Chương 18
Công Tử Như Lan
14/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 18
Cuối tuần, Hách Liên Tình đưa Hàn Dạng tới phòng khám.
Trên xe, cậu hỏi:
– Hách Liên Tình, sao anh tốt với em thế?
– Vì tôi là một người đàn ông tốt.
Anh trả lời rất đàng hoàng.
– Anh nói đúng trọng tâm đi.
– Vì em phiền quá.
Hách Liên Tình nhìn cậu ra chiều ghét bỏ:
– Em cứ rên rỉ, ồn chết được.
– Em không rên tiếng nào được không?
Hàn Dạng phản bác, bây giờ chưa phải lúc lạnh nhất, chân cậu không có nhiều cảm giác lắm, mà cho dù đến lúc ấy thì cậu vẫn nhịn được.
Tất nhiên cậu không tin anh vì thế mà tốt với mình, nhưng vì sao cũng được, miễn là cậu biết.
Đến phòng khám, anh dừng xe rồi vào cùng cậu.
Trước khi đến anh đã hẹn với Trần Thanh, hai người đi theo hộ lí vào phòng làm việc của cô.
Vào tới nơi, Trần Thanh đang viết gì đó, thấy hai người, cô đặt bút xuống, đứng lên cười nói:
– Hai người đến rồi.
Cô khoảng hơn ba, gần bốn mươi tuổi, tóc ngắn, đeo kính không gọng, có vẻ rất thân thiện.
– Bác sĩ Trần.
Hách Liên Tình gật đầu chào, Hàn Dạng cũng lên tiếng chào theo.
– Chào hai người, ngồi xuống đi.
Trần Thanh vẫy tay, ý bảo bọn họ tới gần.
Hách Liên Tình vỗ vỗ Hàn Dạng rồi cùng cậu ngồi xuống.
– Trước tiên nói cho tôi một chút tình hình đã.
Trần Thanh hỏi.
Hàn Dạng kể một lượt, Trần Thanh vừa nghe vừa ghi chú, ngoài ra còn hỏi vài vấn đề quan trọng. Sau khi ghi xong, cô cất ghi chú, đứng lên:
– Đến phòng vật lí trị liệu bên cạnh đi, tôi khám cho cậu.
Hàn Dạng không biết tình hình của mình nghiêm trọng tới đâu, cậu theo bác sĩ tới phòng trị liệu, Hách Liên Tình cũng đi cùng.
Mặc quần áo dày không tiện cho việc châm cứu nên từ lúc ở nhà, Hàn Dạng đã chuẩn bị áo mặc nhà và quần sooc mang đến, sau khi thay, cậu nằm trên giường theo lời Trần Thanh.
Trần Thanh đi tới bên cạnh, nhéo đầu gối cậu, hỏi:
– Bình thường những chỗ nào sẽ đau nhất?
Hàn Dạng ngồi dậy, chỉ vài chỗ cho cô xem. Trần Thanh gật đầu rồi ấn vài huyệt trên đùi, vừa ấn vừa hỏi cảm giác của cậu. Khi cô ấn vào huyệt nào thì Hàn Dạng lại hơi nhíu mày, Hách Liên Tình sẽ xoa mu bàn tay cậu để trấn an.
– Lúc đau nhất sẽ thế nào?
Trần Thanh hỏi.
– Run, giống như bị đinh đâm.
Hàn Dạng tưởng tượng một chút:
– Lúc nghiêm trọng thì sẽ không cử động được.
– Lúc đó sẽ làm gì?
– Xoa thuốc mỡ hoặc rượu thuốc.
Hàn Dạng trả lời. Đây là cách xử lí đơn giản nhất và cũng tiết kiệm nhất.
Trần Thanh ghi lại tình huống của cậu rồi nói:
– Thuốc mỡ chỉ trị được ngọn, không trị được gốc. Hơn nữa tình huống của cậu khá nghiêm trọng vì thời gian dài quá.
– Vậy em…
– Chữa thế nào?
Hách Liên Tình hỏi, cau mày.
– Hôm nay tôi đã châm cứu sơ bộ, sau đó sẽ sắp xếp một đợt trị liệu. Trước đây đã châm cứu bao giờ chưa?
– Chưa ạ.
Hàn Dạng lắc đầu.
– Vài huyệt có thể gây đau nhức nhưng quen là sẽ ổn.
Trần Thanh gọi hộ lý đến, dặn dò vài việc rồi nói với Hàn Dạng:
– Nằm xuống trước đã.
Hàn Dạng nằm xuống, Hách Liên Tình cũng ở bên.
Trần Thanh nói tác dụng của một số huyệt vị với Hàn Dạng, vừa nói chuyện phiếm giúp cậu thả lỏng tâm tình, giúp cậu đỡ lo lắng khi lần đầu châm cứu.
Trong quá trình châm cứu, Hàn Dạng phát hiện Hách Liên Tình còn lo lắng hơn cả mình. Mỗi lần Trần Thanh châm kim, Hàn Dạng cau mày vì đau thì anh sẽ ở một bên nhẹ nhàng xoa mi tâm cậu, nói nhỏ để cậu yên tâm, thế nhưng giọng nói của anh còn khẩn trương hơn nhiều.
Châm cứu xong, trên trán Hàn Dạng cũng đã đầy mồ hôi. Thật ra cũng không thể nói là đau, có vài huyệt là đau thật nhưng đa số chỉ tê, dễ chịu hơn nhiều khi phát bệnh. Chỉ là lần đầu tiên thử nên chưa quen mà thôi.
Hách Liên Tình rút khăn giấy giúp cậu lau mồ hôi, động tác dịu dàng. Điều này làm Hàn Dạng nhớ đến lần cậu viêm dạ dày phải nằm viện, anh cũng thức đêm giúp cậu lau mồ hôi.
– Sao thế?
Hách Liên Tình nhận ra cậu đang yên lặng nhìn mình.
– Anh đẹp trai thật.
Hàn Dạng cười, sờ lên phần xương giữa hai chân mày của anh.
Anh dừng tay nhìn cậu.
Hàn Dạng cười, ngoắc ngón tay, hỏi:
– Anh muốn châm không?
– Tôi?
Hách Liên Tình nhướn mi:
– Châm vào đâu?
– Vai? Hay cột sống?
Hàn Dạng nghĩ một chút rồi nói:
– Không thì thắt lưng cũng được, bình thường hay ngồi làm việc, những nơi đó thường sẽ có bệnh.
Anh à một tiếng, quay đầu lại, liếc nhìn về phía Trần Thanh đang quay lưng lại hai người, nhanh chóng cúi đầu hôn cậu một cái, nhỏ giọng:
– Thắt lưng tôi có tốt không chẳng phải em là người rõ nhất? Hửm?
Hàn Dạng lập tức phản ứng lại:
– Lưu manh!
Cậu chỉ quan tâm Hách Liên Tình thôi, thật không ngờ Tình cách cách lại như vậy!
– Ừm ừm.
Hách Liên Tình khoái trá, chẳng thấy có gì bất ổn.
Hành động của hai người phản chiếu vào tấm gương bên cạnh Trần Thanh, cô ngừng tay, trong mắt hiện lên ý cười. Hai người là quan hệ chồng chồng hợp pháp, điều này cô biết được từ em trai mình nên không thấy có gì bất thường, ít nhất thì cô cảm thấy hai người rất xứng đôi.
Sửa soạn đồ xong, cô đến xem chân Hàn Dạng, hỏi:
– Cảm giác thế nào?
– Có hơi tê.
– Phản ứng bình thường thôi.
Trần Thanh cười:
– Chỉ dựa vào châm cứu thôi thì không được, lát nữa tôi dạy cậu phương pháp xoa bóp đơn giản, rảnh thì làm nhiều một chút, như thế sẽ có lợi với chân cậu.
– Dạy tôi đi.
Hách Liên Tình nói:
– Tôi giúp em ấy.
Hàn Dạng ngẩng đầu:
– Em tự làm là được rồi, anh còn phải…
Hách Liên Tình đặt tay lên môi cậu, ngăn lời cậu lại rồi nói với Trần Thanh:
– Làm phiền chị, bác sĩ Trần.
– Không có gì, tôi ở phòng làm việc bên cạnh, có việc cứ gọi nhé.
Nói xong, cô ra khỏi phòng vật lí trị liệu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hàn Dạng nháy mắt, há miệng cắn lòng bàn tay Hách Liên Tình.
Tay anh giật giật, trở tay bóp miệng cậu, cúi đầu:
– Hay ăn hooc môn kích thích lắm hả? Gan phình như khí cầu rồi.
Đây là đá xoáy cậu lớn gan mà. Hàn Dạng bị bóp miệng, nói không rõ chữ vẫn nịnh bợ:
– Chủ yếu là nhờ đại gia Hách Liên chiều quen.
Anh hừ khẽ, rất hài lòng với thái độ nịnh hót này. Buông tay, anh đi tới bên kia giường, cúi đầu nhìn châm trên chân cậu, hỏi:
– Đau không?
– Không đau.
Hàn Dạng nghiêng đầu nhìn:
– Khi nãy vừa nói còn gì?
Hách Liên Tình nhẹ nhàng sờ chân cậu, nghiêng đầu nhìn lại, trả lời:
– Đó là nói với người ngoài, trước mặt tôi thì em có thể đau.
Ánh mắt anh mang theo dịu dàng mê người, Hàn Dạng cảm thấy tình cảm dịu dàng ấy đang vây lấy toàn thân mình, thoải mái như nắng đầu xuân.
Trước đây không ai nói với cậu như thế, tựa như mọi đau đớn đều có thể giao cho người kia. Cậu nhìn anh, hỏi khẽ:
– Nếu em đau thì làm sao bây giờ?
Hách Liên Tình rút tay về, trở lại bên cạnh Hàn Dạng, đặt tay lên tai cậu, cúi đầu.
Trước mắt bị bao trùm bởi bóng mờ, Hàn Dạng ngửa mặt, anh hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng.
– Sẽ ổn thôi.
Hàn Dạng nghe được giọng nói anh vang lên bên tai, sự thương xót trong đó không hề che giấu. Cậu nhẹ a lên một tiếng coi như lời đáp, khe khẽ ôm lấy lưng anh.
Rút châm xong, chân Hàn Dạng vẫn còn cảm giác tê dại, lại thêm cả căng tức nữa.
– Đây là thời gian cho đợt trị liệu sau, nếu muốn thay đổi sớm hơn cứ gọi điện cho tôi là được.
Trần Thanh nói, sờ đầu gối Hàn Dạng:
– Chú ý đừng để bị lạnh, bình thường cũng để ý nhiều hơn.
– Vâng.
Hàn Dạng gật đầu.
– Ngoài ra, dạ dày của cậu chỉ dựa vào dược thiện cũng không được, lần tới tôi sẽ kê thuốc Đông y cho cậu uống, cái này cũng cần thời gian trị liệu, nhớ phải ăn kiêng.
Trần Thanh dặn dò:
– Ngày mai hai người tới, tôi sẽ chỉ cách xoa bóp.
– Vâng, cảm ơn bác sĩ Trần.
Hàn Dạng nghiêm túc cảm ơn.
– Cảm ơn.
Hách Liên Tình cũng lên tiếng.
– Đừng khách khí.
Trần Thanh đáp.
Giờ đã gần cuối tháng mười hai, nhiệt độ thành phố L thấp, hai người vừa ra khỏi phòng khám, gió lạnh đã ùa tới.
Hách Liên Tình kéo Hàn Dạng:
– Em vào trong chờ, anh lái xe đến đây.
Nói xong, anh định đi ngay, Hàn Dạng vội kéo anh lại:
– Đừng khoa trương thế, em đi với anh là được.
Anh quay đầu, lườm cậu:
– Vào đi.
Hàn Dạng không nghe, trái lại còn cầm tay anh, ***g tay mình vào tay anh, nói:
– Em muốn đi với anh.
… Thật là con mẹ nó mời gọi.
Anh thầm mắng, trở tay, đặt tay cậu vào tay mình rồi dẫn cậu đến nơi đỗ xe.
Hàn Dạng đi theo, cười híp mắt.
Cùng thời gian đó, hôm sau, hai người lại tới phòng khám. Lúc Hàn Dạng châm cứu, Hách Liên Tình học cách xoa bóp với bác sĩ Trần. Anh học rất nghiêm túc, ngoại trừ vị trí huyệt đạo, ngay cả cách xoa bóp và lực độ anh sẽ đều xác nhận lại hai lần với bác sĩ Trần.
Hàn Dạng nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Hách Liên Tình đang chăm chú học tập, cảm thấy anh đẹp trai đến kì lạ.
Nghĩ đến đây là người đàn ông của mình, chẳng biết vì sao cậu muốn cười rộ lên.
“Có người đàn ông ưu tú như tôi, em phải ôm gối cười thầm”.
Nhớ tới câu nói không biết xấu hổ của Hách Liên Tình, Hàn Dạng thật sự chôn mặt trong gối, bật cười. Nụ cười này khiến hai người đang học bên cạnh cùng nhìn về phía cậu.
Hàn Dạng che miệng, xua tay:
– Không có gì, hai người đừng để ý tới em.
Hách Liên Tình nhìn cậu một cái rồi cúi đầu học tiếp. Hàn Dạng phát hiện mình có thể hiểu ý trong mắt anh: Em châm cứu nhầm vào đầu à?
Có một người đàn ông kiêu ngạo lại miệng tiện, rốt cuộc nên cười hay nên khóc đây?
Cuối cùng, cậu vẫn chôn đầu trong gối để chặn tiếng cười.
Trước khi đi, Trần Thanh nói với Hách Liên Tình:
– Xoa bóp phải luyện tập nhiều mới hiệu quả, có gì không biết mai cứ tới hỏi tôi.
Anh gật đầu, cảm ơn cô rồi về cùng Hàn Dạng.
Tối về, anh cẩn thận nghe theo lời bác sĩ, đè Hàn Dạng xuống giường xoa bóp một lần, nhuần nhuyễn phát huy câu “Luyện tập nhiều mới có hiệu quả”. Tuy nhiên chỗ xoa bóp không phải chân mà là nơi khó tả nào đó.
– … Ưm!
Lưng tê dại, Hàn Dạng rên một tiếng, hai tay cậu bị Hách Liên Tình đặt ở đầu giường, cậu giãy giụa không ngừng:
– Mau buông! Tên khốn này!
Anh đè lại hai cổ tay cậu bằng một tay, tay còn lại giữ hông cậu, thỉnh thoảng lại dùng ngón cái vuốt ve. Nghe thấy Hàn Dạng mắng, anh hừ một tiếng:
– Mắng đi mắng lại có mỗi hai câu vương bát đản với lưu manh.
Ngón tay anh như mang điện, bám vào bên hông Hàn Dạng như từng đốm lửa, toàn thân cậu nhũn ra lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể uất hận:
– Bác sĩ Trần dạy anh xoa bóp thế này à? Anh có xấu hổ không?
– À? Xấu hổ à?
Hách Liên Tình kề sát vào cậu, bàn tay lưu luyến bên hông, dần trượt vào quần ngủ, đặt lên bờ mông mềm mại, nhẹ nhàng véo một cái:
– Thứ đó có thể làm gì? Có thể moa moa không? Hay là có thể phầm phập hả?
Hàn Dạng khiếp sợ nhìn trình mặt dày của Hách Liên Tình, quay đầu nhìn anh, không thốt nên lời! Tên này học mấy câu ấy từ đâu?
Cậu trợn tròn mắt khiến anh cảm thấy rất đáng yêu, không kiềm được mà hôn cậu một cái, ngón tay nhéo nhéo mông cậu theo tiết tấu, thầm thì:
– Bác sĩ Trần nói kĩ thuật xoa bóp phải luyện tập nhiều mới hiệu quả, tôi vì em nên mới đi học, tất nhiên phải dùng trên người em, em nói xem?
Thà anh đừng học còn hơn! Hàn Dạng phát điên mất thôi.
– Thời gian còn dài, chúng ta thử mấy kĩ thuật khác đi.
Hách Liên Tình cởi quần ngủ của cậu, tách hai chân cậu ra, ngón tay lần từ bắp chân lên. Anh khẽ cắn tai cậu, thì thào dụ dỗ:
– Ngoan, tách hai chân xa một chút.
Hàn Dạng nằm lì trên giường, liếc mắt, đem mình thành một con cá khô.
Vì thế con cá khô bị lật qua lật lại một lượt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 18
Cuối tuần, Hách Liên Tình đưa Hàn Dạng tới phòng khám.
Trên xe, cậu hỏi:
– Hách Liên Tình, sao anh tốt với em thế?
– Vì tôi là một người đàn ông tốt.
Anh trả lời rất đàng hoàng.
– Anh nói đúng trọng tâm đi.
– Vì em phiền quá.
Hách Liên Tình nhìn cậu ra chiều ghét bỏ:
– Em cứ rên rỉ, ồn chết được.
– Em không rên tiếng nào được không?
Hàn Dạng phản bác, bây giờ chưa phải lúc lạnh nhất, chân cậu không có nhiều cảm giác lắm, mà cho dù đến lúc ấy thì cậu vẫn nhịn được.
Tất nhiên cậu không tin anh vì thế mà tốt với mình, nhưng vì sao cũng được, miễn là cậu biết.
Đến phòng khám, anh dừng xe rồi vào cùng cậu.
Trước khi đến anh đã hẹn với Trần Thanh, hai người đi theo hộ lí vào phòng làm việc của cô.
Vào tới nơi, Trần Thanh đang viết gì đó, thấy hai người, cô đặt bút xuống, đứng lên cười nói:
– Hai người đến rồi.
Cô khoảng hơn ba, gần bốn mươi tuổi, tóc ngắn, đeo kính không gọng, có vẻ rất thân thiện.
– Bác sĩ Trần.
Hách Liên Tình gật đầu chào, Hàn Dạng cũng lên tiếng chào theo.
– Chào hai người, ngồi xuống đi.
Trần Thanh vẫy tay, ý bảo bọn họ tới gần.
Hách Liên Tình vỗ vỗ Hàn Dạng rồi cùng cậu ngồi xuống.
– Trước tiên nói cho tôi một chút tình hình đã.
Trần Thanh hỏi.
Hàn Dạng kể một lượt, Trần Thanh vừa nghe vừa ghi chú, ngoài ra còn hỏi vài vấn đề quan trọng. Sau khi ghi xong, cô cất ghi chú, đứng lên:
– Đến phòng vật lí trị liệu bên cạnh đi, tôi khám cho cậu.
Hàn Dạng không biết tình hình của mình nghiêm trọng tới đâu, cậu theo bác sĩ tới phòng trị liệu, Hách Liên Tình cũng đi cùng.
Mặc quần áo dày không tiện cho việc châm cứu nên từ lúc ở nhà, Hàn Dạng đã chuẩn bị áo mặc nhà và quần sooc mang đến, sau khi thay, cậu nằm trên giường theo lời Trần Thanh.
Trần Thanh đi tới bên cạnh, nhéo đầu gối cậu, hỏi:
– Bình thường những chỗ nào sẽ đau nhất?
Hàn Dạng ngồi dậy, chỉ vài chỗ cho cô xem. Trần Thanh gật đầu rồi ấn vài huyệt trên đùi, vừa ấn vừa hỏi cảm giác của cậu. Khi cô ấn vào huyệt nào thì Hàn Dạng lại hơi nhíu mày, Hách Liên Tình sẽ xoa mu bàn tay cậu để trấn an.
– Lúc đau nhất sẽ thế nào?
Trần Thanh hỏi.
– Run, giống như bị đinh đâm.
Hàn Dạng tưởng tượng một chút:
– Lúc nghiêm trọng thì sẽ không cử động được.
– Lúc đó sẽ làm gì?
– Xoa thuốc mỡ hoặc rượu thuốc.
Hàn Dạng trả lời. Đây là cách xử lí đơn giản nhất và cũng tiết kiệm nhất.
Trần Thanh ghi lại tình huống của cậu rồi nói:
– Thuốc mỡ chỉ trị được ngọn, không trị được gốc. Hơn nữa tình huống của cậu khá nghiêm trọng vì thời gian dài quá.
– Vậy em…
– Chữa thế nào?
Hách Liên Tình hỏi, cau mày.
– Hôm nay tôi đã châm cứu sơ bộ, sau đó sẽ sắp xếp một đợt trị liệu. Trước đây đã châm cứu bao giờ chưa?
– Chưa ạ.
Hàn Dạng lắc đầu.
– Vài huyệt có thể gây đau nhức nhưng quen là sẽ ổn.
Trần Thanh gọi hộ lý đến, dặn dò vài việc rồi nói với Hàn Dạng:
– Nằm xuống trước đã.
Hàn Dạng nằm xuống, Hách Liên Tình cũng ở bên.
Trần Thanh nói tác dụng của một số huyệt vị với Hàn Dạng, vừa nói chuyện phiếm giúp cậu thả lỏng tâm tình, giúp cậu đỡ lo lắng khi lần đầu châm cứu.
Trong quá trình châm cứu, Hàn Dạng phát hiện Hách Liên Tình còn lo lắng hơn cả mình. Mỗi lần Trần Thanh châm kim, Hàn Dạng cau mày vì đau thì anh sẽ ở một bên nhẹ nhàng xoa mi tâm cậu, nói nhỏ để cậu yên tâm, thế nhưng giọng nói của anh còn khẩn trương hơn nhiều.
Châm cứu xong, trên trán Hàn Dạng cũng đã đầy mồ hôi. Thật ra cũng không thể nói là đau, có vài huyệt là đau thật nhưng đa số chỉ tê, dễ chịu hơn nhiều khi phát bệnh. Chỉ là lần đầu tiên thử nên chưa quen mà thôi.
Hách Liên Tình rút khăn giấy giúp cậu lau mồ hôi, động tác dịu dàng. Điều này làm Hàn Dạng nhớ đến lần cậu viêm dạ dày phải nằm viện, anh cũng thức đêm giúp cậu lau mồ hôi.
– Sao thế?
Hách Liên Tình nhận ra cậu đang yên lặng nhìn mình.
– Anh đẹp trai thật.
Hàn Dạng cười, sờ lên phần xương giữa hai chân mày của anh.
Anh dừng tay nhìn cậu.
Hàn Dạng cười, ngoắc ngón tay, hỏi:
– Anh muốn châm không?
– Tôi?
Hách Liên Tình nhướn mi:
– Châm vào đâu?
– Vai? Hay cột sống?
Hàn Dạng nghĩ một chút rồi nói:
– Không thì thắt lưng cũng được, bình thường hay ngồi làm việc, những nơi đó thường sẽ có bệnh.
Anh à một tiếng, quay đầu lại, liếc nhìn về phía Trần Thanh đang quay lưng lại hai người, nhanh chóng cúi đầu hôn cậu một cái, nhỏ giọng:
– Thắt lưng tôi có tốt không chẳng phải em là người rõ nhất? Hửm?
Hàn Dạng lập tức phản ứng lại:
– Lưu manh!
Cậu chỉ quan tâm Hách Liên Tình thôi, thật không ngờ Tình cách cách lại như vậy!
– Ừm ừm.
Hách Liên Tình khoái trá, chẳng thấy có gì bất ổn.
Hành động của hai người phản chiếu vào tấm gương bên cạnh Trần Thanh, cô ngừng tay, trong mắt hiện lên ý cười. Hai người là quan hệ chồng chồng hợp pháp, điều này cô biết được từ em trai mình nên không thấy có gì bất thường, ít nhất thì cô cảm thấy hai người rất xứng đôi.
Sửa soạn đồ xong, cô đến xem chân Hàn Dạng, hỏi:
– Cảm giác thế nào?
– Có hơi tê.
– Phản ứng bình thường thôi.
Trần Thanh cười:
– Chỉ dựa vào châm cứu thôi thì không được, lát nữa tôi dạy cậu phương pháp xoa bóp đơn giản, rảnh thì làm nhiều một chút, như thế sẽ có lợi với chân cậu.
– Dạy tôi đi.
Hách Liên Tình nói:
– Tôi giúp em ấy.
Hàn Dạng ngẩng đầu:
– Em tự làm là được rồi, anh còn phải…
Hách Liên Tình đặt tay lên môi cậu, ngăn lời cậu lại rồi nói với Trần Thanh:
– Làm phiền chị, bác sĩ Trần.
– Không có gì, tôi ở phòng làm việc bên cạnh, có việc cứ gọi nhé.
Nói xong, cô ra khỏi phòng vật lí trị liệu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hàn Dạng nháy mắt, há miệng cắn lòng bàn tay Hách Liên Tình.
Tay anh giật giật, trở tay bóp miệng cậu, cúi đầu:
– Hay ăn hooc môn kích thích lắm hả? Gan phình như khí cầu rồi.
Đây là đá xoáy cậu lớn gan mà. Hàn Dạng bị bóp miệng, nói không rõ chữ vẫn nịnh bợ:
– Chủ yếu là nhờ đại gia Hách Liên chiều quen.
Anh hừ khẽ, rất hài lòng với thái độ nịnh hót này. Buông tay, anh đi tới bên kia giường, cúi đầu nhìn châm trên chân cậu, hỏi:
– Đau không?
– Không đau.
Hàn Dạng nghiêng đầu nhìn:
– Khi nãy vừa nói còn gì?
Hách Liên Tình nhẹ nhàng sờ chân cậu, nghiêng đầu nhìn lại, trả lời:
– Đó là nói với người ngoài, trước mặt tôi thì em có thể đau.
Ánh mắt anh mang theo dịu dàng mê người, Hàn Dạng cảm thấy tình cảm dịu dàng ấy đang vây lấy toàn thân mình, thoải mái như nắng đầu xuân.
Trước đây không ai nói với cậu như thế, tựa như mọi đau đớn đều có thể giao cho người kia. Cậu nhìn anh, hỏi khẽ:
– Nếu em đau thì làm sao bây giờ?
Hách Liên Tình rút tay về, trở lại bên cạnh Hàn Dạng, đặt tay lên tai cậu, cúi đầu.
Trước mắt bị bao trùm bởi bóng mờ, Hàn Dạng ngửa mặt, anh hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng.
– Sẽ ổn thôi.
Hàn Dạng nghe được giọng nói anh vang lên bên tai, sự thương xót trong đó không hề che giấu. Cậu nhẹ a lên một tiếng coi như lời đáp, khe khẽ ôm lấy lưng anh.
Rút châm xong, chân Hàn Dạng vẫn còn cảm giác tê dại, lại thêm cả căng tức nữa.
– Đây là thời gian cho đợt trị liệu sau, nếu muốn thay đổi sớm hơn cứ gọi điện cho tôi là được.
Trần Thanh nói, sờ đầu gối Hàn Dạng:
– Chú ý đừng để bị lạnh, bình thường cũng để ý nhiều hơn.
– Vâng.
Hàn Dạng gật đầu.
– Ngoài ra, dạ dày của cậu chỉ dựa vào dược thiện cũng không được, lần tới tôi sẽ kê thuốc Đông y cho cậu uống, cái này cũng cần thời gian trị liệu, nhớ phải ăn kiêng.
Trần Thanh dặn dò:
– Ngày mai hai người tới, tôi sẽ chỉ cách xoa bóp.
– Vâng, cảm ơn bác sĩ Trần.
Hàn Dạng nghiêm túc cảm ơn.
– Cảm ơn.
Hách Liên Tình cũng lên tiếng.
– Đừng khách khí.
Trần Thanh đáp.
Giờ đã gần cuối tháng mười hai, nhiệt độ thành phố L thấp, hai người vừa ra khỏi phòng khám, gió lạnh đã ùa tới.
Hách Liên Tình kéo Hàn Dạng:
– Em vào trong chờ, anh lái xe đến đây.
Nói xong, anh định đi ngay, Hàn Dạng vội kéo anh lại:
– Đừng khoa trương thế, em đi với anh là được.
Anh quay đầu, lườm cậu:
– Vào đi.
Hàn Dạng không nghe, trái lại còn cầm tay anh, ***g tay mình vào tay anh, nói:
– Em muốn đi với anh.
… Thật là con mẹ nó mời gọi.
Anh thầm mắng, trở tay, đặt tay cậu vào tay mình rồi dẫn cậu đến nơi đỗ xe.
Hàn Dạng đi theo, cười híp mắt.
Cùng thời gian đó, hôm sau, hai người lại tới phòng khám. Lúc Hàn Dạng châm cứu, Hách Liên Tình học cách xoa bóp với bác sĩ Trần. Anh học rất nghiêm túc, ngoại trừ vị trí huyệt đạo, ngay cả cách xoa bóp và lực độ anh sẽ đều xác nhận lại hai lần với bác sĩ Trần.
Hàn Dạng nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Hách Liên Tình đang chăm chú học tập, cảm thấy anh đẹp trai đến kì lạ.
Nghĩ đến đây là người đàn ông của mình, chẳng biết vì sao cậu muốn cười rộ lên.
“Có người đàn ông ưu tú như tôi, em phải ôm gối cười thầm”.
Nhớ tới câu nói không biết xấu hổ của Hách Liên Tình, Hàn Dạng thật sự chôn mặt trong gối, bật cười. Nụ cười này khiến hai người đang học bên cạnh cùng nhìn về phía cậu.
Hàn Dạng che miệng, xua tay:
– Không có gì, hai người đừng để ý tới em.
Hách Liên Tình nhìn cậu một cái rồi cúi đầu học tiếp. Hàn Dạng phát hiện mình có thể hiểu ý trong mắt anh: Em châm cứu nhầm vào đầu à?
Có một người đàn ông kiêu ngạo lại miệng tiện, rốt cuộc nên cười hay nên khóc đây?
Cuối cùng, cậu vẫn chôn đầu trong gối để chặn tiếng cười.
Trước khi đi, Trần Thanh nói với Hách Liên Tình:
– Xoa bóp phải luyện tập nhiều mới hiệu quả, có gì không biết mai cứ tới hỏi tôi.
Anh gật đầu, cảm ơn cô rồi về cùng Hàn Dạng.
Tối về, anh cẩn thận nghe theo lời bác sĩ, đè Hàn Dạng xuống giường xoa bóp một lần, nhuần nhuyễn phát huy câu “Luyện tập nhiều mới có hiệu quả”. Tuy nhiên chỗ xoa bóp không phải chân mà là nơi khó tả nào đó.
– … Ưm!
Lưng tê dại, Hàn Dạng rên một tiếng, hai tay cậu bị Hách Liên Tình đặt ở đầu giường, cậu giãy giụa không ngừng:
– Mau buông! Tên khốn này!
Anh đè lại hai cổ tay cậu bằng một tay, tay còn lại giữ hông cậu, thỉnh thoảng lại dùng ngón cái vuốt ve. Nghe thấy Hàn Dạng mắng, anh hừ một tiếng:
– Mắng đi mắng lại có mỗi hai câu vương bát đản với lưu manh.
Ngón tay anh như mang điện, bám vào bên hông Hàn Dạng như từng đốm lửa, toàn thân cậu nhũn ra lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể uất hận:
– Bác sĩ Trần dạy anh xoa bóp thế này à? Anh có xấu hổ không?
– À? Xấu hổ à?
Hách Liên Tình kề sát vào cậu, bàn tay lưu luyến bên hông, dần trượt vào quần ngủ, đặt lên bờ mông mềm mại, nhẹ nhàng véo một cái:
– Thứ đó có thể làm gì? Có thể moa moa không? Hay là có thể phầm phập hả?
Hàn Dạng khiếp sợ nhìn trình mặt dày của Hách Liên Tình, quay đầu nhìn anh, không thốt nên lời! Tên này học mấy câu ấy từ đâu?
Cậu trợn tròn mắt khiến anh cảm thấy rất đáng yêu, không kiềm được mà hôn cậu một cái, ngón tay nhéo nhéo mông cậu theo tiết tấu, thầm thì:
– Bác sĩ Trần nói kĩ thuật xoa bóp phải luyện tập nhiều mới hiệu quả, tôi vì em nên mới đi học, tất nhiên phải dùng trên người em, em nói xem?
Thà anh đừng học còn hơn! Hàn Dạng phát điên mất thôi.
– Thời gian còn dài, chúng ta thử mấy kĩ thuật khác đi.
Hách Liên Tình cởi quần ngủ của cậu, tách hai chân cậu ra, ngón tay lần từ bắp chân lên. Anh khẽ cắn tai cậu, thì thào dụ dỗ:
– Ngoan, tách hai chân xa một chút.
Hàn Dạng nằm lì trên giường, liếc mắt, đem mình thành một con cá khô.
Vì thế con cá khô bị lật qua lật lại một lượt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.