Chương 11: Say Rượu
ChangNocMi
31/07/2023
Thẩm Như cả ngày không thể tập trung công việc, trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn hình ảnh anh và Liễu Thanh khoác tay nhau dưới đại sảnh. Cả người
vì tới kỳ mà cũng uể oải không thôi. Mọi người trong phòng, ai nấy đều
lo lắng cho cô.
-Hôm nay, nhìn sắc mặt cô có vẻ không khoẻ hả Thẩm Như?
-Ừm, có chút hơi mệt.
-Vậy thì để công việc đó tôi giải quyết cho, tranh thủ về sớm nghỉ ngơi đi.
-Không cần đâu, tôi làm được, cảm ơn cô.
Thẩm Như rất được lòng mọi người xung quanh nhờ tính cách thân thiện, lễ phép. Cô làm việc cũng rất chuyên nghiệp, cách xử lý công việc của cô luôn khiến cho phòng Sáng tạo nở mặt nở mày.
-Vậy thì cố gắng lên chút nhé, không được cứ để đó chúng tôi làm giúp cô.
-Vâng.
Thẩm Như tranh thủ làm việc cho thật nhanh, cô cũng muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút. Xem ra là đầu óc cô hôm nay không hề ổn chút nào. Nói là tranh thủ nhưng công việc thì vẫn chồng chất khiến cô chẳng thể về sớm được. Cuối cùng là đành tăng ca để giải quyết cho xong hết mọi thứ.
Trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, Thẩm Như hạ người xuống sofa. Cô nhắm mắt dựa đầu ra đằng sau nghỉ ngơi một chút liền thấy anh từ trên lầu bước xuống. Hạo Thiên với một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans bụi bặm sao lại có thế hút mắt đến vậy. Lấy lại tinh thần, cô đưa mắt nhìn anh không khỏi tò mò.
-Anh đi đâu vậy?
-Hôm nay tôi không ăn cơm ở nhà nên em không cần phải đợi.
-Anh đi chơi sao? Vậy khi nào anh về?
-Chưa biết nhưng chắc là sẽ trễ đấy.
-Vậy tôi về nhà ba mẹ một lát.
-Cũng được, nói với ba mẹ nay mai tôi sẽ qua nhà.
Nói rồi anh bỏ ra ngoài, Thẩm Như lo lắng nhìn theo ra cửa lại thấy anh bắt xe đi chứ không sử dụng xe ở nhà. Nghĩ ngợi một chút cô liền bước lên lầu tắm rửa. Dặn dò dì Giai không phải nấu cơm tối rồi rời khỏi nhà về thăm ba mẹ mình.
Về tới nhà mình, Thẩm Như bước vào ôm lấy mẹ. Ông bà Cố thấy cô thì không khỏi vui mừng. Họ đưa mắt nhìn ra sau như tìm kiếm gì đó rồi hỏi cô.
-Hạo Thiên không về cùng con sao?
-À anh ấy bận đi tiếp khách hàng, có dặn con là sẽ tới thăm ba mẹ vào ngày mai.
-Nhìn thấy con xuân sắc không tiều tụy như vậy là mẹ mừng rồi.
Thẩm Như nhìn mẹ mình rồi nhớ lại lúc ở biệt thự. Tuy nói là đám cưới ép gả nhưng Hạo Thiên đối với cô cũng rất tốt. Ngoại trừ việc đáp ứng thể xác cùng anh thì cô cũng không phải đối mặt với quá nhiều thứ phức tạp.
-Ba mẹ à, hôm nay cho đứa con gái cưng này ăn ké một bữa chứ?
-Được được nhưng mà phải trả phí đó nha.
-Ba này… ghẹo con…
Cứ thế cô vui vẻ ăn uống tại nhà mình. Cũng quá lâu rồi cô mới có thể ăn cơm cùng ba mẹ, vì vậy mà cũng hạnh phúc hơn hẳn. Thời gian xa ba mẹ, cô lại có rất nhiều chuyện để nói, cô cứ như chim non làm cho cả căn nhà ngập tràn trong sự ồn ào và náo nhiệt.
Hạo Thiên ở trong quán bar cùng Liễu Thanh. Ả hôm nay mặc chiếc váy ôm body cúp ngực cực kỳ quyến rũ. Hạo Thiên nãy giờ vẫn choàng tay qua vai ả vui vẻ nhún nhảy theo nền nhạc. Để nói về cuộc sống anh muốn ư? Nó không phải là Thẩm Như càng không phải là Liễu Thanh.
Hạo Thiên trước giờ luôn là người tôn trọng tự do. Anh thật sự chẳng muốn gồng gánh mình vào cái quy cũ gọi là gia đình. Chỉ muốn thoải mái làm những điều mình muốn và mình thích vậy là đủ. Cuộc hôn nhân sắp đặt là ngoài ý muốn, anh đối tốt với cô cũng là vì trách nhiệm. Có thể người khác nghĩ anh không tốt, anh cũng không thể giải thích. Tâm tư của anh nhiều lúc rất rối bời kể từ khi Thẩm Như xuất hiện.
Liễu Thanh quay qua nhìn anh cười lớn cùng anh nhún theo điệu nhạc. Ả kéo anh ra sàn nhảy rồi cùng anh lắc lư trên đó. Nền nhạc sập sình cùng với men rượu có sẵn trong người khiến anh vui vẻ hòa nhịp theo. Đây là lần đầu anh để mình bị men rượu sai khiến, có lẽ anh đã rất mệt vì những mối quan hệ không rõ ràng của mình.
Đồng hồ điểm 11 giờ đêm, lúc này Thẩm Như đã đứng ngồi không yên trước sân nhà vì lo lắng cho anh. Cứ đứng lên đi lại vài vòng rồi lại ngồi xuống.
-Đi đâu mà giờ này chưa về nữa không biết?
Đang chìm trong mớ suy nghĩ lo lắng thì tiếng còi xe vang lên. Hạo Thiên bước ra khỏi chiếc xe khiến cô vui mừng. Nhưng nụ cười trên môi bất ngờ tắt đi khi thấy bóng dáng Liễu Thanh ở phía sau. Ả đỡ cô xuống xe, nhìn vào trong nhà thấy cô liền đảo mắt một chút rồi áp anh vào trong xe. Hạo Thiên say sỉn mắt vẫn nhắm li bì, cảm nhận môi mình có chút ẩm ướt liền nương theo. Tay anh cũng vì thế mà đặt lên eo ả kéo ả sát lại phía mình. Nụ hôn của họ khiến Thẩm Như như chết đứng. Cô lấy lại bình tĩnh rồi bước thẳng vào nhà.
Hạo Thiên nhanh chóng đẩy ả ra khi thấy sự đụng chạm thân thể không cần thiết. Anh loạng choạng bước vào nhà rồi lên lầu. Cánh cửa phòng vừa mở ra, anh đưa mắt nhìn xung quanh rồi khẽ cười tiến lại phía cửa sổ nơi mà cô đang đứng. Thẩm Như chưa kịp phản ứng gì đã bị thân hình to lớn đổ nhào về phía mình. Anh gục trên người cô với nụ cười mãn nguyện. Thẩm Như vỗ vai anh thở hắt.
-Anh vui chơi với cô ta rồi mang hệ quả về nhà cho tôi sao?
-Ưm… ợ… rượu kìa… dô…
Thẩm Như đen mặt, bực tức còn đó nhưng rồi cũng đỡ anh lại giường. Cởi áo giúp anh, cô lau rửa người cho anh bằng nước ấm, đứng dậy bước xuống nhà nấu cho anh ly nước giải rượu. Bước lên lầu cô lại hậm hực đỡ anh dậy.
-Tại sao tôi phải lo lắng cho anh nhỉ?
Để anh nằm xuống giường bây giờ cô lại suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi. Tại sao cô phải bực tức khi anh đi cùng Liễu Thanh? Tại sao cô phải lo lắng cho anh? Nhìn xuống anh cô cắn chặt môi.
-Coi như anh nợ tôi đi. Tỉnh dậy lo mà trả tiền chăm sóc cho tôi!!
-Hôm nay, nhìn sắc mặt cô có vẻ không khoẻ hả Thẩm Như?
-Ừm, có chút hơi mệt.
-Vậy thì để công việc đó tôi giải quyết cho, tranh thủ về sớm nghỉ ngơi đi.
-Không cần đâu, tôi làm được, cảm ơn cô.
Thẩm Như rất được lòng mọi người xung quanh nhờ tính cách thân thiện, lễ phép. Cô làm việc cũng rất chuyên nghiệp, cách xử lý công việc của cô luôn khiến cho phòng Sáng tạo nở mặt nở mày.
-Vậy thì cố gắng lên chút nhé, không được cứ để đó chúng tôi làm giúp cô.
-Vâng.
Thẩm Như tranh thủ làm việc cho thật nhanh, cô cũng muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút. Xem ra là đầu óc cô hôm nay không hề ổn chút nào. Nói là tranh thủ nhưng công việc thì vẫn chồng chất khiến cô chẳng thể về sớm được. Cuối cùng là đành tăng ca để giải quyết cho xong hết mọi thứ.
Trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, Thẩm Như hạ người xuống sofa. Cô nhắm mắt dựa đầu ra đằng sau nghỉ ngơi một chút liền thấy anh từ trên lầu bước xuống. Hạo Thiên với một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans bụi bặm sao lại có thế hút mắt đến vậy. Lấy lại tinh thần, cô đưa mắt nhìn anh không khỏi tò mò.
-Anh đi đâu vậy?
-Hôm nay tôi không ăn cơm ở nhà nên em không cần phải đợi.
-Anh đi chơi sao? Vậy khi nào anh về?
-Chưa biết nhưng chắc là sẽ trễ đấy.
-Vậy tôi về nhà ba mẹ một lát.
-Cũng được, nói với ba mẹ nay mai tôi sẽ qua nhà.
Nói rồi anh bỏ ra ngoài, Thẩm Như lo lắng nhìn theo ra cửa lại thấy anh bắt xe đi chứ không sử dụng xe ở nhà. Nghĩ ngợi một chút cô liền bước lên lầu tắm rửa. Dặn dò dì Giai không phải nấu cơm tối rồi rời khỏi nhà về thăm ba mẹ mình.
Về tới nhà mình, Thẩm Như bước vào ôm lấy mẹ. Ông bà Cố thấy cô thì không khỏi vui mừng. Họ đưa mắt nhìn ra sau như tìm kiếm gì đó rồi hỏi cô.
-Hạo Thiên không về cùng con sao?
-À anh ấy bận đi tiếp khách hàng, có dặn con là sẽ tới thăm ba mẹ vào ngày mai.
-Nhìn thấy con xuân sắc không tiều tụy như vậy là mẹ mừng rồi.
Thẩm Như nhìn mẹ mình rồi nhớ lại lúc ở biệt thự. Tuy nói là đám cưới ép gả nhưng Hạo Thiên đối với cô cũng rất tốt. Ngoại trừ việc đáp ứng thể xác cùng anh thì cô cũng không phải đối mặt với quá nhiều thứ phức tạp.
-Ba mẹ à, hôm nay cho đứa con gái cưng này ăn ké một bữa chứ?
-Được được nhưng mà phải trả phí đó nha.
-Ba này… ghẹo con…
Cứ thế cô vui vẻ ăn uống tại nhà mình. Cũng quá lâu rồi cô mới có thể ăn cơm cùng ba mẹ, vì vậy mà cũng hạnh phúc hơn hẳn. Thời gian xa ba mẹ, cô lại có rất nhiều chuyện để nói, cô cứ như chim non làm cho cả căn nhà ngập tràn trong sự ồn ào và náo nhiệt.
Hạo Thiên ở trong quán bar cùng Liễu Thanh. Ả hôm nay mặc chiếc váy ôm body cúp ngực cực kỳ quyến rũ. Hạo Thiên nãy giờ vẫn choàng tay qua vai ả vui vẻ nhún nhảy theo nền nhạc. Để nói về cuộc sống anh muốn ư? Nó không phải là Thẩm Như càng không phải là Liễu Thanh.
Hạo Thiên trước giờ luôn là người tôn trọng tự do. Anh thật sự chẳng muốn gồng gánh mình vào cái quy cũ gọi là gia đình. Chỉ muốn thoải mái làm những điều mình muốn và mình thích vậy là đủ. Cuộc hôn nhân sắp đặt là ngoài ý muốn, anh đối tốt với cô cũng là vì trách nhiệm. Có thể người khác nghĩ anh không tốt, anh cũng không thể giải thích. Tâm tư của anh nhiều lúc rất rối bời kể từ khi Thẩm Như xuất hiện.
Liễu Thanh quay qua nhìn anh cười lớn cùng anh nhún theo điệu nhạc. Ả kéo anh ra sàn nhảy rồi cùng anh lắc lư trên đó. Nền nhạc sập sình cùng với men rượu có sẵn trong người khiến anh vui vẻ hòa nhịp theo. Đây là lần đầu anh để mình bị men rượu sai khiến, có lẽ anh đã rất mệt vì những mối quan hệ không rõ ràng của mình.
Đồng hồ điểm 11 giờ đêm, lúc này Thẩm Như đã đứng ngồi không yên trước sân nhà vì lo lắng cho anh. Cứ đứng lên đi lại vài vòng rồi lại ngồi xuống.
-Đi đâu mà giờ này chưa về nữa không biết?
Đang chìm trong mớ suy nghĩ lo lắng thì tiếng còi xe vang lên. Hạo Thiên bước ra khỏi chiếc xe khiến cô vui mừng. Nhưng nụ cười trên môi bất ngờ tắt đi khi thấy bóng dáng Liễu Thanh ở phía sau. Ả đỡ cô xuống xe, nhìn vào trong nhà thấy cô liền đảo mắt một chút rồi áp anh vào trong xe. Hạo Thiên say sỉn mắt vẫn nhắm li bì, cảm nhận môi mình có chút ẩm ướt liền nương theo. Tay anh cũng vì thế mà đặt lên eo ả kéo ả sát lại phía mình. Nụ hôn của họ khiến Thẩm Như như chết đứng. Cô lấy lại bình tĩnh rồi bước thẳng vào nhà.
Hạo Thiên nhanh chóng đẩy ả ra khi thấy sự đụng chạm thân thể không cần thiết. Anh loạng choạng bước vào nhà rồi lên lầu. Cánh cửa phòng vừa mở ra, anh đưa mắt nhìn xung quanh rồi khẽ cười tiến lại phía cửa sổ nơi mà cô đang đứng. Thẩm Như chưa kịp phản ứng gì đã bị thân hình to lớn đổ nhào về phía mình. Anh gục trên người cô với nụ cười mãn nguyện. Thẩm Như vỗ vai anh thở hắt.
-Anh vui chơi với cô ta rồi mang hệ quả về nhà cho tôi sao?
-Ưm… ợ… rượu kìa… dô…
Thẩm Như đen mặt, bực tức còn đó nhưng rồi cũng đỡ anh lại giường. Cởi áo giúp anh, cô lau rửa người cho anh bằng nước ấm, đứng dậy bước xuống nhà nấu cho anh ly nước giải rượu. Bước lên lầu cô lại hậm hực đỡ anh dậy.
-Tại sao tôi phải lo lắng cho anh nhỉ?
Để anh nằm xuống giường bây giờ cô lại suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi. Tại sao cô phải bực tức khi anh đi cùng Liễu Thanh? Tại sao cô phải lo lắng cho anh? Nhìn xuống anh cô cắn chặt môi.
-Coi như anh nợ tôi đi. Tỉnh dậy lo mà trả tiền chăm sóc cho tôi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.