Hôn Nhân Đau Lòng, Chú À! Buông Tha Tôi Đi!
Chương 13: Lấy Thân Báo Đáp!
Cố Khinh
23/04/2021
Editor: Coral
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Về tới trường học, vừa đúng chín giờ rưỡi sáng, còn cách tiết thứ hai còn nửa tiếng.
Quay về ký túc xá lấy sách.
Nhét sách vào trong balo, lấy điện thoại đã hết pin từ lâu ra, Tần Vãn Ca cầm lấy sạc điện thoại ở đầu giường.
Còn chưa kịp khởi động máy, một giọng nữ đã xông thẳng vào màng nhĩ.
Hứa An An hung hăng đi lại: “Tiểu Bồ Câu, cậu về rồi à? Đêm qua đi đâu vậy? Thằng nhóc Cố Cảnh Sinh tìm cậu khắp nơi đấy!”
Tần Vãn Ca không dám đối diện với ánh mắt của Hứa An An, nếu như để cho nha đầu kia biết cô đi tới chỗ như vậy làm việc, nói không chừng sẽ nhào lại đánh gãy chân cô mất, Tần Vãn Ca chột dạ cúi đầu: “Không có đi đâu cả, tối qua mình làm ca đêm, muộn quá trường học đóng cửa, nên tìm đại một khách sạn nhỏ ở bên ngoài để ngủ.”
“Xã hội bây giờ rất nguy hiểm, cậu lớn lên lại xinh đẹp như vậy, ở khách sạn nhỏ sẽ bị cưỡng bức, giết chết đó, sau này không cho phép đi nữa.”
“........”
“Mình biết rồi.” Tần Vãn Ca vừa gật đầu vừa khởi động máy.
Vừa khởi động máy xong, điện thoại toàn là tin nhắn gửi đến, khoảng chừng hai mươi ba mươi cuộc gọi nhỡ của Cố Cảnh Sinh, tin nhắn càng không cần phải nói.
Trong lòng Tần Vãn Ca có chút hổ thẹn, sáng sớm hôm nay cô và người đàn ông kia trần truồng ngủ cùng nhau, cho dù không xảy ra chuyện gì thì đối với mối tình này cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Cô thở dài trong lòng, gọi lại cho Cố Cảnh Sinh.
“Alo, Ca Nhi, em ở đâu vậy?” Bên kia điện thoại, giọng của Cố Cảnh Sinh rất gấp gáp.
“Em đang ở ký túc xá.”
“Được, vậy anh đợi em ở gốc cây dưới ký túc xá của em.”
“Cảnh Sinh…”
Tần Vãn Ca còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị cúp rồi.
Hứa An An đứng trước gương vừa chùi son trên môi vừa dặn dò: “Xin lỗi Cố Cảnh Sinh nhà cậu cho đàng hoàng đi, đêm qua tên nhóc đó tìm cậu cả đêm không ngủ đó.”
“Thật à?”
“Lừa cậu làm gì chứ?” Hứa An An nhấp nhấp đôi môi đỏ mọng một chút, nghiêng đầu qua chỗ khác, cười hề hề như kẻ trộm: “Đương nhiên, nếu như cậu muốn dùng cách nào đó cảm ơn cậu ấy mà không quay về được, thì tiết thứ hai tớ có thể giúp cậu lừa gạt ông già kia.”
Trong miệng Hứa An An nói cách nào đó, chính là lấy thân báo đáp.
Cô và Cố Cảnh Sinh hẹn hò cũng đã một năm rồi, nhiều nhất chỉ hôn môi mà thôi, bước đó từ đầu đến cuối vẫn không làm, cô không gấp nhưng người trong ký túc xá rất gấp.
Gia cảnh Cố Cảnh Sinh không tệ, nếu có thể ăn sạch cậu ấy đời này không cần lo ăn mặc nữa rồi.
Nhưng tình yêu là gì chứ?
Tần Vãn Ca không giống các cô gái khác, ước mơ là có thể tìm được một tình yêu hoàn hảo nhất trên đời.
Cô sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà từ bỏ.
Tình yêu chính là tình yêu, bất cứ thứ gì cũng không thể làm bẩn thứ tốt đẹp đó được.
Cô sẽ không vì Cố Cảnh Sinh có tiền mà thích anh ấy.
Cô thích anh ấy chỉ vì anh ấy là Cố Cảnh Sinh.
Thu dọn đồ đạc xong, xuống giường.
“Tiết thứ hai tớ nhất định sẽ đến học, nhớ giúp tớ giành chỗ.” Môn học tự chọn của Đại học, phòng học lớn như vậy lúc nào cũng đầy người, có lúc đi trễ một chút sẽ không có chỗ ngồi.
Xuống lầu.
Cô thấy Cố Cảnh Sinh đứng dưới tàng cây dã hương, áo sơ mi trắng quần jean màu xanh nhạt, làm cho cô nhớ đến câu tiên y nộ mã.
“Ca Nhi.” Cố Cảnh Sinh thấy cô thì vẫy vẫy tay.
https://webtruyen.com/profile/352446
https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/
Về tới trường học, vừa đúng chín giờ rưỡi sáng, còn cách tiết thứ hai còn nửa tiếng.
Quay về ký túc xá lấy sách.
Nhét sách vào trong balo, lấy điện thoại đã hết pin từ lâu ra, Tần Vãn Ca cầm lấy sạc điện thoại ở đầu giường.
Còn chưa kịp khởi động máy, một giọng nữ đã xông thẳng vào màng nhĩ.
Hứa An An hung hăng đi lại: “Tiểu Bồ Câu, cậu về rồi à? Đêm qua đi đâu vậy? Thằng nhóc Cố Cảnh Sinh tìm cậu khắp nơi đấy!”
Tần Vãn Ca không dám đối diện với ánh mắt của Hứa An An, nếu như để cho nha đầu kia biết cô đi tới chỗ như vậy làm việc, nói không chừng sẽ nhào lại đánh gãy chân cô mất, Tần Vãn Ca chột dạ cúi đầu: “Không có đi đâu cả, tối qua mình làm ca đêm, muộn quá trường học đóng cửa, nên tìm đại một khách sạn nhỏ ở bên ngoài để ngủ.”
“Xã hội bây giờ rất nguy hiểm, cậu lớn lên lại xinh đẹp như vậy, ở khách sạn nhỏ sẽ bị cưỡng bức, giết chết đó, sau này không cho phép đi nữa.”
“........”
“Mình biết rồi.” Tần Vãn Ca vừa gật đầu vừa khởi động máy.
Vừa khởi động máy xong, điện thoại toàn là tin nhắn gửi đến, khoảng chừng hai mươi ba mươi cuộc gọi nhỡ của Cố Cảnh Sinh, tin nhắn càng không cần phải nói.
Trong lòng Tần Vãn Ca có chút hổ thẹn, sáng sớm hôm nay cô và người đàn ông kia trần truồng ngủ cùng nhau, cho dù không xảy ra chuyện gì thì đối với mối tình này cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Cô thở dài trong lòng, gọi lại cho Cố Cảnh Sinh.
“Alo, Ca Nhi, em ở đâu vậy?” Bên kia điện thoại, giọng của Cố Cảnh Sinh rất gấp gáp.
“Em đang ở ký túc xá.”
“Được, vậy anh đợi em ở gốc cây dưới ký túc xá của em.”
“Cảnh Sinh…”
Tần Vãn Ca còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị cúp rồi.
Hứa An An đứng trước gương vừa chùi son trên môi vừa dặn dò: “Xin lỗi Cố Cảnh Sinh nhà cậu cho đàng hoàng đi, đêm qua tên nhóc đó tìm cậu cả đêm không ngủ đó.”
“Thật à?”
“Lừa cậu làm gì chứ?” Hứa An An nhấp nhấp đôi môi đỏ mọng một chút, nghiêng đầu qua chỗ khác, cười hề hề như kẻ trộm: “Đương nhiên, nếu như cậu muốn dùng cách nào đó cảm ơn cậu ấy mà không quay về được, thì tiết thứ hai tớ có thể giúp cậu lừa gạt ông già kia.”
Trong miệng Hứa An An nói cách nào đó, chính là lấy thân báo đáp.
Cô và Cố Cảnh Sinh hẹn hò cũng đã một năm rồi, nhiều nhất chỉ hôn môi mà thôi, bước đó từ đầu đến cuối vẫn không làm, cô không gấp nhưng người trong ký túc xá rất gấp.
Gia cảnh Cố Cảnh Sinh không tệ, nếu có thể ăn sạch cậu ấy đời này không cần lo ăn mặc nữa rồi.
Nhưng tình yêu là gì chứ?
Tần Vãn Ca không giống các cô gái khác, ước mơ là có thể tìm được một tình yêu hoàn hảo nhất trên đời.
Cô sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà từ bỏ.
Tình yêu chính là tình yêu, bất cứ thứ gì cũng không thể làm bẩn thứ tốt đẹp đó được.
Cô sẽ không vì Cố Cảnh Sinh có tiền mà thích anh ấy.
Cô thích anh ấy chỉ vì anh ấy là Cố Cảnh Sinh.
Thu dọn đồ đạc xong, xuống giường.
“Tiết thứ hai tớ nhất định sẽ đến học, nhớ giúp tớ giành chỗ.” Môn học tự chọn của Đại học, phòng học lớn như vậy lúc nào cũng đầy người, có lúc đi trễ một chút sẽ không có chỗ ngồi.
Xuống lầu.
Cô thấy Cố Cảnh Sinh đứng dưới tàng cây dã hương, áo sơ mi trắng quần jean màu xanh nhạt, làm cho cô nhớ đến câu tiên y nộ mã.
“Ca Nhi.” Cố Cảnh Sinh thấy cô thì vẫy vẫy tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.