Hôn Nhân Đau Lòng, Chú À! Buông Tha Tôi Đi!
Chương 36: Bàn Tay Để Trên Bụng Rung Động Lòng Người
Cố Khinh
18/05/2021
Editor: Coral
Web đăng truyện chính thức:
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Vừa về tới ký túc xá của trường học, Hứa An An đã gọi điện thoại lại.
--- Cái gì? Cậu nhầm hai địa chỉ đó?
--- Cậu đưa cho tớ địa chỉ là người cậu muốn phỏng vấn?
--- Cứu cậu? An An, cậu tha cho tớ đi, việc này tớ thật sự làm không được.
--- Cho tiền tớ cũng không làm.
--- Rất kiên quyết, không làm.
--- Ngày mai mau quay về liên hệ công ty đi, suy nghĩ biện pháp giải quyết một chút.
--- Ừ, bái bai, ngủ ngon.
Vừa ngắt điện thoại của An An xong thì điện thoại của Cố Cảnh Sinh lại gọi tới.
--- Cảnh Sinh.
--- Ừ, em về rồi.
--- Ngủ ngon, mai gặp.
Sau một ngày mệt mỏi, rửa mặt đơn giản rồi nằm dài trên giường, buổi tối có chút lạnh nên Tần Vãn Ca kéo chăn. Trong đầu đột nhiên nghĩ tới ngày hôm nay người đàn ông kia dựa vào người cô, bàn tay để trên bụng cô rung động lòng người.
Lúc đó không cảm thấy có gì mờ ám, nhưng bây giờ nhớ lại thì có chút xấu hổ.
Khụ, Tần Vãn Ca, mày đang suy nghĩ gì vậy!
Cô bị chính suy nghĩ của mình hù sợ, lập tức lắc đầu, đem suy nghĩ lộn xộn vứt ra khỏi đầu.
Bôn ba một ngày rất mệt mỏi, chỉ một lát sau cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Một tuần kế tiếp gần như không có thay đổi gì, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui ba nơi là trường học, bệnh viện và quán cà phê, chủ nhật thì người hướng dẫn kêu cô đến văn phòng.
Là chuyện thực tập.
M là thực tập độc lập, công việc trong lúc thực tập tự mình kiếm.
“Em muốn lên toà soạn không? Hoặc là cấp một, cấp hai hay cấp ba?” Người hướng dẫn cô là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi có mái tóc ngắn hoa râm đeo kính gọng đen, nho nhã lịch sự, kiến thức cực kỳ uyên thâm, có uy tín rất cao trong giới.
Tần Vãn Ca rũ mắt suy nghĩ.
“Ở trường thì công việc đơn giản hơn nhưng toà soạn thì tiền lương tương đối cao, còn có tiền thưởng.”
Người hướng dẫn rất rõ tình hình cuộc sống của Tần Vãn Ca, cho nên vẫn rất chú ý đặc biệt đến cô.
Chỉ một câu nói, Tần Vãn Ca không chút do dự đã lựa chọn toà soạn.
“Được, vậy thứ hai em đi thẳng đến tạp chí Kỳ Nguyện tìm tổng biên tập, tôi sẽ đề cử em với cậu ta.”
“Cảm ơn thầy.”
Ngày thứ hai Tần Vãn Ca dậy rất sớm, đây coi như là lần đầu tiên gặp mặt, nếu cô đã được người hướng dẫn giới thiệu, thì đại diện cho mặt mũi của người hướng dẫn, cho nên cô mượn áo sơ mi trắng của Hứa An An, như vậy có thể tỏ ra mình chuyên nghiệp một chút.
Cô và Hứa An An size gần giống nhau, duy chỉ có ngực là lớn hơn Hứa An An một chút, cho nên áo sơ mi trắng mặc vào có chút khó thở, nút áo sơ mi bất cứ lúc nào cũng có thể văng ra.
Tần Vãn Ca cố gắng duy trì hơi thở ổn định, không muốn làm động tác quá lớn.
Cầm túi đón xe buýt, khoảng cách từ trường học đến toà soạn không xa không gần, qua ba trạm xa con phải cần đi bộ khoảng mười phút nữa.
Bấm thời gian tới văn phòng, Tần Vãn Ca liếc nhìn giờ, vừa đúng.
Đối diện với cửa kính trong suốt sạch sẽ của văn phòng Tần Vãn Ca chỉnh sơ lại lại đầu tóc quần áo của mình một chút, rất dè dặt thở ra một hơi rồi đẩy cửa vào.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân đứng ở ngoài cửa phòng làm việc của tổng biên tập.
Gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong truyền đến giọng nói lưu loát ngắn gọn của một người đàn ông, trầm thấp lại từ tính, rất dễ khiến người ta có ấn tượng tốt.
Tần Vãn Ca đẩy cửa vào.
Web đăng truyện chính thức:
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Vừa về tới ký túc xá của trường học, Hứa An An đã gọi điện thoại lại.
--- Cái gì? Cậu nhầm hai địa chỉ đó?
--- Cậu đưa cho tớ địa chỉ là người cậu muốn phỏng vấn?
--- Cứu cậu? An An, cậu tha cho tớ đi, việc này tớ thật sự làm không được.
--- Cho tiền tớ cũng không làm.
--- Rất kiên quyết, không làm.
--- Ngày mai mau quay về liên hệ công ty đi, suy nghĩ biện pháp giải quyết một chút.
--- Ừ, bái bai, ngủ ngon.
Vừa ngắt điện thoại của An An xong thì điện thoại của Cố Cảnh Sinh lại gọi tới.
--- Cảnh Sinh.
--- Ừ, em về rồi.
--- Ngủ ngon, mai gặp.
Sau một ngày mệt mỏi, rửa mặt đơn giản rồi nằm dài trên giường, buổi tối có chút lạnh nên Tần Vãn Ca kéo chăn. Trong đầu đột nhiên nghĩ tới ngày hôm nay người đàn ông kia dựa vào người cô, bàn tay để trên bụng cô rung động lòng người.
Lúc đó không cảm thấy có gì mờ ám, nhưng bây giờ nhớ lại thì có chút xấu hổ.
Khụ, Tần Vãn Ca, mày đang suy nghĩ gì vậy!
Cô bị chính suy nghĩ của mình hù sợ, lập tức lắc đầu, đem suy nghĩ lộn xộn vứt ra khỏi đầu.
Bôn ba một ngày rất mệt mỏi, chỉ một lát sau cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Một tuần kế tiếp gần như không có thay đổi gì, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui ba nơi là trường học, bệnh viện và quán cà phê, chủ nhật thì người hướng dẫn kêu cô đến văn phòng.
Là chuyện thực tập.
M là thực tập độc lập, công việc trong lúc thực tập tự mình kiếm.
“Em muốn lên toà soạn không? Hoặc là cấp một, cấp hai hay cấp ba?” Người hướng dẫn cô là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi có mái tóc ngắn hoa râm đeo kính gọng đen, nho nhã lịch sự, kiến thức cực kỳ uyên thâm, có uy tín rất cao trong giới.
Tần Vãn Ca rũ mắt suy nghĩ.
“Ở trường thì công việc đơn giản hơn nhưng toà soạn thì tiền lương tương đối cao, còn có tiền thưởng.”
Người hướng dẫn rất rõ tình hình cuộc sống của Tần Vãn Ca, cho nên vẫn rất chú ý đặc biệt đến cô.
Chỉ một câu nói, Tần Vãn Ca không chút do dự đã lựa chọn toà soạn.
“Được, vậy thứ hai em đi thẳng đến tạp chí Kỳ Nguyện tìm tổng biên tập, tôi sẽ đề cử em với cậu ta.”
“Cảm ơn thầy.”
Ngày thứ hai Tần Vãn Ca dậy rất sớm, đây coi như là lần đầu tiên gặp mặt, nếu cô đã được người hướng dẫn giới thiệu, thì đại diện cho mặt mũi của người hướng dẫn, cho nên cô mượn áo sơ mi trắng của Hứa An An, như vậy có thể tỏ ra mình chuyên nghiệp một chút.
Cô và Hứa An An size gần giống nhau, duy chỉ có ngực là lớn hơn Hứa An An một chút, cho nên áo sơ mi trắng mặc vào có chút khó thở, nút áo sơ mi bất cứ lúc nào cũng có thể văng ra.
Tần Vãn Ca cố gắng duy trì hơi thở ổn định, không muốn làm động tác quá lớn.
Cầm túi đón xe buýt, khoảng cách từ trường học đến toà soạn không xa không gần, qua ba trạm xa con phải cần đi bộ khoảng mười phút nữa.
Bấm thời gian tới văn phòng, Tần Vãn Ca liếc nhìn giờ, vừa đúng.
Đối diện với cửa kính trong suốt sạch sẽ của văn phòng Tần Vãn Ca chỉnh sơ lại lại đầu tóc quần áo của mình một chút, rất dè dặt thở ra một hơi rồi đẩy cửa vào.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân đứng ở ngoài cửa phòng làm việc của tổng biên tập.
Gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong truyền đến giọng nói lưu loát ngắn gọn của một người đàn ông, trầm thấp lại từ tính, rất dễ khiến người ta có ấn tượng tốt.
Tần Vãn Ca đẩy cửa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.