Chương 96: ANH LÀM SAO NỠ ĐỂ EM Ở GOÁ ĐƯỢC.
Thanh Thu
14/01/2021
“Anh không tra được chút gì về nhà họ Lý cả, điều này mới kỳ lạ.”
“Về thôi, anh đã phái người để ý đến tình hình trong tù rồi, mẹ anh sẽ không xảy ra chuyện đâu, năm năm sẽ qua rất nhanh thôi.” Anh cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
“Đúng rồi, chị của em cũng đến đây rồi, ba em đã đón chị ấy đến bệnh viện ở chỗ này, nói là sẽ có bác sĩ giỏi nhất tiếp nhận trị liệu.”
Con gái lớn của nhà họ Tần cách đây rất lâu đã bị viêm màng não, trị liệu nhiều năm rồi những vẫn chưa có khởi sắc, nhà họ Tần vẫn luôn tìm kiếm bác sĩ cho cô ta.
“Khi nào rảnh chúng ta tới đó thăm.” Trần Minh Thành nói: “Anh cũng thuận tiện đi khám thai với em luôn.”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Nhi chợt trắng bệch: “Ngày khám thai còn chưa đến mà, đến lúc đó em tự mình đi được rồi, công ty còn nhiều chuyện, anh phải lo quản nhiều mới phải.”
“Không được, tháng trước anh đã không đi cùng với em rồi, anh cũng muốn xem bé cưng của chúng ta.”
Tần Nhi nở nụ cười gượng gạo, cô ta đưa tay đặt lên bụng dưới, bé cưng của cô ta…
Nhà tổ nhà họ Lý.
Ăn xong cơm, Hứa Như phải thay thuốc cho Lý Thế Nhiên, trước đây rất lâu cô đã từng học qua kiến thức hộ lý cơ bản rồi, nên cũng rất sảnh sõi.
Chỉ là mỗi lần nhìn vị trí vết bỏng của Lý Thế Nhiên, cô lại không nỡ lòng nhìn.
Tuy diện tích không lớn, nhưng vẫn khiến người ta phải kinh hoảng.
“Đau lòng à?” Lý Thế Nhiên đưa mắt nhìn mặt cô.
Hứa Như ngước mắt lên, dưới đáy mắt cô hiện lên vài phần yếu đuối.
Cô né tầm mắt nóng bỏng của Lý Thế Nhiên đi: “Không có.”
“Hôm đó nước mắt của em không phải rơi vì anh sao?” Thanh âm của Lý Thế Nhiên có chút khàn khàn.
Cả người Hứa Như chợt run lên, hôm đó cô mất khống chế đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng thấy rất lạ lẫm.
“Phải, em sợ anh chết, như vậy thì em phải ở goá rồi.” Hứa Như không vui nói.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên cất giọng cười khẽ: “Anh làm sao nỡ để em ở goá chứ, hửm?”
Vừa dứt lời, một nụ hôn mang đầy bá đạo liền giáng xuống, Hứa Như kinh ngạc kêu lên, cô còn chưa thay thuốc xong mà!
Nhưng mà Lý Thế Nhiên không hề quan tâm gì hết, thậm chí anh còn nhấc tay lên áp cô vào trên ghế sofa, bắt đầu hoành hàng ngang ngược…
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Như trở nên cau có: “Lý Thế Nhiên, anh đừng làm chỗ đó…mau buông em ra, anh còn chưa khỏi nữa đó!”
Nhưng mà, dục hoả bị nhuốm lên rồi, làm sao mà dễ bị dập tắt chứ.
“Chỉ có tay bị thương thôi, còn những nơi khác vẫn vô cùng khoẻ!”
Cũng không biết qua bao lâu, người đàn ông phía trên mới dừng lại, Hứa Như được Lý Thế Nhiên bế vào nhà tắm, tay anh vẫn chưa được đụng nước nên cô phải tắm cho anh.
Thật đúng là tự mình rước hoạ vào thân mà…
Vị đại gia nào đó nhìn Hứa Như bận tới bận lui, mà ý cười nơi khoé môi mỏng càng lúc càng sâu.
“Em đang câu dẫn anh.” Anh híp mắt lại.
“Im miệng!” Hứa Như bây giờ không muốn nghe anh nói bất kỳ điều gì nữa.
Cuối cùng phải hai tiếng sau mới được đi ngủ, thể lực của Lý Thế Nhiên đúng là kinh người mà, ở trong phòng tắm cũng phải đại chiến một trận.
Hứa Như mệt đến nỗi cả ngón tay cũng không còn sức nữa rồi, cô nằm sấp trên người Lý Thế Nhiên, thật là muốn véo một cái thật mạnh vào vết thương của anh mà.
Nhưng mà bởi vì đau lòng, nên cô đành từ bỏ.
“Bà Lý, ngủ ngon.” Anh hôn lên mắt cô một cái.
Đây là chuyện mà mỗi buổi tối anh đều làm.
Nửa tháng sau, Lý Thế Nhiên lại đến bệnh viện làm việc, bởi vì đã một tháng anh không khám bệnh rồi nên bệnh nhân đã đứng kẹt cứng ở bệnh viện từ sớm.
Lý Thế Nhiên muốn xin bệnh viện được khám bệnh cả tuần này, nhưng sau đó đã bị bãi bỏ rồi
Gần đây bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân, chỉ đích danh muốn Lý Thế Nhiên tiếp nhận trị liệu.
Anh là bác sĩ có danh vọng nhất của khoa thần kinh, nên mọi trách nhiệm đều rơi trên vai anh.
Nhìn bệnh án của Tần Hân, cô ta đã chuyển viện không biết bao nhiêu lần, nhưng bệnh tình càng lúc càng tệ hại.
Sau khi tiếp nhận, Lý Thế Nhiên bắt đầu đợt thuốc đầu tiên, tâm trạng của Tần Hân rất không ổn định, thậm chí là còn từ chối trị liệu nữa.
Hiệu quả của đợt thuốc này không được rõ lắm.
Người nhà họ Tần đến, Tần Nhi nhìn thấy bệnh tình của chị gái hình như càng nghiêm trọng hơn nên đã la lối đòi gặp bác sĩ.
Lúc nhìn thấy Lý Thế Nhiên, cô ta có chút bất ngờ.
Thật không ngờ người tiếp nhận lại là anh.
“Về thôi, anh đã phái người để ý đến tình hình trong tù rồi, mẹ anh sẽ không xảy ra chuyện đâu, năm năm sẽ qua rất nhanh thôi.” Anh cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
“Đúng rồi, chị của em cũng đến đây rồi, ba em đã đón chị ấy đến bệnh viện ở chỗ này, nói là sẽ có bác sĩ giỏi nhất tiếp nhận trị liệu.”
Con gái lớn của nhà họ Tần cách đây rất lâu đã bị viêm màng não, trị liệu nhiều năm rồi những vẫn chưa có khởi sắc, nhà họ Tần vẫn luôn tìm kiếm bác sĩ cho cô ta.
“Khi nào rảnh chúng ta tới đó thăm.” Trần Minh Thành nói: “Anh cũng thuận tiện đi khám thai với em luôn.”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Nhi chợt trắng bệch: “Ngày khám thai còn chưa đến mà, đến lúc đó em tự mình đi được rồi, công ty còn nhiều chuyện, anh phải lo quản nhiều mới phải.”
“Không được, tháng trước anh đã không đi cùng với em rồi, anh cũng muốn xem bé cưng của chúng ta.”
Tần Nhi nở nụ cười gượng gạo, cô ta đưa tay đặt lên bụng dưới, bé cưng của cô ta…
Nhà tổ nhà họ Lý.
Ăn xong cơm, Hứa Như phải thay thuốc cho Lý Thế Nhiên, trước đây rất lâu cô đã từng học qua kiến thức hộ lý cơ bản rồi, nên cũng rất sảnh sõi.
Chỉ là mỗi lần nhìn vị trí vết bỏng của Lý Thế Nhiên, cô lại không nỡ lòng nhìn.
Tuy diện tích không lớn, nhưng vẫn khiến người ta phải kinh hoảng.
“Đau lòng à?” Lý Thế Nhiên đưa mắt nhìn mặt cô.
Hứa Như ngước mắt lên, dưới đáy mắt cô hiện lên vài phần yếu đuối.
Cô né tầm mắt nóng bỏng của Lý Thế Nhiên đi: “Không có.”
“Hôm đó nước mắt của em không phải rơi vì anh sao?” Thanh âm của Lý Thế Nhiên có chút khàn khàn.
Cả người Hứa Như chợt run lên, hôm đó cô mất khống chế đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng thấy rất lạ lẫm.
“Phải, em sợ anh chết, như vậy thì em phải ở goá rồi.” Hứa Như không vui nói.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên cất giọng cười khẽ: “Anh làm sao nỡ để em ở goá chứ, hửm?”
Vừa dứt lời, một nụ hôn mang đầy bá đạo liền giáng xuống, Hứa Như kinh ngạc kêu lên, cô còn chưa thay thuốc xong mà!
Nhưng mà Lý Thế Nhiên không hề quan tâm gì hết, thậm chí anh còn nhấc tay lên áp cô vào trên ghế sofa, bắt đầu hoành hàng ngang ngược…
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Như trở nên cau có: “Lý Thế Nhiên, anh đừng làm chỗ đó…mau buông em ra, anh còn chưa khỏi nữa đó!”
Nhưng mà, dục hoả bị nhuốm lên rồi, làm sao mà dễ bị dập tắt chứ.
“Chỉ có tay bị thương thôi, còn những nơi khác vẫn vô cùng khoẻ!”
Cũng không biết qua bao lâu, người đàn ông phía trên mới dừng lại, Hứa Như được Lý Thế Nhiên bế vào nhà tắm, tay anh vẫn chưa được đụng nước nên cô phải tắm cho anh.
Thật đúng là tự mình rước hoạ vào thân mà…
Vị đại gia nào đó nhìn Hứa Như bận tới bận lui, mà ý cười nơi khoé môi mỏng càng lúc càng sâu.
“Em đang câu dẫn anh.” Anh híp mắt lại.
“Im miệng!” Hứa Như bây giờ không muốn nghe anh nói bất kỳ điều gì nữa.
Cuối cùng phải hai tiếng sau mới được đi ngủ, thể lực của Lý Thế Nhiên đúng là kinh người mà, ở trong phòng tắm cũng phải đại chiến một trận.
Hứa Như mệt đến nỗi cả ngón tay cũng không còn sức nữa rồi, cô nằm sấp trên người Lý Thế Nhiên, thật là muốn véo một cái thật mạnh vào vết thương của anh mà.
Nhưng mà bởi vì đau lòng, nên cô đành từ bỏ.
“Bà Lý, ngủ ngon.” Anh hôn lên mắt cô một cái.
Đây là chuyện mà mỗi buổi tối anh đều làm.
Nửa tháng sau, Lý Thế Nhiên lại đến bệnh viện làm việc, bởi vì đã một tháng anh không khám bệnh rồi nên bệnh nhân đã đứng kẹt cứng ở bệnh viện từ sớm.
Lý Thế Nhiên muốn xin bệnh viện được khám bệnh cả tuần này, nhưng sau đó đã bị bãi bỏ rồi
Gần đây bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân, chỉ đích danh muốn Lý Thế Nhiên tiếp nhận trị liệu.
Anh là bác sĩ có danh vọng nhất của khoa thần kinh, nên mọi trách nhiệm đều rơi trên vai anh.
Nhìn bệnh án của Tần Hân, cô ta đã chuyển viện không biết bao nhiêu lần, nhưng bệnh tình càng lúc càng tệ hại.
Sau khi tiếp nhận, Lý Thế Nhiên bắt đầu đợt thuốc đầu tiên, tâm trạng của Tần Hân rất không ổn định, thậm chí là còn từ chối trị liệu nữa.
Hiệu quả của đợt thuốc này không được rõ lắm.
Người nhà họ Tần đến, Tần Nhi nhìn thấy bệnh tình của chị gái hình như càng nghiêm trọng hơn nên đã la lối đòi gặp bác sĩ.
Lúc nhìn thấy Lý Thế Nhiên, cô ta có chút bất ngờ.
Thật không ngờ người tiếp nhận lại là anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.