Hôn Nhân Hợp Đồng, Mình Yêu Nhau Nhé
Chương 43: Hiểu Lầm
Huỳnh Thiên Kỳ
27/08/2024
• Hai năm sau...
Mới ngày nào bị ép buộc kết hôn, bày ra bản hợp đồng hôn nhân rồi chia giường ngủ, nay đã trôi qua gần hai năm rưỡi, cả hai vô cùng hạnh phúc viên mãn.
Cuộc sống vợ chồng làm sao không tránh khỏi bất đồng, tranh luận, nhưng cả hai đều chọn cách ngồi xuống nói chuyện và giải quyết vấn đề.
Nhiều lúc bà Doãn bảo là, ' hai đứa nghiêm túc mẹ thấy lo quá'. Đúng thật, khi Doãn Đức Vịnh và Phương Triều Anh nghiêm túc, giọng điệu nhỏ nhẹ trầm ổn, là khi cả hai đang xảy ra chuyện.
Kết hôn cũng lâu nhưng cả hai vẫn chưa chịu sinh con, nên hai bên gia đình đều đã có nhắc nhở. Thế là ba tháng trước, cô và anh quyết định thả tự nhiên, cảm thấy thời gian này cũng thích hợp để đón thành viên mới.
Chẳng biết Doãn Đức Vịnh gặp vấn đề gì về sức khỏe, nhưng liên tục ba hôm nay cứ buồn nôn và mệt mỏi, không có chút sức lực để giải quyết công việc, làm cho bà Doãn lẫn Phương Triều Anh vô cùng lo lắng.
Thế nên, lúc này Doãn Đức Vịnh vào phòng pha chế pha một tách cafe uống cho tỉnh táo, để tập trung làm việc.
Bỗng dưng, Lục Chính nhìn thấy rồi lưỡng lự đi vào theo anh, lên tiếng:
" Sếp Doãn!"
" Hửm?"
"Mấy hôm nay cậu không khỏe sao?"
Doãn Đức Vịnh gật đầu, sau đó xoay đi pha cafe, trả lời:
" Ừ, bị đau dạ dày, ngày mai cuối tuần chắc phải đi kiểm tra."
Lục Chính im lặng lần nữa phân vân, cứ đắn đo sợ mình đoán sai.
Đang nói chuyện, nhưng không thấy phản hồi, nên Doãn Đức Vịnh xoay đầu nhìn lại Lục Chính, vốn dĩ hợp tác làm việc đã được một thời gian khá dài nên dễ dàng nhận ra.
"Anh sao vậy?"
"Tình trạng của cậu hiện tại, thấy giống với lần vợ tôi mang thai, là tôi cũng nghén thay cho cô ấy. Lúc đó, cứ ngửi mùi thịt cá là buồn nôn, thậm chí thèm đồ ăn vặt, với mệt mỏi trong người lắm. "
Hai mắt Doãn Đức Vịnh đột ngột căng tròn sửng sờ nhưng cũng có chút hoang mang, bởi đây là lần đầu anh nghe được có việc nghén thay vợ, hỏi lại:
" Cái gì? Mang thai ư?"
"Ừ, nhưng tôi chỉ phỏng đoán thôi, tốt nhất là cậu nên đi kiểm tra cho chắc chắn, có khi bị đau dạ dày thật. "
Doãn Đức Vịnh trở nên mông lung, vốn đang nhớ đến chu kỳ kinh nguyệt tháng này của Phương Triều Anh. Bỗng dưng, đôi mắt anh bừng sáng lấp lánh, tâm tình hỗn loạn vừa vui vừa hồi hộp, sau đó gấp gáp chạy đi bỏ luôn tách cafe đang pha.
Vừa tiến ra, trùng hợp nhìn thấy Triều Anh đang đứng nói chuyện với Thái Đình, sở dĩ cô đến đây là mang bữa trưa tới cho anh, bởi do lo lẳng tình hình sức khỏe.
Thế là, Doãn Đức Vịnh vội vàng chạy đến, vừa cẩn thận vừa gấp rút kéo Phương Triều Anh rời đi tiến tới chỗ vắng người, lí nhí lên tiếng:
"Tháng này của em tới chưa?"
" Chưa, anh sao vậy? Từ sáng đến giờ anh có buồn nôn nữa không?"
" Đi với anh."
Doãn Đức Vịnh tiếp tục kéo Phương Triều Anh bước đi, dù nôn nóng nhưng anh vẫn rất cần thận sợ cô té ngã, bởi phần trăm hiện tại cô đang mang thai rất cao.
Cách Văn phòng luật sư của Doãn Đức Vịnh có một khách sạn cao cấp, Triều Anh căn bản chẳng hiểu tại sao anh lại đưa mình tới đây, nên sắc mặt hiện tại trồng rất hoang mang, ngờ nguệch.
"Đức Vịnh, sao tự nhiên lại đến đây?"
Ba hôm nay Doãn Đức Vịnh không khỏẻ, xong công việc là lên giường nằm ngủ, nên cũng không đòi hỏi việc sinh hoạt vợ chồng, chẳng lẽ bây giờ anh muốn..?
"Anh nôn lắm rồi, xuống xe đi em..."
Khuôn miệng Phương Triều Anh chuyển động, chúm chím rồi bật cười tủm tỉm, nghe lời theo Doãn Đức Vịnh xuống xe.
Thế nhưng, cô lại tiếp tục thắc mắc, lên tiếng:
" Vừa nãy anh mua cái gì vậy?"
"Mau đi em, anh chịu hết nồi rồi!"
Nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của Doãn Đức Vịnh, Phương Triều Anh thấy xót vô cùng, vốn cũng chẳng có ý định sẽ từ chối nên phối hợp cùng anh bước vào khách sạn đặt phòng.
Ừ thì đổi địa điểm cũng tốt, có khi xúc cảm sẽ mãnh liệt hơn, như những lần cả hai đi du lịch...
Sau đó, cả hai lên phòng khách sạn. Vừa bước vào, Doãn Đức Vịnh đã vội vàng xoay người Phương Triều Anh trở lại. Thế là, cô cứ tưởng cả hai sẽ hôn nhau như những lần ân ái, nên nhắm mắt rồi chu môi, nào ngờ chờ đợi nhưng kết cục chẳng thấy gì cả.
"Em vào phòng tắm thử que liền đi, anh nôn quá rồi, sắp chịu hết nổi."
Hai mắt Triều Anh lập tức mở ra chớp chớp, đôi môi thu lại nhìn đối phương trân trân, hỏi:
"Ủa không phải anh muốn hả?"
Doãn Đức Vịnh nhíu mày rồi thành thật lắc đầu, trả lời:
"Anh nghi ngờ em đang mang thai, nên mua que cho em thử."
Nói xong, Doãn Đức Vịnh đưa một hộp que thử thai cho Triều Anh. Thế nhưng, cô không nhận lấy, lồng ngực chuyển động phập phồng, sắc mặt thay đổi tức giận trông thấy, cuối cùng gắt gỏng hét lên:
" Doãn Đức Vịnh, sao lúc đầu anh không bảo vậy đi, tự dưng vô khách sạn còn chẳng chịu rõ ràng khiến người ta hiều lầm. "
Doãn Đức Vịnh mím môi cười khẽ, hỏi lại:
"Em muốn hả?
Phương Triều Anh lườm nguýt chán ghét, sau đó nhìn qua hộp que thử thai, tiếp tục vùng vằng cáu gắt:
"Có triệu chứng gì đâu mà thử que, ví dụ như có thì Văn phòng luật sư không có nhà vệ sinh hả, đến đây làm chi cho tốn tiền vậy? "
" Nơi đó không có đủ sự riêng tư, phải ổn định mới công bố được chứ em."
Mới ngày nào bị ép buộc kết hôn, bày ra bản hợp đồng hôn nhân rồi chia giường ngủ, nay đã trôi qua gần hai năm rưỡi, cả hai vô cùng hạnh phúc viên mãn.
Cuộc sống vợ chồng làm sao không tránh khỏi bất đồng, tranh luận, nhưng cả hai đều chọn cách ngồi xuống nói chuyện và giải quyết vấn đề.
Nhiều lúc bà Doãn bảo là, ' hai đứa nghiêm túc mẹ thấy lo quá'. Đúng thật, khi Doãn Đức Vịnh và Phương Triều Anh nghiêm túc, giọng điệu nhỏ nhẹ trầm ổn, là khi cả hai đang xảy ra chuyện.
Kết hôn cũng lâu nhưng cả hai vẫn chưa chịu sinh con, nên hai bên gia đình đều đã có nhắc nhở. Thế là ba tháng trước, cô và anh quyết định thả tự nhiên, cảm thấy thời gian này cũng thích hợp để đón thành viên mới.
Chẳng biết Doãn Đức Vịnh gặp vấn đề gì về sức khỏe, nhưng liên tục ba hôm nay cứ buồn nôn và mệt mỏi, không có chút sức lực để giải quyết công việc, làm cho bà Doãn lẫn Phương Triều Anh vô cùng lo lắng.
Thế nên, lúc này Doãn Đức Vịnh vào phòng pha chế pha một tách cafe uống cho tỉnh táo, để tập trung làm việc.
Bỗng dưng, Lục Chính nhìn thấy rồi lưỡng lự đi vào theo anh, lên tiếng:
" Sếp Doãn!"
" Hửm?"
"Mấy hôm nay cậu không khỏe sao?"
Doãn Đức Vịnh gật đầu, sau đó xoay đi pha cafe, trả lời:
" Ừ, bị đau dạ dày, ngày mai cuối tuần chắc phải đi kiểm tra."
Lục Chính im lặng lần nữa phân vân, cứ đắn đo sợ mình đoán sai.
Đang nói chuyện, nhưng không thấy phản hồi, nên Doãn Đức Vịnh xoay đầu nhìn lại Lục Chính, vốn dĩ hợp tác làm việc đã được một thời gian khá dài nên dễ dàng nhận ra.
"Anh sao vậy?"
"Tình trạng của cậu hiện tại, thấy giống với lần vợ tôi mang thai, là tôi cũng nghén thay cho cô ấy. Lúc đó, cứ ngửi mùi thịt cá là buồn nôn, thậm chí thèm đồ ăn vặt, với mệt mỏi trong người lắm. "
Hai mắt Doãn Đức Vịnh đột ngột căng tròn sửng sờ nhưng cũng có chút hoang mang, bởi đây là lần đầu anh nghe được có việc nghén thay vợ, hỏi lại:
" Cái gì? Mang thai ư?"
"Ừ, nhưng tôi chỉ phỏng đoán thôi, tốt nhất là cậu nên đi kiểm tra cho chắc chắn, có khi bị đau dạ dày thật. "
Doãn Đức Vịnh trở nên mông lung, vốn đang nhớ đến chu kỳ kinh nguyệt tháng này của Phương Triều Anh. Bỗng dưng, đôi mắt anh bừng sáng lấp lánh, tâm tình hỗn loạn vừa vui vừa hồi hộp, sau đó gấp gáp chạy đi bỏ luôn tách cafe đang pha.
Vừa tiến ra, trùng hợp nhìn thấy Triều Anh đang đứng nói chuyện với Thái Đình, sở dĩ cô đến đây là mang bữa trưa tới cho anh, bởi do lo lẳng tình hình sức khỏe.
Thế là, Doãn Đức Vịnh vội vàng chạy đến, vừa cẩn thận vừa gấp rút kéo Phương Triều Anh rời đi tiến tới chỗ vắng người, lí nhí lên tiếng:
"Tháng này của em tới chưa?"
" Chưa, anh sao vậy? Từ sáng đến giờ anh có buồn nôn nữa không?"
" Đi với anh."
Doãn Đức Vịnh tiếp tục kéo Phương Triều Anh bước đi, dù nôn nóng nhưng anh vẫn rất cần thận sợ cô té ngã, bởi phần trăm hiện tại cô đang mang thai rất cao.
Cách Văn phòng luật sư của Doãn Đức Vịnh có một khách sạn cao cấp, Triều Anh căn bản chẳng hiểu tại sao anh lại đưa mình tới đây, nên sắc mặt hiện tại trồng rất hoang mang, ngờ nguệch.
"Đức Vịnh, sao tự nhiên lại đến đây?"
Ba hôm nay Doãn Đức Vịnh không khỏẻ, xong công việc là lên giường nằm ngủ, nên cũng không đòi hỏi việc sinh hoạt vợ chồng, chẳng lẽ bây giờ anh muốn..?
"Anh nôn lắm rồi, xuống xe đi em..."
Khuôn miệng Phương Triều Anh chuyển động, chúm chím rồi bật cười tủm tỉm, nghe lời theo Doãn Đức Vịnh xuống xe.
Thế nhưng, cô lại tiếp tục thắc mắc, lên tiếng:
" Vừa nãy anh mua cái gì vậy?"
"Mau đi em, anh chịu hết nồi rồi!"
Nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của Doãn Đức Vịnh, Phương Triều Anh thấy xót vô cùng, vốn cũng chẳng có ý định sẽ từ chối nên phối hợp cùng anh bước vào khách sạn đặt phòng.
Ừ thì đổi địa điểm cũng tốt, có khi xúc cảm sẽ mãnh liệt hơn, như những lần cả hai đi du lịch...
Sau đó, cả hai lên phòng khách sạn. Vừa bước vào, Doãn Đức Vịnh đã vội vàng xoay người Phương Triều Anh trở lại. Thế là, cô cứ tưởng cả hai sẽ hôn nhau như những lần ân ái, nên nhắm mắt rồi chu môi, nào ngờ chờ đợi nhưng kết cục chẳng thấy gì cả.
"Em vào phòng tắm thử que liền đi, anh nôn quá rồi, sắp chịu hết nổi."
Hai mắt Triều Anh lập tức mở ra chớp chớp, đôi môi thu lại nhìn đối phương trân trân, hỏi:
"Ủa không phải anh muốn hả?"
Doãn Đức Vịnh nhíu mày rồi thành thật lắc đầu, trả lời:
"Anh nghi ngờ em đang mang thai, nên mua que cho em thử."
Nói xong, Doãn Đức Vịnh đưa một hộp que thử thai cho Triều Anh. Thế nhưng, cô không nhận lấy, lồng ngực chuyển động phập phồng, sắc mặt thay đổi tức giận trông thấy, cuối cùng gắt gỏng hét lên:
" Doãn Đức Vịnh, sao lúc đầu anh không bảo vậy đi, tự dưng vô khách sạn còn chẳng chịu rõ ràng khiến người ta hiều lầm. "
Doãn Đức Vịnh mím môi cười khẽ, hỏi lại:
"Em muốn hả?
Phương Triều Anh lườm nguýt chán ghét, sau đó nhìn qua hộp que thử thai, tiếp tục vùng vằng cáu gắt:
"Có triệu chứng gì đâu mà thử que, ví dụ như có thì Văn phòng luật sư không có nhà vệ sinh hả, đến đây làm chi cho tốn tiền vậy? "
" Nơi đó không có đủ sự riêng tư, phải ổn định mới công bố được chứ em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.