Chương 406: Tôi sẽ khiến cô ta an phận
Thanh Thu
29/05/2021
Buổi chiều, Hứa Như tới bệnh viện, hôm nay Bạch Sơn sẽ khám bệnh đặc biệt, cô ở bên cạnh.
Trong quá trình phải lấy một vài tài liệu, nhưng lại là Chu Nhiễm trực ban.
“Cô Chu, phiền cô rồi.” Hứa Như đưa qua một tờ khai.
Giọng điệu của Chu Nhiễm cực kỳ cao ngạo: “Tờ khai này đã bị gạch xóa, cô viết lại đi.”
Hứa Như nhíu mày, trước giờ chưa từng có yêu cầu này.
Nhưng cô cần mang tài liệu đi gấp, chỉ có thể điền lại từ đầu.
Chu Nhiễm đi tới bên cạnh rót nước, khi đi tới, lại cố ý va vào Hứa Như, lập tức, nước trong cốc đổ hết ra ngoài.
Tờ khai gần như đã viết xong liền ướt sũng.
Hứa Như sa sầm mặt mày, đương nhiên là biết Chu Nhiễm cố ý!
Cô ta lại giả vờ tỏ vẻ có lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý…”
“Chu Nhiễm, tôi thật sự là cần gấp phần tài liệu này, giáo sư đã khám rồi.” Giọng điệu của Hứa Như hơi cứng rắn.
Nhưng động tác của Chu Nhiễm vẫn thong thả ung dung: “Nhưng nhất định vẫn phải theo quy trình, tôi không thể nể tình riêng, không phải sao?”
“Ở đây có camera, cô làm cái gì cũng đều quay lại, cô làm trễ nải công việc của tôi, tôi chỉ có thể tố cáo cô, tôi nhớ là cô Chu còn chưa chính thức công tác nhỉ?”
Lời này khiến sắc mặt Chu Nhiễm tái đi, tức giận nhìn Hứa Như.
Nhưng chú ý tới camera, thật sự là không dám làm bừa thêm nữa.
Cho dù là có người bảo vệ cô ta, nhưng cô ta cũng không thể gây chuyện.
Nhận lấy tờ khai lúc đầu Hứa Như đưa tới, Chu Nhiễm tìm tài liệu rồi đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Mãi cho tới chiều tối Hứa Như mới thảnh thơi, sắp xếp xong tất cả mọi chuyện thì đã tới tối.
Cô định quay về ký túc rồi mới ăn tối, nhưng vừa rời khỏi bệnh viện, vừa khéo Lý Thế Nhiên lại đi từ ngoài vào.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Trên mặt Hứa Như không có biểu cảm gì, nhanh chóng rời đi tầm mắt.
Giây phút lướt qua người nhau, hơi thở quen thuộc ập tới, cô bỗng nhiên thấy mũi cay cay.
Dường như ánh mắt của Lý Thế Nhiên căn bản không hề nhìn cô.
Cách đó không xa, Lăng Thuần nhìn rõ ràng cảnh tượng này, dần dần nhíu chặt mày lại.
“Hứa Như, anh đưa em về.” Thấy Hứa Như định đi tới trạm xe buýt, Lăng Thuần lái xe đi tới.
Hứa Như không để ý anh ta, vẫn đi tới bên phía trạm xe buýt.
Lăng Thuần kiên nhẫn đi theo cô, sau khi Hứa Như lên xe, anh ta cũng cứ đi theo phía sau xe buýt, mãi cho tới khi Hứa Như xuống xe, quay về trường.
Xe của anh ta dừng ở cổng trường, hồi lâu, anh ta gọi điện cho trợ lý.
“Điều tra chuyện kia thế nào rồi?”
“Tôi đã gửi tài liệu về nhà họ Chu tới hòm thư của tổng giám đốc Lăng rồi, Chu Nhiễm và Lý Thế Nhiên sẽ chính thức kết hôn vào tháng sau.”
Nghe thế, bàn tay cầm điện thoại của Lăng Thuần dần bóp chặt lại.
…
Chớp mắt đã tới thứ sáu, Hứa Như tới phòng học từ sớm, nhưng không ngờ Lý Thế Nhiên cũng tới sớm.
Mấy học sinh vây quanh anh, đang thảo luận vấn đề.
Hứa Như nhìn sách, nhưng tiếng mấy bạn học bàn luận bên cạnh mãi không ngừng.
“Có phải giáo sư Lý thật sự sẽ kết hôn với cái cô Chu Nhiễm kia không?”
“Chu Nhiễm là ai? Cô ta xứng với giáo sư Lý sao?”
“Không rõ nữa, thế nhưng, tớ nghe nói, cô ta làm viêc ở bệnh viện đại học Lâm Hải, hình như là y tá.”
“Sao giáo sư Lý lại nhìn trúng cô ta cứ, đáng ghét… Nam thần của tớ… cứ như thế trở thành chồng của người ta…”
Hứa Như nhíu mày lại, cuối cùng, tới giờ lên lớp, nhưng âm thanh kia mới ngừng lại.
Lý Thế Nhiên giảng bài không hề khô khan nhàm chán, các học sinh cũng tương tác rất sôi nổi, không khí lớp học rất tốt.
Thế nhưng, vậy mà cô lại mất tập trung…
Khi Lý Thế Nhiên đi tới bên cạnh cô, ngón tay thon dài gõ xuống bàn.
Hứa Như cứng người, ngước mắt lên, ánh mắt lộ vẻ phiền muộn.
Cô biết Lý Thế Nhiên ghét nhất là học sinh không tập trung trong giờ học.
“Giáo sư Lý.” Hứa Như thấp thỏm đứng lên.
“Trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.” Vẻ mặt Lý Thế Nhiên rất nghiêm túc.
Hứa Như nhìn máy chiếu, không có gì cả.
“Xin lỗi, vừa rồi em không nghe giảng.” Hứa Như đánh liều.
“Lát nữa tìm tôi học bổ túc.”
Vốn tưởng là Lý Thế Nhiên sẽ mắng cô, thậm chí sẽ phạt cô, vậy mà lại chỉ dịu dàng nói một câu như thế.
Hứa Như sững sờ, các bạn học trong lớp cũng sững sờ.
Hứa Như ngồi xuống, trong đầu cứ quẩn quanh mãi câu nói này của Lý Thế Nhiên, nhưng lại không dám mất tập trung nữa.
Trước kia khi Bạch Sơn giảng dạy, cô cực kỳ tập trung, sao đến lớp của Lý Thế Nhiên, cô lại cứ không khống chế được mà…
Sau khi tan học, Hứa Như trực tiếp tới văn phòng của Lý Thế Nhiên chờ anh.
Nghĩ tới phải ở riêng với anh, Hứa Như hơi buồn bực.
Đứng ở bên cửa sổ, cô nhìn thấy Lý Thế Nhiên đang đi về phía này, áo trắng quần đen, cả người tỏa ra khí chất cao quý nho nhã, mặc dù vẻ mặt dịu dàng, nhưng thật ra quanh người lại tỏa ra khí thế người lạ chớ có lại gần.
Bên người có không ít nữ sinh cứ theo anh mãi, trong mắt đều là sự sùng bái và yêu mến Lý Thế Nhiên, Hứa Như càng thêm buồn bực.
Khi Lý Thế Nhiên đẩy cửa đi vào, Hứa Như đã sớm ngồi làm bài tập.
Anh đi tới gần, ngồi xuống trước mặt cô.
“Xin lỗi, khoảng thời gian này tôi quá bận, mãi vẫn chưa dạy bổ túc cho em.” Lý Thế Nhiên nhíu mày nói.
“Không sao, bản thân em sẽ tự có kế hoạch ôn tập.” Hứa Như thờ ơ nói.
“Khi lên lớp nghĩ gì thế?” Lý Thế Nhiên nhìn cô, ánh mắt ấy, mang theo sự ấm áp.
Nhưng Hứa Như không muốn chìm đắm vào trong đó, cô nhìn cổ áo tinh tế của anh: “Chuyện cá nhân, giáo sư Lý muốn hóng chuyện thế sao?”
“Muốn.” Lý Thế Nhiên lại nói.
Hứa Như cười lạnh lùng: “Không thể nói được.”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên, Hứa Như ở rất gần bên anh, hơi cúi đầu liền nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi.
Chu Nhiễm.
“Vậy em về trước đây, giáo sư Lý quý nhân nhiều việc, không cần dạy bổ túc cho em nữa.”
Nhưng còn chưa ra khỏi văn phòng, Lý Thế Nhiên lại gọi cô lại, anh đã từ chối cuộc gọi.
“Hứa Như.”
“Giáo sư Lý, còn có vấn đề học hành gì cần nói với em sao?” Hứa Như xoay người lại, ánh mắt rất lạnh nhạt.
Lý Thế Nhiên mím môi, ánh mắt xẹt qua vẻ hung dữ, nhưng lại bị anh đè xuống.
“Chuyện tôi hứa với em, tôi sẽ làm được, tối nay tới chỗ tôi bổ túc.” Anh trầm giọng nói.
Hứa Như không vui, nhíu mày lại: “Giáo sư Lý về nhà muộn như thế, cô Chu sẽ tức giận nhỉ?”
“Tôi không sống cùng cô ta.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
“Thế nhưng, em không muốn đơn độc ở chung với thầy, bằng không cô Chu biết được, nói không chừng lại gây phiền phức cho em.” Hứa Như lãnh đạm nói.
Bây giờ, ở bệnh viện, Chu Nhiễm đã làm khó cô đủ đường, nhưng cô muốn trời yên biển lặng trải qua cuộc sống nghiên cứu sinh của mình.
“Tôi sẽ khiến cô ta an phận.”
“Khiến cô ta an phận, cách tốt nhất chính là em giữ khoảng cách với thầy, giáo sư Lý ạ.”
Câu nào cũng giáo sư Lý, dường như đang nhấn mạnh mối quan hệ của hai người.
Vẻ âm trầm trên mặt Lý Thế Nhiên lại càng đậm hơn.
Thấy Hứa Như sắp rời đi, anh nắm lấy cổ tay cô, đóng cửa lại, anh khẽ đẩy, đè cô lên tường.
Hứa Như tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Lý Thế Nhiên, anh đủ rồi đó!”
Đáp lại cô là sự im lặng của Lý Thế Nhiên, đôi mắt đen sâu thẳm híp lại, từ đầu tới cuối, ánh mắt của anh luôn ở trên người cô.
Trong quá trình phải lấy một vài tài liệu, nhưng lại là Chu Nhiễm trực ban.
“Cô Chu, phiền cô rồi.” Hứa Như đưa qua một tờ khai.
Giọng điệu của Chu Nhiễm cực kỳ cao ngạo: “Tờ khai này đã bị gạch xóa, cô viết lại đi.”
Hứa Như nhíu mày, trước giờ chưa từng có yêu cầu này.
Nhưng cô cần mang tài liệu đi gấp, chỉ có thể điền lại từ đầu.
Chu Nhiễm đi tới bên cạnh rót nước, khi đi tới, lại cố ý va vào Hứa Như, lập tức, nước trong cốc đổ hết ra ngoài.
Tờ khai gần như đã viết xong liền ướt sũng.
Hứa Như sa sầm mặt mày, đương nhiên là biết Chu Nhiễm cố ý!
Cô ta lại giả vờ tỏ vẻ có lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý…”
“Chu Nhiễm, tôi thật sự là cần gấp phần tài liệu này, giáo sư đã khám rồi.” Giọng điệu của Hứa Như hơi cứng rắn.
Nhưng động tác của Chu Nhiễm vẫn thong thả ung dung: “Nhưng nhất định vẫn phải theo quy trình, tôi không thể nể tình riêng, không phải sao?”
“Ở đây có camera, cô làm cái gì cũng đều quay lại, cô làm trễ nải công việc của tôi, tôi chỉ có thể tố cáo cô, tôi nhớ là cô Chu còn chưa chính thức công tác nhỉ?”
Lời này khiến sắc mặt Chu Nhiễm tái đi, tức giận nhìn Hứa Như.
Nhưng chú ý tới camera, thật sự là không dám làm bừa thêm nữa.
Cho dù là có người bảo vệ cô ta, nhưng cô ta cũng không thể gây chuyện.
Nhận lấy tờ khai lúc đầu Hứa Như đưa tới, Chu Nhiễm tìm tài liệu rồi đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Mãi cho tới chiều tối Hứa Như mới thảnh thơi, sắp xếp xong tất cả mọi chuyện thì đã tới tối.
Cô định quay về ký túc rồi mới ăn tối, nhưng vừa rời khỏi bệnh viện, vừa khéo Lý Thế Nhiên lại đi từ ngoài vào.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Trên mặt Hứa Như không có biểu cảm gì, nhanh chóng rời đi tầm mắt.
Giây phút lướt qua người nhau, hơi thở quen thuộc ập tới, cô bỗng nhiên thấy mũi cay cay.
Dường như ánh mắt của Lý Thế Nhiên căn bản không hề nhìn cô.
Cách đó không xa, Lăng Thuần nhìn rõ ràng cảnh tượng này, dần dần nhíu chặt mày lại.
“Hứa Như, anh đưa em về.” Thấy Hứa Như định đi tới trạm xe buýt, Lăng Thuần lái xe đi tới.
Hứa Như không để ý anh ta, vẫn đi tới bên phía trạm xe buýt.
Lăng Thuần kiên nhẫn đi theo cô, sau khi Hứa Như lên xe, anh ta cũng cứ đi theo phía sau xe buýt, mãi cho tới khi Hứa Như xuống xe, quay về trường.
Xe của anh ta dừng ở cổng trường, hồi lâu, anh ta gọi điện cho trợ lý.
“Điều tra chuyện kia thế nào rồi?”
“Tôi đã gửi tài liệu về nhà họ Chu tới hòm thư của tổng giám đốc Lăng rồi, Chu Nhiễm và Lý Thế Nhiên sẽ chính thức kết hôn vào tháng sau.”
Nghe thế, bàn tay cầm điện thoại của Lăng Thuần dần bóp chặt lại.
…
Chớp mắt đã tới thứ sáu, Hứa Như tới phòng học từ sớm, nhưng không ngờ Lý Thế Nhiên cũng tới sớm.
Mấy học sinh vây quanh anh, đang thảo luận vấn đề.
Hứa Như nhìn sách, nhưng tiếng mấy bạn học bàn luận bên cạnh mãi không ngừng.
“Có phải giáo sư Lý thật sự sẽ kết hôn với cái cô Chu Nhiễm kia không?”
“Chu Nhiễm là ai? Cô ta xứng với giáo sư Lý sao?”
“Không rõ nữa, thế nhưng, tớ nghe nói, cô ta làm viêc ở bệnh viện đại học Lâm Hải, hình như là y tá.”
“Sao giáo sư Lý lại nhìn trúng cô ta cứ, đáng ghét… Nam thần của tớ… cứ như thế trở thành chồng của người ta…”
Hứa Như nhíu mày lại, cuối cùng, tới giờ lên lớp, nhưng âm thanh kia mới ngừng lại.
Lý Thế Nhiên giảng bài không hề khô khan nhàm chán, các học sinh cũng tương tác rất sôi nổi, không khí lớp học rất tốt.
Thế nhưng, vậy mà cô lại mất tập trung…
Khi Lý Thế Nhiên đi tới bên cạnh cô, ngón tay thon dài gõ xuống bàn.
Hứa Như cứng người, ngước mắt lên, ánh mắt lộ vẻ phiền muộn.
Cô biết Lý Thế Nhiên ghét nhất là học sinh không tập trung trong giờ học.
“Giáo sư Lý.” Hứa Như thấp thỏm đứng lên.
“Trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.” Vẻ mặt Lý Thế Nhiên rất nghiêm túc.
Hứa Như nhìn máy chiếu, không có gì cả.
“Xin lỗi, vừa rồi em không nghe giảng.” Hứa Như đánh liều.
“Lát nữa tìm tôi học bổ túc.”
Vốn tưởng là Lý Thế Nhiên sẽ mắng cô, thậm chí sẽ phạt cô, vậy mà lại chỉ dịu dàng nói một câu như thế.
Hứa Như sững sờ, các bạn học trong lớp cũng sững sờ.
Hứa Như ngồi xuống, trong đầu cứ quẩn quanh mãi câu nói này của Lý Thế Nhiên, nhưng lại không dám mất tập trung nữa.
Trước kia khi Bạch Sơn giảng dạy, cô cực kỳ tập trung, sao đến lớp của Lý Thế Nhiên, cô lại cứ không khống chế được mà…
Sau khi tan học, Hứa Như trực tiếp tới văn phòng của Lý Thế Nhiên chờ anh.
Nghĩ tới phải ở riêng với anh, Hứa Như hơi buồn bực.
Đứng ở bên cửa sổ, cô nhìn thấy Lý Thế Nhiên đang đi về phía này, áo trắng quần đen, cả người tỏa ra khí chất cao quý nho nhã, mặc dù vẻ mặt dịu dàng, nhưng thật ra quanh người lại tỏa ra khí thế người lạ chớ có lại gần.
Bên người có không ít nữ sinh cứ theo anh mãi, trong mắt đều là sự sùng bái và yêu mến Lý Thế Nhiên, Hứa Như càng thêm buồn bực.
Khi Lý Thế Nhiên đẩy cửa đi vào, Hứa Như đã sớm ngồi làm bài tập.
Anh đi tới gần, ngồi xuống trước mặt cô.
“Xin lỗi, khoảng thời gian này tôi quá bận, mãi vẫn chưa dạy bổ túc cho em.” Lý Thế Nhiên nhíu mày nói.
“Không sao, bản thân em sẽ tự có kế hoạch ôn tập.” Hứa Như thờ ơ nói.
“Khi lên lớp nghĩ gì thế?” Lý Thế Nhiên nhìn cô, ánh mắt ấy, mang theo sự ấm áp.
Nhưng Hứa Như không muốn chìm đắm vào trong đó, cô nhìn cổ áo tinh tế của anh: “Chuyện cá nhân, giáo sư Lý muốn hóng chuyện thế sao?”
“Muốn.” Lý Thế Nhiên lại nói.
Hứa Như cười lạnh lùng: “Không thể nói được.”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên, Hứa Như ở rất gần bên anh, hơi cúi đầu liền nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi.
Chu Nhiễm.
“Vậy em về trước đây, giáo sư Lý quý nhân nhiều việc, không cần dạy bổ túc cho em nữa.”
Nhưng còn chưa ra khỏi văn phòng, Lý Thế Nhiên lại gọi cô lại, anh đã từ chối cuộc gọi.
“Hứa Như.”
“Giáo sư Lý, còn có vấn đề học hành gì cần nói với em sao?” Hứa Như xoay người lại, ánh mắt rất lạnh nhạt.
Lý Thế Nhiên mím môi, ánh mắt xẹt qua vẻ hung dữ, nhưng lại bị anh đè xuống.
“Chuyện tôi hứa với em, tôi sẽ làm được, tối nay tới chỗ tôi bổ túc.” Anh trầm giọng nói.
Hứa Như không vui, nhíu mày lại: “Giáo sư Lý về nhà muộn như thế, cô Chu sẽ tức giận nhỉ?”
“Tôi không sống cùng cô ta.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
“Thế nhưng, em không muốn đơn độc ở chung với thầy, bằng không cô Chu biết được, nói không chừng lại gây phiền phức cho em.” Hứa Như lãnh đạm nói.
Bây giờ, ở bệnh viện, Chu Nhiễm đã làm khó cô đủ đường, nhưng cô muốn trời yên biển lặng trải qua cuộc sống nghiên cứu sinh của mình.
“Tôi sẽ khiến cô ta an phận.”
“Khiến cô ta an phận, cách tốt nhất chính là em giữ khoảng cách với thầy, giáo sư Lý ạ.”
Câu nào cũng giáo sư Lý, dường như đang nhấn mạnh mối quan hệ của hai người.
Vẻ âm trầm trên mặt Lý Thế Nhiên lại càng đậm hơn.
Thấy Hứa Như sắp rời đi, anh nắm lấy cổ tay cô, đóng cửa lại, anh khẽ đẩy, đè cô lên tường.
Hứa Như tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Lý Thế Nhiên, anh đủ rồi đó!”
Đáp lại cô là sự im lặng của Lý Thế Nhiên, đôi mắt đen sâu thẳm híp lại, từ đầu tới cuối, ánh mắt của anh luôn ở trên người cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.