Hôn Nhân Hợp Đồng: Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Luôn Muốn Giả Thành Thật
Chương 10: Mùi Thuốc Súng Thật Nồng
Tư Đồ Trường Khanh
09/12/2024
Vừa dứt lời, các giáo viên trong nhà trẻ đều bàn tán xôn xao.
Người tình trẻ mà Diệp Hân Nhiên chọn quả thật quá ngông cuồng.
Một kẻ vô danh tiểu tốt lại không để ngân hàng Hạ thị vào mắt.
Hắn ra sức bảo vệ Diệp Du Du, chắc chắn là muốn lấy lòng Diệp Hân Nhiên.
E rằng hắn cũng chỉ là kẻ bị Diệp Hân Nhiên bao nuôi mà thôi.
Hồ Tuyết khinh thường nói:
“Bản lĩnh thì chẳng lớn, nhưng tính khí lại chẳng nhỏ chút nào. Tôi lười chấp nhặt với kẻ nhỏ bé như anh. Đợi tổng giám đốc Hạ đến, ông ấy sẽ dạy bảo anh tử tế.”
Lục Thần không thèm để ý đến Hồ Tuyết mà nhìn về phía Trương Chí Văn:
“Nhà trẻ nổi tiếng như vậy mà giáo viên lại coi thường người khác, không hiểu lễ phép gì cả. Ông là hiệu trưởng, chẳng lẽ không nên sa thải cô ta sao?”
Nghe vậy, mọi người cười ồ lên.
Tên này quá xem trọng bản thân rồi, lại dám ra lệnh cho Trương Chí Văn sa thải Hồ Tuyết.
Trương Chí Văn lạnh lùng nói:
“Tôi làm việc thế nào không cần cậu xen vào. Cậu nên lo cho bản thân thì hơn. Tổng giám đốc Hạ sắp đến rồi, con sâu nhỏ như cậu liệu mà chuẩn bị lời giải thích đi.”
“Bây giờ tôi hiểu rồi, ông đúng là loại hiệu trưởng coi thường người khác. Quả nhiên không phải rác thì không thành đống.”
“Mẹ kiếp! Cậu dám gọi tôi là rác rưởi?” Trương Chí Văn nổi giận, chỉ tay về phía Lục Thần:
“Nếu tôi là rác, thì cậu chính là con giòi trong đống rác! Chỉ là một tên bám váy phụ nữ mà cũng dám ra vẻ trước mặt tôi. Đợi lát nữa, tôi sẽ khiến cậu quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ, đồ phế vật!”
Lục Thần không nói một lời, liền giáng cho ông ta một cái tát.
Trương Chí Văn bị đánh đến loạng choạng lùi lại. Mọi người đều sững sờ kinh hãi.
Hắn ta dám đánh cả hiệu trưởng Trương Chí Văn. Đúng là không coi trời đất ra gì nữa!
Diệp Du Du lại hớn hở reo lên:
“Ba đánh hay lắm! Hiệu trưởng xấu xa lắm, cứ luôn bắt nạt con!”
“Bắt nạt con à? Vậy ba sẽ dạy dỗ ông ta thay con.”
Bên cạnh, Vương Tiểu Thanh sợ đến mức đơ cả người. Không ngờ tới Lục Thần lại ra tay đánh người, hơn nữa người bị đánh còn là hiệu trưởng. Người này thật quá bốc đồng.
Xem ra Diệp Du Du phải chuyển trường rồi.
Trương Chí Văn ôm lấy má, tức tối chửi rủa:
“Con mẹ nó! Cậu dám đánh tôi sao?”
“Miệng ông thối như vậy, toàn nói bậy bạ, không đánh ông thì đánh ai?”
“Được, giỏi lắm! Cứ chờ đấy cho tôi!”
Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce dừng ngay trước cửa lớp học.
Tài xế bước xuống mở cửa xe. Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra.
Người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, để ria mép hình chữ bát.
Ông ta chính là Hạ Tuấn Đông, tổng giám đốc ngân hàng Hạ thị.
Thấy Hạ Tuấn Đông đến, mọi người liền ùa ra xung quanh, tranh nhau kể lễ.
Hạ Cẩm Thành cũng nhân cơ hội mách tội, nói mình bị Diệp Du Du đánh.
Nhìn vết xước trên mặt con trai, Hạ Tuấn Đông lập tức giận đến đầu bốc khói.
“Con hoang! Dám đánh con trai tao à? Mẹ mày ở trước mặt tao còn phải cúi đầu khúm núm. Vậy mà mày lại dám ngang ngược!” Hạ Tuấn Đông gào lên mắng.
Lục Thần lạnh lùng đáp:
“Tốt nhất là ông giữ cái miệng sạch sẽ, không thì ông sẽ có kết cục giống như tên hiệu trưởng kia đấy.”
“Cậu là ba dượng của Diệp Du Du?”
“Ông không cần quan tâm tôi là ba dượng hay ba ruột. Chỉ cần biết tôi là ba của con bé là đủ.” Lục Thần bình thản nói.
“Ha ha, xem ra Diệp Hân Nhiên đã cô đơn lắm rồi, lại tìm một tên vô dụng như cậu làm chồng, đúng là buồn cười.” Hạ Tuấn Đông cười nhạo.
“Quả đúng như vậy, con trai và cháu trai đều như thế, Hạ Vân Hà thật là kém may mắn.”
“Cậu thật to gan, dám gọi thẳng tên ba tôi.” Hạ Tuấn Đông tức giận quát.
“Ba ông dù đứng trước mặt tôi, tôi cũng dám gọi tên ông ấy.” Lục Thần bình thản đáp.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt càng trở nên khinh bỉ.
Tên này thật là không biết xấu hổ. Quả đúng như câu nói, người không biết xấu hổ thì vô địch.
Một tên nghèo hèn không có tiền, không có quyền, sao lại có thể tự tin như vậy, dám ra vẻ này?
Hạ Tuấn Đông vung tay:
“Tôi lười cãi vã với loại tiểu bạch kiểm như cậu. Cậu lập tức dẫn Diệp Du Du quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, nếu không, tôi sẽ gọi Diệp Hân Nhiên đến, nếu cô ta đến thì các người phải trả cái giá lớn hơn thế này đấy.”
“Con trai ông mắng con gái tôi, còn mắng Diệp Hân Nhiên, giờ ông bảo chúng tôi phải quỳ xuống xin lỗi, tôi thấy ông đang nằm mơ giữa ban ngày đấy.” Lục Thần cười nhạt.
“Tiểu bạch kiểm, đợi đấy, tôi sẽ gọi người bao nuôi cậu đến, xem cậu còn dám càn rỡ không.”
Nói xong, Hạ Tuấn Đông lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Hân Nhiên.
Diệp Hân Nhiên nhận điện thoại, vội vàng lái xe đến trường mẫu giáo.
Dạo gần đây công ty cô gặp vấn đề tài chính, đang cần vay tiền từ ngân hàng Hạ thị. Người phụ trách chính là Hạ Tuấn Đông. A
Bây giờ xảy ra chuyện này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khoản vay.
Diệp Hân Nhiên lái xe nhanh chóng, chỉ mất 20 phút đã tới.
Nhìn thấy Lục Thần cũng ở đây, cô biết chuyện đã rối tung lên rồi.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Hân Nhiên bằng ánh mắt chế giễu.
“Diệp Hân Nhiên, con gái cô cào mặt con trai tôi, tên tiểu bạch kiểm mà cô bao dưỡng không biết thân biết phận lại dám lớn tiếng ở đây, cô tự xem xử lý đi. Nếu không giải quyết ổn thỏa, cô sẽ chẳng nhận được một đồng nào từ ngân hàng Hạ thị đâu.” Hạ Tuấn Đông nhếch miệng cười xảo trá.
Diệp Hân Nhiên vội vàng cúi người 90 độ:
“Hạ tổng, thật sự xin lỗi, tôi thay mặt Du Du xin lỗi ông.”
“Xin lỗi thì có ích gì? Cô nghĩ chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao? Cô đừng mơ.”
Mọi người đều nhìn Diệp Hân Nhiên với ánh mắt thích thú, rõ ràng cô đã bị Hạ Tuấn Đông nắm thóp, nếu xử lý không ổn thỏa, đừng mơ vay được tiền từ ngân hàng Hạ thị.
Nghe vậy, Diệp Hân Nhiên thở gấp, ánh mắt đầy bất lực. Cô tiến thẳng về phía Diệp Du Du.
Thấy tình hình không ổn, Lục Thần nhanh chóng kéo Diệp Du Du ra sau lưng mình:
“Cô định làm gì?”
“Định làm gì không đến lượt anh quản. Tránh ra!”
“Bây giờ tôi là ba của Du Du, chuyện này tôi phải quản. Con trai của Hạ Tuấn Đông gọi Du Du là đồ con hoang, còn sỉ nhục cô là kẻ hèn mọn. Một đứa trẻ nhỏ tuổi mà đã nói ra những lời độc ác như vậy, chẳng lẽ không đáng bị đánh sao?” Lục Thần nói chắc như đinh đóng cột.
Từng lời của anh như những lưỡi d.a.o đ.â.m vào tim Diệp Hân Nhiên.
Hạ Cẩm Thành nói những lời cay độc như vậy đúng là đáng bị đánh. Nhưng cô có thể làm gì đây?
Hạ Tuấn Đông đã nói rõ, nếu không xử lý tốt chuyện này, cô sẽ không thể vay được đồng nào từ ngân hàng Hạ thị. Lẽ nào cô phải đứng nhìn công ty mình phá sản?
“Dù sao đi nữa, Du Du đánh người là sai. Nó phải xin lỗi. Anh tránh ra!”
“Tôi không tránh! Du Du còn nhỏ, cô bắt nó quỳ xuống xin lỗi trong khi nó không sai. Cô có nghĩ đến lòng tự trọng của nó không? Cô đang chà đạp tự tôn của Du Du đấy!” Lục Thần lớn tiếng.
“Du Du là con gái tôi. Anh không có quyền xen vào!” Diệp Hân Nhiên siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Lục Thần.
“Hôm nay tôi không tránh, xem cô làm được gì tôi nào!” Lục Thần không hề nao núng.
Diệp Du Du lúc này cũng ôm chặt lấy chân Lục Thần, ánh mắt sợ sệt nhìn về phía Diệp Hân Nhiên.
Hạ Tuấn Đông phá lên cười:
“Ha ha ha, xem ra tên bám váy này muốn lật mình làm chủ đây. Diệp Hân Nhiên, cô tốt nhất nên nhanh chóng làm tôi hài lòng. Nếu không, những lời tôi nói ban nãy không phải là trò đùa đâu!”
Người tình trẻ mà Diệp Hân Nhiên chọn quả thật quá ngông cuồng.
Một kẻ vô danh tiểu tốt lại không để ngân hàng Hạ thị vào mắt.
Hắn ra sức bảo vệ Diệp Du Du, chắc chắn là muốn lấy lòng Diệp Hân Nhiên.
E rằng hắn cũng chỉ là kẻ bị Diệp Hân Nhiên bao nuôi mà thôi.
Hồ Tuyết khinh thường nói:
“Bản lĩnh thì chẳng lớn, nhưng tính khí lại chẳng nhỏ chút nào. Tôi lười chấp nhặt với kẻ nhỏ bé như anh. Đợi tổng giám đốc Hạ đến, ông ấy sẽ dạy bảo anh tử tế.”
Lục Thần không thèm để ý đến Hồ Tuyết mà nhìn về phía Trương Chí Văn:
“Nhà trẻ nổi tiếng như vậy mà giáo viên lại coi thường người khác, không hiểu lễ phép gì cả. Ông là hiệu trưởng, chẳng lẽ không nên sa thải cô ta sao?”
Nghe vậy, mọi người cười ồ lên.
Tên này quá xem trọng bản thân rồi, lại dám ra lệnh cho Trương Chí Văn sa thải Hồ Tuyết.
Trương Chí Văn lạnh lùng nói:
“Tôi làm việc thế nào không cần cậu xen vào. Cậu nên lo cho bản thân thì hơn. Tổng giám đốc Hạ sắp đến rồi, con sâu nhỏ như cậu liệu mà chuẩn bị lời giải thích đi.”
“Bây giờ tôi hiểu rồi, ông đúng là loại hiệu trưởng coi thường người khác. Quả nhiên không phải rác thì không thành đống.”
“Mẹ kiếp! Cậu dám gọi tôi là rác rưởi?” Trương Chí Văn nổi giận, chỉ tay về phía Lục Thần:
“Nếu tôi là rác, thì cậu chính là con giòi trong đống rác! Chỉ là một tên bám váy phụ nữ mà cũng dám ra vẻ trước mặt tôi. Đợi lát nữa, tôi sẽ khiến cậu quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ, đồ phế vật!”
Lục Thần không nói một lời, liền giáng cho ông ta một cái tát.
Trương Chí Văn bị đánh đến loạng choạng lùi lại. Mọi người đều sững sờ kinh hãi.
Hắn ta dám đánh cả hiệu trưởng Trương Chí Văn. Đúng là không coi trời đất ra gì nữa!
Diệp Du Du lại hớn hở reo lên:
“Ba đánh hay lắm! Hiệu trưởng xấu xa lắm, cứ luôn bắt nạt con!”
“Bắt nạt con à? Vậy ba sẽ dạy dỗ ông ta thay con.”
Bên cạnh, Vương Tiểu Thanh sợ đến mức đơ cả người. Không ngờ tới Lục Thần lại ra tay đánh người, hơn nữa người bị đánh còn là hiệu trưởng. Người này thật quá bốc đồng.
Xem ra Diệp Du Du phải chuyển trường rồi.
Trương Chí Văn ôm lấy má, tức tối chửi rủa:
“Con mẹ nó! Cậu dám đánh tôi sao?”
“Miệng ông thối như vậy, toàn nói bậy bạ, không đánh ông thì đánh ai?”
“Được, giỏi lắm! Cứ chờ đấy cho tôi!”
Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce dừng ngay trước cửa lớp học.
Tài xế bước xuống mở cửa xe. Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra.
Người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, để ria mép hình chữ bát.
Ông ta chính là Hạ Tuấn Đông, tổng giám đốc ngân hàng Hạ thị.
Thấy Hạ Tuấn Đông đến, mọi người liền ùa ra xung quanh, tranh nhau kể lễ.
Hạ Cẩm Thành cũng nhân cơ hội mách tội, nói mình bị Diệp Du Du đánh.
Nhìn vết xước trên mặt con trai, Hạ Tuấn Đông lập tức giận đến đầu bốc khói.
“Con hoang! Dám đánh con trai tao à? Mẹ mày ở trước mặt tao còn phải cúi đầu khúm núm. Vậy mà mày lại dám ngang ngược!” Hạ Tuấn Đông gào lên mắng.
Lục Thần lạnh lùng đáp:
“Tốt nhất là ông giữ cái miệng sạch sẽ, không thì ông sẽ có kết cục giống như tên hiệu trưởng kia đấy.”
“Cậu là ba dượng của Diệp Du Du?”
“Ông không cần quan tâm tôi là ba dượng hay ba ruột. Chỉ cần biết tôi là ba của con bé là đủ.” Lục Thần bình thản nói.
“Ha ha, xem ra Diệp Hân Nhiên đã cô đơn lắm rồi, lại tìm một tên vô dụng như cậu làm chồng, đúng là buồn cười.” Hạ Tuấn Đông cười nhạo.
“Quả đúng như vậy, con trai và cháu trai đều như thế, Hạ Vân Hà thật là kém may mắn.”
“Cậu thật to gan, dám gọi thẳng tên ba tôi.” Hạ Tuấn Đông tức giận quát.
“Ba ông dù đứng trước mặt tôi, tôi cũng dám gọi tên ông ấy.” Lục Thần bình thản đáp.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt càng trở nên khinh bỉ.
Tên này thật là không biết xấu hổ. Quả đúng như câu nói, người không biết xấu hổ thì vô địch.
Một tên nghèo hèn không có tiền, không có quyền, sao lại có thể tự tin như vậy, dám ra vẻ này?
Hạ Tuấn Đông vung tay:
“Tôi lười cãi vã với loại tiểu bạch kiểm như cậu. Cậu lập tức dẫn Diệp Du Du quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, nếu không, tôi sẽ gọi Diệp Hân Nhiên đến, nếu cô ta đến thì các người phải trả cái giá lớn hơn thế này đấy.”
“Con trai ông mắng con gái tôi, còn mắng Diệp Hân Nhiên, giờ ông bảo chúng tôi phải quỳ xuống xin lỗi, tôi thấy ông đang nằm mơ giữa ban ngày đấy.” Lục Thần cười nhạt.
“Tiểu bạch kiểm, đợi đấy, tôi sẽ gọi người bao nuôi cậu đến, xem cậu còn dám càn rỡ không.”
Nói xong, Hạ Tuấn Đông lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Hân Nhiên.
Diệp Hân Nhiên nhận điện thoại, vội vàng lái xe đến trường mẫu giáo.
Dạo gần đây công ty cô gặp vấn đề tài chính, đang cần vay tiền từ ngân hàng Hạ thị. Người phụ trách chính là Hạ Tuấn Đông. A
Bây giờ xảy ra chuyện này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khoản vay.
Diệp Hân Nhiên lái xe nhanh chóng, chỉ mất 20 phút đã tới.
Nhìn thấy Lục Thần cũng ở đây, cô biết chuyện đã rối tung lên rồi.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Hân Nhiên bằng ánh mắt chế giễu.
“Diệp Hân Nhiên, con gái cô cào mặt con trai tôi, tên tiểu bạch kiểm mà cô bao dưỡng không biết thân biết phận lại dám lớn tiếng ở đây, cô tự xem xử lý đi. Nếu không giải quyết ổn thỏa, cô sẽ chẳng nhận được một đồng nào từ ngân hàng Hạ thị đâu.” Hạ Tuấn Đông nhếch miệng cười xảo trá.
Diệp Hân Nhiên vội vàng cúi người 90 độ:
“Hạ tổng, thật sự xin lỗi, tôi thay mặt Du Du xin lỗi ông.”
“Xin lỗi thì có ích gì? Cô nghĩ chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao? Cô đừng mơ.”
Mọi người đều nhìn Diệp Hân Nhiên với ánh mắt thích thú, rõ ràng cô đã bị Hạ Tuấn Đông nắm thóp, nếu xử lý không ổn thỏa, đừng mơ vay được tiền từ ngân hàng Hạ thị.
Nghe vậy, Diệp Hân Nhiên thở gấp, ánh mắt đầy bất lực. Cô tiến thẳng về phía Diệp Du Du.
Thấy tình hình không ổn, Lục Thần nhanh chóng kéo Diệp Du Du ra sau lưng mình:
“Cô định làm gì?”
“Định làm gì không đến lượt anh quản. Tránh ra!”
“Bây giờ tôi là ba của Du Du, chuyện này tôi phải quản. Con trai của Hạ Tuấn Đông gọi Du Du là đồ con hoang, còn sỉ nhục cô là kẻ hèn mọn. Một đứa trẻ nhỏ tuổi mà đã nói ra những lời độc ác như vậy, chẳng lẽ không đáng bị đánh sao?” Lục Thần nói chắc như đinh đóng cột.
Từng lời của anh như những lưỡi d.a.o đ.â.m vào tim Diệp Hân Nhiên.
Hạ Cẩm Thành nói những lời cay độc như vậy đúng là đáng bị đánh. Nhưng cô có thể làm gì đây?
Hạ Tuấn Đông đã nói rõ, nếu không xử lý tốt chuyện này, cô sẽ không thể vay được đồng nào từ ngân hàng Hạ thị. Lẽ nào cô phải đứng nhìn công ty mình phá sản?
“Dù sao đi nữa, Du Du đánh người là sai. Nó phải xin lỗi. Anh tránh ra!”
“Tôi không tránh! Du Du còn nhỏ, cô bắt nó quỳ xuống xin lỗi trong khi nó không sai. Cô có nghĩ đến lòng tự trọng của nó không? Cô đang chà đạp tự tôn của Du Du đấy!” Lục Thần lớn tiếng.
“Du Du là con gái tôi. Anh không có quyền xen vào!” Diệp Hân Nhiên siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Lục Thần.
“Hôm nay tôi không tránh, xem cô làm được gì tôi nào!” Lục Thần không hề nao núng.
Diệp Du Du lúc này cũng ôm chặt lấy chân Lục Thần, ánh mắt sợ sệt nhìn về phía Diệp Hân Nhiên.
Hạ Tuấn Đông phá lên cười:
“Ha ha ha, xem ra tên bám váy này muốn lật mình làm chủ đây. Diệp Hân Nhiên, cô tốt nhất nên nhanh chóng làm tôi hài lòng. Nếu không, những lời tôi nói ban nãy không phải là trò đùa đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.