Chương 7:
Cố Nam Tây
19/10/2022
Quay đầu, cô nhìn ngoài cửa sổ, thế giới muôn màu muôn vẻ nhưng trong mắt cô chỉ có hai màu trắng đen, tiếng nói, vẻ mặt vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là ai sẽ biết trong này ẩn chứa cô đơn.
"Không phải sao? Chúng ta đang hợp tác, đừng quên, tôi biết anh mười năm, anh chỉ vì hai người mà đặc biệt phá lệ, một là Tả Thành, người còn lại là Giang Hạ Sơ, hai người đó không nên biết một chút sao?" Xoay người, lông mi dài lóe lên, trong mắt rơi xuống một bóng đen thật sâu, yêu tinh ban đêm là thần bí, là trí mạng không kịp trở tay, "Hay là quan hệ của bọn họ không nhỏ?"
Giang Hạ Sơ. . .
Tả Thành. . .
Rất lâu rất lâu trước kia, Lâm Khuynh Nghiên đã biết đến hai cái tên này.
Chỉ là Diệp Tịch sẽ không biết…
Lâm Khuynh Nghiên biết Diệp Tịch rất nhiều rất nhiều.
Nhưng Diệp Tịch thì sao? Anh ta thì sao? Trong mắt của anh ta vĩnh viễn không thấy được cô. . . . . . Anh ta rất tàn nhẫn, anh ta có thể không cho là đúng khích lệ cô: "Cô rất thông minh." Anh ta cũng có thể bất vi sở động* châm chọc cô, "Cô nên biết tôi rất ghét loại phụ nữ tự cho mình là đúng."
(*): Có nghĩa là: Không có bất cứ vấn đề gì hoặc bất cứ ai có thể nói hoặc cám dỗ nguyên tắc đứng vững và mục đích ban đầu của họ.
Từ mười năm trước, Lâm Khuynh Nghiên cũng chỉ nhìn thấy mỗi Diệp Tịch, mười năm chờ đợi để đổi lại những lời này, trừ gượng cười ra thì cô còn có thể thế nào, dù sao cô vẫn còn có tôn nghiêm của mình.
Cô cười, trong đôi mắt phượng đẹp đẽ có sương chiều nhàn nhạt, cô tiếp tục vân đạm phong khinh: "Ý của anh là anh rất chán ghét tôi? Vậy thì phải làm thế nào đây? Chúng ta thế nhưng là cặp tình nhân tốt trên màn ảnh, anh không muốn gặp tôi như vậy, những người ái mộ sẽ đau lòng."
Cô là Lâm Khuynh Nghiên, là nữ diễn viên đạt giải Oscar, cô nhất định là một người diễn viên tốt, có thể diễn nước mắt của người khác chảy trong người mình, có thể diễn khiến người bên ngoài không ai có thể nhìn thấy nước mắt của cô, bởi vì cô chỉ chân thật với một người, mà trong mắt người đó chưa từng có cô.
Cô là một diễn viên vừa buồn cười vừa đáng thương. . . . . .
Cho tới bây giờ anh đều bất cần đời, cho tới bây giờ đều là nói cười ríu rít, mà có hung ác với cô, anh ta không giữ lại chút tàn nhẫn nào của anh ta cho cô: "Sau lần. Chuyện của Giang Hạ Sơ không phải là chuyện cô có thể nhúng tay."
Dứt khoát xoay người.
"Lần nào cũng đều là anh rời đi trước." Lâm Khuynh Nghiêng nhẹ giọng nỉ non với bóng lưng đang xa dần của Diệp Tịch, có chua xót vòng quanh khóe miệng cô.
Sau khi Diệp Tịch xoay người, cũng không quay đầu lại nữa nên không nghe được tiếng nỉ non cô đơn của Lâm Khuynh Nghiên, cũng không thấy được khóe mắt mông lung ấm áp của cô, đây không phải là nước mắt của một vai diễn mà là chân thật của cô, bởi vì anh ta.
Có thể Diệp Tịch sẽ không biết, mỗi một lần đều là anh ta xoay người trước, không có một lần ngoại lệ nào, cô đã nhìn bóng lưng anh ta mười năm, lâu đến đến nỗi trở thành một thói quen làm chua xót lòng người.
Nhanh chóng đẩy hết chua xót trong lòng ra, cô là diễn viên, nhưng kỹ thuật diễn của cô vô dụng rồi, cô không thể đóng giả thương tổn của bản thân được: "Đều đã làm nhiều như vậy, tại sao hiện giờ lại do dự, là bởi vì Giang Hạ Sơ sao?"
Đêm tối à, mi nghe được không? Tiếng từ đáy lòng của một diễn viên, không có nửa điểm diễn kịc mà chỉ có chân thực làm người ta thấy chua xót.
Do dự sao? Không phải anh hận Giang Hạ Sơ sao? Cân bằng trong lòng anh đã lệch đi từ khi nào vậy hả? Còn nhớ rõ ước nguyện ban đầu của anh không? Anh muốn hai người đó phải thương tích đầy mình, nhưng anh lại không đành lòng, như vậy người bị thương tích khắp người sẽ là anh, em sẽ không cho phép, nếu anh đã không bỏ được, vậy thì em sẽ lựa chọn giúp anh, cho dù anh sẽ oán trách em, em cũng phải làm như vậy.
Cho nên em để cho bọn họ gặp được, 1789. . . . . . 1798. . . . . . Rất gần nhau đấy. Em đưa bài hát của Giang Hạ Sơ cho Tả Thành, bọn họ không thể bên cạnh nhau, em nhớ kỹ ước nguyện ban đầu của anh, hai người đó phải đến chết không rời.
Xin anh đừng nhẫn tâm như vậy, Tịch, còn nhớ rõ người anh trai mà anh yêu thương nhất không? Anh ấy đã bị hai người đó hại chết. . . . . .
"Không phải sao? Chúng ta đang hợp tác, đừng quên, tôi biết anh mười năm, anh chỉ vì hai người mà đặc biệt phá lệ, một là Tả Thành, người còn lại là Giang Hạ Sơ, hai người đó không nên biết một chút sao?" Xoay người, lông mi dài lóe lên, trong mắt rơi xuống một bóng đen thật sâu, yêu tinh ban đêm là thần bí, là trí mạng không kịp trở tay, "Hay là quan hệ của bọn họ không nhỏ?"
Giang Hạ Sơ. . .
Tả Thành. . .
Rất lâu rất lâu trước kia, Lâm Khuynh Nghiên đã biết đến hai cái tên này.
Chỉ là Diệp Tịch sẽ không biết…
Lâm Khuynh Nghiên biết Diệp Tịch rất nhiều rất nhiều.
Nhưng Diệp Tịch thì sao? Anh ta thì sao? Trong mắt của anh ta vĩnh viễn không thấy được cô. . . . . . Anh ta rất tàn nhẫn, anh ta có thể không cho là đúng khích lệ cô: "Cô rất thông minh." Anh ta cũng có thể bất vi sở động* châm chọc cô, "Cô nên biết tôi rất ghét loại phụ nữ tự cho mình là đúng."
(*): Có nghĩa là: Không có bất cứ vấn đề gì hoặc bất cứ ai có thể nói hoặc cám dỗ nguyên tắc đứng vững và mục đích ban đầu của họ.
Từ mười năm trước, Lâm Khuynh Nghiên cũng chỉ nhìn thấy mỗi Diệp Tịch, mười năm chờ đợi để đổi lại những lời này, trừ gượng cười ra thì cô còn có thể thế nào, dù sao cô vẫn còn có tôn nghiêm của mình.
Cô cười, trong đôi mắt phượng đẹp đẽ có sương chiều nhàn nhạt, cô tiếp tục vân đạm phong khinh: "Ý của anh là anh rất chán ghét tôi? Vậy thì phải làm thế nào đây? Chúng ta thế nhưng là cặp tình nhân tốt trên màn ảnh, anh không muốn gặp tôi như vậy, những người ái mộ sẽ đau lòng."
Cô là Lâm Khuynh Nghiên, là nữ diễn viên đạt giải Oscar, cô nhất định là một người diễn viên tốt, có thể diễn nước mắt của người khác chảy trong người mình, có thể diễn khiến người bên ngoài không ai có thể nhìn thấy nước mắt của cô, bởi vì cô chỉ chân thật với một người, mà trong mắt người đó chưa từng có cô.
Cô là một diễn viên vừa buồn cười vừa đáng thương. . . . . .
Cho tới bây giờ anh đều bất cần đời, cho tới bây giờ đều là nói cười ríu rít, mà có hung ác với cô, anh ta không giữ lại chút tàn nhẫn nào của anh ta cho cô: "Sau lần. Chuyện của Giang Hạ Sơ không phải là chuyện cô có thể nhúng tay."
Dứt khoát xoay người.
"Lần nào cũng đều là anh rời đi trước." Lâm Khuynh Nghiêng nhẹ giọng nỉ non với bóng lưng đang xa dần của Diệp Tịch, có chua xót vòng quanh khóe miệng cô.
Sau khi Diệp Tịch xoay người, cũng không quay đầu lại nữa nên không nghe được tiếng nỉ non cô đơn của Lâm Khuynh Nghiên, cũng không thấy được khóe mắt mông lung ấm áp của cô, đây không phải là nước mắt của một vai diễn mà là chân thật của cô, bởi vì anh ta.
Có thể Diệp Tịch sẽ không biết, mỗi một lần đều là anh ta xoay người trước, không có một lần ngoại lệ nào, cô đã nhìn bóng lưng anh ta mười năm, lâu đến đến nỗi trở thành một thói quen làm chua xót lòng người.
Nhanh chóng đẩy hết chua xót trong lòng ra, cô là diễn viên, nhưng kỹ thuật diễn của cô vô dụng rồi, cô không thể đóng giả thương tổn của bản thân được: "Đều đã làm nhiều như vậy, tại sao hiện giờ lại do dự, là bởi vì Giang Hạ Sơ sao?"
Đêm tối à, mi nghe được không? Tiếng từ đáy lòng của một diễn viên, không có nửa điểm diễn kịc mà chỉ có chân thực làm người ta thấy chua xót.
Do dự sao? Không phải anh hận Giang Hạ Sơ sao? Cân bằng trong lòng anh đã lệch đi từ khi nào vậy hả? Còn nhớ rõ ước nguyện ban đầu của anh không? Anh muốn hai người đó phải thương tích đầy mình, nhưng anh lại không đành lòng, như vậy người bị thương tích khắp người sẽ là anh, em sẽ không cho phép, nếu anh đã không bỏ được, vậy thì em sẽ lựa chọn giúp anh, cho dù anh sẽ oán trách em, em cũng phải làm như vậy.
Cho nên em để cho bọn họ gặp được, 1789. . . . . . 1798. . . . . . Rất gần nhau đấy. Em đưa bài hát của Giang Hạ Sơ cho Tả Thành, bọn họ không thể bên cạnh nhau, em nhớ kỹ ước nguyện ban đầu của anh, hai người đó phải đến chết không rời.
Xin anh đừng nhẫn tâm như vậy, Tịch, còn nhớ rõ người anh trai mà anh yêu thương nhất không? Anh ấy đã bị hai người đó hại chết. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.