Hôn Nhân Hợp Đồng, Mình Yêu Nhau Nhé
Chương 10: Lắng Lòng Suy Tư
Huỳnh Thiên Kỳ
19/08/2024
•Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên, nhưng không phải là của Doãn Đức Vịnh, nó nằm bên trong chiếc túi xách của Phương Triều Anh. Lúc này, anh đang tháo caravat, nhận biết lập tức tiến lại phòng tắm đưa tay gõ cửa.
“ Có ai gọi em đấy. ”
Triều Anh đang tẩy trang, nghe thế liền hỏi lại:
“ Là ai vậy? ”
“ Tôi không biết. ”
Phương Triều Anh vô cùng bất lực nhìn xuống cơ thể mình, vừa tắm xong nên chỉ quấn duy nhất chiếc khăn và còn đang ủ tóc, thực sự không thể ra ngoài.
“ Anh mang đến cho tôi đi, năn nỉ~ ”
Doãn Đức Vịnh lắc đầu bất mãn, lâu nhất anh chỉ mất ba mươi phút ở trong phòng tắm, nhưng Triều Anh cô tắm hơn một giờ đồng hồ và y rằng hôm nào cũng giành vào trước, chẳng biết làm gì trong đó.
Dẫu không mấy hài lòng, nhưng anh vẫn quay lại giường ngủ và mở chiếc túi xách của Triều Anh, tìm kiếm điện thoại đang reo.
Và rồi, ánh mắt Doãn Đức Vịnh chợt nhiên khác lạ, khi trên màn hình xuất hiện dòng tên được lưu là ‘ Nghiêm Lực ’, với tên này thì chắc chắn là nam nhân.
Thế nhưng, trong ‘ hợp đồng ’ ghi rất rõ rằng, ‘ không được xâm phạm quyền riêng tư của đối phương ’, nên là anh tôn trọng mang đến cho cô mà không hề nghe máy trước đó.
Chỉ là, sau khi trở ra ngồi xuống sofa chờ đợi, cái tên ‘ Nghiêm Lực ’ vẫn luẩn quẩn trong trí óc của Doãn Đức Vịnh chưa thể thoát ra, lầm bầm trong miệng:
“ Là đồng nghiệp hay bạn trai?
- Không thể là bạn trai được, trước khi kết hôn đã bảo với mình rằng chưa có bạn trai mà.
- Đồng nghiệp thì gọi giờ này làm gì chứ? ”
Chín giờ tối, cả hai từ phòng khách trở lên phòng ngủ sau khi ăn tối và trò chuyện cùng bà Doãn, bắt đầu cuộc sống riêng tư việc ai nấy làm. Vào phòng, Phương Triều Anh đi đến bàn làm việc ngồi xuống, mở chiếc Laptop rồi cứ tập trung đăm đăm vào đó, hoàn toàn chẳng để ý đến người đàn ông kia.
Ting...
Tiếng chuông thông báo tin nhắn lại reo vang, là từ điện thoại của Triều Anh, thành công thu hút cô và cả Doãn Đức Vịnh đang ngồi ở giường xem tin tức trên chiếc iPad.
Và rồi, anh len lén quan sát thái độ cô là vui hay bình thường để xác định mối quan hệ giữa người đó với Triều Anh. Thế nhưng, trông cô đang rất bực tức, chân mày nhíu chặt, thậm chí còn úp màn hình không quan tâm đến những tin nhắn liên tiếp sau đó.
Doãn Đức Vịnh suy đoán trong lòng: ‘ nhắn tin với ai mà bực bội như vậy? Chẳng lẽ Nghiêm Lực kia là người yêu cũ? Biết tin lấy chồng nên níu kéo tình cảm? ’
Bỗng dưng, Phương Triều Anh đưa tay chống cằm dõi mắt nhìn ra cửa kính, ngắm nhìn bầu trời đầy sao lung linh đẹp đẽ. Đột nhiên, sắc mặt cô thay đổi trở nên ưu sầu lắng lòng suy tư, hiện tại đang vô cùng nặng nề và khó chịu, nhớ lại những gì Hàn Tử Lộ đã từng nói.
‘ Sở dĩ luật sư Doãn đồng ý kết hôn với Triều Anh của chúng ta là vì có hiếu với mẹ mình mà, căn bản trong lòng đã có người khác.
- Nói cho cô biết một bí mật, rằng người Doãn Đức Vịnh thích chính là Thái Đình, chị gái của bạn trai tôi đấy. Nếu không phải vì khoảnh cách tuổi tác và chị ấy lập gia đình, thì chắc cô có cửa làm vợ của luật sư Doãn.
- Chị Thái Đình hiện tại đang làm thủ tục ly hôn với chồng, tôi không tin trái tim Doãn Đức Vịnh chẳng chút lung lay. ’
Bỗng nhiên, Phương Triều Anh tự mình giật mình bừng tỉnh trong chính suy nghĩ, đưa tay vỗ liên tục vào đầu và biểu cảm trông rất lạ lẫm, sau đó nghiêm túc xoay đầu ý định nhìn lại màn hình Laptop.
Thế nhưng, ánh mắt cô vô tình lướt ngang qua Doãn Đức Vịnh, và chợt thấy anh đang chăm chú nhìn mình. Thế là, tròng mắt lập tức đứng yên ngay vị trí đó, ngượng nghịu lên tiếng:
“ Anh nhìn tôi như thế là ý gì? ”
Doãn Đức Vịnh bước xuống chiếc giường, đi đến bàn làm việc của Triều Anh, nghiêm túc cất lời:
“ Có ai quấy rối em sao? Nói đi, tôi sẽ giúp em giải quyết hắn. ”
“ Anh nghĩ tôi yếu đuối đến mức nhờ anh giúp đỡ à? Nếu có thì người đó chắc chắn thịt nát xương tan với tôi. ”
“ Dù em hung dữ nhưng cũng là con gái. ”
Khuôn mặt Phương Triều Anh lập tức hậm hực xụ xuống, đôi mắt bén ngót lườm nguýt Doãn Đức Vịnh trông vô cùng ghét bỏ, sau đó gằn giọng cất lên:
“ Cảm ơn anh! Tôi không cần! Hừm! ”
Lại nói:
“ Tôi phải làm việc, anh tránh xa một chút để tôi tập trung viết bài, OK! ”
Doãn Đức Vịnh nghiêm mặt đanh mắt nhìn đối phương, cuối cùng nóng tính bỏ đi sang phòng làm việc.
Vốn dĩ có ý tốt nhưng nhận lại là thái độ bất nhã, hỏi xem ai không giận chứ?
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả hai miệt mài đắm mình vào trong công việc. Quả thật, thời điểm hiện tại anh hay cô luôn ưu tiên sự nghiệp, hôn nhân hay tình yêu đều nằm ngoài dự định, chỉ là cảm xúc đặc biệt chợt đến không thể kiểm soát hay ngăn lại...
“ Rốt cuộc Nghiêm Lực đó là ai chứ? Sao Triều Anh lại cáu kỉnh với mình? Quýt làm cam chịu ư? ”
Doãn Đức Vịnh vừa mệt mỏi vừa đau đầu nên khép hờ hàng mi, dựa người về sau thành ghế tạm thời nghỉ ngơi và tiếp tục suy nghĩ vấn đề dang dở. Bỗng nhiên, anh đột ngột mở mắt, lướt nhìn xuống đồng hồ trên tay, bất ngờ khi hiện tại đã ba giờ sáng.
Sau đó, anh đứng dậy quay về phòng ngủ. Bởi đây không phải là lần đầu tiên thức đêm làm việc nên anh cũng chẳng thấy quá mệt mỏi, chỉ có chút uể oải do dạo này số lượng công việc của anh quá nhiều.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, Doãn Đức Vịnh bước vào nhưng đôi chân lập tức bất động, đôi mắt va phải cô gái đang nằm ngủ gục trên bàn làm việc.
“ Sao lại ngủ gục như thế chứ? ”
Doãn Đức Vịnh nhanh chóng tiến đến bàn làm việc, cẩn thận giúp Phương Triều Anh gập lại chiếc Laptop. Lúc này, đôi mắt anh di chuyển tới khuôn mặt trắng mịn của cô, lần lượt từ gò má ửng hồng đến đôi môi căng mọng đỏ thẳm quyến rũ.
Bỗng nhiên, bàn tay anh khẽ vươn ra nhưng vẫn cứ rụt rè không dám chạm vào sợ sệt cô sẽ thức dậy phát hiện. Cuối cùng, sau gần năm phút đấu tranh tâm lý, anh hít sâu một hơi mạnh dạn nhẹ nhàng sờ vuốt làn da, nụ cười càng lúc càng xuất hiện rõ rệt hơn.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên, nhưng không phải là của Doãn Đức Vịnh, nó nằm bên trong chiếc túi xách của Phương Triều Anh. Lúc này, anh đang tháo caravat, nhận biết lập tức tiến lại phòng tắm đưa tay gõ cửa.
“ Có ai gọi em đấy. ”
Triều Anh đang tẩy trang, nghe thế liền hỏi lại:
“ Là ai vậy? ”
“ Tôi không biết. ”
Phương Triều Anh vô cùng bất lực nhìn xuống cơ thể mình, vừa tắm xong nên chỉ quấn duy nhất chiếc khăn và còn đang ủ tóc, thực sự không thể ra ngoài.
“ Anh mang đến cho tôi đi, năn nỉ~ ”
Doãn Đức Vịnh lắc đầu bất mãn, lâu nhất anh chỉ mất ba mươi phút ở trong phòng tắm, nhưng Triều Anh cô tắm hơn một giờ đồng hồ và y rằng hôm nào cũng giành vào trước, chẳng biết làm gì trong đó.
Dẫu không mấy hài lòng, nhưng anh vẫn quay lại giường ngủ và mở chiếc túi xách của Triều Anh, tìm kiếm điện thoại đang reo.
Và rồi, ánh mắt Doãn Đức Vịnh chợt nhiên khác lạ, khi trên màn hình xuất hiện dòng tên được lưu là ‘ Nghiêm Lực ’, với tên này thì chắc chắn là nam nhân.
Thế nhưng, trong ‘ hợp đồng ’ ghi rất rõ rằng, ‘ không được xâm phạm quyền riêng tư của đối phương ’, nên là anh tôn trọng mang đến cho cô mà không hề nghe máy trước đó.
Chỉ là, sau khi trở ra ngồi xuống sofa chờ đợi, cái tên ‘ Nghiêm Lực ’ vẫn luẩn quẩn trong trí óc của Doãn Đức Vịnh chưa thể thoát ra, lầm bầm trong miệng:
“ Là đồng nghiệp hay bạn trai?
- Không thể là bạn trai được, trước khi kết hôn đã bảo với mình rằng chưa có bạn trai mà.
- Đồng nghiệp thì gọi giờ này làm gì chứ? ”
Chín giờ tối, cả hai từ phòng khách trở lên phòng ngủ sau khi ăn tối và trò chuyện cùng bà Doãn, bắt đầu cuộc sống riêng tư việc ai nấy làm. Vào phòng, Phương Triều Anh đi đến bàn làm việc ngồi xuống, mở chiếc Laptop rồi cứ tập trung đăm đăm vào đó, hoàn toàn chẳng để ý đến người đàn ông kia.
Ting...
Tiếng chuông thông báo tin nhắn lại reo vang, là từ điện thoại của Triều Anh, thành công thu hút cô và cả Doãn Đức Vịnh đang ngồi ở giường xem tin tức trên chiếc iPad.
Và rồi, anh len lén quan sát thái độ cô là vui hay bình thường để xác định mối quan hệ giữa người đó với Triều Anh. Thế nhưng, trông cô đang rất bực tức, chân mày nhíu chặt, thậm chí còn úp màn hình không quan tâm đến những tin nhắn liên tiếp sau đó.
Doãn Đức Vịnh suy đoán trong lòng: ‘ nhắn tin với ai mà bực bội như vậy? Chẳng lẽ Nghiêm Lực kia là người yêu cũ? Biết tin lấy chồng nên níu kéo tình cảm? ’
Bỗng dưng, Phương Triều Anh đưa tay chống cằm dõi mắt nhìn ra cửa kính, ngắm nhìn bầu trời đầy sao lung linh đẹp đẽ. Đột nhiên, sắc mặt cô thay đổi trở nên ưu sầu lắng lòng suy tư, hiện tại đang vô cùng nặng nề và khó chịu, nhớ lại những gì Hàn Tử Lộ đã từng nói.
‘ Sở dĩ luật sư Doãn đồng ý kết hôn với Triều Anh của chúng ta là vì có hiếu với mẹ mình mà, căn bản trong lòng đã có người khác.
- Nói cho cô biết một bí mật, rằng người Doãn Đức Vịnh thích chính là Thái Đình, chị gái của bạn trai tôi đấy. Nếu không phải vì khoảnh cách tuổi tác và chị ấy lập gia đình, thì chắc cô có cửa làm vợ của luật sư Doãn.
- Chị Thái Đình hiện tại đang làm thủ tục ly hôn với chồng, tôi không tin trái tim Doãn Đức Vịnh chẳng chút lung lay. ’
Bỗng nhiên, Phương Triều Anh tự mình giật mình bừng tỉnh trong chính suy nghĩ, đưa tay vỗ liên tục vào đầu và biểu cảm trông rất lạ lẫm, sau đó nghiêm túc xoay đầu ý định nhìn lại màn hình Laptop.
Thế nhưng, ánh mắt cô vô tình lướt ngang qua Doãn Đức Vịnh, và chợt thấy anh đang chăm chú nhìn mình. Thế là, tròng mắt lập tức đứng yên ngay vị trí đó, ngượng nghịu lên tiếng:
“ Anh nhìn tôi như thế là ý gì? ”
Doãn Đức Vịnh bước xuống chiếc giường, đi đến bàn làm việc của Triều Anh, nghiêm túc cất lời:
“ Có ai quấy rối em sao? Nói đi, tôi sẽ giúp em giải quyết hắn. ”
“ Anh nghĩ tôi yếu đuối đến mức nhờ anh giúp đỡ à? Nếu có thì người đó chắc chắn thịt nát xương tan với tôi. ”
“ Dù em hung dữ nhưng cũng là con gái. ”
Khuôn mặt Phương Triều Anh lập tức hậm hực xụ xuống, đôi mắt bén ngót lườm nguýt Doãn Đức Vịnh trông vô cùng ghét bỏ, sau đó gằn giọng cất lên:
“ Cảm ơn anh! Tôi không cần! Hừm! ”
Lại nói:
“ Tôi phải làm việc, anh tránh xa một chút để tôi tập trung viết bài, OK! ”
Doãn Đức Vịnh nghiêm mặt đanh mắt nhìn đối phương, cuối cùng nóng tính bỏ đi sang phòng làm việc.
Vốn dĩ có ý tốt nhưng nhận lại là thái độ bất nhã, hỏi xem ai không giận chứ?
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả hai miệt mài đắm mình vào trong công việc. Quả thật, thời điểm hiện tại anh hay cô luôn ưu tiên sự nghiệp, hôn nhân hay tình yêu đều nằm ngoài dự định, chỉ là cảm xúc đặc biệt chợt đến không thể kiểm soát hay ngăn lại...
“ Rốt cuộc Nghiêm Lực đó là ai chứ? Sao Triều Anh lại cáu kỉnh với mình? Quýt làm cam chịu ư? ”
Doãn Đức Vịnh vừa mệt mỏi vừa đau đầu nên khép hờ hàng mi, dựa người về sau thành ghế tạm thời nghỉ ngơi và tiếp tục suy nghĩ vấn đề dang dở. Bỗng nhiên, anh đột ngột mở mắt, lướt nhìn xuống đồng hồ trên tay, bất ngờ khi hiện tại đã ba giờ sáng.
Sau đó, anh đứng dậy quay về phòng ngủ. Bởi đây không phải là lần đầu tiên thức đêm làm việc nên anh cũng chẳng thấy quá mệt mỏi, chỉ có chút uể oải do dạo này số lượng công việc của anh quá nhiều.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, Doãn Đức Vịnh bước vào nhưng đôi chân lập tức bất động, đôi mắt va phải cô gái đang nằm ngủ gục trên bàn làm việc.
“ Sao lại ngủ gục như thế chứ? ”
Doãn Đức Vịnh nhanh chóng tiến đến bàn làm việc, cẩn thận giúp Phương Triều Anh gập lại chiếc Laptop. Lúc này, đôi mắt anh di chuyển tới khuôn mặt trắng mịn của cô, lần lượt từ gò má ửng hồng đến đôi môi căng mọng đỏ thẳm quyến rũ.
Bỗng nhiên, bàn tay anh khẽ vươn ra nhưng vẫn cứ rụt rè không dám chạm vào sợ sệt cô sẽ thức dậy phát hiện. Cuối cùng, sau gần năm phút đấu tranh tâm lý, anh hít sâu một hơi mạnh dạn nhẹ nhàng sờ vuốt làn da, nụ cười càng lúc càng xuất hiện rõ rệt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.