Hôn Nhân Gượng Ép: Xin Hãy Buông Tha Cho Em
Chương 32: Anh bị điên à?
lacyy
17/10/2023
Dương Tuyết Hoa cũng cảm thấy Hoắc Đông Quân quá ác độc, cô còn tưởng rằng
chí ít với học lực của mình thì cô cũng phải được bảy điểm, nhưng giờ
thì hay rồi, cô chỉ vừa đủ điểm để qua môn này. Vậy mà hắn bảo chỉ cần
cô lấy lòng hắn thì hắn sẽ nhân nhượng chuyện điểm số cho cô, nếu nhân
nhượng mà là năm điểm vậy thì không nhân nhượng chắc điểm của cô còn
thấp hơn cả Mạnh Hùng…
Dương Tuyết Hoa không thèm nhìn Hoắc Đông Quân trong suốt buổi học, cô ngồi được thêm mười phút nữa liền đứng dậy rời đi cùng Tố Lam và Hàn Viên, bây giờ bọn họ chỉ còn cách làm bài thi cuối kỳ thật tốt mà thôi…
Hoắc Đông Quân nhìn thấy Dương Tuyết Hoa đang rời đi trong khi hắn vẫn chưa dặn dò xong, có vẻ cô cảm thấy bất mãn với số điểm mà cô đạt được nên cô mới dùng hành động phản kháng nhỏ nhoi này để dằn mặt hắn. Mặc dù Hoắc Đông Quân ghét cái cách Dương Tuyết Hoa phản đốu hắn nhưng hành động này cũng có chút đáng yêu nên hắn không nỡ trách móc cô…
Khoảng nửa tiếng sau Hoắc Đông Quân kết thúc lớp học, hắn còn tưởng Dương Tuyết Hoa đi đâu mất, ai ngờ cô đang ngồi cùng Mạnh Hùng ở ghế đá trên sân trường, thậm chí cô còn cho cậu ta tựa đầu lên vai mình…
Hoắc Đông Quân ngay lập tức trở nên điên tiết, hắn còn chưa bao giờ được Dương Tuyết Hoa chủ động âu yếm như vậy, ấy thế mà tên nhóc con kia dám cướp đi vị trí vốn thuộc về hắn!
Hoắc Đông Quân cố tình nhờ một bạn sinh viên khác đi tìm Dương Tuyết Hoa với lý do hắn có một số vấn đề cần trao đổi riêng với cô. Đây là cách duy nhất mà hắn có thể làm để tách cô và tên nhóc con kia ra…
Dương Tuyết Hoa còn đang an ủi bạn mình vì chuyện rớt môn thì đột nhiên có một bạn sinh viên nữ tiến đến phía cô…
“Cậu là Dương Tuyết Hoa đúng không? Giáo sư nói có việc cần tìm cậu đấy…”
Dương Tuyết Hoa cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, dù sao học kỳ cũng kết thúc rồi, Hoắc Đông Quân tìm cô chắc chắn là để gây chuyện chứ chẳng phải chuyện tốt lành gì. Đáng ra cô phải rời khỏi trường càng sớm càng tốt để tránh khỏi tầm mắt của hắn mới đúng…
Dương Tuyết Hoa vừa mở cửa bước vào văn phòng của Hoắc Đông Quân đã bị hắn lao đến mà hôn lên môi cô, thậm chí hắn còn luồn tay ra sau để giữ chặt gáy cô, hoàn toàn không cho cô có cơ hội từ chối.
Hoắc Đông Quân dùng chân đạp cửa lại, hắn bế Dương Tuyết Hoa lên nhưng môi vẫn giữ chặt lấy môi cô, sau một lúc thì hắn mới chịu thả ra…
“Anh bị điên hả?”
Dương Tuyết Hoa thở không ra hơi, hành động vừa nãy mà có người nhìn thấy thì không phải cả hai sẽ gặp chuyện lớn sao? Vậy mà biểu cảm của Hoắc Đông Quân lại có thể bình tĩnh đến như vậy.
Hoắc Đông Quân bế Dương Tuyết Hoa đặt trên ghế sofa, hắn còn đang định tiếp tục chuyện khi nãy thì đột nhiên có người gõ cửa…
“Tên nào vậy?”
Hoắc Đông Quân thầm chửi rủa một tiếng liền ra hiệu cho Dương Tuyết Hoa đến phòng nghỉ bên trong của hắn, sau đó hắn mới ra ngoài mở cửa để xem thử tên nào dám phá vỡ chuyện tốt của hắn…
“Em chào thầy…”
Mạnh Hùng nhìn vào bên trong nhưng không thấy Dương Tuyết Hoa đâu, rõ ràng khi nãy cậu nghe thấy Hoắc Đông Quân gọi cô đến văn phòng có chuyện gấp cơ mà?
Hoắc Đông Quân khó chịu nhìn về phía Mạnh Hùng, hắn càng dám chắc tên nhóc này đến đây là để tìm Dương Tuyết Hoa…
“Cậu đến đây có việc gì?”
Mạnh Hùng nghĩ học kỳ kết thúc rồi nên không cần thiết phải nhịn Hoắc Đông Quân nữa, ngay khi cậu bước vào văn phòng, cậu liền nói hết những gì đã bất mãn với hắn…
“Em nói thật là em chưa từng gặp một giáo sư nào làm khó sinh viên như thầy, em cảm thấy từ đầu năm đến tận bây giờ thầy luôn tìm cách làm khó sinh viên ở tất cả phương diện, về chuyện điểm số mỗi người có một cách chấm khác nhau, nhưng em không nghĩ em lại làm bài tệ rớt môn. Khi nãy em đã mang bài kiểm tra của mình đến cho một giáo sư khác thuộc bộ môn xây dựng chấm điểm, thầy ấy bảo đáng lẽ ra bài đó em phải được bảy điểm chứ không phải bốn điểm như cách thầy chấm. Còn rất nhiều chuyện vô lý khác, em nghĩ em không cần phải nói ra, tự bản thân thầy hiểu…!”
Hoắc Đông Quân nhìn về phía Mạnh Hùng, hắn cứ tưởng cậu ta đến đây để đòi người, ai ngờ là đến thắc mắc về chuyện điểm số…
“Tôi đã hỏi khi nãy có sinh viên nào thắc mắc về chuyện điểm số hay không thì em không đến gặp tôi, bây giờ em mới thắc mắc thì tôi không giải quyết. Còn chuyện tôi có làm khó sinh viên hay không thì bản thân mỗi người tự biết, những sinh viên có năng lực không phản ánh, vậy tại sao em lại phản ánh?”
Dương Tuyết Hoa không thèm nhìn Hoắc Đông Quân trong suốt buổi học, cô ngồi được thêm mười phút nữa liền đứng dậy rời đi cùng Tố Lam và Hàn Viên, bây giờ bọn họ chỉ còn cách làm bài thi cuối kỳ thật tốt mà thôi…
Hoắc Đông Quân nhìn thấy Dương Tuyết Hoa đang rời đi trong khi hắn vẫn chưa dặn dò xong, có vẻ cô cảm thấy bất mãn với số điểm mà cô đạt được nên cô mới dùng hành động phản kháng nhỏ nhoi này để dằn mặt hắn. Mặc dù Hoắc Đông Quân ghét cái cách Dương Tuyết Hoa phản đốu hắn nhưng hành động này cũng có chút đáng yêu nên hắn không nỡ trách móc cô…
Khoảng nửa tiếng sau Hoắc Đông Quân kết thúc lớp học, hắn còn tưởng Dương Tuyết Hoa đi đâu mất, ai ngờ cô đang ngồi cùng Mạnh Hùng ở ghế đá trên sân trường, thậm chí cô còn cho cậu ta tựa đầu lên vai mình…
Hoắc Đông Quân ngay lập tức trở nên điên tiết, hắn còn chưa bao giờ được Dương Tuyết Hoa chủ động âu yếm như vậy, ấy thế mà tên nhóc con kia dám cướp đi vị trí vốn thuộc về hắn!
Hoắc Đông Quân cố tình nhờ một bạn sinh viên khác đi tìm Dương Tuyết Hoa với lý do hắn có một số vấn đề cần trao đổi riêng với cô. Đây là cách duy nhất mà hắn có thể làm để tách cô và tên nhóc con kia ra…
Dương Tuyết Hoa còn đang an ủi bạn mình vì chuyện rớt môn thì đột nhiên có một bạn sinh viên nữ tiến đến phía cô…
“Cậu là Dương Tuyết Hoa đúng không? Giáo sư nói có việc cần tìm cậu đấy…”
Dương Tuyết Hoa cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, dù sao học kỳ cũng kết thúc rồi, Hoắc Đông Quân tìm cô chắc chắn là để gây chuyện chứ chẳng phải chuyện tốt lành gì. Đáng ra cô phải rời khỏi trường càng sớm càng tốt để tránh khỏi tầm mắt của hắn mới đúng…
Dương Tuyết Hoa vừa mở cửa bước vào văn phòng của Hoắc Đông Quân đã bị hắn lao đến mà hôn lên môi cô, thậm chí hắn còn luồn tay ra sau để giữ chặt gáy cô, hoàn toàn không cho cô có cơ hội từ chối.
Hoắc Đông Quân dùng chân đạp cửa lại, hắn bế Dương Tuyết Hoa lên nhưng môi vẫn giữ chặt lấy môi cô, sau một lúc thì hắn mới chịu thả ra…
“Anh bị điên hả?”
Dương Tuyết Hoa thở không ra hơi, hành động vừa nãy mà có người nhìn thấy thì không phải cả hai sẽ gặp chuyện lớn sao? Vậy mà biểu cảm của Hoắc Đông Quân lại có thể bình tĩnh đến như vậy.
Hoắc Đông Quân bế Dương Tuyết Hoa đặt trên ghế sofa, hắn còn đang định tiếp tục chuyện khi nãy thì đột nhiên có người gõ cửa…
“Tên nào vậy?”
Hoắc Đông Quân thầm chửi rủa một tiếng liền ra hiệu cho Dương Tuyết Hoa đến phòng nghỉ bên trong của hắn, sau đó hắn mới ra ngoài mở cửa để xem thử tên nào dám phá vỡ chuyện tốt của hắn…
“Em chào thầy…”
Mạnh Hùng nhìn vào bên trong nhưng không thấy Dương Tuyết Hoa đâu, rõ ràng khi nãy cậu nghe thấy Hoắc Đông Quân gọi cô đến văn phòng có chuyện gấp cơ mà?
Hoắc Đông Quân khó chịu nhìn về phía Mạnh Hùng, hắn càng dám chắc tên nhóc này đến đây là để tìm Dương Tuyết Hoa…
“Cậu đến đây có việc gì?”
Mạnh Hùng nghĩ học kỳ kết thúc rồi nên không cần thiết phải nhịn Hoắc Đông Quân nữa, ngay khi cậu bước vào văn phòng, cậu liền nói hết những gì đã bất mãn với hắn…
“Em nói thật là em chưa từng gặp một giáo sư nào làm khó sinh viên như thầy, em cảm thấy từ đầu năm đến tận bây giờ thầy luôn tìm cách làm khó sinh viên ở tất cả phương diện, về chuyện điểm số mỗi người có một cách chấm khác nhau, nhưng em không nghĩ em lại làm bài tệ rớt môn. Khi nãy em đã mang bài kiểm tra của mình đến cho một giáo sư khác thuộc bộ môn xây dựng chấm điểm, thầy ấy bảo đáng lẽ ra bài đó em phải được bảy điểm chứ không phải bốn điểm như cách thầy chấm. Còn rất nhiều chuyện vô lý khác, em nghĩ em không cần phải nói ra, tự bản thân thầy hiểu…!”
Hoắc Đông Quân nhìn về phía Mạnh Hùng, hắn cứ tưởng cậu ta đến đây để đòi người, ai ngờ là đến thắc mắc về chuyện điểm số…
“Tôi đã hỏi khi nãy có sinh viên nào thắc mắc về chuyện điểm số hay không thì em không đến gặp tôi, bây giờ em mới thắc mắc thì tôi không giải quyết. Còn chuyện tôi có làm khó sinh viên hay không thì bản thân mỗi người tự biết, những sinh viên có năng lực không phản ánh, vậy tại sao em lại phản ánh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.