Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng
Chương 138
Hạ Tường Lam
20/06/2023
Kiều Tâm Vũ kéo tay Tịch Kỳ Phong đi ra một góc rồi nói “Thật ra em hiểu cảm giác của cô ấy lúc này, tâm lý cô ấy đang rất bất ổn định sau khi trãi qua những chuyện kia, cô ấy không thể nào đi cùng một người khác giới được đâu, em từng trãi qua cảm giác đó nên em hiểu rõ mà.”
Tịch Kỳ Phong đột nhiên kéo tay của Kiều Tâm Vũ một cái cô chới với ngã vào lồng ngực của anh, giọng anh ôn nhu vang lên “Xin lỗi.”
“Hả? Đột nhiên lại xin lỗi?”
Tịch Kỳ Phong không đáp chỉ nhìn Kiều Tâm Vũ bằng ánh mắt ôn nhu dịu dàng “Xin lỗi lúc đó đã không thể ở bên cạnh an ủi em được.”
Kiều Tâm Vũ khẽ cười “Cũng phải lỗi tại anh, hơn nữa lúc đó anh và em chưa hề quen biết nhau mà sao có thể trách anh được, thôi để em đưa Hàn Tô Tô về trước rồi sẽ trở về nhà sau anh đừng có lo nha.”
Tịch Kỳ Phong không cản Kiều Tâm Vũ nữa, anh để cô lái xe đưa Hàn Tô Tô trở về, còn mình cùng Bạch Long thì hộ tống phía sau nhưng anh rất tâm lý giữ một khoảng cách nhất định không để Kiều Tâm Vũ có cảm giác là anh đang giám sát cô.
Kiều Tâm Vũ lái xe chở Hàn Tô Tô trở về nội thành, Hàn Tô Tô ngồi im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Cô yên tâm đi chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không nói với ai hết, xem như chưa từng nhìn thấy gì cả.”
Hàn Tô Tô lên tiếng đáp “Tôi tin tưởng là cô sẽ không lấy chuyện này ra để uy hiếp tôi hay cười nhạo tôi đâu.”
“Vì sao lại tin tưởng tôi như thế chứ?”.
Hàn Tô Tô xúc động lên tiếng đáp “Vừa nãy hành động đốt cuộn phim đó của cô đã nói lên nhân cách của cô rồi, tối hôm nay thật sự rất cảm ơn cô Kiều Tâm Vũ nếu như cô không đến kịp lúc thì sự trong sạch của tôi đã bị bọn khốn đó xâm phạm mất rồi.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm “Vậy thì tốt quá rồi, nếu như trễ một chút nữa thôi tôi thật sự không dám nghĩ đến hậu quả, lúc nãy khi nghe tên khốn đó nói đã xâm phạm cô mà tim tôi như treo ngược cành cây vậy.”
Hàn Tô Tô thở dài “Cũng may là cô đến kịp lúc đó chỉ cần mấy giây nữa thôi thì tôi thà chết chứ không còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống được nữa, Kiều Tâm Vũ tôi có thể hỏi cô một câu được không?”
Kiều Tâm Vũ gật đầu “Ừm cô hỏi đi.”
“Nếu ngay từ đầu cô biết người bị bọn chúng xâm hại là tôi chứ không phải Tiểu Lê thì cô có tận tâm mà cứu giúp như thế hay không?”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy liền khẽ cười đáp “Tôi hiểu ý của cô rồi nhưng tôi nói thật nhé dù ngay từ đầu tôi biết đó là cô thì vẫn sẽ ra tay tẩn bọn khốn đó một trận. Tất cả phụ nữ sinh ra trên đời này đều đáng được sống vui vẻ, hạnh phúc và tận hưởng những niềm vui chứ không phải để bọn đàn ông khốn nạn kia chà đạp. Nhìn thấy bất cứ cô gái nào rơi vào hoàn cảnh đó tôi đều không kìm lòng được, cũng may là tôi đến kịp lúc cô vẫn chưa xảy ra chuyện gì nếu không bắt tôi chứng kiến bi kịch xảy ra với cô chắc là tôi không chịu nổi đâu.”
Hàn Tô Tô lúc này trong lòng không còn cam ghét Kiều Tâm Vũ nữa mà chỉ một lòng biết ơn và ngưỡng mộ mà thôi, đúng là đừng nhìn mặt mà bắt hình vong.
Ban đầu Hàn Tô Tô nghe lời của Kiều Nguyệt Dung cứ nghĩ Kiều Tâm Vũ là người xấu cướp mất vai diễn của mình nên một lòng cam tức kiếm chuyện với cô rất nhiều nhưng mà sau sự việc này cô mới thấy rõ bản chất đáng sợ của Kiều Nguyệt Dung và sự lương thiện cao quý của Kiều Tâm Vũ.
“Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về nha.”
Hàn Tô Tô liền xua tay lắc đầu “Đừng mà, tôi dù sao cũng có chút tiếng tăm, khu chung cư cao cấp tôi đang sống là do công ty chủ quản cấp ở đó có rất nhiều người quen nếu như để họ nhìn thấy tôi trong bộ dạng này nhất định sẽ nghi ngờ chuyện xảy ra đằng sau.”
“Vậy tôi đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẳn trở về.”
Hàn Tô Tô lại trầm ngâm “Đến khách sạn thì tôi sợ thông tin không được bảo mật, bọn phóng viên mà thấy tôi trong bộ dạng này thì thế nào ngày mai tôi cũng lên trang nhất các tờ báo ở Nam Giang.”
Là người của giới giải trí nên Kiều Tâm Vũ cũng biết những lo xa của Hàn Tô Tô hoàn toàn có căn cứ chứ không phải là đang nói suông.
Kiều Tâm Vũ lại nhíu mày lên tiếng hỏi “Vậy về nhà ba mẹ cô thì sao?”
Khóe mắt của Hàn Tô Tô đỏ hoe lên “Càng không được, tôi không muốn ba mẹ tôi thấy tôi trong bộ dạng này rồi lo lắng đau lòng vì tôi đâu.”
Kiều Tâm Vũ suy nghĩ rồi lên tiếng “Trước đây tôi có thuê một căn hộ chung cư trong khu bình dân hiện tại vẫn còn có thể ở được nếu cô không chê có thể đến đó nghỉ tạm một đêm.”
Hàn Tô Tô nghe vậy thì vô cùng vui mừng đáp “Vậy thì tốt quá rồi nhưng mà có phiền cô không?”
Kiều Tâm Vũ thật tâm đáp “Không sao đâu mà lo, cô ổn định tâm lý lại trước mới là quan trọng nhất trong lúc này.”
Vậy là Kiều Tâm Vũ đưa Hàn Tô Tô đến căn chung cư mình thuê lúc trước, giờ này đã hơn nửa đêm khu này lại toàn người lao động nên các nhà đã tranh thủ đóng cửa đi ngủ dưỡng sức để ngày mai còn đi làm vì vậy lúc Kiều Tâm Vũ và Hàn Tô Tô đi bộ lên tầng ba thì chẳng đụng mặt ai cả.
Kiều Tâm Vũ lấy một cái chìa khóa mở cửa căn hộ cũ rồi đẩy cửa đi vào, cô bật đèn lên không gian bên trong cũng không tồi, có một gian phòng khách nhỏ, một gian bếp và một phòng ngủ.
“Tuy là tôi dọn đi cũng một thời gian rồi nhưng mà nhà vẫn còn sạch lắm vẫn có thể ở tạm qua một đêm.”
Hàn Tô Tô lúc này cũng chẳng còn chảnh chẹ đòi hỏi yêu cầu cao mà cảm thấy vừa ý đáp “Có chỗ ngủ lại là tốt rồi.”
Kiều Tâm Vũ nhìn Hàn Tô Tô rồi dùng ánh mắt chân thành lên tiếng động viên cô “Tôi biết những chuyện mà tên khốn kia làm với cô ít nhiều sẽ khiến cô suy nghĩ nhưng mà cái gì qua thì hãy để cho nó qua đi đừng nghĩ đến nữa, sống là phải hướng đến ngày mai tươi sáng đừng vì chút trắc trở trên đường đời mà buông xuôi nghĩ quẩn.”
Hàn Tô Tô hiểu ý của Kiều Tâm Vũ liền khẽ cười lên tiếng đáp “Cô sợ tôi sẽ vì chuyện đó mà nghĩ quẩn sao? Cô nghĩ tôi là ai chứ? Tôi ăn miếng thì phải trả miếng, dù Kiều Nguyệt Dung ban đầu không có nhắm vào tôi nhưng nếu không có cô ta thì tôi cũng chẳng ra nông nỗi này, cái “ơn” ngày hôm nay cô ta ban cho tôi nhất định phải đòi lại cho bằng được. Trước khi mối thù trong lòng tôi được gỡ bỏ xuống thì tôi sẽ không nghĩ quẩn đâu mà cô lo, hơn nữa thật sự là cô đến đúng lúc hắn vẫn chưa xâm hại vào cơ thể tôi cho nên tôi sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tự kết liễu cuộc đời mình đâu.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy cũng yên tâm hơn cô đặt tay lên vai của Hàn Tô Tô rồi lên tiếng “Tôi thật không ngờ cô lại là người mạnh mẽ như thế đó, cố lên, bây giờ tôi phải đi rồi nếu cô có cần gì thì gọi tôi nhé.”
Kiều Tâm Vũ lấy chìa khóa nhà ra đưa cho Hàn Tô Tô, cô như nhớ ra chuyện gì đó liền thò tay vào túi quần lấy cái UBS mà Lãnh Trí đưa lúc nãy ra đặt nó vào lòng bàn tay của Hàn Tô Tô.
“Cái này sử dụng như thế nào thì tùy cô quyết định đi.”
Kiều Tâm Vũ quay người rời đi, lúc đến cửa cô quay người lại nói thêm một chuyện “À trong tủ có vài bộ quần áo sạch cô không chê thì có thể mặc tạm hoặc là gọi người đưa quần áo đến cho cô thì tùy.”
Hàn Tô Tô gật đầu “Tôi biết rồi, cảm ơn nha Tâm Vũ.”
Đây là lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng của Hàn Tô Tô bên cạnh đó cô cũng rất ăn năn hối hận về những chuyện mà mình gây khó dễ cho Kiều Tâm Vũ trong thời gian qua, chờ sau khi ổn định lại cô nhất định sẽ xin lỗi Kiều Tâm Vũ một cách đàng hoàng nhất có thể.
Sau khi Kiều Tâm Vũ rời đi thì Hàn Tô Tô đi đến cái tủ trong phòng ngủ mở ra xem bên trong quả thật có vài bộ quần áo sạch còn thơm mùi nước xả vải vô cùng dễ chịu, cô tùy tiện lấy một bộ đi vào phòng tắm.
Phòng tắm cũng vô cùng sạch sẽ, cô đúng dưới vời sen để cho nước chảy từ trên đầu mình xuống, dù miệng nói không để ý nhưng những đụng chạm của Lãnh Trí trên cơ thể của Hàn Tô Tô vẫn làm cô lưu tâm, những chỗ hắn chạm qua cô đều dùng xà phòng cọ rửa như muốn rửa đi hết sự nhơ nhuốc mà hắn mang đến.
Càng nghĩ đến cảm giác uất ức khi bị tên khốn kia chạm tay vào người Hàn Tô Tô càng cảm thấy căm phẫn Kiều Nguyệt Dung, một giọt nước mắt rơi xuống trên má của cô, cô nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm “Kiều Nguyệt Dung tao nhất định sẽ bắt mày trả giá vụ này thật đắc, mày cứ chờ mà xem.”
Kiều Tâm Vũ vừa đi xuống lầu của khu chung cư thì đã thấy Tịch Kỳ Phong và đám người của anh vẫn còn chờ mình ở đằng xa nên nhanh chóng lên xe chạy về phía họ rồi cùng trở về Tịch gia.
Lúc đứng trong sân của biệt thư Tịch gia thì Kiều Tâm Vũ đột nhiên quay sang nhìn Tịch Kỳ Phong rồi lên tiếng “Cho em mượn áo khoác được không hả?”
“Tại sao vậy?” Tịch Kỳ Phong tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
Kiều Tâm Vũ liền đáp “Sợ bà nội nhìn thấy lằng đỏ trên tay nè, áo của em đã cho Hàn Tô Tô mượn rồi a.”
“Hóa ra là em cũng biết sợ nhưng giờ này bà nội ngủ rồi chúng ta đi thang máy lên trực tiếp phòng ngủ của mình luôn đi bà không biết đâu.”
Kiều Tâm Vũ gật đầu “Uhm vậy nghe anh đi.”
Ảnh Long đưa Tiểu Lê trở về cửa hàng thời trang của cô, cô thấy cái túi giấy đụng bộ váy mà cô thiết kế cho Kiều Tâm Vũ vẫn còn ở đó thì vui mừng vô cùng.
Tiểu Lê reo lên “May quá nó vẫn còn ở đây, công sức em làm một tháng trời mới xong nếu như Tâm Vũ không thể mặc thì tiếc lắm.”
Ảnh Long gật đầu “Đồ còn là tốt rồi, thôi anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nha cũng trễ lắm rồi đó.”
Tiểu Lê gật đầu “Dạ được ạ.”
Tịch Kỳ Phong đột nhiên kéo tay của Kiều Tâm Vũ một cái cô chới với ngã vào lồng ngực của anh, giọng anh ôn nhu vang lên “Xin lỗi.”
“Hả? Đột nhiên lại xin lỗi?”
Tịch Kỳ Phong không đáp chỉ nhìn Kiều Tâm Vũ bằng ánh mắt ôn nhu dịu dàng “Xin lỗi lúc đó đã không thể ở bên cạnh an ủi em được.”
Kiều Tâm Vũ khẽ cười “Cũng phải lỗi tại anh, hơn nữa lúc đó anh và em chưa hề quen biết nhau mà sao có thể trách anh được, thôi để em đưa Hàn Tô Tô về trước rồi sẽ trở về nhà sau anh đừng có lo nha.”
Tịch Kỳ Phong không cản Kiều Tâm Vũ nữa, anh để cô lái xe đưa Hàn Tô Tô trở về, còn mình cùng Bạch Long thì hộ tống phía sau nhưng anh rất tâm lý giữ một khoảng cách nhất định không để Kiều Tâm Vũ có cảm giác là anh đang giám sát cô.
Kiều Tâm Vũ lái xe chở Hàn Tô Tô trở về nội thành, Hàn Tô Tô ngồi im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Cô yên tâm đi chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không nói với ai hết, xem như chưa từng nhìn thấy gì cả.”
Hàn Tô Tô lên tiếng đáp “Tôi tin tưởng là cô sẽ không lấy chuyện này ra để uy hiếp tôi hay cười nhạo tôi đâu.”
“Vì sao lại tin tưởng tôi như thế chứ?”.
Hàn Tô Tô xúc động lên tiếng đáp “Vừa nãy hành động đốt cuộn phim đó của cô đã nói lên nhân cách của cô rồi, tối hôm nay thật sự rất cảm ơn cô Kiều Tâm Vũ nếu như cô không đến kịp lúc thì sự trong sạch của tôi đã bị bọn khốn đó xâm phạm mất rồi.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm “Vậy thì tốt quá rồi, nếu như trễ một chút nữa thôi tôi thật sự không dám nghĩ đến hậu quả, lúc nãy khi nghe tên khốn đó nói đã xâm phạm cô mà tim tôi như treo ngược cành cây vậy.”
Hàn Tô Tô thở dài “Cũng may là cô đến kịp lúc đó chỉ cần mấy giây nữa thôi thì tôi thà chết chứ không còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống được nữa, Kiều Tâm Vũ tôi có thể hỏi cô một câu được không?”
Kiều Tâm Vũ gật đầu “Ừm cô hỏi đi.”
“Nếu ngay từ đầu cô biết người bị bọn chúng xâm hại là tôi chứ không phải Tiểu Lê thì cô có tận tâm mà cứu giúp như thế hay không?”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy liền khẽ cười đáp “Tôi hiểu ý của cô rồi nhưng tôi nói thật nhé dù ngay từ đầu tôi biết đó là cô thì vẫn sẽ ra tay tẩn bọn khốn đó một trận. Tất cả phụ nữ sinh ra trên đời này đều đáng được sống vui vẻ, hạnh phúc và tận hưởng những niềm vui chứ không phải để bọn đàn ông khốn nạn kia chà đạp. Nhìn thấy bất cứ cô gái nào rơi vào hoàn cảnh đó tôi đều không kìm lòng được, cũng may là tôi đến kịp lúc cô vẫn chưa xảy ra chuyện gì nếu không bắt tôi chứng kiến bi kịch xảy ra với cô chắc là tôi không chịu nổi đâu.”
Hàn Tô Tô lúc này trong lòng không còn cam ghét Kiều Tâm Vũ nữa mà chỉ một lòng biết ơn và ngưỡng mộ mà thôi, đúng là đừng nhìn mặt mà bắt hình vong.
Ban đầu Hàn Tô Tô nghe lời của Kiều Nguyệt Dung cứ nghĩ Kiều Tâm Vũ là người xấu cướp mất vai diễn của mình nên một lòng cam tức kiếm chuyện với cô rất nhiều nhưng mà sau sự việc này cô mới thấy rõ bản chất đáng sợ của Kiều Nguyệt Dung và sự lương thiện cao quý của Kiều Tâm Vũ.
“Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về nha.”
Hàn Tô Tô liền xua tay lắc đầu “Đừng mà, tôi dù sao cũng có chút tiếng tăm, khu chung cư cao cấp tôi đang sống là do công ty chủ quản cấp ở đó có rất nhiều người quen nếu như để họ nhìn thấy tôi trong bộ dạng này nhất định sẽ nghi ngờ chuyện xảy ra đằng sau.”
“Vậy tôi đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẳn trở về.”
Hàn Tô Tô lại trầm ngâm “Đến khách sạn thì tôi sợ thông tin không được bảo mật, bọn phóng viên mà thấy tôi trong bộ dạng này thì thế nào ngày mai tôi cũng lên trang nhất các tờ báo ở Nam Giang.”
Là người của giới giải trí nên Kiều Tâm Vũ cũng biết những lo xa của Hàn Tô Tô hoàn toàn có căn cứ chứ không phải là đang nói suông.
Kiều Tâm Vũ lại nhíu mày lên tiếng hỏi “Vậy về nhà ba mẹ cô thì sao?”
Khóe mắt của Hàn Tô Tô đỏ hoe lên “Càng không được, tôi không muốn ba mẹ tôi thấy tôi trong bộ dạng này rồi lo lắng đau lòng vì tôi đâu.”
Kiều Tâm Vũ suy nghĩ rồi lên tiếng “Trước đây tôi có thuê một căn hộ chung cư trong khu bình dân hiện tại vẫn còn có thể ở được nếu cô không chê có thể đến đó nghỉ tạm một đêm.”
Hàn Tô Tô nghe vậy thì vô cùng vui mừng đáp “Vậy thì tốt quá rồi nhưng mà có phiền cô không?”
Kiều Tâm Vũ thật tâm đáp “Không sao đâu mà lo, cô ổn định tâm lý lại trước mới là quan trọng nhất trong lúc này.”
Vậy là Kiều Tâm Vũ đưa Hàn Tô Tô đến căn chung cư mình thuê lúc trước, giờ này đã hơn nửa đêm khu này lại toàn người lao động nên các nhà đã tranh thủ đóng cửa đi ngủ dưỡng sức để ngày mai còn đi làm vì vậy lúc Kiều Tâm Vũ và Hàn Tô Tô đi bộ lên tầng ba thì chẳng đụng mặt ai cả.
Kiều Tâm Vũ lấy một cái chìa khóa mở cửa căn hộ cũ rồi đẩy cửa đi vào, cô bật đèn lên không gian bên trong cũng không tồi, có một gian phòng khách nhỏ, một gian bếp và một phòng ngủ.
“Tuy là tôi dọn đi cũng một thời gian rồi nhưng mà nhà vẫn còn sạch lắm vẫn có thể ở tạm qua một đêm.”
Hàn Tô Tô lúc này cũng chẳng còn chảnh chẹ đòi hỏi yêu cầu cao mà cảm thấy vừa ý đáp “Có chỗ ngủ lại là tốt rồi.”
Kiều Tâm Vũ nhìn Hàn Tô Tô rồi dùng ánh mắt chân thành lên tiếng động viên cô “Tôi biết những chuyện mà tên khốn kia làm với cô ít nhiều sẽ khiến cô suy nghĩ nhưng mà cái gì qua thì hãy để cho nó qua đi đừng nghĩ đến nữa, sống là phải hướng đến ngày mai tươi sáng đừng vì chút trắc trở trên đường đời mà buông xuôi nghĩ quẩn.”
Hàn Tô Tô hiểu ý của Kiều Tâm Vũ liền khẽ cười lên tiếng đáp “Cô sợ tôi sẽ vì chuyện đó mà nghĩ quẩn sao? Cô nghĩ tôi là ai chứ? Tôi ăn miếng thì phải trả miếng, dù Kiều Nguyệt Dung ban đầu không có nhắm vào tôi nhưng nếu không có cô ta thì tôi cũng chẳng ra nông nỗi này, cái “ơn” ngày hôm nay cô ta ban cho tôi nhất định phải đòi lại cho bằng được. Trước khi mối thù trong lòng tôi được gỡ bỏ xuống thì tôi sẽ không nghĩ quẩn đâu mà cô lo, hơn nữa thật sự là cô đến đúng lúc hắn vẫn chưa xâm hại vào cơ thể tôi cho nên tôi sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tự kết liễu cuộc đời mình đâu.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy cũng yên tâm hơn cô đặt tay lên vai của Hàn Tô Tô rồi lên tiếng “Tôi thật không ngờ cô lại là người mạnh mẽ như thế đó, cố lên, bây giờ tôi phải đi rồi nếu cô có cần gì thì gọi tôi nhé.”
Kiều Tâm Vũ lấy chìa khóa nhà ra đưa cho Hàn Tô Tô, cô như nhớ ra chuyện gì đó liền thò tay vào túi quần lấy cái UBS mà Lãnh Trí đưa lúc nãy ra đặt nó vào lòng bàn tay của Hàn Tô Tô.
“Cái này sử dụng như thế nào thì tùy cô quyết định đi.”
Kiều Tâm Vũ quay người rời đi, lúc đến cửa cô quay người lại nói thêm một chuyện “À trong tủ có vài bộ quần áo sạch cô không chê thì có thể mặc tạm hoặc là gọi người đưa quần áo đến cho cô thì tùy.”
Hàn Tô Tô gật đầu “Tôi biết rồi, cảm ơn nha Tâm Vũ.”
Đây là lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng của Hàn Tô Tô bên cạnh đó cô cũng rất ăn năn hối hận về những chuyện mà mình gây khó dễ cho Kiều Tâm Vũ trong thời gian qua, chờ sau khi ổn định lại cô nhất định sẽ xin lỗi Kiều Tâm Vũ một cách đàng hoàng nhất có thể.
Sau khi Kiều Tâm Vũ rời đi thì Hàn Tô Tô đi đến cái tủ trong phòng ngủ mở ra xem bên trong quả thật có vài bộ quần áo sạch còn thơm mùi nước xả vải vô cùng dễ chịu, cô tùy tiện lấy một bộ đi vào phòng tắm.
Phòng tắm cũng vô cùng sạch sẽ, cô đúng dưới vời sen để cho nước chảy từ trên đầu mình xuống, dù miệng nói không để ý nhưng những đụng chạm của Lãnh Trí trên cơ thể của Hàn Tô Tô vẫn làm cô lưu tâm, những chỗ hắn chạm qua cô đều dùng xà phòng cọ rửa như muốn rửa đi hết sự nhơ nhuốc mà hắn mang đến.
Càng nghĩ đến cảm giác uất ức khi bị tên khốn kia chạm tay vào người Hàn Tô Tô càng cảm thấy căm phẫn Kiều Nguyệt Dung, một giọt nước mắt rơi xuống trên má của cô, cô nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm “Kiều Nguyệt Dung tao nhất định sẽ bắt mày trả giá vụ này thật đắc, mày cứ chờ mà xem.”
Kiều Tâm Vũ vừa đi xuống lầu của khu chung cư thì đã thấy Tịch Kỳ Phong và đám người của anh vẫn còn chờ mình ở đằng xa nên nhanh chóng lên xe chạy về phía họ rồi cùng trở về Tịch gia.
Lúc đứng trong sân của biệt thư Tịch gia thì Kiều Tâm Vũ đột nhiên quay sang nhìn Tịch Kỳ Phong rồi lên tiếng “Cho em mượn áo khoác được không hả?”
“Tại sao vậy?” Tịch Kỳ Phong tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
Kiều Tâm Vũ liền đáp “Sợ bà nội nhìn thấy lằng đỏ trên tay nè, áo của em đã cho Hàn Tô Tô mượn rồi a.”
“Hóa ra là em cũng biết sợ nhưng giờ này bà nội ngủ rồi chúng ta đi thang máy lên trực tiếp phòng ngủ của mình luôn đi bà không biết đâu.”
Kiều Tâm Vũ gật đầu “Uhm vậy nghe anh đi.”
Ảnh Long đưa Tiểu Lê trở về cửa hàng thời trang của cô, cô thấy cái túi giấy đụng bộ váy mà cô thiết kế cho Kiều Tâm Vũ vẫn còn ở đó thì vui mừng vô cùng.
Tiểu Lê reo lên “May quá nó vẫn còn ở đây, công sức em làm một tháng trời mới xong nếu như Tâm Vũ không thể mặc thì tiếc lắm.”
Ảnh Long gật đầu “Đồ còn là tốt rồi, thôi anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nha cũng trễ lắm rồi đó.”
Tiểu Lê gật đầu “Dạ được ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.