Chương 54: Xin lỗi, anh yêu em – P2
Hồng Tiểu Ái
26/11/2015
Rất nhớ, nhớ đến điên cuồng.
Lâm Trình ôm cô thật chặt, tựa như chỉ cần anh hơi buông thả tay, thì cô sẽ biến mất ngay tức khắc.
Bị anh siết chặt vào lòng, Cố Ái khó chịu, lấy hết sức đẩy ra: “Anh buông ra, anh làm tôi không chịu được.”
Ôm chặt đến như vậy…
Nghe cô nói như vậy, Lâm Trình cuống quít buông tay thả cô ra, vui sướng nhìn cô: “Ái Ái, rốt cục em cũng quay về. Có phải anh đang nằm mơ đúng không?”
Anh thật sự không nằm mơ chứ?
Nhìn anh, nghe anh nói như vậy, lại nhìn thấy cô bạn gái tin đồn Nhậm Mạn Mạn đứng gần đó, Cố Ái cười lạnh, rồi sau đó đột nhiên quăng một cái tát thật kêu ngay trên má Lâm Trình.
“Có thấy đau không? Đương nhiên là anh không nằm mơ rồi!”
Cố Ái vừa ra tay, cả hội trường nhất thời khiếp sợ mà trở nên im phăng phắc: Thế nhưng có người dám đánh Lâm Trình!
Suốt hai năm qua thế lực của Lâm Trình ở thành phố S này không ngừng lớn mạnh, không một ai dám đắc tội với anh.
Những người đứng ngoài nhìn trong lòng thầm nghĩ, cho dù người phụ nữ trước mắt này có được sủng ái như thế này, thì cũng nên giữ chút thể diện cho người đàn ông, giữa chốn đông người lại không để anh chút mặt mũi mà đánh anh ta, nếu người đó có thẹn quá thành giận thì cũng chẳng thể trách anh ta được.
Thế nhưng, Lâm Trình này cũng không hề thẹn quá thành giận.
Nhậm Mạn Mạn tận mắt thấy, Lâm Trình ngay sau khi ăn một cát tát như trời giáng vào mặt, chỉ thấy anh hơi ngây người ra rồi lập tức nở nụ cười, tay vuốt ve mái tóc ngắn của Cố Ái: “Ái Ái của anh tính tình sao vẫn bướng bỉnh mà nóng nảy như ngày trước vậy?”
Ba năm, nếu dưỡng tóc dài thì bây giờ có lẽ đã dài hơn trước rất nhiều.
Chỉ là, mái tóc của cô thế nhưng vẫn ngắn ngủn như cũ, tóc ngắn ngang tai gọn gàng năng động, nhưng không hề mất đi nét duyên dáng đáng yêu của trước kia.
Tay chạm vào từng sợi tóc của cô, sống mũi Lâm Trình chua sót: “Ái Ái, sao tóc vẫn ngắn thế này?”
Cô hận anh hận anh, cô vốn định đẩy anh ra, nói thẳng cho anh biết, hai người họ đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, chuyện của cô không phiền anh lo. Nhưng lời đến bên miệng rồi lại không biết nên nói ra thế nào.
Hơn nữa, nhìn vào chỗ má của anh vừa bị cô đánh đã hồng hồng, trong lòng cô lại cảm thấy đau âm ỉ.
Nghĩ đoạn, Cố Ái cúi đầu, xoay người muốn rời đi.
Ai ngờ, cô vừa mới định chuyển mình, lại bị Lâm Trình túm eo bế lên.
Nhìn theo Lâm Trình bế Cố Ái rời khỏi bữa tiệc, bầu không khí trong hội trường lại trở nên ồn ào náo nhiệt như trước.
Chỉ là, Cố Ái và Nhậm Mạn Mạn nhìn qua đúng là có chút nét tương đồng…
“Ôi chà, thì ra, Nhậm Mạn Mạn cũng chỉ là một kẻ thế thân, thật là đáng thương, bây giờ tình yêu đích thực của Trình thiếu đã quay trở lại, thế thân này chẳng mấy chốc mà bị đá vào lãnh cung nhỉ?” Có người tiến đến trước mặt Nhậm Mạn Mạn, bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Nhậm Mạn Mạn chỉ cười, cười thật quyến rũ, quyến rũ đến mức tận cùng có thể: “Thế thân? Các người cũng để mắt đến tôi quá. Dù tôi có muốn làm thế thân nhưng đáng tiếc là ngay cả làm thế thân cũng không có tư cách. Thế thân ít nhất cũng phải làm ấm giường, thế nhưng tuy tôi và Trình thiếu quen nhau hai năm qua, nhưng Trình thiếu ngay cả chạm vào tôi cũng chưa từng làm. Aiz, tôi cũng thấy quá đủ, chỉ bằng gương mặt này của tôi cùng với người nào kia có một chút tương đồng, Trình thiếu đã vì vậy mà nâng đỡ suốt hai năm qua đấy.”
Hai năm, thời gian trôi cũng thật nhanh.
Mơ hồ nhớ lại cảnh tượng lần đầu cô được gặp anh, khi đó cô mới vào nghề, mặc dù đã ký kết với công ty, nhưng một mực không chịu để kẻ có tiền nâng đỡ, có được vai diễn thì đều là những vai nhỏ chạy tới chạy lui, nếu muốn chen chân được vào giới giải trí hỗn độn này, đương nhiên phải biến mình trở nên thật nổi bật. Nhìn những người xung quanh cũng vào nghề cùng lúc vời cô nhưng vì họ biết hạ mình theo những quy tắc ngầm kia mà nổi tiếng nhanh như diều gặp gió, cô cắn chặt răng, đành phải liều mình sa chân theo guồng quay đó.
Vừa lúc có một bộ phim điện ảnh lớn đang tuyển nữ diễn viên, vì thế cô chủ động gọi điện thoại cho đạo diễn, hy vọng ông ta cho mình một cơ hội. Tên đạo diễn đó liền hẹn cô đến câu lạc bộ đêm, cô mặc một bộ váy trễ ngực một mình đến đó. Sau vài ly rượu rót ra, tên đạo diễn bắt đầu không an phận động tay động chân với cô, cô khẽ cắn môi nói với mình rằng xem như không có gì, thế nhưng khi kẻ đó hôn lên môi mình, cô vẫn là chịu không nổi, cầm lấy ly rượu tạt thẳng vào mặt anh, rồi sau đó hốt hoảng tông cửa xông ra ngoài.
Bị hắt rượu lên người, tên đó đương nhiên nổi điên, liều mạng đuổi theo.
Cô vĩnh viễn không quên được ngày đó mình đã có bao nhiêu chật vật, ngay lúc tên đạo diễn đó bắt được cô, hắn hung bạo túm tóc cô, đập đầu cô vào tường, vừa đập hắn vừa mắng làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ! Vừa túm tóc, tên đạo diễn đó còn không ngừng xé rách váy trên người cô, khi đó cô chỉ mới vừa vào nghề, không có nhiều tiền, quần áo chỉ là những món rẻ tiền, chất lượng vô cùng kém, bị hắn mạnh tay kéo rách vài lần đã thành từng mảnh vụn rơi lả tả xuống dưới chân cô.
Ngay chốn đông người qua lại, nhưng không một ai tiến tới giúp đỡ, lần đầu tiên cô cảm giác được vô vọng đến thế nào, tay hắn túm tóc làm da đầu cô đau đến tê dại, cô nắm chặt nắm tay, những đầu khớp đã trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền tuyệt vọng, trong đầu chỉ nghĩ cứ như vậy mà chết đi…
Cũng không biết qua bao lâu, cô đột nhiên cảm giác tên đạo diễn đó đứng dậy khỏi người mình, cô mở mắt ra, chợt nhìn thấy Lâm Trình đang ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa cho cô một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, em lau mặt đi.”
Ngày đó, lúc anh nói chuyện với cô, tuy rằng nét mặt không hề thay đổi, nhưng cô lại cảm nhận được vẻ ấm áp vô cùng từ sâu trong mắt anh, nhận lấy chiếc khăn tay từ anh, cô chợt khóc không thành tiếng.
Lúc cô còn đang nước mắt giàn giụa, bỗng nghe thấy anh nói tiếp: “Từ nay về sau, tôi sẽ nâng đỡ em.”
Không ai lại vô duyên vô cớ đối xử với người khác tốt như vậy, đàn ông nâng đỡ cho phụ nữ, hẳn là có mục đích riêng của anh ta.
Ngày đó, Ninh Phi đưa cô đi đổi một bộ quần áo khác, đợi đến lúc được đưa đến gặp Lâm Trình, cô không nhịn được hỏi thẳng: “Anh nâng đỡ cho tôi là vì muốn tôi lên giường với anh, phải không?”
Cô vừa dứt lời, liền thấy Lâm Trình cất giọng cười lớn, khi anh cười rộ lên trông rất đẹp, đẹp đến chói mắt.
Tuy rằng lúc đó cô đứng trước mặt anh, còn anh dù đang ngồi trên sô pha, nhưng cô luôn cảm giác được sự bức bách của anh đè lên hai vai.
Anh nói: “Tôi nâng đỡ em cũng chỉ như có qua có lại mà thôi. Em muốn có chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí, còn tôi đúng lúc cũng đang muốn đặt chân đầu tư vào ngành này, vậy thôi.”
Đầu tư vào ngành giải trí, anh hẳn là nên chọn một ngôi sao đang toả sáng nhất để bên mình, nhưng anh lại chấp nhận nâng đỡ một nhân vật nhỏ bé như cô, cô không thể hiểu nổi, vì vậy đành liều mình hỏi anh: “Vậy anh nâng đỡ tôi là vì điều gì? Cảm thấy tôi thực đáng thương sao?”
Anh vẫn ung dung cười như trước: “Em có thể được nổi tiếng nhưng tôi không muốn có một chút quan hệ gì giữa chúng ta. Tôi nâng đỡ cho em chỉ là vì diện mạo của em giống với một người quen của tôi mà thôi.” Anh nói xong, đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Nhậm Mạn Mạn vẫn còn nhớ, ngày đó bóng anh dưới ánh trời chiều kéo một vệt thật dài, nhưng lại vô cùng cô đơn khiến người ta đau lòng.
Lâm Trình kỳ thật là một người rất lãnh đạm, anh vốn không phải là người thích xen vào chuyện riêng của kẻ khác.
Thế nhưng hôm đó anh tới câu lạc bộ đêm này để bàn chuyện làm ăn, vừa mới đẩy cửa đi vào chợt nhìn thấy một cô gái có gương mặt rất giống với Cố Ái đang bị một tên đàn ông đè lên mặt đất khi dễ. Trong đầu anh không khỏi nghĩ tới lời của Cố Ái, ở một nơi hoàn toàn xa lạ lại bị kẻ khác ức hiếp thì sẽ thế nào. Vì thế anh không nhịn được giúp đỡ Nhậm Mạn Mạn một phen.
Anh chỉ hy vọng, nếu Cố Ái ở nơi nào đó có bị người ta ức hiếp, thì cũng sẽ có người như anh xuất hiện bên cạnh cô, che chở cho cô… Chỉ vậy thôi cũng đã đủ rồi.
Kỳ thật, khi Lâm Trình nói anh giúp cô chỉ là vì cô có gương mặt giống người nào đó, trong lòng Nhậm Mạn Mạn không biết là tư vị gì, vừa đau ê ẩm lại có chút không cam lòng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại có phần đắc ý, bởi vì cô cho rằng nếu cô trông giống với người trong lòng anh, thì chuyện đi vào lòng anh có lẽ đã bớt khó khăn đi nhiều. =.= nằm mơ
Chỉ là, cô đã sai rồi, hơn nữa còn sai rất trầm trọng.
Anh chỉ đơn thuần là nâng đỡ cho cô mà thôi, anh đầu tư vào điện ảnh để cô làm diễn viên chính, trừ việc đó ra, cô căn bản là không có cơ hội để gặp anh.
Sau lần gặp ở câu lạc bộ đêm đó, lần thứ hai cô được gặp anh là lúc nửa năm trước.
Khi đó, cô vừa hoàn tất vai diễn trong một bộ phim đang quay, trên đường về tới nhà, bỗng nhìn thấy một chiếc Cayenne đậu trước cửa nhà mình.
Tuy rằng Lâm Trình không hề chú ý tới cô, nhưng cô lại vô cùng để tâm tới anh, anh đi xe gì, biển số xe bao nhiêu, cô đều ghi nhớ kỹ trong đầu, cho nên, sau khi nhìn thấy biển số xe Cayenne kia, cô lập tức cuống quít xuống xe.
Cô đi nhanh về phía chiếc xe, nhìn vào bên trong liền thấy Lâm Trình đang nằm gục lên tay lái.
Có lẽ anh uống rượu, còn say rất lợi hại, vì đến gần xe anh cô ngửi thấy mùi cồn nồng nặc.
Không biết như thế nào, nhìn thấy anh say thế này, cô vô cùng đau lòng.
Cô tìm người đưa Lâm Trình đã say đến mức không còn biết trời trăng gì chuyển sang ghế phụ, rồi sau đó cô không chút do dự ngồi vào ghế chính, tự lái xe đưa anh về nhà của cô.
Anh say như chết, cô khó khăn lắm mới đưa được anh vào nhà, nhưng vừa vào đến cửa, anh lập tức không nhịn được mà nôn tháo ra.
Đợi anh nôn xong, cô dìu anh đến ghế sô pha ngồi xuống, lúc này anh bỗng nhiên ôm lấy gối ôm mà khóc.
Nhậm Mạn Mạn vĩnh viễn không quên được khoảng thời gian đó, lần duy nhất cô bắt gặp Lâm Trình khóc.
Đó là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay cô nhìn thấy một người đàn ông khóc, mà người đó lại là người đàn ông có thể hô mưa gọi gió ở thành phố S này.
“Mấy năm qua, mỗi lần nằm mơ, tôi đều mơ được nhìn thấy Ái Ái, nhưng cô ấy đều quay lưng bỏ đi. Cô ấy biến mất khỏi trước mặt tôi, điều này sao có thể được?” Ngày đó, sắc mặt anh tái nhợt, trắng bệch khiến cô nhìn cũng thấy không chịu được, giọng anh nghẹn ngào, thì thào tự nói tựa như một đứa trẻ: “Mỗi lần tỉnh mộng, tôi đều cảm thấy lòng mình đau đến tê dại. Là do tôi vô dụng, tôi chết tiệt đã đánh mất cô ấy!”
Người phụ nữ được một người đàn ông như anh bận tâm, quả thực hạnh phúc. Cô đột nhiên rất hâm mộ người phụ nữ tên Cố Ái này, cô ấy thực sự là người phụ nữ may mắn nhất thế gian. Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy mình rất may mắn, diện mạo của mình lại có thể mang vài phần giống với người phụ nữ kia, cho nên giờ này khắc này cô mới có cơ hội được chứng kiến một người đàn ông ngốc nghếch rơi lệ vì tình.
Buổi tối hôm đó, nhìn anh chìm trong đau khổ, lòng cô cũng không khá hơn là bao, sau một lúc lâu, cô đột nhiên nắm lấy tay anh, nhìn thật chăm chú. Bàn tay anh rất lớn, ngón tay thon dài mà sạch sẽ, móng tay cắt tỉa gọn gàng. Cô ngồi nhìn một hồi, rồi ngẩng đầu nhìn anh rất nghiêm túc: “Cô ấy vẫn còn ở đây.”
Cô còn nhớ, lúc cô vừa mới nói xong, hai mắt Lâm Trình lập tức sáng ngời.
Nhìn anh như vậy, lòng cô cũng thoải mái hơn nhiều, cô giữ lấy bàn tay của anh, sờ vào lòng bàn tay rồi giả vờ khoa tay múa chân: “Em đã xem qua tay của anh, ý nghĩa của những vân này, là anh và người phụ nữ anh yêu nhất định sẽ được bên nhau trọn đời.”
Ngồi thẳng lưng chăm chú nghe cô nói, Lâm Trình ngây ngốc như một đứa trẻ, kích động hỏi cô: “Thật như vậy sao?”
Cô gật đầu: “Đương nhiên là thật, trước kia khi còn đi học trong trường em từng rất nổi tiếng vì biết xem bói đấy.”
“Vậy là tốt rồi, Ái Ái vẫn còn đây là tốt rồi, cô ấy vẫn còn ở đây…” Nhìn anh từ buồn lập tức vui trở lại, cô đột nhiên cảm thấy được có đôi khi giả vờ đi nói dối ai đó cũng là một chuyện rất tuyệt.
Kỳ thật, một người đàn ông cho dù bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ đến thế nào, luôn có một mặt nào đó thật yếu ớt mà anh ta không muốn để người khác biết.
Đợi đến lúc bắt đầu tỉnh rượu Lâm Trình chỉ nói với cô một câu cảm ơn rồi lập tức rời đi.
Anh cũng chỉ nán lại ở nhà cô chưa tới hai mươi phút đồng hồ.
Sau đó, lại là một khoảng thời gian dài dẵng không được gặp lại anh.
Mãi cho tới một buổi tối ngày nào đó ba tháng trước, anh đột nhiên đến tìm cô.
Cô vẫn không quên ngày đó, cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, lúc vừa mở cửa ra lập tức nhìn thấy Lâm Trình đang vô cùng hưng phấn nhìn mình, là anh chủ động đến tìm cô, cô vừa kinh ngạc lại không khỏi mừng rỡ, vội mời anh vào nhà. Anh vừa ngồi xuống sô pha liền vội vàng nói với cô: “Ngày hôm qua tôi vừa nằm mơ, mơ thấy Ái Ái đang ở đây, cô ấy vẫn còn sống.” Anh nói xong lại chìa tay ra trước mặt cô: “Em giúp tôi xem xem, chừng nào thì tôi có thể gặp lại cô ấy?”
Thì ra, anh thực sự xem cô là thầy bói.
Hơn nữa, lần đầu tiên cô phát hiện, người đàn ông này kỳ thật cũng có một mặt ngây thơ đáng yêu vô cùng.
Cô cầm lấy tay anh, xem một chút, nghĩ ngợi rồi nói: “Trong vòng nửa năm nữa nhất định sẽ gặp lại.”
Duyên phận lại có thể kỳ diệu đến như vậy, thời gian sau đó cô và Lâm Trình thường xuyên gặp nhau, hai người trở nên rất quen thuộc, thỉnh thoảng đến giờ tan tầm, Lâm Trình sẽ ghé qua nhà của cô, hai người cùng ngồi xuống sô pha, tán gẫu với nhau vài câu. Có điều, nội dung câu chuyện đa phần đều là anh kể về người phụ nữ tên Cố Ái kia ngốc nghếch thế nào, thường trêu đùa anh thế nào. Mỗi lần nhắc đến tên Cố Ái, trên gương mặt anh đều tản ra nét ấm áp, sủng nịch khó tả.
Hơn nữa, anh mỗi lần đến đều đưa tay cho cô xem, hỏi cô có thể khiến Cố Ái nhanh nhanh trở lại bên người anh hay không? =.=
Anh ở nhà cô lâu nhất cũng chỉ hai mươi phút, giữa hai người không hề có chút ái muội nào, một chút cũng không.
Lúc này, nhìn Lâm Trình ôm Cố Ái đi khỏi đây, Nhậm Mạn Mạn mỉm cười: Cô quả nhiên là thầy bói cao tay, phán lại có thể chuẩn như vậy.
Nhớ tới mấy ngày trước Lâm Trình từ Paris trở về liền đến tìm cô, chỉ nói với cô rằng Cố Ái đã trở lại, anh sẽ không tới gặp cô thêm lần nào nữa, có lẽ là vì không muốn để Cố Ái hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ. Bọn họ vốn dĩ không có quan hệ gì, nếu anh đã sợ như vậy, vậy thì cô sẽ không để bất cứ rắc rối gì xảy ra cho anh. Nghĩ vậy, Nhậm Mạn Mạn đột nhiên đi tới bên người Hạ Điền.
Hạ điền có thể nói là một anh cả trong giới giải trí này, thế nhưng thời bây giờ người sau tiếp nối người trước, địa vị anh cả của anh ta đã bắt đầu lung lay. Hạ Điền từng không dưới một lần đến tìm cô, hy vọng hai người có thể đóng giả một cặp tình nhân mặn nồng, thỉnh thoảng lên báo nói tốt cho nhau vài câu. Trước kia cô luôn cự tuyệt, nhưng bây giờ có lẽ đã khác.
Đi đến bên cạnh Hạ Điền, Nhậm Mạn Mạn nhìn anh ta cười: “Có còn ý định cùng tôi đặt quan hệ để giúp nhau lên báo không?”
Hạ Điền cười: “Cầu còn không được.” Suy tư một lát, Hạ Điền đột nhiên hỏi: “Em buông tha cho anh ta sao?”
“Chỉ là có thể nhìn mà không thể đến gần, có gì mà buông hay không buông được?”
Anh với cô, cũng chỉ là như hoa trong gương, trăng đáy nước… Điều mà cô có thể làm lúc này, là chúc phúc cho anh.
Ngày mai, tin tức nằm đầu mặt báo giải trí có lẽ là chuyện tình của cô và Hạ Điền đi.
Lâm Trình ôm cô thật chặt, tựa như chỉ cần anh hơi buông thả tay, thì cô sẽ biến mất ngay tức khắc.
Bị anh siết chặt vào lòng, Cố Ái khó chịu, lấy hết sức đẩy ra: “Anh buông ra, anh làm tôi không chịu được.”
Ôm chặt đến như vậy…
Nghe cô nói như vậy, Lâm Trình cuống quít buông tay thả cô ra, vui sướng nhìn cô: “Ái Ái, rốt cục em cũng quay về. Có phải anh đang nằm mơ đúng không?”
Anh thật sự không nằm mơ chứ?
Nhìn anh, nghe anh nói như vậy, lại nhìn thấy cô bạn gái tin đồn Nhậm Mạn Mạn đứng gần đó, Cố Ái cười lạnh, rồi sau đó đột nhiên quăng một cái tát thật kêu ngay trên má Lâm Trình.
“Có thấy đau không? Đương nhiên là anh không nằm mơ rồi!”
Cố Ái vừa ra tay, cả hội trường nhất thời khiếp sợ mà trở nên im phăng phắc: Thế nhưng có người dám đánh Lâm Trình!
Suốt hai năm qua thế lực của Lâm Trình ở thành phố S này không ngừng lớn mạnh, không một ai dám đắc tội với anh.
Những người đứng ngoài nhìn trong lòng thầm nghĩ, cho dù người phụ nữ trước mắt này có được sủng ái như thế này, thì cũng nên giữ chút thể diện cho người đàn ông, giữa chốn đông người lại không để anh chút mặt mũi mà đánh anh ta, nếu người đó có thẹn quá thành giận thì cũng chẳng thể trách anh ta được.
Thế nhưng, Lâm Trình này cũng không hề thẹn quá thành giận.
Nhậm Mạn Mạn tận mắt thấy, Lâm Trình ngay sau khi ăn một cát tát như trời giáng vào mặt, chỉ thấy anh hơi ngây người ra rồi lập tức nở nụ cười, tay vuốt ve mái tóc ngắn của Cố Ái: “Ái Ái của anh tính tình sao vẫn bướng bỉnh mà nóng nảy như ngày trước vậy?”
Ba năm, nếu dưỡng tóc dài thì bây giờ có lẽ đã dài hơn trước rất nhiều.
Chỉ là, mái tóc của cô thế nhưng vẫn ngắn ngủn như cũ, tóc ngắn ngang tai gọn gàng năng động, nhưng không hề mất đi nét duyên dáng đáng yêu của trước kia.
Tay chạm vào từng sợi tóc của cô, sống mũi Lâm Trình chua sót: “Ái Ái, sao tóc vẫn ngắn thế này?”
Cô hận anh hận anh, cô vốn định đẩy anh ra, nói thẳng cho anh biết, hai người họ đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, chuyện của cô không phiền anh lo. Nhưng lời đến bên miệng rồi lại không biết nên nói ra thế nào.
Hơn nữa, nhìn vào chỗ má của anh vừa bị cô đánh đã hồng hồng, trong lòng cô lại cảm thấy đau âm ỉ.
Nghĩ đoạn, Cố Ái cúi đầu, xoay người muốn rời đi.
Ai ngờ, cô vừa mới định chuyển mình, lại bị Lâm Trình túm eo bế lên.
Nhìn theo Lâm Trình bế Cố Ái rời khỏi bữa tiệc, bầu không khí trong hội trường lại trở nên ồn ào náo nhiệt như trước.
Chỉ là, Cố Ái và Nhậm Mạn Mạn nhìn qua đúng là có chút nét tương đồng…
“Ôi chà, thì ra, Nhậm Mạn Mạn cũng chỉ là một kẻ thế thân, thật là đáng thương, bây giờ tình yêu đích thực của Trình thiếu đã quay trở lại, thế thân này chẳng mấy chốc mà bị đá vào lãnh cung nhỉ?” Có người tiến đến trước mặt Nhậm Mạn Mạn, bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Nhậm Mạn Mạn chỉ cười, cười thật quyến rũ, quyến rũ đến mức tận cùng có thể: “Thế thân? Các người cũng để mắt đến tôi quá. Dù tôi có muốn làm thế thân nhưng đáng tiếc là ngay cả làm thế thân cũng không có tư cách. Thế thân ít nhất cũng phải làm ấm giường, thế nhưng tuy tôi và Trình thiếu quen nhau hai năm qua, nhưng Trình thiếu ngay cả chạm vào tôi cũng chưa từng làm. Aiz, tôi cũng thấy quá đủ, chỉ bằng gương mặt này của tôi cùng với người nào kia có một chút tương đồng, Trình thiếu đã vì vậy mà nâng đỡ suốt hai năm qua đấy.”
Hai năm, thời gian trôi cũng thật nhanh.
Mơ hồ nhớ lại cảnh tượng lần đầu cô được gặp anh, khi đó cô mới vào nghề, mặc dù đã ký kết với công ty, nhưng một mực không chịu để kẻ có tiền nâng đỡ, có được vai diễn thì đều là những vai nhỏ chạy tới chạy lui, nếu muốn chen chân được vào giới giải trí hỗn độn này, đương nhiên phải biến mình trở nên thật nổi bật. Nhìn những người xung quanh cũng vào nghề cùng lúc vời cô nhưng vì họ biết hạ mình theo những quy tắc ngầm kia mà nổi tiếng nhanh như diều gặp gió, cô cắn chặt răng, đành phải liều mình sa chân theo guồng quay đó.
Vừa lúc có một bộ phim điện ảnh lớn đang tuyển nữ diễn viên, vì thế cô chủ động gọi điện thoại cho đạo diễn, hy vọng ông ta cho mình một cơ hội. Tên đạo diễn đó liền hẹn cô đến câu lạc bộ đêm, cô mặc một bộ váy trễ ngực một mình đến đó. Sau vài ly rượu rót ra, tên đạo diễn bắt đầu không an phận động tay động chân với cô, cô khẽ cắn môi nói với mình rằng xem như không có gì, thế nhưng khi kẻ đó hôn lên môi mình, cô vẫn là chịu không nổi, cầm lấy ly rượu tạt thẳng vào mặt anh, rồi sau đó hốt hoảng tông cửa xông ra ngoài.
Bị hắt rượu lên người, tên đó đương nhiên nổi điên, liều mạng đuổi theo.
Cô vĩnh viễn không quên được ngày đó mình đã có bao nhiêu chật vật, ngay lúc tên đạo diễn đó bắt được cô, hắn hung bạo túm tóc cô, đập đầu cô vào tường, vừa đập hắn vừa mắng làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ! Vừa túm tóc, tên đạo diễn đó còn không ngừng xé rách váy trên người cô, khi đó cô chỉ mới vừa vào nghề, không có nhiều tiền, quần áo chỉ là những món rẻ tiền, chất lượng vô cùng kém, bị hắn mạnh tay kéo rách vài lần đã thành từng mảnh vụn rơi lả tả xuống dưới chân cô.
Ngay chốn đông người qua lại, nhưng không một ai tiến tới giúp đỡ, lần đầu tiên cô cảm giác được vô vọng đến thế nào, tay hắn túm tóc làm da đầu cô đau đến tê dại, cô nắm chặt nắm tay, những đầu khớp đã trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền tuyệt vọng, trong đầu chỉ nghĩ cứ như vậy mà chết đi…
Cũng không biết qua bao lâu, cô đột nhiên cảm giác tên đạo diễn đó đứng dậy khỏi người mình, cô mở mắt ra, chợt nhìn thấy Lâm Trình đang ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa cho cô một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, em lau mặt đi.”
Ngày đó, lúc anh nói chuyện với cô, tuy rằng nét mặt không hề thay đổi, nhưng cô lại cảm nhận được vẻ ấm áp vô cùng từ sâu trong mắt anh, nhận lấy chiếc khăn tay từ anh, cô chợt khóc không thành tiếng.
Lúc cô còn đang nước mắt giàn giụa, bỗng nghe thấy anh nói tiếp: “Từ nay về sau, tôi sẽ nâng đỡ em.”
Không ai lại vô duyên vô cớ đối xử với người khác tốt như vậy, đàn ông nâng đỡ cho phụ nữ, hẳn là có mục đích riêng của anh ta.
Ngày đó, Ninh Phi đưa cô đi đổi một bộ quần áo khác, đợi đến lúc được đưa đến gặp Lâm Trình, cô không nhịn được hỏi thẳng: “Anh nâng đỡ cho tôi là vì muốn tôi lên giường với anh, phải không?”
Cô vừa dứt lời, liền thấy Lâm Trình cất giọng cười lớn, khi anh cười rộ lên trông rất đẹp, đẹp đến chói mắt.
Tuy rằng lúc đó cô đứng trước mặt anh, còn anh dù đang ngồi trên sô pha, nhưng cô luôn cảm giác được sự bức bách của anh đè lên hai vai.
Anh nói: “Tôi nâng đỡ em cũng chỉ như có qua có lại mà thôi. Em muốn có chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí, còn tôi đúng lúc cũng đang muốn đặt chân đầu tư vào ngành này, vậy thôi.”
Đầu tư vào ngành giải trí, anh hẳn là nên chọn một ngôi sao đang toả sáng nhất để bên mình, nhưng anh lại chấp nhận nâng đỡ một nhân vật nhỏ bé như cô, cô không thể hiểu nổi, vì vậy đành liều mình hỏi anh: “Vậy anh nâng đỡ tôi là vì điều gì? Cảm thấy tôi thực đáng thương sao?”
Anh vẫn ung dung cười như trước: “Em có thể được nổi tiếng nhưng tôi không muốn có một chút quan hệ gì giữa chúng ta. Tôi nâng đỡ cho em chỉ là vì diện mạo của em giống với một người quen của tôi mà thôi.” Anh nói xong, đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Nhậm Mạn Mạn vẫn còn nhớ, ngày đó bóng anh dưới ánh trời chiều kéo một vệt thật dài, nhưng lại vô cùng cô đơn khiến người ta đau lòng.
Lâm Trình kỳ thật là một người rất lãnh đạm, anh vốn không phải là người thích xen vào chuyện riêng của kẻ khác.
Thế nhưng hôm đó anh tới câu lạc bộ đêm này để bàn chuyện làm ăn, vừa mới đẩy cửa đi vào chợt nhìn thấy một cô gái có gương mặt rất giống với Cố Ái đang bị một tên đàn ông đè lên mặt đất khi dễ. Trong đầu anh không khỏi nghĩ tới lời của Cố Ái, ở một nơi hoàn toàn xa lạ lại bị kẻ khác ức hiếp thì sẽ thế nào. Vì thế anh không nhịn được giúp đỡ Nhậm Mạn Mạn một phen.
Anh chỉ hy vọng, nếu Cố Ái ở nơi nào đó có bị người ta ức hiếp, thì cũng sẽ có người như anh xuất hiện bên cạnh cô, che chở cho cô… Chỉ vậy thôi cũng đã đủ rồi.
Kỳ thật, khi Lâm Trình nói anh giúp cô chỉ là vì cô có gương mặt giống người nào đó, trong lòng Nhậm Mạn Mạn không biết là tư vị gì, vừa đau ê ẩm lại có chút không cam lòng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại có phần đắc ý, bởi vì cô cho rằng nếu cô trông giống với người trong lòng anh, thì chuyện đi vào lòng anh có lẽ đã bớt khó khăn đi nhiều. =.= nằm mơ
Chỉ là, cô đã sai rồi, hơn nữa còn sai rất trầm trọng.
Anh chỉ đơn thuần là nâng đỡ cho cô mà thôi, anh đầu tư vào điện ảnh để cô làm diễn viên chính, trừ việc đó ra, cô căn bản là không có cơ hội để gặp anh.
Sau lần gặp ở câu lạc bộ đêm đó, lần thứ hai cô được gặp anh là lúc nửa năm trước.
Khi đó, cô vừa hoàn tất vai diễn trong một bộ phim đang quay, trên đường về tới nhà, bỗng nhìn thấy một chiếc Cayenne đậu trước cửa nhà mình.
Tuy rằng Lâm Trình không hề chú ý tới cô, nhưng cô lại vô cùng để tâm tới anh, anh đi xe gì, biển số xe bao nhiêu, cô đều ghi nhớ kỹ trong đầu, cho nên, sau khi nhìn thấy biển số xe Cayenne kia, cô lập tức cuống quít xuống xe.
Cô đi nhanh về phía chiếc xe, nhìn vào bên trong liền thấy Lâm Trình đang nằm gục lên tay lái.
Có lẽ anh uống rượu, còn say rất lợi hại, vì đến gần xe anh cô ngửi thấy mùi cồn nồng nặc.
Không biết như thế nào, nhìn thấy anh say thế này, cô vô cùng đau lòng.
Cô tìm người đưa Lâm Trình đã say đến mức không còn biết trời trăng gì chuyển sang ghế phụ, rồi sau đó cô không chút do dự ngồi vào ghế chính, tự lái xe đưa anh về nhà của cô.
Anh say như chết, cô khó khăn lắm mới đưa được anh vào nhà, nhưng vừa vào đến cửa, anh lập tức không nhịn được mà nôn tháo ra.
Đợi anh nôn xong, cô dìu anh đến ghế sô pha ngồi xuống, lúc này anh bỗng nhiên ôm lấy gối ôm mà khóc.
Nhậm Mạn Mạn vĩnh viễn không quên được khoảng thời gian đó, lần duy nhất cô bắt gặp Lâm Trình khóc.
Đó là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay cô nhìn thấy một người đàn ông khóc, mà người đó lại là người đàn ông có thể hô mưa gọi gió ở thành phố S này.
“Mấy năm qua, mỗi lần nằm mơ, tôi đều mơ được nhìn thấy Ái Ái, nhưng cô ấy đều quay lưng bỏ đi. Cô ấy biến mất khỏi trước mặt tôi, điều này sao có thể được?” Ngày đó, sắc mặt anh tái nhợt, trắng bệch khiến cô nhìn cũng thấy không chịu được, giọng anh nghẹn ngào, thì thào tự nói tựa như một đứa trẻ: “Mỗi lần tỉnh mộng, tôi đều cảm thấy lòng mình đau đến tê dại. Là do tôi vô dụng, tôi chết tiệt đã đánh mất cô ấy!”
Người phụ nữ được một người đàn ông như anh bận tâm, quả thực hạnh phúc. Cô đột nhiên rất hâm mộ người phụ nữ tên Cố Ái này, cô ấy thực sự là người phụ nữ may mắn nhất thế gian. Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy mình rất may mắn, diện mạo của mình lại có thể mang vài phần giống với người phụ nữ kia, cho nên giờ này khắc này cô mới có cơ hội được chứng kiến một người đàn ông ngốc nghếch rơi lệ vì tình.
Buổi tối hôm đó, nhìn anh chìm trong đau khổ, lòng cô cũng không khá hơn là bao, sau một lúc lâu, cô đột nhiên nắm lấy tay anh, nhìn thật chăm chú. Bàn tay anh rất lớn, ngón tay thon dài mà sạch sẽ, móng tay cắt tỉa gọn gàng. Cô ngồi nhìn một hồi, rồi ngẩng đầu nhìn anh rất nghiêm túc: “Cô ấy vẫn còn ở đây.”
Cô còn nhớ, lúc cô vừa mới nói xong, hai mắt Lâm Trình lập tức sáng ngời.
Nhìn anh như vậy, lòng cô cũng thoải mái hơn nhiều, cô giữ lấy bàn tay của anh, sờ vào lòng bàn tay rồi giả vờ khoa tay múa chân: “Em đã xem qua tay của anh, ý nghĩa của những vân này, là anh và người phụ nữ anh yêu nhất định sẽ được bên nhau trọn đời.”
Ngồi thẳng lưng chăm chú nghe cô nói, Lâm Trình ngây ngốc như một đứa trẻ, kích động hỏi cô: “Thật như vậy sao?”
Cô gật đầu: “Đương nhiên là thật, trước kia khi còn đi học trong trường em từng rất nổi tiếng vì biết xem bói đấy.”
“Vậy là tốt rồi, Ái Ái vẫn còn đây là tốt rồi, cô ấy vẫn còn ở đây…” Nhìn anh từ buồn lập tức vui trở lại, cô đột nhiên cảm thấy được có đôi khi giả vờ đi nói dối ai đó cũng là một chuyện rất tuyệt.
Kỳ thật, một người đàn ông cho dù bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ đến thế nào, luôn có một mặt nào đó thật yếu ớt mà anh ta không muốn để người khác biết.
Đợi đến lúc bắt đầu tỉnh rượu Lâm Trình chỉ nói với cô một câu cảm ơn rồi lập tức rời đi.
Anh cũng chỉ nán lại ở nhà cô chưa tới hai mươi phút đồng hồ.
Sau đó, lại là một khoảng thời gian dài dẵng không được gặp lại anh.
Mãi cho tới một buổi tối ngày nào đó ba tháng trước, anh đột nhiên đến tìm cô.
Cô vẫn không quên ngày đó, cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, lúc vừa mở cửa ra lập tức nhìn thấy Lâm Trình đang vô cùng hưng phấn nhìn mình, là anh chủ động đến tìm cô, cô vừa kinh ngạc lại không khỏi mừng rỡ, vội mời anh vào nhà. Anh vừa ngồi xuống sô pha liền vội vàng nói với cô: “Ngày hôm qua tôi vừa nằm mơ, mơ thấy Ái Ái đang ở đây, cô ấy vẫn còn sống.” Anh nói xong lại chìa tay ra trước mặt cô: “Em giúp tôi xem xem, chừng nào thì tôi có thể gặp lại cô ấy?”
Thì ra, anh thực sự xem cô là thầy bói.
Hơn nữa, lần đầu tiên cô phát hiện, người đàn ông này kỳ thật cũng có một mặt ngây thơ đáng yêu vô cùng.
Cô cầm lấy tay anh, xem một chút, nghĩ ngợi rồi nói: “Trong vòng nửa năm nữa nhất định sẽ gặp lại.”
Duyên phận lại có thể kỳ diệu đến như vậy, thời gian sau đó cô và Lâm Trình thường xuyên gặp nhau, hai người trở nên rất quen thuộc, thỉnh thoảng đến giờ tan tầm, Lâm Trình sẽ ghé qua nhà của cô, hai người cùng ngồi xuống sô pha, tán gẫu với nhau vài câu. Có điều, nội dung câu chuyện đa phần đều là anh kể về người phụ nữ tên Cố Ái kia ngốc nghếch thế nào, thường trêu đùa anh thế nào. Mỗi lần nhắc đến tên Cố Ái, trên gương mặt anh đều tản ra nét ấm áp, sủng nịch khó tả.
Hơn nữa, anh mỗi lần đến đều đưa tay cho cô xem, hỏi cô có thể khiến Cố Ái nhanh nhanh trở lại bên người anh hay không? =.=
Anh ở nhà cô lâu nhất cũng chỉ hai mươi phút, giữa hai người không hề có chút ái muội nào, một chút cũng không.
Lúc này, nhìn Lâm Trình ôm Cố Ái đi khỏi đây, Nhậm Mạn Mạn mỉm cười: Cô quả nhiên là thầy bói cao tay, phán lại có thể chuẩn như vậy.
Nhớ tới mấy ngày trước Lâm Trình từ Paris trở về liền đến tìm cô, chỉ nói với cô rằng Cố Ái đã trở lại, anh sẽ không tới gặp cô thêm lần nào nữa, có lẽ là vì không muốn để Cố Ái hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ. Bọn họ vốn dĩ không có quan hệ gì, nếu anh đã sợ như vậy, vậy thì cô sẽ không để bất cứ rắc rối gì xảy ra cho anh. Nghĩ vậy, Nhậm Mạn Mạn đột nhiên đi tới bên người Hạ Điền.
Hạ điền có thể nói là một anh cả trong giới giải trí này, thế nhưng thời bây giờ người sau tiếp nối người trước, địa vị anh cả của anh ta đã bắt đầu lung lay. Hạ Điền từng không dưới một lần đến tìm cô, hy vọng hai người có thể đóng giả một cặp tình nhân mặn nồng, thỉnh thoảng lên báo nói tốt cho nhau vài câu. Trước kia cô luôn cự tuyệt, nhưng bây giờ có lẽ đã khác.
Đi đến bên cạnh Hạ Điền, Nhậm Mạn Mạn nhìn anh ta cười: “Có còn ý định cùng tôi đặt quan hệ để giúp nhau lên báo không?”
Hạ Điền cười: “Cầu còn không được.” Suy tư một lát, Hạ Điền đột nhiên hỏi: “Em buông tha cho anh ta sao?”
“Chỉ là có thể nhìn mà không thể đến gần, có gì mà buông hay không buông được?”
Anh với cô, cũng chỉ là như hoa trong gương, trăng đáy nước… Điều mà cô có thể làm lúc này, là chúc phúc cho anh.
Ngày mai, tin tức nằm đầu mặt báo giải trí có lẽ là chuyện tình của cô và Hạ Điền đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.