Hôn Nhân Hợp Đồng: Tổng Tài Bá Đạo Cực Sủng Vợ Yêu
Chương 44: Lặng lẽ
Ngọc Thùy
08/05/2023
Ở bên ngoài, Cao Anh Quân cũng vừa hay về đến nhà, anh tháo lỏng cà vạt rồi ngồi xuống giường, nhìn đồ đạc trên giường cũng biết cô có ở nhà, anh thở dài rồi đi sang phòng làm việc riêng.
Nguyệt Hương Lan sau khi tắm rửa xong thì liền chạy xuống nhà bếp mà không để ý đến chiếc cà vạt đang nằm lăn lóc trên giường ngủ, cô mặc một bộ đồ ngủ dài tay đi đến tủ lạnh rồi mở ra.
"Con vừa về đấy à?"
Cao phu nhân từ trong phòng đi ra, trên tay là ly sữa đã uống cạn rồi nhìn cô, Nguyệt Hương Lan vừa cầm chai nước vừa nói.
"Dạ."
"Mấy nay con đi đâu mà về khuya dữ vậy, thằng Anh Quân nó cứ hỏi con mãi."
"Anh ấy hỏi con ạ?"
Nguyệt Hương Lan ngạc nhiên nhìn bà, bà vừa pha sữa vừa gật đầu đáp.
"Ừm, sao con đi đâu mà không báo nó một tiếng, vợ chồng với nhau mà để nó hỏi hoài thì cũng tội lắm."
"Dạ, con nhớ rồi ạ."
Nguyệt Hương Lan cười gượng rồi gật đầu, chuyện đi làm thêm của cô thì sao cô dám nói cho anh biết được chứ, chỉ sợ anh sẽ thấy mất mặt mà nỗi giận với cô, làm dâu nhà giàu, ai lại muốn con dâu mang tiếng có gia đình chồng giàu có mà lại lén đi làm thêm nên cô chỉ dám giấu trong lòng.
Ngoài mặt đồng ý với lời với của bà ấy nhưng trong lòng đã do dự mà từ chối, bà không hay biết cô nghĩ gì trong đầu, pha xong ly sữa liền đưa đến cho cô, bà nói.
"Con mang sữa này lên phòng cho chồng con uống đi nhé, cho khỏe người!"
"Dạ, con đi ngay."
Nguyệt Hương Lan cầm ly sữa rồi đi lên phòng, trong lòng vẫn còn xấu hổ về chuyện hôm qua, nhậu say xỉn về còn làm phiền đến anh, thật lòng cô rất muốn tìm một nơi để chui vào.
Cốc Cốc Cốc.
Tiếng gõ cửa ba cái vang lên, Cao Anh Quân trong phòng ngẩng đầu nhìn, anh bỏ quyển sách trên tay xuống rồi đi ra mở cửa, nhìn thấy Nguyệt Hương Lan đứng bên ngoài, anh khựng người lại nhìn cô.
Nguyệt Hương Lan vừa đi vừa nhớ lại chuyện xấu hổ mà mặt đã đỏ ửng khi gặp anh, tay cầm ly sữa cũng không còn thấy nóng nữa, ngược lại da mặt cô lại trở nên nóng ran.
"Vào phòng đi!"
Cao Anh Quân một lúc sau mới định thần lại, anh mở rộng cửa ra để cô bước vào phòng rồi đóng cửa lại, Nguyệt Hương Lan đặt ly sữa xuống bàn làm việc, cạnh quyển sách yêu thích của anh rồi lên tiếng.
"Mẹ anh kêu tôi mang lên cho anh uống đó, anh uống đi, vẫn còn nóng."
"Những ngày qua, cô đã đi đâu vậy?"
Cao Anh Quân bỏ qua ly sữa mà nhìn sang cô, anh ngồi xuống ghế, hai tay khoanh lại, khuôn mặt nghiêm túc khiến Nguyệt Hương Lan nhất thời bối rối, ánh mắt có ý tránh né anh.
Cao Anh Quân nhìn thôi cũng biết cô đang lo lắng, tuy sống với cô không lâu nhưng cũng đủ để anh nắm bắt được cảm xúc trên khuôn mặt của cô. Vì cô là người rất dễ bộc lộ cảm xúc thật ra bên ngoài nên không khó để nhìn ra cô đang nghĩ gì trong lòng.
Thấy cô không chịu trả lời, Cao Anh Quân thở mạnh rồi lên tiếng hỏi lại.
"Những ngày qua, cô đã đi đâu vậy?"
"Tôi.."
"Cô không thể nói cho tôi biết được sao?"
Nguyệt Hương Lan bị anh gặng hỏi mà bất mãn cắn răng, ánh mắt vẫn không chịu nhìn thẳng vào khuôn mặt anh khiến anh lấy làm khó chịu.
Cao Anh Quân đứng dậy đi đến trước mặt cô, bàn tay to lớn chạm vào cằm rồi xoay cả khuôn mặt cô về phía mình, Nguyệt Hương Lan hết đường tránh né, cô hất tay anh ra khỏi cằm mình rồi tặc lưỡi, lên tiếng.
"Tôi đi chơi với bạn, chuyện riêng tư của tôi sao anh cứ thích hỏi hoài vậy, chẳng lẽ anh thích tôi nên tra cung tôi?"
Vừa nói Nguyệt Hương Lan vừa đùa giỡn, Cao Anh Quân nhất thời đứng bất động trước nụ cười của cô, nét đáng yêu tinh nghịch hiện rõ trên khuôn mặt.
Nguyệt Hương Lan thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm mà ngại, cô vỗ nhẹ vào vai anh rồi lên tiếng.
"Này! Anh sao vậy?"
"Không sao, không sao!"
Cao Anh Quân giật mình mà cúi đầu, lùi về phía sau ngồi lại vào ghế. Thấy đã hết chuyện, Nguyệt Hương Lan vội đứng dậy đi đến gần cửa, trước khi đi còn không quên dặn dò.
"Nhớ uống sữa đi nhé, đừng làm việc quá sức, hại sức khỏe lắm đó!"
Cao Anh Quân không đáp lời mà chỉ gật đầu một cái, Nguyệt Hương Lan thấy vậy thì liền xoay người rời đi, cánh cửa phòng vừa đóng lại, Nguyệt Hương Lan liền dựa vào cánh cửa mà thở phào.
Lúc nãy cô đã rất hồi hộp khi bị anh gặng hỏi những ngày qua đã đi đâu, tay đặt lên ngực mà vuốt xuống vài cái rồi đi về phòng. Trong phòng, Cao Anh Quân nhìn ly sữa chỉ còn lại chút hơi ấm, anh một hơi uống cạn ly sữa bột rồi tiếp tục làm việc.
Nguyệt Hương Lan cất bước trở về phòng, ngồi lên chiếc giường ngủ yên ái, bàn tay nhẹ vuốt ve mái tóc dài, cô nhìn vào màn hình điện thoại, một tin nhắn đã xuất hiện từ lâu nhưng vì để quên trong phòng mà cô không hay biết.
Mở điện thoại lên rồi bấm vào tin nhắn vừa nhận được 1 tiếng trước, Nguyệt Hương Lan ngã người nằm xuống, tay gõ bàn phím liên tục để trả lời tin nhắn.
"Hương Lan, cậu ngủ chưa?"
"À chưa, mình vẫn chưa ngủ."
Tin nhắn vừa được gửi đi người kia đã nhận được, dòng tin nhắn đang soạn hiện trên màn hình, Nguyệt Hương Lan nhìn chăm chú vào điện thoại chờ tin nhắn mới.
"Nghe nói ngày mai quán nghỉ một bữa, cậu có thời gian rảnh không? Chúng ta đi chơi."
Nguyệt Hương Lan nhìn tin nhắn vừa nhận được liền ngơ ra, cô chưa nhận được thông báo nào nói rằng ngày mai sẽ nghỉ, nhanh chóng cô tìm thấy khung nhắn tin của Đức Huy. Quả thật, anh ấy đã báo nghỉ mà cô vẫn chưa đọc.
Nguyệt Hương Lan thở phào rồi quay lại trả lời tin nhắn của Lăng Khôi.
"Có thể mình sẽ rảnh đó!"
Tin nhắn vừa được gửi qua, Lăng Khôi liền nhấc máy lên gọi điện, Nguyệt Hương Lan không nhanh không chận bắt máy.
"Alo, nếu ngày mai cậu rảnh thì trưa mai mình đến nhà đón nhé?"
"Không được đâu, cậu đến chỗ hay đón tớ đưa làm là được rồi, anh chủ nhà khó tính lắm nên mình hơi lo."
"Nếu cậu sợ thì mình sẽ đến xin phép, nhưng cậu cũng chỉ là khách thuê nhà thôi mà, có cần phải quản lý chặt chẽ như vậy không?"
Nguyệt Hương Lan nghe vậy thì tặc lưỡi, thật lòng không muốn nói dối nhưng càng nói lại càng đi xa, cô chỉ đành nhắm mắt cho qua mà tiếp tục nói dối.
"Mình không sợ anh ta sẽ la mắng hay gì hết, cậu biết rồi đó anh ta rất khó tính nên nếu anh ta thấy cứ có con trai đứng trước cửa nhà thì e là sẽ rất giận!"
Cao Anh Quân bỏ bên ngoài vô tình nghe được cuộc lời chuyện của hai người, tay cầm tay nắm cửa vừa định vặn qua cũng dừng lại, anh buông tay xuống rồi lặng lẽ lắng nghe âm thanh trong phòng.
Nguyệt Hương Lan nói qua nói lại một lúc thì cũng tắt máy, tay vừa để điện thoại lên bàn thì tiếng động trước cửa phòng làm cô chú ý. Cao Anh Quân từ bên ngoài bước vào cùng một quyển sách quản trị kinh doanh rồi nhìn cô một cái rồi lướt qua đi đến gốc giường rồi ngồi xuống đọc tiếp quyển sách đang còn dang dở.
Nguyệt Hương Lan sau khi tắm rửa xong thì liền chạy xuống nhà bếp mà không để ý đến chiếc cà vạt đang nằm lăn lóc trên giường ngủ, cô mặc một bộ đồ ngủ dài tay đi đến tủ lạnh rồi mở ra.
"Con vừa về đấy à?"
Cao phu nhân từ trong phòng đi ra, trên tay là ly sữa đã uống cạn rồi nhìn cô, Nguyệt Hương Lan vừa cầm chai nước vừa nói.
"Dạ."
"Mấy nay con đi đâu mà về khuya dữ vậy, thằng Anh Quân nó cứ hỏi con mãi."
"Anh ấy hỏi con ạ?"
Nguyệt Hương Lan ngạc nhiên nhìn bà, bà vừa pha sữa vừa gật đầu đáp.
"Ừm, sao con đi đâu mà không báo nó một tiếng, vợ chồng với nhau mà để nó hỏi hoài thì cũng tội lắm."
"Dạ, con nhớ rồi ạ."
Nguyệt Hương Lan cười gượng rồi gật đầu, chuyện đi làm thêm của cô thì sao cô dám nói cho anh biết được chứ, chỉ sợ anh sẽ thấy mất mặt mà nỗi giận với cô, làm dâu nhà giàu, ai lại muốn con dâu mang tiếng có gia đình chồng giàu có mà lại lén đi làm thêm nên cô chỉ dám giấu trong lòng.
Ngoài mặt đồng ý với lời với của bà ấy nhưng trong lòng đã do dự mà từ chối, bà không hay biết cô nghĩ gì trong đầu, pha xong ly sữa liền đưa đến cho cô, bà nói.
"Con mang sữa này lên phòng cho chồng con uống đi nhé, cho khỏe người!"
"Dạ, con đi ngay."
Nguyệt Hương Lan cầm ly sữa rồi đi lên phòng, trong lòng vẫn còn xấu hổ về chuyện hôm qua, nhậu say xỉn về còn làm phiền đến anh, thật lòng cô rất muốn tìm một nơi để chui vào.
Cốc Cốc Cốc.
Tiếng gõ cửa ba cái vang lên, Cao Anh Quân trong phòng ngẩng đầu nhìn, anh bỏ quyển sách trên tay xuống rồi đi ra mở cửa, nhìn thấy Nguyệt Hương Lan đứng bên ngoài, anh khựng người lại nhìn cô.
Nguyệt Hương Lan vừa đi vừa nhớ lại chuyện xấu hổ mà mặt đã đỏ ửng khi gặp anh, tay cầm ly sữa cũng không còn thấy nóng nữa, ngược lại da mặt cô lại trở nên nóng ran.
"Vào phòng đi!"
Cao Anh Quân một lúc sau mới định thần lại, anh mở rộng cửa ra để cô bước vào phòng rồi đóng cửa lại, Nguyệt Hương Lan đặt ly sữa xuống bàn làm việc, cạnh quyển sách yêu thích của anh rồi lên tiếng.
"Mẹ anh kêu tôi mang lên cho anh uống đó, anh uống đi, vẫn còn nóng."
"Những ngày qua, cô đã đi đâu vậy?"
Cao Anh Quân bỏ qua ly sữa mà nhìn sang cô, anh ngồi xuống ghế, hai tay khoanh lại, khuôn mặt nghiêm túc khiến Nguyệt Hương Lan nhất thời bối rối, ánh mắt có ý tránh né anh.
Cao Anh Quân nhìn thôi cũng biết cô đang lo lắng, tuy sống với cô không lâu nhưng cũng đủ để anh nắm bắt được cảm xúc trên khuôn mặt của cô. Vì cô là người rất dễ bộc lộ cảm xúc thật ra bên ngoài nên không khó để nhìn ra cô đang nghĩ gì trong lòng.
Thấy cô không chịu trả lời, Cao Anh Quân thở mạnh rồi lên tiếng hỏi lại.
"Những ngày qua, cô đã đi đâu vậy?"
"Tôi.."
"Cô không thể nói cho tôi biết được sao?"
Nguyệt Hương Lan bị anh gặng hỏi mà bất mãn cắn răng, ánh mắt vẫn không chịu nhìn thẳng vào khuôn mặt anh khiến anh lấy làm khó chịu.
Cao Anh Quân đứng dậy đi đến trước mặt cô, bàn tay to lớn chạm vào cằm rồi xoay cả khuôn mặt cô về phía mình, Nguyệt Hương Lan hết đường tránh né, cô hất tay anh ra khỏi cằm mình rồi tặc lưỡi, lên tiếng.
"Tôi đi chơi với bạn, chuyện riêng tư của tôi sao anh cứ thích hỏi hoài vậy, chẳng lẽ anh thích tôi nên tra cung tôi?"
Vừa nói Nguyệt Hương Lan vừa đùa giỡn, Cao Anh Quân nhất thời đứng bất động trước nụ cười của cô, nét đáng yêu tinh nghịch hiện rõ trên khuôn mặt.
Nguyệt Hương Lan thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm mà ngại, cô vỗ nhẹ vào vai anh rồi lên tiếng.
"Này! Anh sao vậy?"
"Không sao, không sao!"
Cao Anh Quân giật mình mà cúi đầu, lùi về phía sau ngồi lại vào ghế. Thấy đã hết chuyện, Nguyệt Hương Lan vội đứng dậy đi đến gần cửa, trước khi đi còn không quên dặn dò.
"Nhớ uống sữa đi nhé, đừng làm việc quá sức, hại sức khỏe lắm đó!"
Cao Anh Quân không đáp lời mà chỉ gật đầu một cái, Nguyệt Hương Lan thấy vậy thì liền xoay người rời đi, cánh cửa phòng vừa đóng lại, Nguyệt Hương Lan liền dựa vào cánh cửa mà thở phào.
Lúc nãy cô đã rất hồi hộp khi bị anh gặng hỏi những ngày qua đã đi đâu, tay đặt lên ngực mà vuốt xuống vài cái rồi đi về phòng. Trong phòng, Cao Anh Quân nhìn ly sữa chỉ còn lại chút hơi ấm, anh một hơi uống cạn ly sữa bột rồi tiếp tục làm việc.
Nguyệt Hương Lan cất bước trở về phòng, ngồi lên chiếc giường ngủ yên ái, bàn tay nhẹ vuốt ve mái tóc dài, cô nhìn vào màn hình điện thoại, một tin nhắn đã xuất hiện từ lâu nhưng vì để quên trong phòng mà cô không hay biết.
Mở điện thoại lên rồi bấm vào tin nhắn vừa nhận được 1 tiếng trước, Nguyệt Hương Lan ngã người nằm xuống, tay gõ bàn phím liên tục để trả lời tin nhắn.
"Hương Lan, cậu ngủ chưa?"
"À chưa, mình vẫn chưa ngủ."
Tin nhắn vừa được gửi đi người kia đã nhận được, dòng tin nhắn đang soạn hiện trên màn hình, Nguyệt Hương Lan nhìn chăm chú vào điện thoại chờ tin nhắn mới.
"Nghe nói ngày mai quán nghỉ một bữa, cậu có thời gian rảnh không? Chúng ta đi chơi."
Nguyệt Hương Lan nhìn tin nhắn vừa nhận được liền ngơ ra, cô chưa nhận được thông báo nào nói rằng ngày mai sẽ nghỉ, nhanh chóng cô tìm thấy khung nhắn tin của Đức Huy. Quả thật, anh ấy đã báo nghỉ mà cô vẫn chưa đọc.
Nguyệt Hương Lan thở phào rồi quay lại trả lời tin nhắn của Lăng Khôi.
"Có thể mình sẽ rảnh đó!"
Tin nhắn vừa được gửi qua, Lăng Khôi liền nhấc máy lên gọi điện, Nguyệt Hương Lan không nhanh không chận bắt máy.
"Alo, nếu ngày mai cậu rảnh thì trưa mai mình đến nhà đón nhé?"
"Không được đâu, cậu đến chỗ hay đón tớ đưa làm là được rồi, anh chủ nhà khó tính lắm nên mình hơi lo."
"Nếu cậu sợ thì mình sẽ đến xin phép, nhưng cậu cũng chỉ là khách thuê nhà thôi mà, có cần phải quản lý chặt chẽ như vậy không?"
Nguyệt Hương Lan nghe vậy thì tặc lưỡi, thật lòng không muốn nói dối nhưng càng nói lại càng đi xa, cô chỉ đành nhắm mắt cho qua mà tiếp tục nói dối.
"Mình không sợ anh ta sẽ la mắng hay gì hết, cậu biết rồi đó anh ta rất khó tính nên nếu anh ta thấy cứ có con trai đứng trước cửa nhà thì e là sẽ rất giận!"
Cao Anh Quân bỏ bên ngoài vô tình nghe được cuộc lời chuyện của hai người, tay cầm tay nắm cửa vừa định vặn qua cũng dừng lại, anh buông tay xuống rồi lặng lẽ lắng nghe âm thanh trong phòng.
Nguyệt Hương Lan nói qua nói lại một lúc thì cũng tắt máy, tay vừa để điện thoại lên bàn thì tiếng động trước cửa phòng làm cô chú ý. Cao Anh Quân từ bên ngoài bước vào cùng một quyển sách quản trị kinh doanh rồi nhìn cô một cái rồi lướt qua đi đến gốc giường rồi ngồi xuống đọc tiếp quyển sách đang còn dang dở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.