Chương 20
Công Tử Như Lan
14/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 20
Biết Hàn Dạng yêu Hách Liên Tình, ánh mắt đám trưởng phòng nhìn cậu lại sinh ra thêm một phần sùng bái. Trước đây, sau khi tan học, họ luôn muốn lôi cậu lại nói chuyện dăm câu, bây giờ vừa hết tiết đã vẫy tay bảo cậu đi nhanh, đừng để Hách Liên Tình chờ lâu. Đối với hành động này, Hàn Dạng chẳng còn gì để nói, tặng họ danh xưng “Tổ ba người nịnh hót”. Họ cười lớn đón nhận, còn chúc hai người trăm năm hòa hợp.
Thừa dịp cuối kì không có lớp, Hàn Dạng nhận thiết kế vài trò chơi nhỏ và game online, làm xong thì tiền gửi ngân hàng sẽ tăng thêm một chút.
Bây giờ còn nửa tháng nữa là nghỉ đông, cậu định sau khi hết bận việc sẽ đi trung tâm thương mại, sắm cho ông nội mấy món đồ.
Nhà Hàn Dạng ở phía Bắc, mùa đông đến sẽ rất lạnh. Sau khi đến L thị học đại học, năm nào cậu cũng mua thêm áo lông và quần áo giữ nhiệt cho ông, năm nay cũng vậy.
Mua xong quần áo và giày cho ông nội, Hàn Dạng không về luôn mà lên tầng 4 xem quần áo nam.
Cậu nhận ra tuy Hách Liên Tình có rất nhiều quần áo, thế nhưng anh không có khăn quàng. Khăn treo trong tủ toàn là của cậu hết. Không chỉ không có khăn quàng, anh còn không mặc áo cao cổ, mỗi khi thấy anh, cậu đều cảm thấy lạnh thay cho anh.
Cậu định mua cho anh một đôi khăn để tránh cho anh bị đóng băng. Nhưng mà thẩm mỹ của anh cao, miệng độc, chắc chắn sẽ không thích mấy thứ như khăn quàng, đi vài cửa hàng, Hàn Dạng vẫn không tìm được cái nào thích hợp.
Đã sắp đi hết cả tầng 4, Hàn Dạng cũng không còn ôm hi vọng nữa, cậu tìm một cái ghế ngồi nghỉ, định lát nữa sẽ đi tìm ở nơi khác.
Không biết anh đang làm gì, đi làm hay nghỉ ngơi? Nhìn cửa hàng quần áo người đến kẻ đi, Hàn Dạng nghĩ thầm.
Ngồi một lát, cậu nhắn tin cho anh: “Tình cách cách, anh đang làm gì thế?”
Tin gửi đi, anh không trả lời ngay. Hàn Dạng nghĩ anh đang bận nên không để ý nữa, nghỉ một lát rồi đứng lên, chuẩn bị đổi địa điểm. Vừa đi được hai bước, cậu khựng lại, nhìn về phía tủ kính của một shop quần áo nam hơi chếch một chút ở phía đối diện.
Trên cổ ma nơ canh có một chiếc khăn quàng màu xám tro thẫm.
Có lẽ vì ma nơ canh có vóc người và chiếc áo khoác khá giống của Hách Liên Tình khiến Hàn Dạng cảm giác anh quàng chiếc khăn đó trông cũng sẽ giống như thế. Chỉ một cái liếc mắt, cậu lập tức ưng chiếc khăn kia, không chút do dự đi vào.
Ngoại trừ khăn quàng trên người ma nơ canh, ở đây cũng có rất nhiều kiểu khăn quàng. Hàn Dạng căn cứ theo phong cách bình thường của Hách Liên Tình để mua hai chiếc. Lúc trả tiền, cậu nhận được tin nhắn của anh, mở ra đọc, cậu không khỏi mỉm cười.
“Cả chồng mà em cũng không gọi được à? Buổi tối tôi dạy em”
Hàn Dạng quẹt thẻ, cầm khăn quàng đã được gói cẩn thận ra ngoài rồi mới trả lời: “Đại gia Hách Liên, đang bận gì đấy?”
Tin vừa gửi đã có trả lời ngay: “Đi làm kiếm tiền nuôi cá khô”
Hàn Dạng chuẩn bị trả lời thì lại nhận được một tin nhắn hình ảnh, cậu mở ra xem, có hình một con cá khô đang bơi.
– Đủ lắm rồi đấy.
Hàn Dạng cười, lên mạng tìm hình Tình Cách Cách gửi đi.
Gửi xong cũng không thấy tin nhắn trả lời, Hàn Dạng cất điện thoại, xách đồ mới mua xuống dưới, đến khi lên xe mới nhận được tin của anh.
“Tối nay không về ăn cơm được, cứ ở nhà chờ chồng về giải quyết em”.
Hàn Dạng mặc kệ, nói địa chỉ với lái xe.
Về nhà, cậu cất đồ mua cho ông nội vào vali, lấy đồ của Hách Liên Tình ra. Chờ khi thu dọn xong, cậu lại lôi khăn của anh ra xem lần nữa.
Hai cái khăn, một là xám tro với họa tiết chìm, một là màu cafe không có hoa văn, kiểu dáng trang nhã, lông dê cao cấp sờ rất thích, cũng rất ấm.
Hàn Dạng lấy một cái áo khoác của Hách Liên Tình ra, quấn khăn quàng lên, tưởng tượng khi anh mặc như vậy, hẳn sẽ rất đẹp.
Thưởng thức một chút, cậu lại lấy khăn xuống, gấp gọn bỏ vào túi rồi cất áo vào tủ, chờ Hách Liên Tình về sẽ cho anh thử.
Giờ mới là buổi chiều, trời rất lạnh nên cậu không định ra ngoài nữa, ôm laptop ra salon ngồi ôn thi.
Lúc ăn tối, cậu bỗng cảm thấy buồn chán, thiếu Hách Liên Tình để cãi nhau, cậu có cảm giác không quen. Bất tri bất giác, anh đã chiếm hơn nửa tâm trí cậu.
Lúc này Hách Liên Tình chắc cũng đang ăn cơm.
Hàn Dạng nhìn đồng hồ, lấy điện thoại nhắn tin, nhắc anh uống ít rượu.
Tin vừa gửi một, hai phút, Hách Liên Tình gọi điện đến.
– A lô.
– Ăn chưa?
Hách Liên Tình hỏi, đầu dây bên kia hơi ồn, chắc là đang ăn.
– Đang ăn rồi, còn anh? Sao tự nhiên lại gọi?
– Có người quan tâm chồng ở ngoài uống rượu, phải gọi điện thoại dỗ dành.
Anh ra vẻ bất đắc dĩ nhưng kì thực là đang khoe khoang.
– Thật sự không có ý đó đâu, anh cứ uống nhiều chút.
Hàn Dạng tuyệt không nhận.
– Khó dỗ quá.
Hách Liên Tình hừ một tiếng:
– Ăn gì thế?
– Mua đồ ăn dưới lầu. Anh cứ bận việc đi, cúp máy đây.
– Ừ, không cần chờ tôi, ngủ sớm đi.
Nói xong, anh cúp máy.
Hàn Dạng ăn nốt cơm, dọn bàn ăn rồi lạ học tiếp, khi mệt thì chơi game một lát.
Mười giờ tối, Hách Liên Tình vẫn chưa về, Hàn Dạng cũng không biết khi nào anh mới xong việc nên lấy hóa đơn hôm nay ra, xem lại rồi đi tắm.
Cậu vừa vào phòng tắm mấy phút thì Hách Liên Tình về, anh cầm một hộp thức ăn nho nhỏ, bên trên in logo của nhà hàng nào đó.
Đặt hộp thức ăn lên bàn, anh gọi:
– Hàn Dạng?
Không ai trả lời, thấy phòng ngủ sáng đèn, đoán là cậu đang tắm nên anh không gọi nữa, cởi áo khoác ngồi xuống chờ cậu ra ăn khuya.
Trên bàn đặt laptop của cậu, bình thường anh luôn thấy cậu viết chương trình hoặc chơi game, giờ bỗng nổi hứng muốn xem cậu đang làm gì, thế là anh động vào bàn phím, laptop sáng lên.
Trên màn ảnh có cửa sổ trò chơi, vì không ai chơi nên nhân vật đang đứng ở bờ sông nhìn xung quanh.
Anh không có hứng thú gì với game nên định tắt đi nhưng ngón tay khựng lại, bởi lẽ anh thấy trên đầu nhân vật có tên “Tình cách cách”.
Không chỉ có thể, trên đầu của nhân vật còn đội mũ cách cách, hai bên có hai tua đỏ.
Hách Liên Tình:
– …
Mẹ nó, con cá khô này chuẩn bị vượt long môn lên trời rồi đúng không?!
Anh trợn mắt nhìn nhân vật vài giây, hừ một tiếng tắt cửa sổ đi, đang định đi tìm con cá kia tính sổ thì nhận ra sau cửa sổ trò chơi là một văn bản, bên trên là một ít tính toán.
– Còn ghi sổ?
Anh khẽ nhăn mày, ấn chuột xuống, dừng lại ở nơi có ghi tên mình, khi thấy nội dung thì biến sắc.
Hàn Dạng tắm xong, đi ra thấy anh đang ngồi trên ghế, trước mặt là laptop của mình.
Thôi xong! Hàn Dạng nhớ đến cửa sổ game mình mở trước lúc đi tắm, thầm kêu một tiếng, tóc không kịp lau đã bước vội đến, vừa đi vừa hỏi:
– Anh về bao giờ thế?
Hách Liên Tình không đáp, chỉ yên lặng nhìn màn hình, từ góc nghiêng có thể thấy anh đang khẽ mím môi, sắc mặt lạnh lùng.
Chỉ là tên nhân vật game, không giận như thế chứ?! Hàn Dạng bồn chồn, đi tới vỗ vai anh:
– Trò chơi em tiện tay lập thôi, anh đừng…
Nói đến đây, cậu ngừng lại. Hàn Dạng phát hiện ra trên màn hình là giấy tờ mình ghi chép.
Rồi, cậu vừa nhớ ra mình ghi chép sổ sách sách thì quên tắt đã đi tắm.
Hách Liên Tình chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt không vui, mang theo nhẫn nhịn và tức giận hỏi:
– Đây là cái gì?
– Hách Liên Tình…
Hàn Dạng vừa định mở miệng thì thân thể đã mất thăng bằng, bị Hách Liên Tình đặt trên salon. Anh kéo tay cậu đặt lên cổ mình, cúi người đè xuống, giọng nói lạnh lùng:
– Đó là cái gì?
Cậu biết anh đang hỏi ghi chép kia, liền nói:
– Giấy tờ, anh nhìn thấy rồi còn gì?
– Giấy tờ?
Anh nắm cổ tay cậu chặt hơn:
– Em muốn làm gì? Hử? Trả tiền sao?
– Đúng.
Hàn Dạng gật đầu, cậu đúng là có ý này nên mới luôn ghi chép lại khoản nợ cha mẹ đã thiếu anh.
Nghe được câu trả lời của cậu, sắc mặt anh kém hơn, giọng nói như băng:
– Trả tiền xong em muốn làm gì? Ly hôn?
– Không phải, Hách Liên Tình, anh buông ra đã.
Hàn Dạng xoay người, nước trên tóc thấm hết xuống ghế rồi.
Anh mặc kệ, dùng một tay nắm cằm cậu, nâng mặt cậu lên:
– Có phải em ngây thơ quá không? Em nghĩ trả đủ tiền là có thể thoát khỏi tôi?
– Em không nghĩ thế, anh nghe em nói đã nào!
Bị anh áp chế lại còn không chịu nghe giải thích, Hàn Dạng cũng giận, cậu đẩy anh ra.
– Con mẹ nó, em còn nhớ cái thứ kia làm gì?
Hách Liên Tình ngắt lời cậu, buông cằm cậu ra, ngón tay ấn xuống vị trí trái tim cậu, nghiến răng:
– Hàn Dạng, ra lòng em là đá, ông đây ấp ủ lâu thế, đến Tôn Ngộ Không cũng nở ra được rồi, con mẹ nó em thì sao, mỗi ngày đều nhớ đến thứ này là muốn tôi tức chết à?
Hàn Dạng bị những lời này làm cho bối rối, lúc hiểu ra, cậu không kiềm được mà cười ầm lên, tức giận khi nãy cũng mất tiêu.
Ôi! Tình cách cách đừng đáng yêu quá như thế chứ!
– Cười cái rắm!
Hách Liên Tình nổi giận đùng đùng, rất khó chịu với thái độ không coi trọng hôn nhân của hai người, nhưng anh không thể làm gì cậu được, cuối cùng vẫn buông cậu ra, ngồi ở một bên, giận dỗi.
Hàn Dạng đứng lên nhìn, nhận thấy tóc mình đã làm loang lổ mặt ghế, lát phải lấy máy sấy thôi.
Hách Liên Tình giận, chờ Hàn Dạng đến dỗ, vừa quay đầu thì thấy cậu đau lòng nhìn cái ghế bị ướt, cơn giận không có chỗ trút, anh phiền muộn kéo cà vạt, đứng lên đi về phòng ngủ.
Anh cần nước lạnh hạ hỏa, miễn cho không nhịn được sẽ đi rang con cá kia.
– Hách Liên Tình.
Thấy anh đi, Hàn Dạng gọi lại.
Anh kệ, tiếp tục đi.
– Đứng lại!
Hàn Dạng gọi một tiếng, đứng dậy lại gần.
Hách Liên Tình không dừng bước, không quay đầu.
Hàn Dạng tới trước mặt anh, thấy mặt anh lạnh như băng, trong mắt ngập vẻ tức giận, cậu không nhịn được cười.
– Cười nữa xem.
Hách Liên Tình lạnh ngắt nói.
– Khụ!
Hàn Dạng ngừng cười, kéo tay anh, nói:
– Anh đừng giận, nghe em nói đã.
– Sấy khô tóc đi.
Hách Liên Tình nói.
Hàn Dạng sửng sốt, lập tức hiểu ý anh, trong lòng thấy ngọt ngào, dù giận cực kì nhưng anh luôn lấy mình làm đầu, cậu cảm động.
– Còn chờ tôi giúp?
Thấy cậu không nhúc nhích, anh cười lạnh.
– Anh chờ chút, em ra ngay.
Hàn Dạng nói xong, vào phòng ngủ sấy tóc.
Sấy xong ra ngoài, cậu thấy anh đang ngồi trên ghế, trước mặt anh vẫn là laptop của cậu.
Hàn Dạng đi tới, anh ngẩng đầu nhìn xuống, ý bảo cậu ngồi.
– Cái đó là ghi nhớ từ lúc mới quen anh.
– Ngày 6 tháng 1.
Hách Liên Tình nói thời gian gần nhất, ý bảo “Em cho tôi là thằng ngốc sao?”
– Lúc đầu, quả thực em có ý định trả tiền xong sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh.
Vừa nói, cậu vừa quan sát phản ứng của anh, quả nhiên sắc mặt anh thay đổi, nhìn cậu chằm chằm như muốn ăn cậu luôn. Hàn Dạng vội nói:
– Bây giờ không thế.
Anh nghe vậy thì sắc mặt dịu xuống, để cậu nói tiếp.
– Thật ra trước đây em thấy anh rất phiền…
– Em muốn cãi nhau hả?
– Anh có muốn nghe không đây?
– Nói mấy thứ dễ nghe, không có thời gian nghe em tâm sự.
– Em đi ngủ đây.
Hàn Dạng nói xong thì xoay người đi, lần này biến thành Hách Liên Tình theo sau kéo cậu lại.
– Gan em càng ngày càng lớn nhỉ?
Hách Liên Tình khó chịu.
– Thế anh có muốn nghe không?
Hàn Dạng hỏi, trong mắt là ý cười vì đạt được mục đích.
Anh mắng thầm một câu, lôi cậu ngồi xuống ghế, giọng nói khó chịu:
– Nói.
Hàn Dạng kể nỗi lòng mình từ khi vừa kí hợp đồng với Hách Liên Tình một lượt.
Khi đó cậu thực sự không muốn, với hai người nhận là cha mẹ mình, cậu từng có chờ mong nhưng cũng không đến mức chấp nhận bán mình trả nợ cho họ. Nếu Hách Liên Tình lúc ấy không lấy ông nội ra áp chế, cậu chắc sẽ không ký.
– Nếu em không đồng ý, anh sẽ ra tay với ông nội à?
Hàn Dạng hỏi ra điều mình luôn muốn biết.
– Tôi không hèn hạ đến mức đó.
Hách Liên Tình hừ một tiếng:
– Cho mình thật sự là thiên tiên à?
Hàn Dạng:
– …
Được được được, anh là cách cách, anh là thiên tiên.
Thật ra trong quá trình ở chung, cậu đã biết đáp án, chẳng qua cậu muốn nghe chính anh nói ra mà thôi. Cậu chưa bao giờ nghĩ quan hệ giữa hai người sẽ trở thành như hiện nay, không đơn thuần là quan hệ hôn nhân trên danh nghĩa, mà thực sự là yêu thương nhau.
Tuy chưa bao giờ nói nhưng cậu hiểu lòng mình. Từ kháng cự lúc đầu rồi chậm rãi bị Hách Liên Tình hấp dẫn, những điều đó cậu hiểu hết, cũng bình thản chấp nhận.
– Hách Liên Tình.
Hàn Dạng quay đầu nhìn anh:
– Có mấy lời em chưa bao giờ nói với anh vì không biết mở lời thế nào. Anh muốn nghe không?
Hách Liên Tình khó chịu, muốn độc mồm mấy câu nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Hàn Dạng, anh không nói được thành lời.
Tất nhiên nếu em muốn nói như thế, tôi sẽ nghe cho thật kĩ vậy.
Anh từ bi gật đầu:
– Chuẩn tấu.
Hàn Dạng hiểu ý anh, cười khẽ. Cậu ngẩng đầu hôn cằm anh rồi nói:
– Trả tiền để chấm dứt quan hệ với anh là ý định trước đây, bây giờ thì không, vì em không nỡ.
Cậu nói, ngón tay luồn vào khe hở giữa những ngón tay anh, nắm lấy:
– Em không nỡ rời xa anh.
Lời nói như tỏ tình này của cậu khiến Hách Liên Tình ngây ngẩn, anh chưa kịp phản ứng đã thấy cậu tiếp tục:
– Lúc trước đăng kí hết hôn, chúng ta còn một việc chưa hoàn thành, em vẫn luôn muốn cùng anh làm nốt.
– Cái… Cái gì?
Hách Liên Tình lắp bắp.
Hàn Dạng xoay người đối mặt với anh, đưa tay đặt lên ngực trái, nhìn anh, từ từ lên tiếng:
– Tôi nguyện ý cùng Hách Liên Tình trở thành chồng chồng hợp pháp, từ nay về sau giúp đỡ lẫn nhau, bất kể tốt hay xấu, giàu có hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh cũng vẫn yêu nhau, quý trọng nhau, chỉ có cái chết mới có thể tách rời chúng tôi.
Thanh âm của cậu tuy không lớn nhưng rõ ràng vô cùng, một chữ cũng không thiếu được truyền vào tai anh. Ánh mắt cậu kiên định, không hề che giấu yêu thương, thản nhiên bày tỏ tất thảy trước mặt anh, khiến anh mãi không thể bình tĩnh trở lại.
Hàn Dạng hỏi anh lần thứ hai:
– Còn anh thì sao, Hách Liên Tình?
Ánh mặt cậu là thành kính mong chờ, anh nhìn thẳng vào mắt cậu, cảm giác lòng mình đã bị nhìn thấu.
– Tôi…
Hách Liên Tình giật giật môi, họng hơi khô.
– Ừ?
Hàn Dạng nhìn anh.
– Thật sự là tôi chịu đủ rồi.
Anh mắng một câu, khiêng người về phòng ngủ.
Excuse me? Hàn Dạng choáng, đây là sao?
Mãi cho đến khi bị đè xuống giường, lột sạch quần áo, cậu mới hồi phục tình thần, đá vào ngực Hách Liên Thần một cái, hỏi:
– Anh làm gì đấy? Những thứ em vừa nói anh không nghe à?
Anh nắm chân cậu, liếm một đường từ bắp chân đến đùi mới nói:
– Nghe xong nên mới hành động, nếu em đã nghiêm túc cầu hoan như thế thì tất nhiên chồng sẽ phải thỏa mãn em.
… Ai cầu hoan?! Lời thề kết hôn bị nói thành cầu hoan, anh có suy nghĩ đến cảm nghĩ của người bên Cục Dân chính chưa?
Tất nhiên là Tình cách cách không nghĩ rồi, anh chỉ lo để mình và con cá khô nhà nuôi kia thoải mái là được.
Hài lòng ăn no xong, Hách Liên Tình ôm Hàn Dạng, hôn tai cậu, nói:
– Em đã yêu tôi như thế thì tôi sẽ nhận lời tỏ tình của em.
– …
Hàn Dạng kiệt sức, ngay cả ý muốn phản bác cũng không có, vừa nhắm mắt đã ngủ luôn.
Hách Liên Tình sờ lỗ tai cậu, hôn nhẹ, liếm, chơi đùa mấy phút mới buông ra.
– Ngủ ngon, bảo bối.
Hách Liên Tình cúi đầu, ôm cậu rồi chìm vào giấc ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 20
Biết Hàn Dạng yêu Hách Liên Tình, ánh mắt đám trưởng phòng nhìn cậu lại sinh ra thêm một phần sùng bái. Trước đây, sau khi tan học, họ luôn muốn lôi cậu lại nói chuyện dăm câu, bây giờ vừa hết tiết đã vẫy tay bảo cậu đi nhanh, đừng để Hách Liên Tình chờ lâu. Đối với hành động này, Hàn Dạng chẳng còn gì để nói, tặng họ danh xưng “Tổ ba người nịnh hót”. Họ cười lớn đón nhận, còn chúc hai người trăm năm hòa hợp.
Thừa dịp cuối kì không có lớp, Hàn Dạng nhận thiết kế vài trò chơi nhỏ và game online, làm xong thì tiền gửi ngân hàng sẽ tăng thêm một chút.
Bây giờ còn nửa tháng nữa là nghỉ đông, cậu định sau khi hết bận việc sẽ đi trung tâm thương mại, sắm cho ông nội mấy món đồ.
Nhà Hàn Dạng ở phía Bắc, mùa đông đến sẽ rất lạnh. Sau khi đến L thị học đại học, năm nào cậu cũng mua thêm áo lông và quần áo giữ nhiệt cho ông, năm nay cũng vậy.
Mua xong quần áo và giày cho ông nội, Hàn Dạng không về luôn mà lên tầng 4 xem quần áo nam.
Cậu nhận ra tuy Hách Liên Tình có rất nhiều quần áo, thế nhưng anh không có khăn quàng. Khăn treo trong tủ toàn là của cậu hết. Không chỉ không có khăn quàng, anh còn không mặc áo cao cổ, mỗi khi thấy anh, cậu đều cảm thấy lạnh thay cho anh.
Cậu định mua cho anh một đôi khăn để tránh cho anh bị đóng băng. Nhưng mà thẩm mỹ của anh cao, miệng độc, chắc chắn sẽ không thích mấy thứ như khăn quàng, đi vài cửa hàng, Hàn Dạng vẫn không tìm được cái nào thích hợp.
Đã sắp đi hết cả tầng 4, Hàn Dạng cũng không còn ôm hi vọng nữa, cậu tìm một cái ghế ngồi nghỉ, định lát nữa sẽ đi tìm ở nơi khác.
Không biết anh đang làm gì, đi làm hay nghỉ ngơi? Nhìn cửa hàng quần áo người đến kẻ đi, Hàn Dạng nghĩ thầm.
Ngồi một lát, cậu nhắn tin cho anh: “Tình cách cách, anh đang làm gì thế?”
Tin gửi đi, anh không trả lời ngay. Hàn Dạng nghĩ anh đang bận nên không để ý nữa, nghỉ một lát rồi đứng lên, chuẩn bị đổi địa điểm. Vừa đi được hai bước, cậu khựng lại, nhìn về phía tủ kính của một shop quần áo nam hơi chếch một chút ở phía đối diện.
Trên cổ ma nơ canh có một chiếc khăn quàng màu xám tro thẫm.
Có lẽ vì ma nơ canh có vóc người và chiếc áo khoác khá giống của Hách Liên Tình khiến Hàn Dạng cảm giác anh quàng chiếc khăn đó trông cũng sẽ giống như thế. Chỉ một cái liếc mắt, cậu lập tức ưng chiếc khăn kia, không chút do dự đi vào.
Ngoại trừ khăn quàng trên người ma nơ canh, ở đây cũng có rất nhiều kiểu khăn quàng. Hàn Dạng căn cứ theo phong cách bình thường của Hách Liên Tình để mua hai chiếc. Lúc trả tiền, cậu nhận được tin nhắn của anh, mở ra đọc, cậu không khỏi mỉm cười.
“Cả chồng mà em cũng không gọi được à? Buổi tối tôi dạy em”
Hàn Dạng quẹt thẻ, cầm khăn quàng đã được gói cẩn thận ra ngoài rồi mới trả lời: “Đại gia Hách Liên, đang bận gì đấy?”
Tin vừa gửi đã có trả lời ngay: “Đi làm kiếm tiền nuôi cá khô”
Hàn Dạng chuẩn bị trả lời thì lại nhận được một tin nhắn hình ảnh, cậu mở ra xem, có hình một con cá khô đang bơi.
– Đủ lắm rồi đấy.
Hàn Dạng cười, lên mạng tìm hình Tình Cách Cách gửi đi.
Gửi xong cũng không thấy tin nhắn trả lời, Hàn Dạng cất điện thoại, xách đồ mới mua xuống dưới, đến khi lên xe mới nhận được tin của anh.
“Tối nay không về ăn cơm được, cứ ở nhà chờ chồng về giải quyết em”.
Hàn Dạng mặc kệ, nói địa chỉ với lái xe.
Về nhà, cậu cất đồ mua cho ông nội vào vali, lấy đồ của Hách Liên Tình ra. Chờ khi thu dọn xong, cậu lại lôi khăn của anh ra xem lần nữa.
Hai cái khăn, một là xám tro với họa tiết chìm, một là màu cafe không có hoa văn, kiểu dáng trang nhã, lông dê cao cấp sờ rất thích, cũng rất ấm.
Hàn Dạng lấy một cái áo khoác của Hách Liên Tình ra, quấn khăn quàng lên, tưởng tượng khi anh mặc như vậy, hẳn sẽ rất đẹp.
Thưởng thức một chút, cậu lại lấy khăn xuống, gấp gọn bỏ vào túi rồi cất áo vào tủ, chờ Hách Liên Tình về sẽ cho anh thử.
Giờ mới là buổi chiều, trời rất lạnh nên cậu không định ra ngoài nữa, ôm laptop ra salon ngồi ôn thi.
Lúc ăn tối, cậu bỗng cảm thấy buồn chán, thiếu Hách Liên Tình để cãi nhau, cậu có cảm giác không quen. Bất tri bất giác, anh đã chiếm hơn nửa tâm trí cậu.
Lúc này Hách Liên Tình chắc cũng đang ăn cơm.
Hàn Dạng nhìn đồng hồ, lấy điện thoại nhắn tin, nhắc anh uống ít rượu.
Tin vừa gửi một, hai phút, Hách Liên Tình gọi điện đến.
– A lô.
– Ăn chưa?
Hách Liên Tình hỏi, đầu dây bên kia hơi ồn, chắc là đang ăn.
– Đang ăn rồi, còn anh? Sao tự nhiên lại gọi?
– Có người quan tâm chồng ở ngoài uống rượu, phải gọi điện thoại dỗ dành.
Anh ra vẻ bất đắc dĩ nhưng kì thực là đang khoe khoang.
– Thật sự không có ý đó đâu, anh cứ uống nhiều chút.
Hàn Dạng tuyệt không nhận.
– Khó dỗ quá.
Hách Liên Tình hừ một tiếng:
– Ăn gì thế?
– Mua đồ ăn dưới lầu. Anh cứ bận việc đi, cúp máy đây.
– Ừ, không cần chờ tôi, ngủ sớm đi.
Nói xong, anh cúp máy.
Hàn Dạng ăn nốt cơm, dọn bàn ăn rồi lạ học tiếp, khi mệt thì chơi game một lát.
Mười giờ tối, Hách Liên Tình vẫn chưa về, Hàn Dạng cũng không biết khi nào anh mới xong việc nên lấy hóa đơn hôm nay ra, xem lại rồi đi tắm.
Cậu vừa vào phòng tắm mấy phút thì Hách Liên Tình về, anh cầm một hộp thức ăn nho nhỏ, bên trên in logo của nhà hàng nào đó.
Đặt hộp thức ăn lên bàn, anh gọi:
– Hàn Dạng?
Không ai trả lời, thấy phòng ngủ sáng đèn, đoán là cậu đang tắm nên anh không gọi nữa, cởi áo khoác ngồi xuống chờ cậu ra ăn khuya.
Trên bàn đặt laptop của cậu, bình thường anh luôn thấy cậu viết chương trình hoặc chơi game, giờ bỗng nổi hứng muốn xem cậu đang làm gì, thế là anh động vào bàn phím, laptop sáng lên.
Trên màn ảnh có cửa sổ trò chơi, vì không ai chơi nên nhân vật đang đứng ở bờ sông nhìn xung quanh.
Anh không có hứng thú gì với game nên định tắt đi nhưng ngón tay khựng lại, bởi lẽ anh thấy trên đầu nhân vật có tên “Tình cách cách”.
Không chỉ có thể, trên đầu của nhân vật còn đội mũ cách cách, hai bên có hai tua đỏ.
Hách Liên Tình:
– …
Mẹ nó, con cá khô này chuẩn bị vượt long môn lên trời rồi đúng không?!
Anh trợn mắt nhìn nhân vật vài giây, hừ một tiếng tắt cửa sổ đi, đang định đi tìm con cá kia tính sổ thì nhận ra sau cửa sổ trò chơi là một văn bản, bên trên là một ít tính toán.
– Còn ghi sổ?
Anh khẽ nhăn mày, ấn chuột xuống, dừng lại ở nơi có ghi tên mình, khi thấy nội dung thì biến sắc.
Hàn Dạng tắm xong, đi ra thấy anh đang ngồi trên ghế, trước mặt là laptop của mình.
Thôi xong! Hàn Dạng nhớ đến cửa sổ game mình mở trước lúc đi tắm, thầm kêu một tiếng, tóc không kịp lau đã bước vội đến, vừa đi vừa hỏi:
– Anh về bao giờ thế?
Hách Liên Tình không đáp, chỉ yên lặng nhìn màn hình, từ góc nghiêng có thể thấy anh đang khẽ mím môi, sắc mặt lạnh lùng.
Chỉ là tên nhân vật game, không giận như thế chứ?! Hàn Dạng bồn chồn, đi tới vỗ vai anh:
– Trò chơi em tiện tay lập thôi, anh đừng…
Nói đến đây, cậu ngừng lại. Hàn Dạng phát hiện ra trên màn hình là giấy tờ mình ghi chép.
Rồi, cậu vừa nhớ ra mình ghi chép sổ sách sách thì quên tắt đã đi tắm.
Hách Liên Tình chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt không vui, mang theo nhẫn nhịn và tức giận hỏi:
– Đây là cái gì?
– Hách Liên Tình…
Hàn Dạng vừa định mở miệng thì thân thể đã mất thăng bằng, bị Hách Liên Tình đặt trên salon. Anh kéo tay cậu đặt lên cổ mình, cúi người đè xuống, giọng nói lạnh lùng:
– Đó là cái gì?
Cậu biết anh đang hỏi ghi chép kia, liền nói:
– Giấy tờ, anh nhìn thấy rồi còn gì?
– Giấy tờ?
Anh nắm cổ tay cậu chặt hơn:
– Em muốn làm gì? Hử? Trả tiền sao?
– Đúng.
Hàn Dạng gật đầu, cậu đúng là có ý này nên mới luôn ghi chép lại khoản nợ cha mẹ đã thiếu anh.
Nghe được câu trả lời của cậu, sắc mặt anh kém hơn, giọng nói như băng:
– Trả tiền xong em muốn làm gì? Ly hôn?
– Không phải, Hách Liên Tình, anh buông ra đã.
Hàn Dạng xoay người, nước trên tóc thấm hết xuống ghế rồi.
Anh mặc kệ, dùng một tay nắm cằm cậu, nâng mặt cậu lên:
– Có phải em ngây thơ quá không? Em nghĩ trả đủ tiền là có thể thoát khỏi tôi?
– Em không nghĩ thế, anh nghe em nói đã nào!
Bị anh áp chế lại còn không chịu nghe giải thích, Hàn Dạng cũng giận, cậu đẩy anh ra.
– Con mẹ nó, em còn nhớ cái thứ kia làm gì?
Hách Liên Tình ngắt lời cậu, buông cằm cậu ra, ngón tay ấn xuống vị trí trái tim cậu, nghiến răng:
– Hàn Dạng, ra lòng em là đá, ông đây ấp ủ lâu thế, đến Tôn Ngộ Không cũng nở ra được rồi, con mẹ nó em thì sao, mỗi ngày đều nhớ đến thứ này là muốn tôi tức chết à?
Hàn Dạng bị những lời này làm cho bối rối, lúc hiểu ra, cậu không kiềm được mà cười ầm lên, tức giận khi nãy cũng mất tiêu.
Ôi! Tình cách cách đừng đáng yêu quá như thế chứ!
– Cười cái rắm!
Hách Liên Tình nổi giận đùng đùng, rất khó chịu với thái độ không coi trọng hôn nhân của hai người, nhưng anh không thể làm gì cậu được, cuối cùng vẫn buông cậu ra, ngồi ở một bên, giận dỗi.
Hàn Dạng đứng lên nhìn, nhận thấy tóc mình đã làm loang lổ mặt ghế, lát phải lấy máy sấy thôi.
Hách Liên Tình giận, chờ Hàn Dạng đến dỗ, vừa quay đầu thì thấy cậu đau lòng nhìn cái ghế bị ướt, cơn giận không có chỗ trút, anh phiền muộn kéo cà vạt, đứng lên đi về phòng ngủ.
Anh cần nước lạnh hạ hỏa, miễn cho không nhịn được sẽ đi rang con cá kia.
– Hách Liên Tình.
Thấy anh đi, Hàn Dạng gọi lại.
Anh kệ, tiếp tục đi.
– Đứng lại!
Hàn Dạng gọi một tiếng, đứng dậy lại gần.
Hách Liên Tình không dừng bước, không quay đầu.
Hàn Dạng tới trước mặt anh, thấy mặt anh lạnh như băng, trong mắt ngập vẻ tức giận, cậu không nhịn được cười.
– Cười nữa xem.
Hách Liên Tình lạnh ngắt nói.
– Khụ!
Hàn Dạng ngừng cười, kéo tay anh, nói:
– Anh đừng giận, nghe em nói đã.
– Sấy khô tóc đi.
Hách Liên Tình nói.
Hàn Dạng sửng sốt, lập tức hiểu ý anh, trong lòng thấy ngọt ngào, dù giận cực kì nhưng anh luôn lấy mình làm đầu, cậu cảm động.
– Còn chờ tôi giúp?
Thấy cậu không nhúc nhích, anh cười lạnh.
– Anh chờ chút, em ra ngay.
Hàn Dạng nói xong, vào phòng ngủ sấy tóc.
Sấy xong ra ngoài, cậu thấy anh đang ngồi trên ghế, trước mặt anh vẫn là laptop của cậu.
Hàn Dạng đi tới, anh ngẩng đầu nhìn xuống, ý bảo cậu ngồi.
– Cái đó là ghi nhớ từ lúc mới quen anh.
– Ngày 6 tháng 1.
Hách Liên Tình nói thời gian gần nhất, ý bảo “Em cho tôi là thằng ngốc sao?”
– Lúc đầu, quả thực em có ý định trả tiền xong sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh.
Vừa nói, cậu vừa quan sát phản ứng của anh, quả nhiên sắc mặt anh thay đổi, nhìn cậu chằm chằm như muốn ăn cậu luôn. Hàn Dạng vội nói:
– Bây giờ không thế.
Anh nghe vậy thì sắc mặt dịu xuống, để cậu nói tiếp.
– Thật ra trước đây em thấy anh rất phiền…
– Em muốn cãi nhau hả?
– Anh có muốn nghe không đây?
– Nói mấy thứ dễ nghe, không có thời gian nghe em tâm sự.
– Em đi ngủ đây.
Hàn Dạng nói xong thì xoay người đi, lần này biến thành Hách Liên Tình theo sau kéo cậu lại.
– Gan em càng ngày càng lớn nhỉ?
Hách Liên Tình khó chịu.
– Thế anh có muốn nghe không?
Hàn Dạng hỏi, trong mắt là ý cười vì đạt được mục đích.
Anh mắng thầm một câu, lôi cậu ngồi xuống ghế, giọng nói khó chịu:
– Nói.
Hàn Dạng kể nỗi lòng mình từ khi vừa kí hợp đồng với Hách Liên Tình một lượt.
Khi đó cậu thực sự không muốn, với hai người nhận là cha mẹ mình, cậu từng có chờ mong nhưng cũng không đến mức chấp nhận bán mình trả nợ cho họ. Nếu Hách Liên Tình lúc ấy không lấy ông nội ra áp chế, cậu chắc sẽ không ký.
– Nếu em không đồng ý, anh sẽ ra tay với ông nội à?
Hàn Dạng hỏi ra điều mình luôn muốn biết.
– Tôi không hèn hạ đến mức đó.
Hách Liên Tình hừ một tiếng:
– Cho mình thật sự là thiên tiên à?
Hàn Dạng:
– …
Được được được, anh là cách cách, anh là thiên tiên.
Thật ra trong quá trình ở chung, cậu đã biết đáp án, chẳng qua cậu muốn nghe chính anh nói ra mà thôi. Cậu chưa bao giờ nghĩ quan hệ giữa hai người sẽ trở thành như hiện nay, không đơn thuần là quan hệ hôn nhân trên danh nghĩa, mà thực sự là yêu thương nhau.
Tuy chưa bao giờ nói nhưng cậu hiểu lòng mình. Từ kháng cự lúc đầu rồi chậm rãi bị Hách Liên Tình hấp dẫn, những điều đó cậu hiểu hết, cũng bình thản chấp nhận.
– Hách Liên Tình.
Hàn Dạng quay đầu nhìn anh:
– Có mấy lời em chưa bao giờ nói với anh vì không biết mở lời thế nào. Anh muốn nghe không?
Hách Liên Tình khó chịu, muốn độc mồm mấy câu nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Hàn Dạng, anh không nói được thành lời.
Tất nhiên nếu em muốn nói như thế, tôi sẽ nghe cho thật kĩ vậy.
Anh từ bi gật đầu:
– Chuẩn tấu.
Hàn Dạng hiểu ý anh, cười khẽ. Cậu ngẩng đầu hôn cằm anh rồi nói:
– Trả tiền để chấm dứt quan hệ với anh là ý định trước đây, bây giờ thì không, vì em không nỡ.
Cậu nói, ngón tay luồn vào khe hở giữa những ngón tay anh, nắm lấy:
– Em không nỡ rời xa anh.
Lời nói như tỏ tình này của cậu khiến Hách Liên Tình ngây ngẩn, anh chưa kịp phản ứng đã thấy cậu tiếp tục:
– Lúc trước đăng kí hết hôn, chúng ta còn một việc chưa hoàn thành, em vẫn luôn muốn cùng anh làm nốt.
– Cái… Cái gì?
Hách Liên Tình lắp bắp.
Hàn Dạng xoay người đối mặt với anh, đưa tay đặt lên ngực trái, nhìn anh, từ từ lên tiếng:
– Tôi nguyện ý cùng Hách Liên Tình trở thành chồng chồng hợp pháp, từ nay về sau giúp đỡ lẫn nhau, bất kể tốt hay xấu, giàu có hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh cũng vẫn yêu nhau, quý trọng nhau, chỉ có cái chết mới có thể tách rời chúng tôi.
Thanh âm của cậu tuy không lớn nhưng rõ ràng vô cùng, một chữ cũng không thiếu được truyền vào tai anh. Ánh mắt cậu kiên định, không hề che giấu yêu thương, thản nhiên bày tỏ tất thảy trước mặt anh, khiến anh mãi không thể bình tĩnh trở lại.
Hàn Dạng hỏi anh lần thứ hai:
– Còn anh thì sao, Hách Liên Tình?
Ánh mặt cậu là thành kính mong chờ, anh nhìn thẳng vào mắt cậu, cảm giác lòng mình đã bị nhìn thấu.
– Tôi…
Hách Liên Tình giật giật môi, họng hơi khô.
– Ừ?
Hàn Dạng nhìn anh.
– Thật sự là tôi chịu đủ rồi.
Anh mắng một câu, khiêng người về phòng ngủ.
Excuse me? Hàn Dạng choáng, đây là sao?
Mãi cho đến khi bị đè xuống giường, lột sạch quần áo, cậu mới hồi phục tình thần, đá vào ngực Hách Liên Thần một cái, hỏi:
– Anh làm gì đấy? Những thứ em vừa nói anh không nghe à?
Anh nắm chân cậu, liếm một đường từ bắp chân đến đùi mới nói:
– Nghe xong nên mới hành động, nếu em đã nghiêm túc cầu hoan như thế thì tất nhiên chồng sẽ phải thỏa mãn em.
… Ai cầu hoan?! Lời thề kết hôn bị nói thành cầu hoan, anh có suy nghĩ đến cảm nghĩ của người bên Cục Dân chính chưa?
Tất nhiên là Tình cách cách không nghĩ rồi, anh chỉ lo để mình và con cá khô nhà nuôi kia thoải mái là được.
Hài lòng ăn no xong, Hách Liên Tình ôm Hàn Dạng, hôn tai cậu, nói:
– Em đã yêu tôi như thế thì tôi sẽ nhận lời tỏ tình của em.
– …
Hàn Dạng kiệt sức, ngay cả ý muốn phản bác cũng không có, vừa nhắm mắt đã ngủ luôn.
Hách Liên Tình sờ lỗ tai cậu, hôn nhẹ, liếm, chơi đùa mấy phút mới buông ra.
– Ngủ ngon, bảo bối.
Hách Liên Tình cúi đầu, ôm cậu rồi chìm vào giấc ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.