Chương 23
Công Tử Như Lan
14/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 23
Thi xong, Hàn Dạng không về quê vì đợt trị liệu ở chỗ Trần Thanh còn chưa xong.
Trước đây, cậu luôn về bằng tàu hỏa, tiết kiệm tiền mà học sinh lại được giảm nửa giá, tuy tốn thời gian nhưng mua vé giường nằm vẫn ổn. Nhưng lần này Hách Liên Tình đặt vé máy bay cho cậu, đến ngày thì tiễn cậu ra sân bay.
Anh vốn tính về cùng cậu nhưng việc công ty cuối năm rất bận, anh chưa thể đi được, chỉ có thể thối mặt đi tiễn người.
– Đẹp trai như thế, đừng có thối mặt ra chứ.
Hàn Dạng nhéo nhéo mặt anh, nói đùa.
Hách Liên Tình nhìn cậu, im lặng biểu thị phẫn nộ.
Hàn Dạng bám vai anh, khẽ hôn bên môi anh một cái, dỗ ngọt:
– Khai giảng em sẽ về, anh cứ ở nhà với dì.
Được hôn, sắc mặt Hách Liên Tình khá hơn chút, lại nghe thấy câu sau thì không vui, cứng giọng hỏi:
– Khai giảng?
Từ nay đến khai giảng còn khoảng một tháng.
– Em muốn ở nhà với ông nội lâu một chút.
Hàn Dạng nhéo lòng bàn tay anh:
– Anh cũng biết ông ở nhà một mình rất cô đơn mà.
Anh hừ một tiếng, đổi đề tài:
– Định thế nào?
Hàn Dạng nghe anh hỏi chuyện này, cậu ho nhẹ, nói:
– Để em về nói trước với ông.
Hách Liên Tình hỏi vấn đề lần trước anh nhắc đến ở họp báo. Đêm hôm ấy, anh về nhà lại dồn cậu vào tường, hỏi thêm lần nữa. Thật ra cậu không có ý kiến gì với hôn lễ, thậm chí là còn chờ mong, dù sao cậu cũng muốn mình và người mình yêu có một hôn lễ chính thức. Thế nhưng cậu cũng muốn thương lượng với ông nội, nếu tổ chức, cậu muốn ông nội ở đó chúc phúc cho mình.
Hách Liên Tình biết suy nghĩ của cậu, cũng biết cậu coi trọng thân nhân duy nhất của mình, chứ nếu không anh đã trói con cá này đến giáo đường rồi!
Hàn Dạng thấy anh mím môi im lặng, cậu đặt ngón tay lên khóe môi anh, cười:
– Em đảm bảo sẽ rất nhanh, ông nội tốt lắm, chắc chắn không ghét bỏ anh.
– À.
Hách Liên Tình cười lạnh:
– Ai ghét bỏ ai cơ?
– Ghét bỏ em.
Hàn Dạng lập tức đổi giọng:
– Hài lòng chưa?
Lúc này, Hách Liên Tình mới vừa ý một chút, anh quàng thêm một vòng khăn cho Hàn Dạng:
– Về nhà mặc dày một chút, chờ tôi đến đón.
– Cần gì phải…
Hàn Dạng bị anh lườm, lại đổi giọng ngay:
– Được, chờ anh đến đón.
Đã đến lúc kiểm tra anh ninh, Hàn Dạng kéo vali, nói:
– Em đi đây, anh về sớm đi, đến nơi em gọi cho anh.
Hách Liên Tình ôm cậu vào lòng, siết chặt rồi mới buông ra, xua tay nói:
– Đi nhanh đi.
Hàn Dạng thấy kiểu tiễn người của anh thì buồn cười, cậu kéo vali qua cửa kiểm tra.
Xong xuôi, cậu quay đầu nhìn thoáng qua, thấy anh vẫn đứng tại chỗ nhìn về phía mình. Cậu vẫy tay với anh, thấy anh gật đầu rồi ra hiệu gọi điện thoại mới rời đi.
Về tới thành phố Y, vừa ra khỏi sân bay, Hàn Dạng lập tức gọi cho anh, thông báo mình đã xuống máy bay, đang chuẩn bị ra nhà ga bắt xe về. Hách Liên Tình đang họp, chỉ dặn cậu đi đường cẩn thận rồi cúp máy.
Hàn Dạng đến nhà ga bắt xe, xe đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của ông nội, ông hỏi xem bao giờ cậu về.
Hàn Dạng chưa nói với ông rằng hôm nay mình sẽ về, bởi vì mỗi lần cậu về, ông sẽ đứng ở cổng thôn chờ, Hàn Dạng sợ ông chờ lâu nên không nói.
– Hôm nay cháu về, đang trên đường rồi ạ.
Nếu đã đến nửa đường rồi, Hàn Dạng không giấu nữa.
– Thật à? Sao không thấy cháu nói? Ông đi mua thức ăn, làm ít đồ ngon cho cháu!
Giọng nói ông nội rất vui.
– Không cần gấp ạ, cháu về rồi đi mua cùng ông.
– Ừ ừ ừ.
Ông nội vui vẻ:
– Được rồi, hôm nay cháu về thì tốt quá, có chuyện cần cháu về xác nhận đấy.
– Gì thế ạ?
Hàn Dạng hỏi.
– Chờ cháu về rồi nói, giờ không nói nữa, tiền điện thoại đắt, đi đường cẩn thận biết chưa?
Ông nội giấu giếm nhưng có vẻ là chuyện tốt.
– Vâng, ông đừng ra chờ cháu nhé.
Nói xong, cậu cúp máy.
Cúp máy xong, Hàn Dạng định ngủ thì thấy một tin nhắn weibo, là Tình cách cách gửi. Hàn Dạng mở ra xem, thấy hình một con cá đang đeo túi hành lí, bơi ở biển.
Đây là hình dung về mình à? Hàn Dạng cười thành tiếng.
Cá khô: “Họp xong rồi?”
Tình cách cách: “Ừ, đến đâu rồi?”
Cá khô: “Vừa được nửa đường, anh lấy đâu ra lắm cá thế?”
Tình cách cách: “Nuôi ở nhà”
Hàn Dạng bị chọc cười, cầm di động, dùng tin nhắn weibo nói chuyện phiếm với anh. Weibo của Hách Liên Tình là cậu lập, tên gọi Tình cách cách, avatar cũng là hình chibi Tình cách cách, còn tên của cậu là Cá khô, avatar là hình cá khô hoạt hình. Chữ kí của Hàn Dạng là “Tình cách cách của tôi” còn của Hách Liên Tình là “Cá khô của tôi”. Có lần nói chuyện trong giờ, cậu bị hội trưởng phòng thấy, họ trợn mắt, nói hai người không cho F.A đường sống.
Nói một lúc, Hách Liên Tình đi làm việc, Hàn Dạng cất điện thoại vào túi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vào đến thị trấn là mấy tiếng sau, Hàn Dạng tìm xe máy để về thôn.
Xe đến cửa thôn thì cậu xuống, cầm một ít đồ ăn vặt để phát cho trẻ con ở hai nhà đầu thôn. Nhà cậu cách cổng thôn không xa, chỉ mất khoảng ba đến năm phút đi bộ, đường trong thôn đã sửa thành đường xi măng, cậu kéo vali đi cũng không khó.
Vào sân, Hàn Dạng đẩy cửa, gọi một tiếng:
– Ông ơi!
Cậu vừa gọi xong, một ông lão thấp bé đi ra, ông mặt áo bông màu xanh quân đội, đội một cái mũ vải cùng màu.
– Ôi chao, bảo bối ngoan cuối cùng cũng về!
Ông vui vẻ ra đón cậu, muốn đỡ vali cho cậu.
Hàn Dạng ngăn tay ông lại, cười nói:
– Cháu tự kéo được, mau vào trong đi, ngoài này lạnh quá.
– Ừ ừ ừ, mau vào sưởi ấm, đi đường lạnh lắm phải không?
Ông kéo cậu vào nhà.
– Không lạnh ạ, cháu mặc nhiều.
Hàn Dạng cười, đi theo ông vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện:
– Nhưng ở nhà vẫn ấm hơn, sưởi ấm với ông mới ấm nhất.
– Dĩ nhiên, ông nướng khoai cho, đã ăn gì chưa?
– Ăn rồi ạ, ông cứ từ từ, có gì để cháu…
Hàn Dạng đang nói bỗng dừng, chân cậu mới bước vào một bước, khi thấy hai người trong phòng, cậu không có phản ứng gì nhiều.
Hai người kia thấy cậu thì mất tự nhiên, đứng cạnh lò sưởi, không dám nhìn cậu.
Hàn Dạng kéo vali vào, khẽ cau mày:
– Sao hai người ở đây?
Trong nhà chính là cha mẹ đã bán cậu cho Hách Liên Tình để trả nợ, không ngờ Hàn Dạng còn gặp lại họ, hơn nữa, họ đang trong nhà cậu.
Hai người thấy cậu lạnh nhạt thì càng bồn chồn, họ nhìn về phía ông nội cậu.
Ông kéo cậu qua, nói:
– Tiểu Dạng này, hai người này là khách đến hôm qua, nói họ muốn tìm con trai bị thất lạc nhiều năm, họ tả con rất giống cháu ngày bé, tình cờ gặp thím A Quế ở đầu thôn nên thím ấy dẫn họ đến. Ông có hỏi một ít chuyện về cháu, quả là giống y! Cháu mau xem họ có phải cha mẹ cháu không?
– Tiểu Dạng…
Người phụ nữ trung niên gọi cậu một tiếng.
Hàn Dạng nhìn bà ta một cái, không nói gì. Cậu nghiêng đầu nói với ông:
– Ông nội, cháu đã dặn ông không thể cho người lạ vào nhà mà, nhỡ ông ở nhà một mình có chuyện thì sao?
– Không phải, chúng tôi không phải…
Người đàn ông trung niên muốn giải thích, Hàn Dạng lập tức cắt lời:
– Tôi không nói chuyện với các người.
Người đàn ông yên lặng, há miệng không biết nói gì.
Ông nội không để ý, nói:
– Có chuyện gì được chứ? Thím A Quế vẫn đi theo, mới vừa về nhà thôi.
– Tiểu Dạng, con đừng hiểu lầm, ba mẹ không có ý gì cả, chỉ là sắp hết năm nên muốn tới thăm con một chút.
Người phụ nữ nói, trong mắt đầy vẻ quan tâm.
Hàn Dạng không nhìn bà, cậu đỡ ông ngồi xuống rồi mới nói:
– Bây giờ đã gặp rồi, các người có thể đi.
– Tiểu Dạng…
Người phụ nữ còn muốn nói gì đó, Hàn Dạng ngắt lời:
– Đi đi.
– Đi? Chuyện gì xảy ra thế?
Ông nội không hiểu nên hỏi, nhìn ba người một lượt rồi hỏi Hàn Dạng:
– Tiểu Dạng biết họ? Không phải cha mẹ cháu à?
– Đúng đúng đúng! Đúng là chúng cháu!
Người phụ nữ kích động tỏ thái độ, sợ Hàn Dạng phủ nhận:
– Chúng cháu là…
– Không phải nữa rồi!
Giọng Hàn Dạng lớn hơn, nói xong còn nhìn bà ta, lặp lại:
– Bây giờ không phải nữa rồi.
Người phụ nữ nhớ ra gì đó, ngây người vài giây, nghiêng đầu che miệng như đang khóc, khuôn mặt người đàn ông cũng cứng đờ, lúng túng đứng bên cạnh.
– Cuối cùng là đúng hay không?
Ông nội bị họ làm cho choáng váng.
Hàn Dạng mím môi không nói, người đàn ông do dự, nói:
– Tiểu Dạng, ba biết là ba mẹ có lỗi với con, ba mẹ không muốn gì cả, chỉ muốn đón Tết cùng con.
– Tết à?
Hàn Dạng lặp lại, hỏi:
– Vài chục năm trước sao không nghĩ đến chuyện tìm tôi ăn Tết? Bây giờ ông đã có thể tìm đến đây thì vì sao trước đó lại không thể?
Người đàn ông bị ánh mắt cậu làm hoảng hốt, hổ thẹn trong lòng càng lớn, vội vàng giải thích:
– Ba biết con đang trách ba mẹ về chuyện bắt con trả nợ, nhưng ba mẹ cùng đường! Ngài Hách Liên dù là đàn ông, nhưng con gả cho ngài ấy đâu phải không tốt, con xem con bây giờ sống chẳng phải là rất…
– Câm mồm!
Hàn Dạng lớn tiếng cắt lời, quay đầu lại nhìn thoáng qua ông nội, lên tiếng đuổi:
– Tôi bảo ông ra khỏi nhà của tôi, ngay lập tức!
– Gán nợ gì? Đàn ông gì?
Ông nội đã bắt được mấy từ then chốt.
– Không có gì, ông đừng tham gia.
Hàn Dạng vỗ vai ông.
Ông nội sống hơn nửa đời người, nhìn thái độ của cháu trai cũng hiểu họ đã gặp mặt, đồng thời hai người kia đã làm chuyện không tốt với Hàn Dạng, nếu không, với tính cách cháu mình, nó sẽ không lạnh lùng như vậy. Tuy không biết là chuyện gì, nhưng vừa nghĩ đến cháu trai bảo bối có khả năng bị tủi thân, ông nội bùng nổ tính bao che khuyết điểm, cầm một cây chổi bên cạnh đuổi người:
– Cút ra ngoài! Cút ngay đi, đừng ở trong nhà chúng tôi làm người ta ngứa mắt!
Mãi đến khi đuổi được người, đóng cửa lại ông mới thôi.
– Tức chết.
Ông nội ngồi trên ghế thở dốc, trong tay vẫn cầm chổi:
– Ông dẫn sói vào nhà rồi!
Hàn Dạng lấy chổi trong tay ông, đặt sang một bên rồi vỗ lưng ông.
Một lát sau, ông hỏi:
– Chuyện gì xảy ra? Tiểu Dạng, hai người đó đúng là cha mẹ cháu?
Hàn Dạng gật đầu. Tuy không muốn thừa nhận nhưng xét về huyết thống, họ đúng là cha mẹ cậu.
– Vậy những lời họ nói là sao? Mấy người đã gặp nhau?
– Gặp rồi ạ.
Hàn Dạng ngồi xuống cạnh ông, kể chuyện cha mẹ dùng cậu để gán nợ cho ông nghe.
– Quả thực là lòng lang dạ sói!
Biết Hàn Dạng bị cha mẹ đem ra gán nợ, ông nội tức điên, định đứng lên cầm chổi để đuổi theo đánh người. Hàn Dạng vội vã kéo ông lại.
– Trên đời này sao lại có loại cha mẹ ác như thế!
Ông giận đến mức chửi ầm lên:
– Còn đem con ruột ra mà gán nợ!
Nếu là trước đây, chắc chắn Hàn Dạng sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ cậu không có cảm giác gì cả, người lạ không thể ảnh hưởng tới mình, cũng không đáng.
Ông nội mắng một hồi lâu mới dừng, lại nhớ ra chuyện khác, vội vàng hỏi:
– Thằng khốn kia nói lập gia đình là thế nào? Không phải gán nợ à? Sao lại thành lập ra đình rồi?
Hàn Dạng sờ mũi, nói cậu với Hách Liên Tình kết hôn rồi.
– Cái gì?
Ông nội nhảy dựng lên:
– Người kia ép cháu phải không? Để ông xử lí nó!
Ông vừa nói vừa tìm chổi, Hàn Dạng kéo kéo ông:
– Không đâu không đâu, ông từ từ nghe cháu nói đã!
– Cháu nói đi.
Ông ngồi xuống, đặt chổi bên cạnh, đúng kiểu “Cháu nói xong ông vẫn phải đi đánh nó”.
Hàn Dạng kể cụ thể tình hình, còn nhấn mạnh chuyện Hách Liên Tình tìm bác sĩ chữa chân, học xoa bóp cho cậu.
Ông nội bán tín bán nghi:
– Thật? Cháu không lừa ông chứ?
– Thật ạ.
Cậu đảm bảo:
– Trước cháu kể là cháu đang chữa chân đấy thôi, là anh ấy sắp xếp đấy.
– Thế giờ ra sao, hiệu quả không?
Ông nội sờ chân cậu, đau lòng:
– Còn đau không?
– Không đau, ông đừng lo.
Hàn Dạng cười. Qua thời gian trị liệu này, đầu gối cậu đã khá hơn, bác sĩ Trần có nói cứ kiên trì sẽ đỡ.
– Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi.
Ông nội vui mừng gật đầu, ông vẫn luôn đau lòng về chân cậu, cũng luôn tự trách mình không để ý đến cậu.
Hàn Dạng ôm vai ông, nói:
– Ông yên tâm, anh ấy tốt với cháu lắm.
Ông gật đầu, lại hỏi:
– Thế nó không về với cháu à?
– Anh ấy đang bận, mấy hôm nay toàn phải tăng ca.
– À à, cầu tiến là tốt. Cháu mới bảo ông nội nó rất muốn chơi cờ với ông?
– Vâng, nghe cháu được ông dạy đánh cờ, ông ấy rất hi vọng có thể đấu với ông một ván đấy.
Hàn Dạng kể lại lời của lão gia tử một lần.
Ông nội nghe xong, không khỏi thẳng lưng, tự hào:
– Tất nhiên, sáu tuổi ông đã chơi cờ, lúc rảnh ông sẽ chơi với ông ấy một ván, làm giảm nhuệ khí của ông ta!
Hàn Dạng thấy thế, lập tức nịnh họt nhiệt tình, nịnh cho ông nội quên khuấy chuyện cậu với Hách Liên Tình.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, cậu và Hách Liên Tình gọi video, cậu chưa kể với anh việc ông nội đã biết việc của họ, cậu định lúc về sẽ cho anh một bất ngờ.
Trò chuyện xong, Hàn Dạng ôm gối, lăn trên giường. Cậu nhận ra một mình khó ngủ, bây giờ mới ngày đầu tiên thôi mà mình đã nhớ Hách Liên Tình rồi. Trước đây chỉ có một mình, cậu nghĩ mọi chuyện rất ổn, bây giờ đã quen ngủ hai người, cậu lại nghĩ chăn hơi lạnh.
Lăn vài vòng, Hàn Dạng lại gửi tin nhắn weibo cho anh. Tin tức gửi đi đã lâu cũng không thấy trả lời, cậu chỉ đành để điện thoại sang bên, ép mình ngủ.
Một lát sau cậu đã ngủ say, hoàn toàn không biết Hách Liên Tình tắm xong, vì nhận được tin nhắn “Không có anh, không ngủ được” của cậu mà mất ngủ hơn nửa đêm.
Mấy ngày sau, Hàn Dạng hoàn toàn lĩnh hội được “Một ngày không gặp như cách ba thu” là gì. Ngày nào cậu cũng lên mạng trò chuyện với anh nhưng vẫn thấy nhớ, bởi vì không sờ được, cậu nhớ cái ôm của anh, còn nhớ độ ấm trên người anh nữa.
Vừa nghĩ đến chuyện còn gần một tháng mới gặp anh, cậu cảm thấy thật khó khăn, nhưng bảo về sớm thì cậu lại không nỡ rời xa ông nội.
Tâm tình như vậy của cậu duy trì tới một buổi tối, khi nhận được điện thoại của Hách Liên Tình. Thấy có điện thoại, Hàn Dạng cảm thấy lạ, khi nãy mới nói chuyện xong mà giờ lại gọi.
– Sao tự nhiên gọi cho em thế?
Hàn Dạng nghe máy, hỏi.
– Tôi gọi cho em còn phải xin chỉ thị à?
Hách Liên Tình hỏi lại.
– Tất nhiên là không rồi, chờ anh 24/24.
Hàn Dạng cười, dùng gậy cời than trong chậu.
– Biết thế là tốt.
Bấy giờ anh mới thỏa mãn, giống như vô tình, anh hỏi:
– Em đang ở đâu?
– Sưởi ấm trong phòng, anh ở đâu, sao thấy tiếng gió lớn thế?
Hàn Dạng nghi hoặc.
– Hừ, em ở đâu, tín hiệu kém thế.
Hách Liên Tình ghét bỏ:
– Đổi chỗ khác xem nào, nói cũng mệt.
– À, anh chờ chút, em ra sân.
Hàn Dạng đứng lên, mở cửa ra ngoài, ra sân rồi mới nói:
– Giờ đã khá hơn chưa, bên ngoài gió lớn, anh nghe được không?
– Nghe rõ, nhìn không rõ lắm.
Hách Liên Tình nói:
– Quay mặt lại, nhìn về hướng chín giờ.
– Hướng chín giờ cái gì, anh nói…
Hàn Dạng đang nói bỗng dừng, suýt thì làm rơi di động.
Bên ngoài bức tường thấp, Hách Liên Tình mặc ba đờ xuy đen, quàng khăn cậu tặng, cầm di động nói:
– Con mẹ nó, quá lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 23
Thi xong, Hàn Dạng không về quê vì đợt trị liệu ở chỗ Trần Thanh còn chưa xong.
Trước đây, cậu luôn về bằng tàu hỏa, tiết kiệm tiền mà học sinh lại được giảm nửa giá, tuy tốn thời gian nhưng mua vé giường nằm vẫn ổn. Nhưng lần này Hách Liên Tình đặt vé máy bay cho cậu, đến ngày thì tiễn cậu ra sân bay.
Anh vốn tính về cùng cậu nhưng việc công ty cuối năm rất bận, anh chưa thể đi được, chỉ có thể thối mặt đi tiễn người.
– Đẹp trai như thế, đừng có thối mặt ra chứ.
Hàn Dạng nhéo nhéo mặt anh, nói đùa.
Hách Liên Tình nhìn cậu, im lặng biểu thị phẫn nộ.
Hàn Dạng bám vai anh, khẽ hôn bên môi anh một cái, dỗ ngọt:
– Khai giảng em sẽ về, anh cứ ở nhà với dì.
Được hôn, sắc mặt Hách Liên Tình khá hơn chút, lại nghe thấy câu sau thì không vui, cứng giọng hỏi:
– Khai giảng?
Từ nay đến khai giảng còn khoảng một tháng.
– Em muốn ở nhà với ông nội lâu một chút.
Hàn Dạng nhéo lòng bàn tay anh:
– Anh cũng biết ông ở nhà một mình rất cô đơn mà.
Anh hừ một tiếng, đổi đề tài:
– Định thế nào?
Hàn Dạng nghe anh hỏi chuyện này, cậu ho nhẹ, nói:
– Để em về nói trước với ông.
Hách Liên Tình hỏi vấn đề lần trước anh nhắc đến ở họp báo. Đêm hôm ấy, anh về nhà lại dồn cậu vào tường, hỏi thêm lần nữa. Thật ra cậu không có ý kiến gì với hôn lễ, thậm chí là còn chờ mong, dù sao cậu cũng muốn mình và người mình yêu có một hôn lễ chính thức. Thế nhưng cậu cũng muốn thương lượng với ông nội, nếu tổ chức, cậu muốn ông nội ở đó chúc phúc cho mình.
Hách Liên Tình biết suy nghĩ của cậu, cũng biết cậu coi trọng thân nhân duy nhất của mình, chứ nếu không anh đã trói con cá này đến giáo đường rồi!
Hàn Dạng thấy anh mím môi im lặng, cậu đặt ngón tay lên khóe môi anh, cười:
– Em đảm bảo sẽ rất nhanh, ông nội tốt lắm, chắc chắn không ghét bỏ anh.
– À.
Hách Liên Tình cười lạnh:
– Ai ghét bỏ ai cơ?
– Ghét bỏ em.
Hàn Dạng lập tức đổi giọng:
– Hài lòng chưa?
Lúc này, Hách Liên Tình mới vừa ý một chút, anh quàng thêm một vòng khăn cho Hàn Dạng:
– Về nhà mặc dày một chút, chờ tôi đến đón.
– Cần gì phải…
Hàn Dạng bị anh lườm, lại đổi giọng ngay:
– Được, chờ anh đến đón.
Đã đến lúc kiểm tra anh ninh, Hàn Dạng kéo vali, nói:
– Em đi đây, anh về sớm đi, đến nơi em gọi cho anh.
Hách Liên Tình ôm cậu vào lòng, siết chặt rồi mới buông ra, xua tay nói:
– Đi nhanh đi.
Hàn Dạng thấy kiểu tiễn người của anh thì buồn cười, cậu kéo vali qua cửa kiểm tra.
Xong xuôi, cậu quay đầu nhìn thoáng qua, thấy anh vẫn đứng tại chỗ nhìn về phía mình. Cậu vẫy tay với anh, thấy anh gật đầu rồi ra hiệu gọi điện thoại mới rời đi.
Về tới thành phố Y, vừa ra khỏi sân bay, Hàn Dạng lập tức gọi cho anh, thông báo mình đã xuống máy bay, đang chuẩn bị ra nhà ga bắt xe về. Hách Liên Tình đang họp, chỉ dặn cậu đi đường cẩn thận rồi cúp máy.
Hàn Dạng đến nhà ga bắt xe, xe đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của ông nội, ông hỏi xem bao giờ cậu về.
Hàn Dạng chưa nói với ông rằng hôm nay mình sẽ về, bởi vì mỗi lần cậu về, ông sẽ đứng ở cổng thôn chờ, Hàn Dạng sợ ông chờ lâu nên không nói.
– Hôm nay cháu về, đang trên đường rồi ạ.
Nếu đã đến nửa đường rồi, Hàn Dạng không giấu nữa.
– Thật à? Sao không thấy cháu nói? Ông đi mua thức ăn, làm ít đồ ngon cho cháu!
Giọng nói ông nội rất vui.
– Không cần gấp ạ, cháu về rồi đi mua cùng ông.
– Ừ ừ ừ.
Ông nội vui vẻ:
– Được rồi, hôm nay cháu về thì tốt quá, có chuyện cần cháu về xác nhận đấy.
– Gì thế ạ?
Hàn Dạng hỏi.
– Chờ cháu về rồi nói, giờ không nói nữa, tiền điện thoại đắt, đi đường cẩn thận biết chưa?
Ông nội giấu giếm nhưng có vẻ là chuyện tốt.
– Vâng, ông đừng ra chờ cháu nhé.
Nói xong, cậu cúp máy.
Cúp máy xong, Hàn Dạng định ngủ thì thấy một tin nhắn weibo, là Tình cách cách gửi. Hàn Dạng mở ra xem, thấy hình một con cá đang đeo túi hành lí, bơi ở biển.
Đây là hình dung về mình à? Hàn Dạng cười thành tiếng.
Cá khô: “Họp xong rồi?”
Tình cách cách: “Ừ, đến đâu rồi?”
Cá khô: “Vừa được nửa đường, anh lấy đâu ra lắm cá thế?”
Tình cách cách: “Nuôi ở nhà”
Hàn Dạng bị chọc cười, cầm di động, dùng tin nhắn weibo nói chuyện phiếm với anh. Weibo của Hách Liên Tình là cậu lập, tên gọi Tình cách cách, avatar cũng là hình chibi Tình cách cách, còn tên của cậu là Cá khô, avatar là hình cá khô hoạt hình. Chữ kí của Hàn Dạng là “Tình cách cách của tôi” còn của Hách Liên Tình là “Cá khô của tôi”. Có lần nói chuyện trong giờ, cậu bị hội trưởng phòng thấy, họ trợn mắt, nói hai người không cho F.A đường sống.
Nói một lúc, Hách Liên Tình đi làm việc, Hàn Dạng cất điện thoại vào túi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vào đến thị trấn là mấy tiếng sau, Hàn Dạng tìm xe máy để về thôn.
Xe đến cửa thôn thì cậu xuống, cầm một ít đồ ăn vặt để phát cho trẻ con ở hai nhà đầu thôn. Nhà cậu cách cổng thôn không xa, chỉ mất khoảng ba đến năm phút đi bộ, đường trong thôn đã sửa thành đường xi măng, cậu kéo vali đi cũng không khó.
Vào sân, Hàn Dạng đẩy cửa, gọi một tiếng:
– Ông ơi!
Cậu vừa gọi xong, một ông lão thấp bé đi ra, ông mặt áo bông màu xanh quân đội, đội một cái mũ vải cùng màu.
– Ôi chao, bảo bối ngoan cuối cùng cũng về!
Ông vui vẻ ra đón cậu, muốn đỡ vali cho cậu.
Hàn Dạng ngăn tay ông lại, cười nói:
– Cháu tự kéo được, mau vào trong đi, ngoài này lạnh quá.
– Ừ ừ ừ, mau vào sưởi ấm, đi đường lạnh lắm phải không?
Ông kéo cậu vào nhà.
– Không lạnh ạ, cháu mặc nhiều.
Hàn Dạng cười, đi theo ông vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện:
– Nhưng ở nhà vẫn ấm hơn, sưởi ấm với ông mới ấm nhất.
– Dĩ nhiên, ông nướng khoai cho, đã ăn gì chưa?
– Ăn rồi ạ, ông cứ từ từ, có gì để cháu…
Hàn Dạng đang nói bỗng dừng, chân cậu mới bước vào một bước, khi thấy hai người trong phòng, cậu không có phản ứng gì nhiều.
Hai người kia thấy cậu thì mất tự nhiên, đứng cạnh lò sưởi, không dám nhìn cậu.
Hàn Dạng kéo vali vào, khẽ cau mày:
– Sao hai người ở đây?
Trong nhà chính là cha mẹ đã bán cậu cho Hách Liên Tình để trả nợ, không ngờ Hàn Dạng còn gặp lại họ, hơn nữa, họ đang trong nhà cậu.
Hai người thấy cậu lạnh nhạt thì càng bồn chồn, họ nhìn về phía ông nội cậu.
Ông kéo cậu qua, nói:
– Tiểu Dạng này, hai người này là khách đến hôm qua, nói họ muốn tìm con trai bị thất lạc nhiều năm, họ tả con rất giống cháu ngày bé, tình cờ gặp thím A Quế ở đầu thôn nên thím ấy dẫn họ đến. Ông có hỏi một ít chuyện về cháu, quả là giống y! Cháu mau xem họ có phải cha mẹ cháu không?
– Tiểu Dạng…
Người phụ nữ trung niên gọi cậu một tiếng.
Hàn Dạng nhìn bà ta một cái, không nói gì. Cậu nghiêng đầu nói với ông:
– Ông nội, cháu đã dặn ông không thể cho người lạ vào nhà mà, nhỡ ông ở nhà một mình có chuyện thì sao?
– Không phải, chúng tôi không phải…
Người đàn ông trung niên muốn giải thích, Hàn Dạng lập tức cắt lời:
– Tôi không nói chuyện với các người.
Người đàn ông yên lặng, há miệng không biết nói gì.
Ông nội không để ý, nói:
– Có chuyện gì được chứ? Thím A Quế vẫn đi theo, mới vừa về nhà thôi.
– Tiểu Dạng, con đừng hiểu lầm, ba mẹ không có ý gì cả, chỉ là sắp hết năm nên muốn tới thăm con một chút.
Người phụ nữ nói, trong mắt đầy vẻ quan tâm.
Hàn Dạng không nhìn bà, cậu đỡ ông ngồi xuống rồi mới nói:
– Bây giờ đã gặp rồi, các người có thể đi.
– Tiểu Dạng…
Người phụ nữ còn muốn nói gì đó, Hàn Dạng ngắt lời:
– Đi đi.
– Đi? Chuyện gì xảy ra thế?
Ông nội không hiểu nên hỏi, nhìn ba người một lượt rồi hỏi Hàn Dạng:
– Tiểu Dạng biết họ? Không phải cha mẹ cháu à?
– Đúng đúng đúng! Đúng là chúng cháu!
Người phụ nữ kích động tỏ thái độ, sợ Hàn Dạng phủ nhận:
– Chúng cháu là…
– Không phải nữa rồi!
Giọng Hàn Dạng lớn hơn, nói xong còn nhìn bà ta, lặp lại:
– Bây giờ không phải nữa rồi.
Người phụ nữ nhớ ra gì đó, ngây người vài giây, nghiêng đầu che miệng như đang khóc, khuôn mặt người đàn ông cũng cứng đờ, lúng túng đứng bên cạnh.
– Cuối cùng là đúng hay không?
Ông nội bị họ làm cho choáng váng.
Hàn Dạng mím môi không nói, người đàn ông do dự, nói:
– Tiểu Dạng, ba biết là ba mẹ có lỗi với con, ba mẹ không muốn gì cả, chỉ muốn đón Tết cùng con.
– Tết à?
Hàn Dạng lặp lại, hỏi:
– Vài chục năm trước sao không nghĩ đến chuyện tìm tôi ăn Tết? Bây giờ ông đã có thể tìm đến đây thì vì sao trước đó lại không thể?
Người đàn ông bị ánh mắt cậu làm hoảng hốt, hổ thẹn trong lòng càng lớn, vội vàng giải thích:
– Ba biết con đang trách ba mẹ về chuyện bắt con trả nợ, nhưng ba mẹ cùng đường! Ngài Hách Liên dù là đàn ông, nhưng con gả cho ngài ấy đâu phải không tốt, con xem con bây giờ sống chẳng phải là rất…
– Câm mồm!
Hàn Dạng lớn tiếng cắt lời, quay đầu lại nhìn thoáng qua ông nội, lên tiếng đuổi:
– Tôi bảo ông ra khỏi nhà của tôi, ngay lập tức!
– Gán nợ gì? Đàn ông gì?
Ông nội đã bắt được mấy từ then chốt.
– Không có gì, ông đừng tham gia.
Hàn Dạng vỗ vai ông.
Ông nội sống hơn nửa đời người, nhìn thái độ của cháu trai cũng hiểu họ đã gặp mặt, đồng thời hai người kia đã làm chuyện không tốt với Hàn Dạng, nếu không, với tính cách cháu mình, nó sẽ không lạnh lùng như vậy. Tuy không biết là chuyện gì, nhưng vừa nghĩ đến cháu trai bảo bối có khả năng bị tủi thân, ông nội bùng nổ tính bao che khuyết điểm, cầm một cây chổi bên cạnh đuổi người:
– Cút ra ngoài! Cút ngay đi, đừng ở trong nhà chúng tôi làm người ta ngứa mắt!
Mãi đến khi đuổi được người, đóng cửa lại ông mới thôi.
– Tức chết.
Ông nội ngồi trên ghế thở dốc, trong tay vẫn cầm chổi:
– Ông dẫn sói vào nhà rồi!
Hàn Dạng lấy chổi trong tay ông, đặt sang một bên rồi vỗ lưng ông.
Một lát sau, ông hỏi:
– Chuyện gì xảy ra? Tiểu Dạng, hai người đó đúng là cha mẹ cháu?
Hàn Dạng gật đầu. Tuy không muốn thừa nhận nhưng xét về huyết thống, họ đúng là cha mẹ cậu.
– Vậy những lời họ nói là sao? Mấy người đã gặp nhau?
– Gặp rồi ạ.
Hàn Dạng ngồi xuống cạnh ông, kể chuyện cha mẹ dùng cậu để gán nợ cho ông nghe.
– Quả thực là lòng lang dạ sói!
Biết Hàn Dạng bị cha mẹ đem ra gán nợ, ông nội tức điên, định đứng lên cầm chổi để đuổi theo đánh người. Hàn Dạng vội vã kéo ông lại.
– Trên đời này sao lại có loại cha mẹ ác như thế!
Ông giận đến mức chửi ầm lên:
– Còn đem con ruột ra mà gán nợ!
Nếu là trước đây, chắc chắn Hàn Dạng sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ cậu không có cảm giác gì cả, người lạ không thể ảnh hưởng tới mình, cũng không đáng.
Ông nội mắng một hồi lâu mới dừng, lại nhớ ra chuyện khác, vội vàng hỏi:
– Thằng khốn kia nói lập gia đình là thế nào? Không phải gán nợ à? Sao lại thành lập ra đình rồi?
Hàn Dạng sờ mũi, nói cậu với Hách Liên Tình kết hôn rồi.
– Cái gì?
Ông nội nhảy dựng lên:
– Người kia ép cháu phải không? Để ông xử lí nó!
Ông vừa nói vừa tìm chổi, Hàn Dạng kéo kéo ông:
– Không đâu không đâu, ông từ từ nghe cháu nói đã!
– Cháu nói đi.
Ông ngồi xuống, đặt chổi bên cạnh, đúng kiểu “Cháu nói xong ông vẫn phải đi đánh nó”.
Hàn Dạng kể cụ thể tình hình, còn nhấn mạnh chuyện Hách Liên Tình tìm bác sĩ chữa chân, học xoa bóp cho cậu.
Ông nội bán tín bán nghi:
– Thật? Cháu không lừa ông chứ?
– Thật ạ.
Cậu đảm bảo:
– Trước cháu kể là cháu đang chữa chân đấy thôi, là anh ấy sắp xếp đấy.
– Thế giờ ra sao, hiệu quả không?
Ông nội sờ chân cậu, đau lòng:
– Còn đau không?
– Không đau, ông đừng lo.
Hàn Dạng cười. Qua thời gian trị liệu này, đầu gối cậu đã khá hơn, bác sĩ Trần có nói cứ kiên trì sẽ đỡ.
– Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi.
Ông nội vui mừng gật đầu, ông vẫn luôn đau lòng về chân cậu, cũng luôn tự trách mình không để ý đến cậu.
Hàn Dạng ôm vai ông, nói:
– Ông yên tâm, anh ấy tốt với cháu lắm.
Ông gật đầu, lại hỏi:
– Thế nó không về với cháu à?
– Anh ấy đang bận, mấy hôm nay toàn phải tăng ca.
– À à, cầu tiến là tốt. Cháu mới bảo ông nội nó rất muốn chơi cờ với ông?
– Vâng, nghe cháu được ông dạy đánh cờ, ông ấy rất hi vọng có thể đấu với ông một ván đấy.
Hàn Dạng kể lại lời của lão gia tử một lần.
Ông nội nghe xong, không khỏi thẳng lưng, tự hào:
– Tất nhiên, sáu tuổi ông đã chơi cờ, lúc rảnh ông sẽ chơi với ông ấy một ván, làm giảm nhuệ khí của ông ta!
Hàn Dạng thấy thế, lập tức nịnh họt nhiệt tình, nịnh cho ông nội quên khuấy chuyện cậu với Hách Liên Tình.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, cậu và Hách Liên Tình gọi video, cậu chưa kể với anh việc ông nội đã biết việc của họ, cậu định lúc về sẽ cho anh một bất ngờ.
Trò chuyện xong, Hàn Dạng ôm gối, lăn trên giường. Cậu nhận ra một mình khó ngủ, bây giờ mới ngày đầu tiên thôi mà mình đã nhớ Hách Liên Tình rồi. Trước đây chỉ có một mình, cậu nghĩ mọi chuyện rất ổn, bây giờ đã quen ngủ hai người, cậu lại nghĩ chăn hơi lạnh.
Lăn vài vòng, Hàn Dạng lại gửi tin nhắn weibo cho anh. Tin tức gửi đi đã lâu cũng không thấy trả lời, cậu chỉ đành để điện thoại sang bên, ép mình ngủ.
Một lát sau cậu đã ngủ say, hoàn toàn không biết Hách Liên Tình tắm xong, vì nhận được tin nhắn “Không có anh, không ngủ được” của cậu mà mất ngủ hơn nửa đêm.
Mấy ngày sau, Hàn Dạng hoàn toàn lĩnh hội được “Một ngày không gặp như cách ba thu” là gì. Ngày nào cậu cũng lên mạng trò chuyện với anh nhưng vẫn thấy nhớ, bởi vì không sờ được, cậu nhớ cái ôm của anh, còn nhớ độ ấm trên người anh nữa.
Vừa nghĩ đến chuyện còn gần một tháng mới gặp anh, cậu cảm thấy thật khó khăn, nhưng bảo về sớm thì cậu lại không nỡ rời xa ông nội.
Tâm tình như vậy của cậu duy trì tới một buổi tối, khi nhận được điện thoại của Hách Liên Tình. Thấy có điện thoại, Hàn Dạng cảm thấy lạ, khi nãy mới nói chuyện xong mà giờ lại gọi.
– Sao tự nhiên gọi cho em thế?
Hàn Dạng nghe máy, hỏi.
– Tôi gọi cho em còn phải xin chỉ thị à?
Hách Liên Tình hỏi lại.
– Tất nhiên là không rồi, chờ anh 24/24.
Hàn Dạng cười, dùng gậy cời than trong chậu.
– Biết thế là tốt.
Bấy giờ anh mới thỏa mãn, giống như vô tình, anh hỏi:
– Em đang ở đâu?
– Sưởi ấm trong phòng, anh ở đâu, sao thấy tiếng gió lớn thế?
Hàn Dạng nghi hoặc.
– Hừ, em ở đâu, tín hiệu kém thế.
Hách Liên Tình ghét bỏ:
– Đổi chỗ khác xem nào, nói cũng mệt.
– À, anh chờ chút, em ra sân.
Hàn Dạng đứng lên, mở cửa ra ngoài, ra sân rồi mới nói:
– Giờ đã khá hơn chưa, bên ngoài gió lớn, anh nghe được không?
– Nghe rõ, nhìn không rõ lắm.
Hách Liên Tình nói:
– Quay mặt lại, nhìn về hướng chín giờ.
– Hướng chín giờ cái gì, anh nói…
Hàn Dạng đang nói bỗng dừng, suýt thì làm rơi di động.
Bên ngoài bức tường thấp, Hách Liên Tình mặc ba đờ xuy đen, quàng khăn cậu tặng, cầm di động nói:
– Con mẹ nó, quá lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.