Hôn Nhân Hợp Đồng: Tổng Tài Bá Đạo Cực Sủng Vợ Yêu
Chương 72: Sợ Hãi
Ngọc Thùy
25/05/2023
Sau khi rời khỏi quán nước, Nguyệt Hương Lan buông bỏ khuôn mặt nghiêm
túc, cứng rắn ra mà thở dài, mệt mỏi. Tuy lời nói của cô đa phần sắc đá
nhưng cô cũng biết sợ, cô đã rất sợ khi nhìn thấy bản hợp đồng trong
điện thoại của cô ta nhưng lại không thể bấm xoá ngay lập tức.
Một mình lang thang trên đường phố, Nguyệt Hương Lan mang tâm trạng phiền muộn đi thẳng, đi nhưng lại không có điểm đến mà chỉ muốn bước đi một đường như vậy.
Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến những lời Dương Bạch Dao nói lúc nãy, đúng thật cô rất sợ bà Trưng hay những người khác trong gia đình biết được bí mật to lớn này của cô và Cao Anh Quân nhưng cả hai cũng không thể giấu giếm mãi được.
Giờ đây, thật sự Dương Bạch Dao đã biết được bí mật của cả hai, tâm trạng của cô như bị kéo xuống một bậc, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo một mình, mắt hướng về nơi vô định mà.
Trái tim phập phồng lo lắng, giọt nước nóng ấm chảy trên gò má rồi rơi xuống đất, giọt lệ trong suốt cứ mãi tuôn rơi theo tâm trạng đang xuống dốc. Đôi mắt long lanh giờ đây đã ngấn lệ, khoé mi những giọt lệ trong suốt cứ rơi hoài mà không thể ngừng lại.
Đôi vai nhỏ bé run rẩy, mái đầu nhỏ cúi xuống đất mà lặng lẽ bật khóc, cô đã không thể mạnh mẽ thêm được nữa vì cô rất sợ, rất khó để chiếm được tình cảm của người trong gia đình anh nhưng giờ đây lại bị đe dọa, cô sợ khi bị lộ ra.
Mọi người sẽ ghét cô và đuổi cô ra khỏi nhà như những gì Dương Bạch Dao muốn đề cập đến, càng nghĩ cô lại càng thấy hoảng sợ và lo lắng.
Giờ đây cô rất muốn chạy đến công ty của anh mà tìm nơi an ủi nhưng cô lại không dám, cô sợ sẽ khiến anh lo lắng và sợ anh sẽ nổi giận với Dương Bạch Dao, mọi thứ cứ xoay vòng khiến cô không thể nắm bắt kịp, chỉ biết yếu đuối mà bật khóc.
Chiều tối, ánh nắng vàng hạ dần hạ xuống theo thời gian. Nguyệt Hương Lan ngồi thơ thẩn trên ghế đá ở công viên vẫn chưa về, cảm giác lạnh lẽo khiến cô thấy trống trải, đôi mắt sưng nhẹ vì cô đã khóc một trận rất lâu.
Nhìn về nơi vô định, cô thở dài rồi đứng dậy, nhìn dòng xe vẫn tấp nập qua lại trên đường phố, mặt trời cũng hạ xuống thành đêm, cũng đã đến lúc phải về nhà. Một mình bước đi trên đường nhỏ nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.
Những bước chân nặng nề như đeo phải vài ký sắt, Nguyệt Hương Lan đi lên phòng ngủ thì nhìn thấy cà vạt của anh, cô nhìn về hướng phòng tắm thì thấy đang sáng đèn, nghĩ anh trong đó, cô ngồi xuống giường chờ đợi.
Một lúc sau, Cao Anh Quân cũng đi ra ngoài, mái tóc ướt sũng chảy vài giọt nước xuống phần cơ bụng của anh. Cao Anh Quân chỉ mặc mỗi một chiếc quần chỉ không mặc áo nhưng lần này cô cũng không phản ứng gì cả.
Chỉ khẽ liếc nhìn một cái rồi lên tiếng.
"Bản hợp đồng.. anh đã hủy chưa?"
"Vẫn chưa, có vấn đề gì sao?"
Nghe giọng nói yểu xìu của cô, anh nhíu mày đi đến ngồi xuống hỏi, nhìn khuôn mặt buồn bã của cô khiến anh vừa lo vừa tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến cô phải buồn đến như vậy, đâu đó anh lại nhìn thấy đôi mắt sưng nhẹ của cô.
"Em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Em không sao!"
Nguyệt Hương Lan vội gạt tay anh ra khỏi mặt mình rồi quay đầu sang hướng khác, cô sợ rằng anh sẽ nhìn ra điểm bất thường trên khuôn mặt của cô mà lo lắng.
"Thật không?"
Cao Anh Quân nhìn cô rồi lên tiếng.
"Thật."
Nghe được đáp án, anh chỉ biết thở dài mà lắc đầu cho qua, biết làm sao bây giờ khi anh hỏi mà cô không chịu trả lời đây.
"Anh.. có thể mang bản hợp đồng đến đây cho em xem được không?"
"Hửm?"
Bỗng nhiên Nguyệt Hương Lan lại thêm tiếng khiến anh ngơ ra một lúc rồi cũng phản ứng nhưng đôi mày nhíu lại, trong lòng thấy kỳ lạ vì tại sao cô lại muốn xem nó khi trước giờ chưa nhắc đến nó bao giờ.
Từ khi bắt đầu ở đây cô đã không còn muốn xem đến bản hợp đồng nữa nhưng bây giờ lại muốn xem khiến anh thấy khá ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý với lời nói của cô.
"Được, em ngồi đợi anh một chút!"
Nói rồi, Cao Anh Quân liền đứng dậy đi đến phòng làm việc riêng, đi đến ngăn kéo tủ mở ra thì lại không thấy nó đâu cả, anh giật mình cúi xuống tìm kiếm xung quanh, may mắn đã nhìn thấy nó rơi dưới đất rồi nhặt lên.
Nhìn bản hợp đồng vẫn nguyên vẹn khiến anh cũng khá yên tâm nhưng liền nhìn thấy điều không đúng. Từ đầu bản hợp đồng ở trong ngăn kéo tủ và hòa vào những tờ giấy khác thì làm sao có thể rơi xuống đất, căn phòng cũng không có gió thổi vào khiến anh thấy hoài nghi.
Nhưng không để Nguyệt Hương Lan chờ lâu, anh nhanh chóng đóng cửa phòng kỹ càng rồi mang bản hợp đồng đưa đến trước mặt cô. Nguyệt Hương Lan ngạc nhiên cầm bản hợp đồng lên xem, nhìn đi nhìn lại thì đây là bản hợp đồng thật chứ không phải đánh tráo hay gì cả.
Điều này khiến cô thấy kỳ lạ, trong lòng thầm nghĩ đến Dương Bạch Dao.
"Kỳ lạ, tại sao cô ta lại không mang nó đi mà để lại trong phòng làm việc của anh ấy làm gì chứ? Cô ta có ý đồ gì đây?"
Nét mặt căng thẳng, đôi mày nhíu chặt của cô khiến Cao Anh Quân cũng lo lắng, bàn tay to lớn chạm lên gò má nhỏ rồi xoa nhẹ, anh lên tiếng.
"Có chuyện gì với bản hợp đồng này sao? Nhìn em khác quá vậy."
"À không có gì, em nghĩ anh nên sắp xếp mà hủy nó đi càng sớm càng tốt, em sợ mọi người sẽ vì nó mà quay lưng với em lắm."
"Anh biết rồi, anh sẽ mang nó đi hủy nhanh thôi mà, em đừng lo nữa!"
Cao Anh Quân gật đầu đồng ý với cô, bàn tay xoa nhẹ mái đầu nhỏ rồi mỉm cười.
Màn đêm buông xuống rất nhanh khiến cơn buồn của trong lòng bao người dâng lên nhưng Nguyệt Hương Lan lại không thể yên giấc, nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trưa cùng Dương Bạch Dao mà khiến cô trằn trọc mãi không yên.
"Không biết cô ta lại muốn làm gì nữa đây?"
Nguyệt Hương Lan thì thầm, thanh ám vừa đủ cho mỗi mình cô nghe thấy, đôi mắt long lanh nhìn to không chút buồn ngủ, cô quay người quay lại nhưng cũng vô ích, cô cũng không thể ngủ được vì cứ mãi nghĩ đến Dương Bạch Dao và bản hợp đồng hôn nhân của cô và Cao Anh Quân.
"Mong rằng sẽ chẳng có điều gì tồn tại đến với mình.."
Dù nói vậy nhưng trong đầu không thể không nghĩ đến những tình huống xấu nhất có thể sẽ xảy ra trong tương lai, cô sợ rằng tình cảm của Dương Bạch Dao sẽ khiến cô ta vạch trần bản hợp đồng giữa cô và anh.
Đến lúc đó thì người khó xử nhất cũng chỉ là Cao Anh Quân chứ chẳng phải là cô, điều này khiến cô lo lắng, trằn trọc cả đêm.
Một mình lang thang trên đường phố, Nguyệt Hương Lan mang tâm trạng phiền muộn đi thẳng, đi nhưng lại không có điểm đến mà chỉ muốn bước đi một đường như vậy.
Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến những lời Dương Bạch Dao nói lúc nãy, đúng thật cô rất sợ bà Trưng hay những người khác trong gia đình biết được bí mật to lớn này của cô và Cao Anh Quân nhưng cả hai cũng không thể giấu giếm mãi được.
Giờ đây, thật sự Dương Bạch Dao đã biết được bí mật của cả hai, tâm trạng của cô như bị kéo xuống một bậc, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo một mình, mắt hướng về nơi vô định mà.
Trái tim phập phồng lo lắng, giọt nước nóng ấm chảy trên gò má rồi rơi xuống đất, giọt lệ trong suốt cứ mãi tuôn rơi theo tâm trạng đang xuống dốc. Đôi mắt long lanh giờ đây đã ngấn lệ, khoé mi những giọt lệ trong suốt cứ rơi hoài mà không thể ngừng lại.
Đôi vai nhỏ bé run rẩy, mái đầu nhỏ cúi xuống đất mà lặng lẽ bật khóc, cô đã không thể mạnh mẽ thêm được nữa vì cô rất sợ, rất khó để chiếm được tình cảm của người trong gia đình anh nhưng giờ đây lại bị đe dọa, cô sợ khi bị lộ ra.
Mọi người sẽ ghét cô và đuổi cô ra khỏi nhà như những gì Dương Bạch Dao muốn đề cập đến, càng nghĩ cô lại càng thấy hoảng sợ và lo lắng.
Giờ đây cô rất muốn chạy đến công ty của anh mà tìm nơi an ủi nhưng cô lại không dám, cô sợ sẽ khiến anh lo lắng và sợ anh sẽ nổi giận với Dương Bạch Dao, mọi thứ cứ xoay vòng khiến cô không thể nắm bắt kịp, chỉ biết yếu đuối mà bật khóc.
Chiều tối, ánh nắng vàng hạ dần hạ xuống theo thời gian. Nguyệt Hương Lan ngồi thơ thẩn trên ghế đá ở công viên vẫn chưa về, cảm giác lạnh lẽo khiến cô thấy trống trải, đôi mắt sưng nhẹ vì cô đã khóc một trận rất lâu.
Nhìn về nơi vô định, cô thở dài rồi đứng dậy, nhìn dòng xe vẫn tấp nập qua lại trên đường phố, mặt trời cũng hạ xuống thành đêm, cũng đã đến lúc phải về nhà. Một mình bước đi trên đường nhỏ nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.
Những bước chân nặng nề như đeo phải vài ký sắt, Nguyệt Hương Lan đi lên phòng ngủ thì nhìn thấy cà vạt của anh, cô nhìn về hướng phòng tắm thì thấy đang sáng đèn, nghĩ anh trong đó, cô ngồi xuống giường chờ đợi.
Một lúc sau, Cao Anh Quân cũng đi ra ngoài, mái tóc ướt sũng chảy vài giọt nước xuống phần cơ bụng của anh. Cao Anh Quân chỉ mặc mỗi một chiếc quần chỉ không mặc áo nhưng lần này cô cũng không phản ứng gì cả.
Chỉ khẽ liếc nhìn một cái rồi lên tiếng.
"Bản hợp đồng.. anh đã hủy chưa?"
"Vẫn chưa, có vấn đề gì sao?"
Nghe giọng nói yểu xìu của cô, anh nhíu mày đi đến ngồi xuống hỏi, nhìn khuôn mặt buồn bã của cô khiến anh vừa lo vừa tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến cô phải buồn đến như vậy, đâu đó anh lại nhìn thấy đôi mắt sưng nhẹ của cô.
"Em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Em không sao!"
Nguyệt Hương Lan vội gạt tay anh ra khỏi mặt mình rồi quay đầu sang hướng khác, cô sợ rằng anh sẽ nhìn ra điểm bất thường trên khuôn mặt của cô mà lo lắng.
"Thật không?"
Cao Anh Quân nhìn cô rồi lên tiếng.
"Thật."
Nghe được đáp án, anh chỉ biết thở dài mà lắc đầu cho qua, biết làm sao bây giờ khi anh hỏi mà cô không chịu trả lời đây.
"Anh.. có thể mang bản hợp đồng đến đây cho em xem được không?"
"Hửm?"
Bỗng nhiên Nguyệt Hương Lan lại thêm tiếng khiến anh ngơ ra một lúc rồi cũng phản ứng nhưng đôi mày nhíu lại, trong lòng thấy kỳ lạ vì tại sao cô lại muốn xem nó khi trước giờ chưa nhắc đến nó bao giờ.
Từ khi bắt đầu ở đây cô đã không còn muốn xem đến bản hợp đồng nữa nhưng bây giờ lại muốn xem khiến anh thấy khá ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý với lời nói của cô.
"Được, em ngồi đợi anh một chút!"
Nói rồi, Cao Anh Quân liền đứng dậy đi đến phòng làm việc riêng, đi đến ngăn kéo tủ mở ra thì lại không thấy nó đâu cả, anh giật mình cúi xuống tìm kiếm xung quanh, may mắn đã nhìn thấy nó rơi dưới đất rồi nhặt lên.
Nhìn bản hợp đồng vẫn nguyên vẹn khiến anh cũng khá yên tâm nhưng liền nhìn thấy điều không đúng. Từ đầu bản hợp đồng ở trong ngăn kéo tủ và hòa vào những tờ giấy khác thì làm sao có thể rơi xuống đất, căn phòng cũng không có gió thổi vào khiến anh thấy hoài nghi.
Nhưng không để Nguyệt Hương Lan chờ lâu, anh nhanh chóng đóng cửa phòng kỹ càng rồi mang bản hợp đồng đưa đến trước mặt cô. Nguyệt Hương Lan ngạc nhiên cầm bản hợp đồng lên xem, nhìn đi nhìn lại thì đây là bản hợp đồng thật chứ không phải đánh tráo hay gì cả.
Điều này khiến cô thấy kỳ lạ, trong lòng thầm nghĩ đến Dương Bạch Dao.
"Kỳ lạ, tại sao cô ta lại không mang nó đi mà để lại trong phòng làm việc của anh ấy làm gì chứ? Cô ta có ý đồ gì đây?"
Nét mặt căng thẳng, đôi mày nhíu chặt của cô khiến Cao Anh Quân cũng lo lắng, bàn tay to lớn chạm lên gò má nhỏ rồi xoa nhẹ, anh lên tiếng.
"Có chuyện gì với bản hợp đồng này sao? Nhìn em khác quá vậy."
"À không có gì, em nghĩ anh nên sắp xếp mà hủy nó đi càng sớm càng tốt, em sợ mọi người sẽ vì nó mà quay lưng với em lắm."
"Anh biết rồi, anh sẽ mang nó đi hủy nhanh thôi mà, em đừng lo nữa!"
Cao Anh Quân gật đầu đồng ý với cô, bàn tay xoa nhẹ mái đầu nhỏ rồi mỉm cười.
Màn đêm buông xuống rất nhanh khiến cơn buồn của trong lòng bao người dâng lên nhưng Nguyệt Hương Lan lại không thể yên giấc, nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trưa cùng Dương Bạch Dao mà khiến cô trằn trọc mãi không yên.
"Không biết cô ta lại muốn làm gì nữa đây?"
Nguyệt Hương Lan thì thầm, thanh ám vừa đủ cho mỗi mình cô nghe thấy, đôi mắt long lanh nhìn to không chút buồn ngủ, cô quay người quay lại nhưng cũng vô ích, cô cũng không thể ngủ được vì cứ mãi nghĩ đến Dương Bạch Dao và bản hợp đồng hôn nhân của cô và Cao Anh Quân.
"Mong rằng sẽ chẳng có điều gì tồn tại đến với mình.."
Dù nói vậy nhưng trong đầu không thể không nghĩ đến những tình huống xấu nhất có thể sẽ xảy ra trong tương lai, cô sợ rằng tình cảm của Dương Bạch Dao sẽ khiến cô ta vạch trần bản hợp đồng giữa cô và anh.
Đến lúc đó thì người khó xử nhất cũng chỉ là Cao Anh Quân chứ chẳng phải là cô, điều này khiến cô lo lắng, trằn trọc cả đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.