Chương 2: Ngủ thôi
Vy Thảo
12/09/2023
Sau khi tắm rửa xong, Quý Thanh Lan quấn khắn thong thả bước ra ngoài.
" Cạch "
Cánh cửa mở ra, người đàn ông đang ngồi trên giường bấm điện thoại bỗng ngẩn đầu lên ngước nhìn người đang đi ra. Yết hầu lăn lên lăn xuống liên tục
Cô không hề tránh né ánh mắt của anh vẫn thong thả đi vào phòng để quần áo thay đồ.
Mạc Tử Hàn thu lại tầm mắt rồi xách quần áo đi tắm.
Khi bước ra ngoài, Mạc Tử Hàn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi trên giường nghe điện thoại
- Có chuyện gì cứ nói
Giọng điệu lạnh nhạt mang theo cách nói hững hờ cất lên, cô hơi liếc nhìn anh đang bước đến
- Em lấy chồng rồi sao? Sao không đợi anh trở về chứ
Người đàn ông trong điện thoại nói với giọng bất lực, cô trầm mặt cất tiếng chế giễu:" Anh xứng sao" rồi lạnh lùng tắt máy
- Ai thế ?
Anh đi đến ngồi lên giường nhàn nhạt hỏi, Quý Thanh Lan ngạc nhiên quay sang nhìn anh, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp rồi nhanh chóng mất đi :” Không có gì, bạn bè thôi”
- À, vậy ngủ thôi
Vẻ mặt ngờ ngợt nửa tin nửa không nhìn cô rồi lặng lẽ nằm xuống, cô cũng nằm xuống đưa lưng về phía anh. Hơn 1 giờ, Quý Thanh Lan và Mạc Tử Hàn vẫn chưa ngủ được, cô cứ lăn qua lăn lại
- Ngủ không được sao ?
Anh ngồi dậy nhìn cô đang lăn tới lăn lui, cô ngừng lại gật gật đầu lên nhìn anh
Phải nói là ngủ cạnh anh không quen thì đúng hơn
Mạc Tử Hàn đứng dậy bước xuống giường đi đến bàn trà ngồi xuống, anh rót hai ly rượu vang :" Uống một chút rượu không?"
- Được
Cô bước đến nhận ly rượu từ trong tay anh, nhấp từng ngụm, sau đó cô đẩy cửa bước ra ban công. Hai khuỷu tay gác lên lang cang nhìn thành phố vẫn còn sáng rực, từng cơn gió thổi rít qua, bờ vai hơi run run lên thì bỗng dưng có một cái áo khoác phủ xuống
Mạc Tử Hàn đi đến bên cạnh cô nhìn thẳng về phía trước đút hai tay vào túi :" Trời lạnh rồi, vào ngủ thôi"
- Cũng được
Sau đó, cô xoay người vào trong nằm lên giường nhắm mắt lại cố gắng ngủ. Bàn tay to lớn ôm eo cô, anh nhích lại gần áp sát ngực của mình vào lưng cô
- Anh làm gì vậy?
Quý Thanh Lan quay đầu khó chịu nhìn người đàn ông đang ôm mình
- Ngủ thôi
Anh mặc kệ cô đang trừng mắt nhìn mình, vẫn ung dung ôm lấy cô
.....
Sáng hôm sau, hai người thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình. Quý Thanh Lan ngồi trên giường ngáp dài ngáp ngắn vẫn chưa muốn xuống giường đi làm
Trong khi đó, Mạc Tử Hàn đang ngồi uống trà đọc báo dưới phòng khách đợi cô dậy đi làm, hết lần này đến lần khác anh giơ tay lên xem đồng hồ
7 giờ, cô cầm túi xách bước xuống cầu thang, ánh mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang ngồi ở kia :" Anh chưa đi làm sao ?"
- Ăn sáng truớc đi
Mạc Tử Hàn hất càm về phía bàn ăn, món ăn trên bàn cũng rất đơn giản gồm cháo, rau củ và trứng luộc, rất thanh đạm. Cô bước đến ngồi vào bàn cầm muỗng múc ăn :" Anh không ăn sao ?"
Anh nghe cô hỏi thì bật cười, Quý Thanh Lan nhíu mày nhìn anh, nhìn cô buồn cười lắm sao ? Nhưng mà nụ cười ấy rất mê người phải nói là rất đẹp
- Anh ăn từ lúc em còn chưa dậy kìa
Cô bĩu môi nhìn anh rồi tiếp tục việc ăn uống của mình. Như vậy rất đáng cười sao ? Con người này có bệnh à
Ăn xong cô định bước lên xe mình rồi lái đi làm thì bị anh kéo lại. Anh ấn cô ngồi vào xe mình rồi lên tiếng:" Từ hôm nay, anh đưa em đi làm "
- Như vậy... hình như không tiện lắm
Cô ngập ngừng nói ra, không phải là cô muốn từ chối ý tốt của anh nhưng mà đúng là không tiện thật
" Cạch "
Cánh cửa mở ra, người đàn ông đang ngồi trên giường bấm điện thoại bỗng ngẩn đầu lên ngước nhìn người đang đi ra. Yết hầu lăn lên lăn xuống liên tục
Cô không hề tránh né ánh mắt của anh vẫn thong thả đi vào phòng để quần áo thay đồ.
Mạc Tử Hàn thu lại tầm mắt rồi xách quần áo đi tắm.
Khi bước ra ngoài, Mạc Tử Hàn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi trên giường nghe điện thoại
- Có chuyện gì cứ nói
Giọng điệu lạnh nhạt mang theo cách nói hững hờ cất lên, cô hơi liếc nhìn anh đang bước đến
- Em lấy chồng rồi sao? Sao không đợi anh trở về chứ
Người đàn ông trong điện thoại nói với giọng bất lực, cô trầm mặt cất tiếng chế giễu:" Anh xứng sao" rồi lạnh lùng tắt máy
- Ai thế ?
Anh đi đến ngồi lên giường nhàn nhạt hỏi, Quý Thanh Lan ngạc nhiên quay sang nhìn anh, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp rồi nhanh chóng mất đi :” Không có gì, bạn bè thôi”
- À, vậy ngủ thôi
Vẻ mặt ngờ ngợt nửa tin nửa không nhìn cô rồi lặng lẽ nằm xuống, cô cũng nằm xuống đưa lưng về phía anh. Hơn 1 giờ, Quý Thanh Lan và Mạc Tử Hàn vẫn chưa ngủ được, cô cứ lăn qua lăn lại
- Ngủ không được sao ?
Anh ngồi dậy nhìn cô đang lăn tới lăn lui, cô ngừng lại gật gật đầu lên nhìn anh
Phải nói là ngủ cạnh anh không quen thì đúng hơn
Mạc Tử Hàn đứng dậy bước xuống giường đi đến bàn trà ngồi xuống, anh rót hai ly rượu vang :" Uống một chút rượu không?"
- Được
Cô bước đến nhận ly rượu từ trong tay anh, nhấp từng ngụm, sau đó cô đẩy cửa bước ra ban công. Hai khuỷu tay gác lên lang cang nhìn thành phố vẫn còn sáng rực, từng cơn gió thổi rít qua, bờ vai hơi run run lên thì bỗng dưng có một cái áo khoác phủ xuống
Mạc Tử Hàn đi đến bên cạnh cô nhìn thẳng về phía trước đút hai tay vào túi :" Trời lạnh rồi, vào ngủ thôi"
- Cũng được
Sau đó, cô xoay người vào trong nằm lên giường nhắm mắt lại cố gắng ngủ. Bàn tay to lớn ôm eo cô, anh nhích lại gần áp sát ngực của mình vào lưng cô
- Anh làm gì vậy?
Quý Thanh Lan quay đầu khó chịu nhìn người đàn ông đang ôm mình
- Ngủ thôi
Anh mặc kệ cô đang trừng mắt nhìn mình, vẫn ung dung ôm lấy cô
.....
Sáng hôm sau, hai người thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình. Quý Thanh Lan ngồi trên giường ngáp dài ngáp ngắn vẫn chưa muốn xuống giường đi làm
Trong khi đó, Mạc Tử Hàn đang ngồi uống trà đọc báo dưới phòng khách đợi cô dậy đi làm, hết lần này đến lần khác anh giơ tay lên xem đồng hồ
7 giờ, cô cầm túi xách bước xuống cầu thang, ánh mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang ngồi ở kia :" Anh chưa đi làm sao ?"
- Ăn sáng truớc đi
Mạc Tử Hàn hất càm về phía bàn ăn, món ăn trên bàn cũng rất đơn giản gồm cháo, rau củ và trứng luộc, rất thanh đạm. Cô bước đến ngồi vào bàn cầm muỗng múc ăn :" Anh không ăn sao ?"
Anh nghe cô hỏi thì bật cười, Quý Thanh Lan nhíu mày nhìn anh, nhìn cô buồn cười lắm sao ? Nhưng mà nụ cười ấy rất mê người phải nói là rất đẹp
- Anh ăn từ lúc em còn chưa dậy kìa
Cô bĩu môi nhìn anh rồi tiếp tục việc ăn uống của mình. Như vậy rất đáng cười sao ? Con người này có bệnh à
Ăn xong cô định bước lên xe mình rồi lái đi làm thì bị anh kéo lại. Anh ấn cô ngồi vào xe mình rồi lên tiếng:" Từ hôm nay, anh đưa em đi làm "
- Như vậy... hình như không tiện lắm
Cô ngập ngừng nói ra, không phải là cô muốn từ chối ý tốt của anh nhưng mà đúng là không tiện thật
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.