Hôn Nhân Đau Lòng, Chú À! Buông Tha Tôi Đi!
Chương 24: Bạn Gái Của Tôi, Tôi Có Thể Tự Chăm Sóc Được!
Cố Khinh
04/05/2021
Editor: Coral
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Tần Vãn Ca xin thề, cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào bá đạo như vậy, căn bản là không cho người khác cơ hội cự tuyệt.
Cô quay về phòng nhân viên thay quần áo, thu dọn đồ đạc xong rồi rời đi.
Đẩy cửa tiệm cà phê ra, quả nhiên thấy người đàn ông dựa vào bên cạnh cửa xe, dáng người thon dài đang cúi đầu châm thuốc, bàn tay che gió, ánh lứa trong nháy mắt vụt lên hiện ra dung mạo của hắn, xinh đẹp như phù dung sớm nở tối tàn, càng tôn lên góc cạnh trên gương mặt, hắn nhíu mày hít một hơi thật sâu, khói xanh lượn lờ tràn ra từ kẽ tay, còn chưa kịp tạo thành hình dạng thì đã tiêu tan trong gió.
Cô chỉ ngừng lại một chút rồi nhắm mắt làm ngơ đi thẳng về phía trước.
Người đàn ông nhấc chân đi lại, thân hình cao lớn như bức tường chắn trước mặt cô, khói thuốc lượn lờ che phủ khuôn mặt anh tuấn, chỉ còn lại đường viền mơ hồ, cô nhìn thấy miệng hắn mở ra đóng vào, có làn khói tràn ra từ bên trong, gợi cảm không nói nên lời: “Đi, đi bệnh viện với tôi.”
“Không đi, tôi không sao.”
Người đàn ông không đợi cô trả lời, nắm tay không bị thương của cô, không nói gì đi thẳng về phía xe của hắn.
“Tiên sinh!” Tần Vãn Ca đột nhiên kêu lớn lên, ở trên đường vắng vẻ có chút bất ngờ.
Giang Diễn nghiêng đầu, con ngươi đen nhánh không một tiếng động nhìn chằm chằm cô.
“Buông tay.” Sắc mặt của Tần Vãn Ca rất lạnh.
“Tay cô bị phỏng rồi, cần phải đi bệnh viện.”
“Cảm ơn ý tốt của tiên sinh, nhưng mà không có liên quan gì tới anh cả.”
“Một người phụ nữ bởi vì tôi mới bị thương, cô nói xem có liên quan tới tôi hay không?”
Bởi vì hắn mà bị thương? Được rồi, không loại bỏ khả năng là vì hắn nên người phụ nữ kia mới đụng vào cô, nhưng mà cửa ký túc xá sắp đóng rồi, còn không về nữa thì cô sẽ bị nhốt ở bên ngoài đó, có thể để ngày mai mới đi bệnh viện không, đối với loại phỏng này về phòng bôi chút kem đánh răng là được rồi, cô da dày thịt béo không có quý giá như vậy, chút vết thương đó không tính là gì.
“Nhưng mà tôi phải quay về trường ngay, tiên sinh, tôi rất cảm ơn ý tốt của anh.” Giọng điệu của cô chân thành.
Giang Diễn mở cửa xe, đặt tay lên lưng của Tần Vãn Ca: “Không về trường được thì tôi có thể tìm cho cô chỗ ở, cô không cần lo.”
“Ca Nhi.” Một giọng nói trong trẻo lại có chút khàn khàn vang lên từ phía sau, cụ thể là không biết từ ai nhưng nghe không mấy vui vẻ.
Lưng Tần Vãn Ca cứng đờ.
Không biết sức lực từ đâu, cô dùng sức đẩy Giang Diễn ra, có tật giật mình nhìn về phía Cố Cảnh Sinh: “Cảnh Sinh, anh tới rồi sao?”
Cô không biết tại sao mình lại chột dạ, trong khi cô và người đàn ông này chẳng có quan hệ gì.
Cố Cảnh Sinh đi lên, giống như tuyên bố chủ quyền, kéo Tần Vãn Ca từ chỗ Giang Diễn lại bên cạnh mình: “Ừ, anh tới đón em.”
“Ui _____”
Tay Cố Cảnh Sinh nắm được là mu bàn tay bị thương của cô, Tần Vãn Ca nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
“Tay phải của cô ấy bị thương rồi, mau đưa cô ấy đến bệnh viện băng bó, nếu không sẽ nổi bọng nước.” Một tay Giang Diễn gác trên cửa xe, nét mặt không có biểu cảm dư thừa nào.
“Tôi biết rồi, chuyện này không phiền người khác quan tâm, bạn gái của tôi, tôi có thể tự chăm sóc được.”
Tần Vãn Ca nhìn sang Giang Diễn rồi nhìn Cố Cảnh Sinh, không biết có phải do ảo giác hay không, mà hình như cô ngửi thấy được mùi thuốc súng.
“Ca Nhi, chúng ta đi thôi.” Cuối cùng Cố Cảnh Sinh cũng lạnh lùng thu hồi tầm mắt từ trên người Giang Diễn, nắm tay Tần Vãn Ca rồi đi.
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Tần Vãn Ca xin thề, cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào bá đạo như vậy, căn bản là không cho người khác cơ hội cự tuyệt.
Cô quay về phòng nhân viên thay quần áo, thu dọn đồ đạc xong rồi rời đi.
Đẩy cửa tiệm cà phê ra, quả nhiên thấy người đàn ông dựa vào bên cạnh cửa xe, dáng người thon dài đang cúi đầu châm thuốc, bàn tay che gió, ánh lứa trong nháy mắt vụt lên hiện ra dung mạo của hắn, xinh đẹp như phù dung sớm nở tối tàn, càng tôn lên góc cạnh trên gương mặt, hắn nhíu mày hít một hơi thật sâu, khói xanh lượn lờ tràn ra từ kẽ tay, còn chưa kịp tạo thành hình dạng thì đã tiêu tan trong gió.
Cô chỉ ngừng lại một chút rồi nhắm mắt làm ngơ đi thẳng về phía trước.
Người đàn ông nhấc chân đi lại, thân hình cao lớn như bức tường chắn trước mặt cô, khói thuốc lượn lờ che phủ khuôn mặt anh tuấn, chỉ còn lại đường viền mơ hồ, cô nhìn thấy miệng hắn mở ra đóng vào, có làn khói tràn ra từ bên trong, gợi cảm không nói nên lời: “Đi, đi bệnh viện với tôi.”
“Không đi, tôi không sao.”
Người đàn ông không đợi cô trả lời, nắm tay không bị thương của cô, không nói gì đi thẳng về phía xe của hắn.
“Tiên sinh!” Tần Vãn Ca đột nhiên kêu lớn lên, ở trên đường vắng vẻ có chút bất ngờ.
Giang Diễn nghiêng đầu, con ngươi đen nhánh không một tiếng động nhìn chằm chằm cô.
“Buông tay.” Sắc mặt của Tần Vãn Ca rất lạnh.
“Tay cô bị phỏng rồi, cần phải đi bệnh viện.”
“Cảm ơn ý tốt của tiên sinh, nhưng mà không có liên quan gì tới anh cả.”
“Một người phụ nữ bởi vì tôi mới bị thương, cô nói xem có liên quan tới tôi hay không?”
Bởi vì hắn mà bị thương? Được rồi, không loại bỏ khả năng là vì hắn nên người phụ nữ kia mới đụng vào cô, nhưng mà cửa ký túc xá sắp đóng rồi, còn không về nữa thì cô sẽ bị nhốt ở bên ngoài đó, có thể để ngày mai mới đi bệnh viện không, đối với loại phỏng này về phòng bôi chút kem đánh răng là được rồi, cô da dày thịt béo không có quý giá như vậy, chút vết thương đó không tính là gì.
“Nhưng mà tôi phải quay về trường ngay, tiên sinh, tôi rất cảm ơn ý tốt của anh.” Giọng điệu của cô chân thành.
Giang Diễn mở cửa xe, đặt tay lên lưng của Tần Vãn Ca: “Không về trường được thì tôi có thể tìm cho cô chỗ ở, cô không cần lo.”
“Ca Nhi.” Một giọng nói trong trẻo lại có chút khàn khàn vang lên từ phía sau, cụ thể là không biết từ ai nhưng nghe không mấy vui vẻ.
Lưng Tần Vãn Ca cứng đờ.
Không biết sức lực từ đâu, cô dùng sức đẩy Giang Diễn ra, có tật giật mình nhìn về phía Cố Cảnh Sinh: “Cảnh Sinh, anh tới rồi sao?”
Cô không biết tại sao mình lại chột dạ, trong khi cô và người đàn ông này chẳng có quan hệ gì.
Cố Cảnh Sinh đi lên, giống như tuyên bố chủ quyền, kéo Tần Vãn Ca từ chỗ Giang Diễn lại bên cạnh mình: “Ừ, anh tới đón em.”
“Ui _____”
Tay Cố Cảnh Sinh nắm được là mu bàn tay bị thương của cô, Tần Vãn Ca nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
“Tay phải của cô ấy bị thương rồi, mau đưa cô ấy đến bệnh viện băng bó, nếu không sẽ nổi bọng nước.” Một tay Giang Diễn gác trên cửa xe, nét mặt không có biểu cảm dư thừa nào.
“Tôi biết rồi, chuyện này không phiền người khác quan tâm, bạn gái của tôi, tôi có thể tự chăm sóc được.”
Tần Vãn Ca nhìn sang Giang Diễn rồi nhìn Cố Cảnh Sinh, không biết có phải do ảo giác hay không, mà hình như cô ngửi thấy được mùi thuốc súng.
“Ca Nhi, chúng ta đi thôi.” Cuối cùng Cố Cảnh Sinh cũng lạnh lùng thu hồi tầm mắt từ trên người Giang Diễn, nắm tay Tần Vãn Ca rồi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.