Hôn Nhân Hợp Đồng: Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Luôn Muốn Giả Thành Thật

Chương 8: Đăng Ký Kết Hôn

Tư Đồ Trường Khanh

09/12/2024

Về đến trước cửa nhà, Lục Thần lấy chìa khóa mở cửa.

 

Nơi anh sống không lớn lắm, nhưng lại rất ấm cúng. Nhiều năm qua, anh và mẹ vẫn sống ở đây.

 

Lục Thần không phải vì không đủ tiền mua biệt thự mà chọn ở đây, mà bởi anh thích cảm giác gia đình nhỏ, nơi này mang đến sự ấm áp của một mái nhà.

 

Vào nhà, mẹ anh, Đường Tuyết Cầm, đang ngồi trên ghế sofa xem tivi.

 

“Mẹ! Mẹ chưa ngủ sao?”

 

“Con xem mấy giờ rồi, sao giờ này mới về?”

 

Lục Thần thuận thế ngồi xuống bên cạnh bà: “Con ra ngoài ăn tối nên về hơi muộn một chút.”

 

“Ăn với cô gái đi xem mắt hả?”

 

Đường Tuyết Cầm có vẻ hơi phấn khởi.

 

Điều bà mong mỏi nhất chính là Lục Thần sớm ngày lập gia đình, để bà sớm có cháu bồng.

 

“À thì... cũng có thể coi là vậy.”

 

“Cô gái đó thế nào, con có ưng không?”

 

“Cũng được ạ. Mẹ, con có chuyện muốn nói, mẹ phải chuẩn bị tâm lý nhé.”

 

Đường Tuyết Cầm nhìn Lục Thần: “Chuyện gì mà làm nghiêm trọng thế?”

 

“Ngày mai con với cô ấy sẽ đi đăng ký kết hôn.” Lục Thần thẳng thắn nói.

 

“Cái gì? Ngày mai đăng ký kết hôn?”

 

“Đúng ạ.”

 

Đường Tuyết Cầm có chút lúng túng: “Nhanh thế này, ít nhất cũng phải dẫn cô ấy về cho mẹ xem qua một lần chứ. Hôm nay mới xem mắt, ngày mai đã kết hôn, không phải hơi tùy tiện sao?”

 

“Mẹ đừng vội, nghe con nói đã. Cô ấy tên là Diệp Hân Nhiên, là đại tiểu thư nhà họ Diệp ở Tô Thành, là một ‘bạch phú mỹ’*, và cô ấy là người đề nghị ngày mai đi đăng ký kết hôn.”

 

(*Bạch phú mỹ: Chỉ người phụ nữ có làn da trắng, giàu có, xinh đẹp.)

 

“Đại tiểu thư nhà họ Diệp? ‘Bạch phú mỹ’? Con trai mẹ giỏi quá, haha!” Nghe đến đây, bà cười tươi như hoa.

 

“Nhưng cô ấy có một đứa con gái, năm nay ba tuổi rồi.” Lục Thần nói.

 

Nụ cười trên mặt Đường Tuyết Cầm lập tức đông cứng.

 

Chẳng trách cô ấy vội vàng muốn đăng ký kết hôn với Lục Thần như vậy. Hóa ra là muốn tìm cha dượng cho con.

 

Sau một hồi suy nghĩ, Đường Tuyết Cầm hỏi: “Con đã gặp con gái cô đó chưa?”

 

“Gặp rồi ạ. Con cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy cô bé, con liền có cảm giác rất thân thiết. Cảm giác đó rất kỳ lạ, con không biết phải diễn tả thế nào.” Lục Thần nói với vẻ mặt đầy xúc cảm.

 

“Thân thiết thế nào thì cũng là con người ta. Nhà mình điều kiện không tốt, nói thật, mẹ không phản đối chuyện con làm cha dượng, nhưng con cũng phải có con ruột của mình. Con bé có chịu sinh thêm không?” Đường Tuyết Cầm hỏi thẳng.

 

“Chuyện đó để tính sau. Hiện tại, chúng con chỉ đi đăng ký trước, còn hôn lễ hay gì đó để sau này. Thực ra, con đồng ý cũng vì thấy hai mẹ con cô ấy đáng thương.”

 

Đường Tuyết Cầm thở dài: “Thôi được, con cũng lớn rồi, mẹ chỉ mong con yên bề gia thất. Mẹ tôn trọng ý con, nhưng có một điều kiện: cô ấy nhất định phải sinh con cho con.”



 

“Con biết rồi. Trễ rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi. Con về phòng đây.”

 

Về đến phòng, Lục Thần đi vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo và đứng dưới vòi hoa sen.

 

Nước xối xuống cơ thể rắn chắc của anh.

 

Trên n.g.ự.c anh có một dấu X màu đen, biểu tượng của “Hắc Đế”.

 

Năm Lục Thần mười tám tuổi, cha anh vì kinh doanh thất bại mà mắc nợ số tiền khổng lồ, rồi biến mất không tung tích.

 

Người ta thường nói, nợ cha con trả. Lục Thần đành phải gánh món nợ này. Một thân một mình, anh đến nước ngoài kiếm sống.

 

Dưới sự dẫn dắt của một lão nhân, anh gia nhập đoàn lính đánh thuê. Người lão nhân đó đã truyền cho Lục Thần nhiều bản lĩnh.

 

Những năm đó, Lục Thần luôn chiến đấu nơi chiến trường nước ngoài. Anh kiếm được khoản tiền lớn, trả hết nợ cho cha mình. Không chỉ vậy, anh còn lập ra đoàn lính đánh thuê Hắc Đế nổi tiếng xa gần.

 

Về sau, chán ghét cuộc sống c.h.é.m giết, anh giải tán đoàn lính đánh thuê và thành lập tập đoàn tài chính Hắc Đế.

 

Sau nhiều năm phát triển, tập đoàn Hắc Đế đã trở thành một trong những tập đoàn lớn nhất thế giới.

 

Mà Lục Thần chính là ông chủ thần bí đứng sau tập đoàn này.

 

Bốn năm trước, trên chuyến bay về nước, Lục Thần bị người khác hãm hại và trúng độc.

 

Khi xuống máy bay, chất độc phát tác hoàn toàn. Anh mơ hồ nhớ rằng khi đó có một người phụ nữ đã giúp anh giải độc thông qua việc giao hợp. Nhưng khi tỉnh lại, người phụ nữ đó đã biến mất.

 

Những năm qua, Lục Thần cũng đã thử tìm cô ấy, nhưng mãi không có kết quả.

 

Ký ức về những chuyện cũ cứ như thước phim lướt qua trong đầu anh.

 

Tắm xong, Lục Thần lên giường nghỉ ngơi.

 



 

Mười giờ sáng hôm sau.

 

Lục Thần đến cục dân chính đúng giờ. Khi anh đến nơi, Diệp Hân Nhiên đã đứng chờ ở cửa.

 

Hôm nay, Diệp Hân Nhiên ăn mặc rất rực rỡ. Cô vừa mang nét trong sáng của thiếu nữ, vừa có sự quyến rũ của phụ nữ trưởng thành. Những người đàn ông qua đường liền không nhịn được mà ngoái lại nhìn.

 

“Cô đến sớm nhỉ.” Lục Thần quan sát Diệp Hân Nhiên.

 

“Tôi rất đúng giờ, không giống ai đó, chẳng có chút khái niệm về thời gian.”

 

“Thôi nào, tôi đến đúng mười giờ đấy, đâu có trễ. Là cô đến sớm thôi. Chắc cô phấn khích đến mức cả đêm không ngủ nổi đúng không?” Lục Thần nhướng mày.

 

“Haha, chỉ là đóng kịch thôi, có gì đáng phấn khích. Anh nghĩ chúng ta kết hôn thật chắc?” Diệp Hân Nhiên đảo mắt.

 

“Cô đừng giả vờ nữa, tìm được một người vừa cao to đẹp trai, vừa trong sáng như tôi để ‘đóng kịch’, trong lòng cô chắc hẳn đang vui như mở cờ.”

 

“Trong sáng cái đầu anh ấy!

Bớt nói nhảm đi, vào thôi.”

 

Nói rồi, Diệp Hân Nhiên bước vào cục dân chính.

Lục Thần theo sát phía sau. Vào bên trong, cả hai nhìn quanh một lượt. Quầy ly hôn xếp một hàng dài người đang chờ. Còn quầy đăng ký kết hôn thì thưa thớt, chỉ có vài người.



 

Nhìn thấy Lục Thần và Diệp Hân Nhiên bước đến quầy đăng ký kết hôn, mọi người xung quanh đều dành ánh mắt ngưỡng mộ.

 

"Cậu chàng này thật may mắn."

 

"Thật không ngờ có thể cưới được người vợ xinh đẹp như vậy."

 

"Người phụ nữ này đúng là tuyệt sắc nhân gian."

 

"Chỉ cần được ngủ với cô ấy một đêm, có sống ít đi vài năm cũng đáng."

 

Khoảng nửa giờ sau, toàn bộ thủ tục đã được hoàn tất. Nhân viên trao hai cuốn sổ đỏ cho Diệp Hân Nhiên. Diệp Hân Nhiên hài lòng rời đi. Lục Thần theo sát phía sau.

 

Ra khỏi cục dân chính, Diệp Hân Nhiên nói với Lục Thần:

“Sổ đăng ký kết hôn cứ để tôi giữ nhé.”

 

“Tùy cô. Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

 

“Về nhà tôi ký hợp đồng.”

 

Lục Thần gật đầu mà không nói gì thêm.

 

Sau đó, Diệp Hân Nhiên lái xe đến khu Lâm Giang Phủ.

 

Đến nơi, cô dừng xe ngay trước cổng. Xuống xe, Lục Thần theo cô bước vào biệt thự.

 

Căn biệt thự này có ba tầng, diện tích khoảng bảy, tám trăm mét vuông.

 

Nội thất bên trong được trang trí vô cùng tinh tế và sang trọng.

 

Lúc này, Diệp Du Du đã đi nhà trẻ. Vương Tiểu Thanh đang dọn dẹp nhà cửa.

 

“Anh ngồi đợi chút, tôi lên phòng làm việc lấy hợp đồng.”

 

Lục Thần ngồi xuống sofa, tiện chân gác lên.

 

Vương Tiểu Thanh bưng một cốc nước đến:

“Anh Lục, mời anh uống nước.”

 

“Cảm ơn.”

 

Đợi khoảng mười phút mà Diệp Hân Nhiên vẫn chưa ra, Lục Thần bắt đầu thấy chán.

 

Anh lấy bao thuốc, rút một điếu và ngậm vào miệng, chuẩn bị hút.

 

Đúng lúc đó, Diệp Hân Nhiên từ phòng làm việc bước ra:

“Anh không được hút thuốc trong nhà.”

 

Nghe vậy, Lục Thần lườm cô một cái. Diệp Hân Nhiên bước nhanh tới phòng khách:

“Anh đúng là chẳng có chút ý thức nào cả. Anh nghĩ đây là chỗ hút thuốc à?”

 

“Cô có nói là không được hút thuốc đâu.”

 

“Chuyện này mà cũng cần phải nói sao? Ai có đầu óc đều biết. Xem ra tôi phải viết rõ điều này vào hợp đồng rồi.” Diệp Hân Nhiên bĩu môi, nói giọng giận dỗi.

 

Lục Thần bực đến mức muốn chửi thề…

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân Hợp Đồng: Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Luôn Muốn Giả Thành Thật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook