chuyện, hiểu chưa?" 

Trong lời nói không có thân thiết, không có mờ ám, dáng vẻ của việc công. 



Tôi hơi sợ, vội vàng buông tay buông chân ra. 

Sắc mặt anh không hòa hoãn, sau khi từ trên người tôi đứng lên, anh trực tiếp đi tới phòng tắm. 

Tôi nghe thấy tiếng nước ào ào, trong lòng không có bất kỳ sự tươi đẹp nào, chỉ có hối hận. 

Sau hôm nay, chắc anh sẽ không tìm tôi nữa đâu! 

Là tôi ngốc, tôi chỉ là công cụ giải sầu khi anh cô đơn ban đêm, chỉ là một bộ quần áo anh có thể tùy thời vứt đi, sao có thể cầu mong tình cảm? Càng buồn cười hơn chính là, một chớp mắt kia, tôi đang suy nghĩ gì? 

Muốn anh không chống đỡ được sự dụ dỗ của tôi, không lên máy bay nữa? 

Cái gọi là được sủng ái mà kiêu, đó là đặc quyền của người được đặt trong lòng mới có, tôi là gái bao, tôi đang mơ tưởng hão huyền cái gì đây? 

Tôi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, nghe thấy anh gọi điện thoại cho phòng giặt quần áo của khách sạn, sau đó, tôi nhìn thấy anh quấn khăn tắm quanh hông, vừa dùng khăn lông khô lau tóc vừa đi ra. 

Da màu lúa mạch, cơ ngực và cơ bụng có thể nhìn thấy rõ ràng. 

Không phải cái loại bắp thịt rất khoa trương mà là bắp thịt hình giọt nước rất đẹp, thuộc về loại mặc quần áo thì có vẻ gầy, cởi quần áo thì có cơ bắp. 

Khăn tắm quấn trên hông, lộ ra đường múi bụng kéo dài chỗ cơ bụng phồng lên. 

Cực kỳ mê người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân Danh Nghĩa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook