Hôn Nhân Hợp Đồng: Tổng Tài Bá Đạo Cực Sủng Vợ Yêu
Chương 30: Máy nghe lén
Ngọc Thùy
08/05/2023
"Sao? Cô có muốn hợp tác với tôi không?"
Thấy Dương Bạch Dao có vẻ đã do dự, Trương Trúc Hy lại càng được nước lấn tới, cô ta dỗ ngon dỗ ngọt, nhẹ nhàng từng chút một.
"Tôi không phải thấy tội lỗi về điều này đâu, trên đời đàn ông nhiều vô kể, chúng ta chỉ đang giành lấy thứ thuộc về mình mà thôi!"
Dương Bạch Dao nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn cô ta, đáp.
"Được thôi!"
Thấy cô đã đồng ý, trên môi Trương Trúc Hy nở một nụ cười đắc ý. Dương Bạch Dao im lặng cúi đầu, lặng lẽ thở dài.
Quay lại bên Nguyệt Hương Lan, sau khi rời khỏi công ty thì cô đã quay về nhà, ở trong sân vườn, cô cầm kéo tỉa lại những chỗ thừa của bông hoa, những bông hoa thơm ngát khiến lòng cô trở nên tốt đẹp
Mọi thứ như đã trở nên yên bình một cách lạ thường, những ngày qua cô cũng không liên lạc với cậu bạn Lăng Khôi nên cũng thấy khá nhớ, nghĩ là làm. Sau khi đã tỉa xong bông hoa cuối cùng, cô đi đến ngôi nhà gỗ nhỏ, tay lấy trong túi ra chiếc điện thoại cảm ứng.
Tay lướt trên màn hình, tiếng điện thoại vang lên, người đầu dây bên kia nhấc máy không lâu sau đó.
"Mình nghe."
"Lăng Khôi, cậu có rảnh không, mình nói chuyện một chút nhé?"
"Được thôi, mình luôn rảnh mà."
Nguyệt Hương Lan nghe thấy như vậy thì cười nhẹ, cô lên tiếng nói thêm.
"Lắm rày cậu ở đây, vậy cậu có về quê không? Cậu có gặp ba mẹ tớ không?"
Cũng vì nhớ thương ba mẹ mà cô đã hỏi cậu nhiều thứ, Lăng Khôi bật cười, cậu vừa uống nước vừa đáp.
"Có chứ, hai bác vẫn rất khỏe."
"Vậy thì tốt rồi, dạo này mình bận bịu, không thể về được."
Trong lòng cô như thở phào nhẹ nhõm khi biết gia đình mình vẫn khỏe. Nguyệt Hương Lan lúc trước đi làm xa nhà nên cũng không thường xuyên gặp gỡ, đường xá xa xôi, làm việc cũng không được bao nhiêu tiền khiến cô cũng không muốn về nhà vì sợ sẽ làm gánh nặng.
Hôm bị tai nạn, cô vừa lãnh tháng lương tiếp theo nên muốn quay về nhà một chuyến, nào ngờ giờ lại phải bay đến một nước khác, lại còn xa hơn rất nhiều.
Cô thở dài khi nhớ đến chuyện đó mà quên rằng cuộc gọi vẫn còn đang dang dở. Lăng Khôi nhíu mày khi nghe tiếng thở dài trông rất mệt mỏi của cô, cậu lo lắng hỏi.
"Cậu không khỏe ở đâu sao, Hương Lan?"
"A! Mình không sao!"
Nguyệt Hương Lan giật mình khi nghe cậu hỏi, cô vừa nói vừa lắc đầu dù biết cậu không thể nhìn thấy hành động đó.
Nghe cô nói vậy, cậu cũng yên tâm mà nói.
"Ừm, mà cậu còn nhớ lúc chúng ta đi chơi không, tớ có giữ lại vài tấm hình lúc cậu tạo dáng đó, trông rất dễ thương!"
"Gì chứ, cậu còn giữ sao?"
Nguyệt Hương Lan giật mình, cô ngại ngùng khi bị nhắc đến chuyện đó, những tấm ảnh được cậu bạn chụp lại trong lúc vui chơi khiến cô rất xấu hổ.
Nghe thấy giọng nói của cô thay đổi, Lăng Khôi càng ra sức trêu chọc, Nguyệt Hương Lan bật cười đầy ngại ngùng.
Nơi cách đó không xa, Trương Trúc Hy và Dương Bạch Dao đang quan sát mọi hành động của cô, bàn tay cầm chiếc điện thoại đang bật chế độ quay phim, trong điện thoại hiện rõ cô đang nằm trong tầm ngắm.
Trương Trúc Hy hài lòng trước video vừa quay được, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian xảo rồi cất điện thoại vào túi. Dương Bạch Dao đứng bên cạnh không lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát Nguyệt Hương Lan, trong đôi mắt mang chút ghen tị.
"Chúng ta đi chơi, ở lại lâu hơn sẽ bị phát hiện đó!"
Nói rồi, Trương Trúc Hy kéo Dương Bạch Dao rời khỏi sân vườn, mọi hành động đều dứt khoát như đã được vạch sẵn từ trước, Nguyệt Hương Lan vẫn không hay biết chuyện gì, cô vẫn vui vẻ cười nói với Lăng Khôi qua điện thoại.
Tại ghế sofa, Dương Bạch Dao nhìn Trương Trúc Hy rồi lại nhìn chiếc điện thoại trên tay cô ta, rồi nói.
"Chúng ta nhất thiết phải làm như vậy sao, tôi thấy chuyện này không ổn chút nào."
Nghe Dương Bạch Dao nói thế, Trương Trúc Hy liền quay sang nhìn bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm, nụ cười trên môi cũng tắt hẳn, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Dương Bạch Dao.
"Muốn loại bỏ được một đối thủ mạnh thì chúng ta phải dùng chiêu, cô đừng có mà lo lắng quá độ, dư thừa thôi!''
Nói rồi, Trương Trúc Hy lại tiếp tục nhìn vào trong điện thoại, đoạn video được cô ta bật đi bật lại, khuôn mặt vô cùng hài lòng trước tác phẩm của bản thân.
Thấy không thể khuyên được cô ta, Dương Bạch Dao cũng chỉ đành im lặng mà thuận theo ý, dù sao cũng đã chung thuyền, cô cũng không thể làm gì khác ngoài nghe theo cô ta.
Thời gian lại dần trôi, Cao Anh Quân trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả, hôm nay anh về muộn hơn mọi ngày, đến khi mặt trời đã yên giấc, màn đêm buông xuống từ rất lâu, chiếc xe ô tô mới đậu trong nhà.
Anh lê cơ thể mệt mỏi vào trong phòng, nhìn thấy Nguyệt Hương Lan đang yên giấc, một cảm giác yên bình dâng lên trong lỏng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, bàn tay to lớn chạm nhẹ lên mái tóc nhỏ.
Ánh mắt dịu dàng, hành động vuốt ve mái tóc đầy sủng ái, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ làm việc, anh ngồi nhìn cô yên giấc ngủ, chưa bao giờ anh lại cảm giác có cô trong đời lại không phiền phức như vậy.
Có lẽ, từ sâu bên trong tim, anh đã thật sự say mê vẻ đẹp đơn thuần này mà không hay biết đến, nụ cười mỉm nở trên môi, anh nhẹ nhàng rút tay rời khỏi mái tóc dài, kéo mền lên ngang vai cho cô rồi mới đi vào phòng tắm.
Một lúc sau liền quay trở ra, vì thời tiết nay đã dần chuyển sang xuân nên cũng thoải mái hơn rất nhiều, anh mang mỗi chiếc quần dài đi lại trong phòng, thấy cô đã ngủ nên anh mới dám làm vậy, biết cô ngại khi nhìn thấy cơ thể đàn ông, anh cũng ít mặc đồ như vậy.
Mái tóc ướt sũng được anh lau ráo, tiếng gõ cửa vang lên, anh nhíu mày nhìn đồng hồ treo tường, đã muộn rồi ai còn gõ cửa, anh không nhanh không chậm đứng dậy mở cửa.
Dương Bạch Dao mỉm cười nhìn anh.
"Sao còn chưa ngủ, cậu tìm tôi muộn thế à?"
Cao Anh Quân nhíu mày khi thấy cô bạn thân vẫn còn thức, lại còn đứng trước cửa phòng ngủ. Dương Bạch Dao hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh không mặc áo, chỉ mặc mỗi chiếc quần thun vào, liếc nhìn Nguyệt Hương Lan đang ngủ, trong lòng đã nghĩ đến chuyện không nên.
"Cậu sao vậy, tìm tôi có chuyện gì?"
Thấy Dương Bạch Dao cứ đứng im lặng, anh dần mất kiên nhẫn mà lên tiếng, đêm khuya gõ cửa phòng, anh sợ rằng cô sẽ thức giấc.
Dương Bạch Dao nghe vậy liền lúng túng gãi đầu, cô ấy né tránh ánh mắt dò xét của anh rồi lên tiếng.
"À, lúc sáng Hương Lan có nhờ mình mua một ít hạt giống trồng cây mà mình quên mang đến, cậu mang vào cho cô ấy giúp mình nhé?"
Vừa nói cô ấy vừa lấy trong túi ra một bịch chứa hạt giống nhỏ đưa cho anh. Cao Anh Quân nhìn chúng rồi gật đầu.
"Mình biết rồi, còn gì nữa không cậu?"
"Hết rồi! Thôi mình về phòng nhé!"
Nói rồi, Dương Bạch Dao nhanh chóng quay trở về phòng mà không dám nhìn lại, cô ấy lấy trong túi ra một chiếc máy ghi âm thu nhỏ rồi nhìn Trương Trúc Hy.
Trương Trúc Hy bực mình ra mặt, cố gắng kiềm chế tông giọng mà nghiến răng nói với Dương Bạch Dao.
"Sao có nhiêu đó mà cô làm cũng không được vậy hả?"
Dương Bạch Dao thấy cô ta tức giận thì khó chịu, cô vứt máy ghi âm xuống giường rồi đáp.
"Tôi không thể làm chuyện này được, ban đầu tôi còn tưởng chúng ta sẽ dùng cách văn minh để giải quyết, nào ngờ cô lại muốn tôi lén lút gắn máy nghe lén trong phòng người ta, chuyện này khác gì xâm nhập quyền riêng tư, tôi không làm được!"
Thấy Dương Bạch Dao tỏ thái độ, Trương Trúc Hy cũng không vừa, cô ta đứng dậy, hai tay khoanh lại để trước mặt nhìn Dương Bạch Dao rồi nói.
"Chúng ta đang làm việc một cách văn minh mà, không phải cô nói với tôi là cô nghe được do chính Nguyệt Hương Lan nói hai người họ không phải vợ chồng hay sao, gắn chiếc máy này vào cũng chỉ để biết thêm thông tin mà thôi."
"Tôi đã nói là không chắc chắn điều tôi nghe là thật hay giả, đúng hay sai nhưng cô không thấy họ thân mật với nhau sao. Khi nãy, tôi thấy cậu ấy không mặc áo, giường còn nhăn nheo nữa, tôi nghĩ họ thật sự là vợ chồng đó."
Dương Bạch Dao đành ngậm ngùi nói ra những gì cô ấy thấy lúc nãy. Trương Trúc Hy sau khi nghe xong thì lại càng tức giận hơn, tiếng thở mạnh được cô ta tạo ra, ánh mắt rực lửa nhìn Dương Bạch Dao, không tiếc lời lên tiếng đe dọa.
"Tôi mặc kệ họ làm gì, chúng ta đang ở chung thuyền, cô đừng mong có ý quay đầu, tốt nhất là cứ theo ý tôi mà làm. Còn nữa, chiếc máy này cũng vứt đi, xem như tôi đồng ý với ý kiến này của cô!"
Nói rồi, cô ta tức giận rời khỏi phòng, Dương Bạch Dao cầm lấy chiếc máy nghe lén, không do dự mà phá hủy nó rồi vứt vào thùng rác, trong lòng cũng thấy phần nào nhẹ nhõm hơn.
Thấy Dương Bạch Dao có vẻ đã do dự, Trương Trúc Hy lại càng được nước lấn tới, cô ta dỗ ngon dỗ ngọt, nhẹ nhàng từng chút một.
"Tôi không phải thấy tội lỗi về điều này đâu, trên đời đàn ông nhiều vô kể, chúng ta chỉ đang giành lấy thứ thuộc về mình mà thôi!"
Dương Bạch Dao nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn cô ta, đáp.
"Được thôi!"
Thấy cô đã đồng ý, trên môi Trương Trúc Hy nở một nụ cười đắc ý. Dương Bạch Dao im lặng cúi đầu, lặng lẽ thở dài.
Quay lại bên Nguyệt Hương Lan, sau khi rời khỏi công ty thì cô đã quay về nhà, ở trong sân vườn, cô cầm kéo tỉa lại những chỗ thừa của bông hoa, những bông hoa thơm ngát khiến lòng cô trở nên tốt đẹp
Mọi thứ như đã trở nên yên bình một cách lạ thường, những ngày qua cô cũng không liên lạc với cậu bạn Lăng Khôi nên cũng thấy khá nhớ, nghĩ là làm. Sau khi đã tỉa xong bông hoa cuối cùng, cô đi đến ngôi nhà gỗ nhỏ, tay lấy trong túi ra chiếc điện thoại cảm ứng.
Tay lướt trên màn hình, tiếng điện thoại vang lên, người đầu dây bên kia nhấc máy không lâu sau đó.
"Mình nghe."
"Lăng Khôi, cậu có rảnh không, mình nói chuyện một chút nhé?"
"Được thôi, mình luôn rảnh mà."
Nguyệt Hương Lan nghe thấy như vậy thì cười nhẹ, cô lên tiếng nói thêm.
"Lắm rày cậu ở đây, vậy cậu có về quê không? Cậu có gặp ba mẹ tớ không?"
Cũng vì nhớ thương ba mẹ mà cô đã hỏi cậu nhiều thứ, Lăng Khôi bật cười, cậu vừa uống nước vừa đáp.
"Có chứ, hai bác vẫn rất khỏe."
"Vậy thì tốt rồi, dạo này mình bận bịu, không thể về được."
Trong lòng cô như thở phào nhẹ nhõm khi biết gia đình mình vẫn khỏe. Nguyệt Hương Lan lúc trước đi làm xa nhà nên cũng không thường xuyên gặp gỡ, đường xá xa xôi, làm việc cũng không được bao nhiêu tiền khiến cô cũng không muốn về nhà vì sợ sẽ làm gánh nặng.
Hôm bị tai nạn, cô vừa lãnh tháng lương tiếp theo nên muốn quay về nhà một chuyến, nào ngờ giờ lại phải bay đến một nước khác, lại còn xa hơn rất nhiều.
Cô thở dài khi nhớ đến chuyện đó mà quên rằng cuộc gọi vẫn còn đang dang dở. Lăng Khôi nhíu mày khi nghe tiếng thở dài trông rất mệt mỏi của cô, cậu lo lắng hỏi.
"Cậu không khỏe ở đâu sao, Hương Lan?"
"A! Mình không sao!"
Nguyệt Hương Lan giật mình khi nghe cậu hỏi, cô vừa nói vừa lắc đầu dù biết cậu không thể nhìn thấy hành động đó.
Nghe cô nói vậy, cậu cũng yên tâm mà nói.
"Ừm, mà cậu còn nhớ lúc chúng ta đi chơi không, tớ có giữ lại vài tấm hình lúc cậu tạo dáng đó, trông rất dễ thương!"
"Gì chứ, cậu còn giữ sao?"
Nguyệt Hương Lan giật mình, cô ngại ngùng khi bị nhắc đến chuyện đó, những tấm ảnh được cậu bạn chụp lại trong lúc vui chơi khiến cô rất xấu hổ.
Nghe thấy giọng nói của cô thay đổi, Lăng Khôi càng ra sức trêu chọc, Nguyệt Hương Lan bật cười đầy ngại ngùng.
Nơi cách đó không xa, Trương Trúc Hy và Dương Bạch Dao đang quan sát mọi hành động của cô, bàn tay cầm chiếc điện thoại đang bật chế độ quay phim, trong điện thoại hiện rõ cô đang nằm trong tầm ngắm.
Trương Trúc Hy hài lòng trước video vừa quay được, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian xảo rồi cất điện thoại vào túi. Dương Bạch Dao đứng bên cạnh không lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát Nguyệt Hương Lan, trong đôi mắt mang chút ghen tị.
"Chúng ta đi chơi, ở lại lâu hơn sẽ bị phát hiện đó!"
Nói rồi, Trương Trúc Hy kéo Dương Bạch Dao rời khỏi sân vườn, mọi hành động đều dứt khoát như đã được vạch sẵn từ trước, Nguyệt Hương Lan vẫn không hay biết chuyện gì, cô vẫn vui vẻ cười nói với Lăng Khôi qua điện thoại.
Tại ghế sofa, Dương Bạch Dao nhìn Trương Trúc Hy rồi lại nhìn chiếc điện thoại trên tay cô ta, rồi nói.
"Chúng ta nhất thiết phải làm như vậy sao, tôi thấy chuyện này không ổn chút nào."
Nghe Dương Bạch Dao nói thế, Trương Trúc Hy liền quay sang nhìn bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm, nụ cười trên môi cũng tắt hẳn, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Dương Bạch Dao.
"Muốn loại bỏ được một đối thủ mạnh thì chúng ta phải dùng chiêu, cô đừng có mà lo lắng quá độ, dư thừa thôi!''
Nói rồi, Trương Trúc Hy lại tiếp tục nhìn vào trong điện thoại, đoạn video được cô ta bật đi bật lại, khuôn mặt vô cùng hài lòng trước tác phẩm của bản thân.
Thấy không thể khuyên được cô ta, Dương Bạch Dao cũng chỉ đành im lặng mà thuận theo ý, dù sao cũng đã chung thuyền, cô cũng không thể làm gì khác ngoài nghe theo cô ta.
Thời gian lại dần trôi, Cao Anh Quân trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả, hôm nay anh về muộn hơn mọi ngày, đến khi mặt trời đã yên giấc, màn đêm buông xuống từ rất lâu, chiếc xe ô tô mới đậu trong nhà.
Anh lê cơ thể mệt mỏi vào trong phòng, nhìn thấy Nguyệt Hương Lan đang yên giấc, một cảm giác yên bình dâng lên trong lỏng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, bàn tay to lớn chạm nhẹ lên mái tóc nhỏ.
Ánh mắt dịu dàng, hành động vuốt ve mái tóc đầy sủng ái, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ làm việc, anh ngồi nhìn cô yên giấc ngủ, chưa bao giờ anh lại cảm giác có cô trong đời lại không phiền phức như vậy.
Có lẽ, từ sâu bên trong tim, anh đã thật sự say mê vẻ đẹp đơn thuần này mà không hay biết đến, nụ cười mỉm nở trên môi, anh nhẹ nhàng rút tay rời khỏi mái tóc dài, kéo mền lên ngang vai cho cô rồi mới đi vào phòng tắm.
Một lúc sau liền quay trở ra, vì thời tiết nay đã dần chuyển sang xuân nên cũng thoải mái hơn rất nhiều, anh mang mỗi chiếc quần dài đi lại trong phòng, thấy cô đã ngủ nên anh mới dám làm vậy, biết cô ngại khi nhìn thấy cơ thể đàn ông, anh cũng ít mặc đồ như vậy.
Mái tóc ướt sũng được anh lau ráo, tiếng gõ cửa vang lên, anh nhíu mày nhìn đồng hồ treo tường, đã muộn rồi ai còn gõ cửa, anh không nhanh không chậm đứng dậy mở cửa.
Dương Bạch Dao mỉm cười nhìn anh.
"Sao còn chưa ngủ, cậu tìm tôi muộn thế à?"
Cao Anh Quân nhíu mày khi thấy cô bạn thân vẫn còn thức, lại còn đứng trước cửa phòng ngủ. Dương Bạch Dao hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh không mặc áo, chỉ mặc mỗi chiếc quần thun vào, liếc nhìn Nguyệt Hương Lan đang ngủ, trong lòng đã nghĩ đến chuyện không nên.
"Cậu sao vậy, tìm tôi có chuyện gì?"
Thấy Dương Bạch Dao cứ đứng im lặng, anh dần mất kiên nhẫn mà lên tiếng, đêm khuya gõ cửa phòng, anh sợ rằng cô sẽ thức giấc.
Dương Bạch Dao nghe vậy liền lúng túng gãi đầu, cô ấy né tránh ánh mắt dò xét của anh rồi lên tiếng.
"À, lúc sáng Hương Lan có nhờ mình mua một ít hạt giống trồng cây mà mình quên mang đến, cậu mang vào cho cô ấy giúp mình nhé?"
Vừa nói cô ấy vừa lấy trong túi ra một bịch chứa hạt giống nhỏ đưa cho anh. Cao Anh Quân nhìn chúng rồi gật đầu.
"Mình biết rồi, còn gì nữa không cậu?"
"Hết rồi! Thôi mình về phòng nhé!"
Nói rồi, Dương Bạch Dao nhanh chóng quay trở về phòng mà không dám nhìn lại, cô ấy lấy trong túi ra một chiếc máy ghi âm thu nhỏ rồi nhìn Trương Trúc Hy.
Trương Trúc Hy bực mình ra mặt, cố gắng kiềm chế tông giọng mà nghiến răng nói với Dương Bạch Dao.
"Sao có nhiêu đó mà cô làm cũng không được vậy hả?"
Dương Bạch Dao thấy cô ta tức giận thì khó chịu, cô vứt máy ghi âm xuống giường rồi đáp.
"Tôi không thể làm chuyện này được, ban đầu tôi còn tưởng chúng ta sẽ dùng cách văn minh để giải quyết, nào ngờ cô lại muốn tôi lén lút gắn máy nghe lén trong phòng người ta, chuyện này khác gì xâm nhập quyền riêng tư, tôi không làm được!"
Thấy Dương Bạch Dao tỏ thái độ, Trương Trúc Hy cũng không vừa, cô ta đứng dậy, hai tay khoanh lại để trước mặt nhìn Dương Bạch Dao rồi nói.
"Chúng ta đang làm việc một cách văn minh mà, không phải cô nói với tôi là cô nghe được do chính Nguyệt Hương Lan nói hai người họ không phải vợ chồng hay sao, gắn chiếc máy này vào cũng chỉ để biết thêm thông tin mà thôi."
"Tôi đã nói là không chắc chắn điều tôi nghe là thật hay giả, đúng hay sai nhưng cô không thấy họ thân mật với nhau sao. Khi nãy, tôi thấy cậu ấy không mặc áo, giường còn nhăn nheo nữa, tôi nghĩ họ thật sự là vợ chồng đó."
Dương Bạch Dao đành ngậm ngùi nói ra những gì cô ấy thấy lúc nãy. Trương Trúc Hy sau khi nghe xong thì lại càng tức giận hơn, tiếng thở mạnh được cô ta tạo ra, ánh mắt rực lửa nhìn Dương Bạch Dao, không tiếc lời lên tiếng đe dọa.
"Tôi mặc kệ họ làm gì, chúng ta đang ở chung thuyền, cô đừng mong có ý quay đầu, tốt nhất là cứ theo ý tôi mà làm. Còn nữa, chiếc máy này cũng vứt đi, xem như tôi đồng ý với ý kiến này của cô!"
Nói rồi, cô ta tức giận rời khỏi phòng, Dương Bạch Dao cầm lấy chiếc máy nghe lén, không do dự mà phá hủy nó rồi vứt vào thùng rác, trong lòng cũng thấy phần nào nhẹ nhõm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.