Chương 2
Công Tử Như Lan
14/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 2
Từ nhỏ đến khi tốt nghiệp trung học, Hàn Dạng chưa từng gặp cha mẹ. Một buổi tối mùa đông của mười lăm năm trước, cậu bị vứt bỏ tại một thôn nhỏ xa xôi, sau đó được một ông lão cô đơn tốt bụng nhặt về nuôi. Ông lão bế cậu vào thôn, coi cậu như cháu ruột, một tay nuôi cậu lớn khôn.
Lúc bị bỏ rơi, cậu còn chưa đầy năm tuổi, cái giá buốt của tháng chạp gần như đã làm cậu lạnh tới chết đi.
Nghe những người biết chuyện kể lại, khi ông nội nhặt được cậu, cậu đã đông cứng đến mức cả người chuyển màu, co cụm trong một góc, thậm chí không thể lắc nổi đầu. Cũng may ông nội đã kịp thời bế cậu đi bệnh viện mới có thể cứu sống cậu, sau này lại chăm nom tới hơn nửa năm, tình trạng của cậu mới dần dần tốt lên, có thể học nói trở lại. Thế nhưng di chứng vẫn có, chỉ cần vừa đến trời đông, hoặc ngày mưa ẩm, hai chân cậu sẽ lại lạnh buốt.
Vào năm cậu học lớp năm, ông nội đã nói về thân thế của Hàn Dạng cho cậu biết, lúc ấy cậu mới biết hóa ra mình không phải cháu ruột của ông mà là một đứa trẻ được nhặt về. Khi thấy các bạn đều có cha mẹ yêu thương, cậu cũng sẽ tò mò không biết dáng vẻ cha mẹ ruột của mình ra sao, bởi lẽ cậu bị bỏ rơi khi còn quá nhỏ, không thể nhớ nổi hình dáng cha mẹ thế nào.
Hàn Dạng từng nghĩ tới việc khi trưởng thành sẽ đi tìm họ, chẳng qua đến khi cậu thực sự lớn khôn, đã hiểu chuyện đời, cậu không còn nuôi ý định ấy nữa. Cậu không muốn phá vỡ cuộc sống ấm áp và an tĩnh bây giờ, quan trọng hơn cả, cậu không muốn rời xa người đã ngậm đắng nuốt cay nuôi mình khôn lớn, cũng là người mà cậu gọi là ông nội kia.
Cha mẹ là thế nào, cậu đọc sách cũng đã hiểu, không giống hai người kia, sẽ vứt bỏ con mình giữa trời đông tuyết lạnh.
Không có cha mẹ cũng chẳng phải vấn đề gì, những quan tâm, yêu thương cậu nhận được từ ông nội không hề ít hơn những gì người khác có.
Ngày công bố kết quả thi đại học, thành tích của Hàn Dạng xếp đầu tỉnh. Trong biết bao cành ô liu được các trường vươn ra, cậu chọn đại học L, bởi lẽ điều kiện của họ đưa ra là tốt nhất.
Ý nghĩ của cậu rất đơn giản: Thi, học trường tốt nhất, học cho thật giỏi rồi tìm một công việc tốt, đón ông nội đến sống cùng để ông có một cuộc sống tốt hơn.
Ở đại học, Hàn Dạng học công nghệ thông tin. Năm thứ hai, cậu bắt đầu viết một vài chương trình, bán cho những người cần đến, hoặc là nhận vài việc chỉnh sửa web cá nhân, ngoại trừ kiếm thêm chút tiền còn có thể tích lũy kinh nghiệm, nếu cứ tiếp tục thế này, sau khi tốt nghiệp là cậu có thể tìm được một công việc tốt.
Nhưng tất cả đều đã bị hai người tự xưng là cha mẹ của cậu đảo lộn.
Trước đó, Hàn Dạng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp cha mẹ và gặp theo cách như thế, khi mà họ, những người sinh ra cậu kêu khóc, quỳ trước mặt cậu.
Hàn Dạng không có bất kì kí ức gì về khuôn mặt họ, trí nhớ của cậu từ năm năm tuổi về sau, họ chưa bao giờ chăm sóc cho cậu nổi một ngày đêm khi cậu ốm, không quan tâm đến cậu, chưa bao giờ đón cậu lúc tan trường, không ở bên cậu khi cậu đánh nhau với bạn cùng lớp vì hai chữ “cha mẹ”.
Họ hầu như không hề để lại bất cứ một dấu vết gì trong cuộc đời cậu.
Lần thứ hai học nói, câu đầu tiên cậu thốt ra không phải “cha”, không phải “mẹ” mà là “ông”.
Trước đây, Hàn Dạng vẫn nghĩ rằng cha mẹ có lẽ có nỗi khổ riêng nên mới bỏ rơi mình, có lẽ họ sẽ trở lại vào một ngày nào đó rồi nói: Con à, chúng ta là cha mẹ con, sau này sẽ chăm sóc cho con thật tốt.
Ý nghĩ của cậu không sai, thật sự có người tìm đến cậu.
Chẳng qua không có lời dịu dàng nhỏ nhẹ, không có quan tâm từ ái, càng không có cái ôm siết cậu trông đợi bao lâu.
Người tìm tới không chỉ có cha mẹ cậu mà còn có cả chủ nợ của họ nữa.
Hách Liên Tình.
Người đàn ông lạnh lùng này xông vào cuộc đời cậu mà không hề báo trước bằng một thái độ không cho phép cậu kháng cự, dùng giấy nợ trắng mực đen có chữ kí của cha mẹ cậu, vứt trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống, nói:
– Hàn Dạng phải không? Từ hôm nay trở đi, cậu là người của Hách Liên Tình tôi.
Trong sự xin lỗi đầy hổ thẹn và bi thương của hai người tự nhận là cha mẹ mình, cậu dần hiểu ra câu chuyện, rằng họ thiếu nợ Hách Liên Tình một khoản rất lớn, và chủ nợ trước mặt này đã lấy cậu để gán nợ.
Hàn Dạng chưa bao giờ gặp họ, dĩ nhiên không tin những lời lẽ hoang đường như thế, chẳng qua khi kết quả xét nghiệm DNA đã có, những số liệu phía trên đã chứng minh tất cả.
Hàn Dạng nhìn Hách Liên Tình, nói:
– Nếu tôi không đồng ý?
Hách Liên Tình ngồi trên ghế salon, ngay cả một cái liếc cũng không thèm liếc cậu, nghe câu hỏi của cậu xong, anh ta cũng chỉ “À” một tiếng, đáp:
– Vậy cứ theo trình tự pháp luật là được.
Nếu đúng theo trình tự pháp luật thì số nợ lớn thế này đủ để tống hai người họ vào tù.
Hàn Dạng hoảng hốt, tiếp tục nhận được một câu khiến cậu sững sờ tại chỗ từ Hách Liên Tình:
– Đương nhiên cho dù họ vào tù, những gì cần trả thì vẫn phải trả.
Anh ta nói xong câu đó rồi mới từ từ nhìn thoáng qua Hàn Dạng:
– Cậu không muốn thì tôi tin có người tình nguyện thay cậu.
Lời nói ấy khiến cho lòng Hàn Dạng lạnh lẽo.
Còn có người tình nguyện thay mình, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tiếp đó, hai người tự xưng là cha mẹ ruột của cậu liền kéo tay cậu, nói với cậu rằng năm ấy bỏ rơi cậu chỉ là bất đắc dĩ, họ đã cùng đường, nếu mang theo cậu thì ngay cả ấm no cũng không thể đảm bảo cho cậu, hơn nữa nếu không phải trước đây họ ném cậu vào thôn nhỏ, Hàn Dạng sẽ không có ngày hôm nay.
Hai hàng nước mắt của họ nhòa đi trong mắt Hàn Dạng, cậu chỉ loáng thoáng nghe ra họ nói có lỗi với mình, xin mình tha thứ cho họ, nói rằng họ là người sinh ra mình, mình không thể bỏ mặc họ, nói rằng Hách Liên Tình là người tốt, sẽ đối xử tử tế với mình, nếu đi theo anh ta, cuộc sống sẽ khá giả hơn bây giờ rất nhiều.
Họ nói rất nhiều, chẳng qua Hàn Dạng không thể nghe tiếp, cậu nhớ đến trong một thôn xóm nhỏ có một ông lão, ông lão kia cầm tay dạy cậu viết chữ, cầm tay dạy cậu chơi cờ.
Ông nội nói:
– Tiểu Dạng, nếu cha mẹ tới tìm con, con đừng trách họ, chắc là họ cũng bất đắc dĩ mà thôi.
Đúng, bất đắc dĩ.
Người đàn ông quỳ gối bên chân cậu, tự xưng là cha cậu, khóc và nói:
– Xin lỗi, ba mẹ bất đắc dĩ mà thôi.
Cha mẹ nợ, con phải trả.
Bắc đắc dĩ mới hay làm sao.
Không thể nói lên cảm giác trong lòng lúc này, im lặng hồi lâu, cho tới tận khi Hách Liên Tình sắp không nhịn được nữa, Hàn Dạng mới chậm rãi kí tên mình xuống tờ hợp đồng, trả hết tất cả nợ nần cho cha mẹ.
Vừa rồi còn bao nhiêu cảm xúc đan xen, nhưng lúc kí tên xuống hợp đồng, vài chục năm thân tình ấm áp mà cậu chờ mong đều biến mất hết thảy, Hàn Dạng chỉ thấy lòng mình trống rỗng đến đáng sợ.
Tuy cậu nhớ được rất ít kí ức về khoảng thời gian trước năm tuổi, nhưng lại mang máng nhớ ra có người từng hôn cậu, cũng có người từng đặt cậu ngồi lên vai, những trí nhớ mơ hồ ấy bỗng trở nên rõ nét, trùng khớp lên gương mặt cha mẹ đang đứng đây, nhưng rồi nhanh chóng tan biến như hoa trong gương, như trăng trong nước.
Cảm giác như mình trở lại ngày đông giá rét năm xưa, thấy chính mình đang núp trong góc tường, bị gió lạnh quất trên thân thể.
Cậu nhẹ nhàng gỡ tay hai thân nhân đang kéo áo mình, đỡ họ lên, nhìn họ rồi nói:
– Cảm tạ hai người đã sinh tôi ra, nhưng đã bao năm như vậy hai người cũng không đi tìm tôi, không hỏi xem tôi sống thế nào, thậm chí chưa từng nghĩ rằng hai người ném tôi ở nơi ấy, vào lúc ấy thì tôi có bị chết rét hay không.
Nhìn hổ thẹn và áy náy trên khuôn mặt cha mẹ biến thành thoải mái khi trả hết nợ nần, cậu bỗng thấy nực cười, lại có chút bi ai. Buông tay họ ra, nhếch miệng cười, cậu nhìn họ, từ từ nói:
– Nếu trước đây không nghĩ đến chuyện tìm tôi, vậy sau này đừng bao giờ tìm tôi nữa. Từ nay về sau, tôi và hai người không có bất cứ quan hệ gì.
Nếu là “Bán thân”, Hàn Dạng không nghĩ rằng mình còn có thể tiếp tục sinh hoạt trước đây, Hách Liên Tình không dẫn cậu đi luôn mà để cậu thu dọn hành lí trong kí túc xá rồi cho người đến đón, cũng tỏ ý sẽ không giới hạn sinh hoạt hằng ngày của cậu, cậu có thể đi học như bình thường.
Hôm sau, cậu vừa mới dọn đến thì Hách Liên Tình ra khỏi nhà, hai người không hề có thời gian ở chung.
Trước khi đi, người đàn ông đó nhìn khuôn mặt có chút thật thà của cậu, lạnh nhạt lên tiếng:
– Chỉnh đốn lại tâm tình của em, tôi không muốn thấy em lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt cá chết đó. Nhớ kĩ một điều, tôi là chồng em, không phải tình địch của em.
Nghe nói thế, khóe miệng cậu giật một cái, mặt vẫn đơ ra, nói:
– Đi thong thả.
Hách Liên Tình đi rồi, ngoại trừ việc thấy lạ khi ở trong nhà người khác, Hàn Dạng cũng dần thả lỏng, dù sao cả căn nhà chỉ có mình cậu. Hai tuần sau cậu đã quen, cũng từ từ quên mất chủ nhân căn nhà này, cũng là người đàn ông tên Hách Liên Tình kia.
Cho tới tận hôm nay, khi anh ta trở về
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 2
Từ nhỏ đến khi tốt nghiệp trung học, Hàn Dạng chưa từng gặp cha mẹ. Một buổi tối mùa đông của mười lăm năm trước, cậu bị vứt bỏ tại một thôn nhỏ xa xôi, sau đó được một ông lão cô đơn tốt bụng nhặt về nuôi. Ông lão bế cậu vào thôn, coi cậu như cháu ruột, một tay nuôi cậu lớn khôn.
Lúc bị bỏ rơi, cậu còn chưa đầy năm tuổi, cái giá buốt của tháng chạp gần như đã làm cậu lạnh tới chết đi.
Nghe những người biết chuyện kể lại, khi ông nội nhặt được cậu, cậu đã đông cứng đến mức cả người chuyển màu, co cụm trong một góc, thậm chí không thể lắc nổi đầu. Cũng may ông nội đã kịp thời bế cậu đi bệnh viện mới có thể cứu sống cậu, sau này lại chăm nom tới hơn nửa năm, tình trạng của cậu mới dần dần tốt lên, có thể học nói trở lại. Thế nhưng di chứng vẫn có, chỉ cần vừa đến trời đông, hoặc ngày mưa ẩm, hai chân cậu sẽ lại lạnh buốt.
Vào năm cậu học lớp năm, ông nội đã nói về thân thế của Hàn Dạng cho cậu biết, lúc ấy cậu mới biết hóa ra mình không phải cháu ruột của ông mà là một đứa trẻ được nhặt về. Khi thấy các bạn đều có cha mẹ yêu thương, cậu cũng sẽ tò mò không biết dáng vẻ cha mẹ ruột của mình ra sao, bởi lẽ cậu bị bỏ rơi khi còn quá nhỏ, không thể nhớ nổi hình dáng cha mẹ thế nào.
Hàn Dạng từng nghĩ tới việc khi trưởng thành sẽ đi tìm họ, chẳng qua đến khi cậu thực sự lớn khôn, đã hiểu chuyện đời, cậu không còn nuôi ý định ấy nữa. Cậu không muốn phá vỡ cuộc sống ấm áp và an tĩnh bây giờ, quan trọng hơn cả, cậu không muốn rời xa người đã ngậm đắng nuốt cay nuôi mình khôn lớn, cũng là người mà cậu gọi là ông nội kia.
Cha mẹ là thế nào, cậu đọc sách cũng đã hiểu, không giống hai người kia, sẽ vứt bỏ con mình giữa trời đông tuyết lạnh.
Không có cha mẹ cũng chẳng phải vấn đề gì, những quan tâm, yêu thương cậu nhận được từ ông nội không hề ít hơn những gì người khác có.
Ngày công bố kết quả thi đại học, thành tích của Hàn Dạng xếp đầu tỉnh. Trong biết bao cành ô liu được các trường vươn ra, cậu chọn đại học L, bởi lẽ điều kiện của họ đưa ra là tốt nhất.
Ý nghĩ của cậu rất đơn giản: Thi, học trường tốt nhất, học cho thật giỏi rồi tìm một công việc tốt, đón ông nội đến sống cùng để ông có một cuộc sống tốt hơn.
Ở đại học, Hàn Dạng học công nghệ thông tin. Năm thứ hai, cậu bắt đầu viết một vài chương trình, bán cho những người cần đến, hoặc là nhận vài việc chỉnh sửa web cá nhân, ngoại trừ kiếm thêm chút tiền còn có thể tích lũy kinh nghiệm, nếu cứ tiếp tục thế này, sau khi tốt nghiệp là cậu có thể tìm được một công việc tốt.
Nhưng tất cả đều đã bị hai người tự xưng là cha mẹ của cậu đảo lộn.
Trước đó, Hàn Dạng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp cha mẹ và gặp theo cách như thế, khi mà họ, những người sinh ra cậu kêu khóc, quỳ trước mặt cậu.
Hàn Dạng không có bất kì kí ức gì về khuôn mặt họ, trí nhớ của cậu từ năm năm tuổi về sau, họ chưa bao giờ chăm sóc cho cậu nổi một ngày đêm khi cậu ốm, không quan tâm đến cậu, chưa bao giờ đón cậu lúc tan trường, không ở bên cậu khi cậu đánh nhau với bạn cùng lớp vì hai chữ “cha mẹ”.
Họ hầu như không hề để lại bất cứ một dấu vết gì trong cuộc đời cậu.
Lần thứ hai học nói, câu đầu tiên cậu thốt ra không phải “cha”, không phải “mẹ” mà là “ông”.
Trước đây, Hàn Dạng vẫn nghĩ rằng cha mẹ có lẽ có nỗi khổ riêng nên mới bỏ rơi mình, có lẽ họ sẽ trở lại vào một ngày nào đó rồi nói: Con à, chúng ta là cha mẹ con, sau này sẽ chăm sóc cho con thật tốt.
Ý nghĩ của cậu không sai, thật sự có người tìm đến cậu.
Chẳng qua không có lời dịu dàng nhỏ nhẹ, không có quan tâm từ ái, càng không có cái ôm siết cậu trông đợi bao lâu.
Người tìm tới không chỉ có cha mẹ cậu mà còn có cả chủ nợ của họ nữa.
Hách Liên Tình.
Người đàn ông lạnh lùng này xông vào cuộc đời cậu mà không hề báo trước bằng một thái độ không cho phép cậu kháng cự, dùng giấy nợ trắng mực đen có chữ kí của cha mẹ cậu, vứt trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống, nói:
– Hàn Dạng phải không? Từ hôm nay trở đi, cậu là người của Hách Liên Tình tôi.
Trong sự xin lỗi đầy hổ thẹn và bi thương của hai người tự nhận là cha mẹ mình, cậu dần hiểu ra câu chuyện, rằng họ thiếu nợ Hách Liên Tình một khoản rất lớn, và chủ nợ trước mặt này đã lấy cậu để gán nợ.
Hàn Dạng chưa bao giờ gặp họ, dĩ nhiên không tin những lời lẽ hoang đường như thế, chẳng qua khi kết quả xét nghiệm DNA đã có, những số liệu phía trên đã chứng minh tất cả.
Hàn Dạng nhìn Hách Liên Tình, nói:
– Nếu tôi không đồng ý?
Hách Liên Tình ngồi trên ghế salon, ngay cả một cái liếc cũng không thèm liếc cậu, nghe câu hỏi của cậu xong, anh ta cũng chỉ “À” một tiếng, đáp:
– Vậy cứ theo trình tự pháp luật là được.
Nếu đúng theo trình tự pháp luật thì số nợ lớn thế này đủ để tống hai người họ vào tù.
Hàn Dạng hoảng hốt, tiếp tục nhận được một câu khiến cậu sững sờ tại chỗ từ Hách Liên Tình:
– Đương nhiên cho dù họ vào tù, những gì cần trả thì vẫn phải trả.
Anh ta nói xong câu đó rồi mới từ từ nhìn thoáng qua Hàn Dạng:
– Cậu không muốn thì tôi tin có người tình nguyện thay cậu.
Lời nói ấy khiến cho lòng Hàn Dạng lạnh lẽo.
Còn có người tình nguyện thay mình, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tiếp đó, hai người tự xưng là cha mẹ ruột của cậu liền kéo tay cậu, nói với cậu rằng năm ấy bỏ rơi cậu chỉ là bất đắc dĩ, họ đã cùng đường, nếu mang theo cậu thì ngay cả ấm no cũng không thể đảm bảo cho cậu, hơn nữa nếu không phải trước đây họ ném cậu vào thôn nhỏ, Hàn Dạng sẽ không có ngày hôm nay.
Hai hàng nước mắt của họ nhòa đi trong mắt Hàn Dạng, cậu chỉ loáng thoáng nghe ra họ nói có lỗi với mình, xin mình tha thứ cho họ, nói rằng họ là người sinh ra mình, mình không thể bỏ mặc họ, nói rằng Hách Liên Tình là người tốt, sẽ đối xử tử tế với mình, nếu đi theo anh ta, cuộc sống sẽ khá giả hơn bây giờ rất nhiều.
Họ nói rất nhiều, chẳng qua Hàn Dạng không thể nghe tiếp, cậu nhớ đến trong một thôn xóm nhỏ có một ông lão, ông lão kia cầm tay dạy cậu viết chữ, cầm tay dạy cậu chơi cờ.
Ông nội nói:
– Tiểu Dạng, nếu cha mẹ tới tìm con, con đừng trách họ, chắc là họ cũng bất đắc dĩ mà thôi.
Đúng, bất đắc dĩ.
Người đàn ông quỳ gối bên chân cậu, tự xưng là cha cậu, khóc và nói:
– Xin lỗi, ba mẹ bất đắc dĩ mà thôi.
Cha mẹ nợ, con phải trả.
Bắc đắc dĩ mới hay làm sao.
Không thể nói lên cảm giác trong lòng lúc này, im lặng hồi lâu, cho tới tận khi Hách Liên Tình sắp không nhịn được nữa, Hàn Dạng mới chậm rãi kí tên mình xuống tờ hợp đồng, trả hết tất cả nợ nần cho cha mẹ.
Vừa rồi còn bao nhiêu cảm xúc đan xen, nhưng lúc kí tên xuống hợp đồng, vài chục năm thân tình ấm áp mà cậu chờ mong đều biến mất hết thảy, Hàn Dạng chỉ thấy lòng mình trống rỗng đến đáng sợ.
Tuy cậu nhớ được rất ít kí ức về khoảng thời gian trước năm tuổi, nhưng lại mang máng nhớ ra có người từng hôn cậu, cũng có người từng đặt cậu ngồi lên vai, những trí nhớ mơ hồ ấy bỗng trở nên rõ nét, trùng khớp lên gương mặt cha mẹ đang đứng đây, nhưng rồi nhanh chóng tan biến như hoa trong gương, như trăng trong nước.
Cảm giác như mình trở lại ngày đông giá rét năm xưa, thấy chính mình đang núp trong góc tường, bị gió lạnh quất trên thân thể.
Cậu nhẹ nhàng gỡ tay hai thân nhân đang kéo áo mình, đỡ họ lên, nhìn họ rồi nói:
– Cảm tạ hai người đã sinh tôi ra, nhưng đã bao năm như vậy hai người cũng không đi tìm tôi, không hỏi xem tôi sống thế nào, thậm chí chưa từng nghĩ rằng hai người ném tôi ở nơi ấy, vào lúc ấy thì tôi có bị chết rét hay không.
Nhìn hổ thẹn và áy náy trên khuôn mặt cha mẹ biến thành thoải mái khi trả hết nợ nần, cậu bỗng thấy nực cười, lại có chút bi ai. Buông tay họ ra, nhếch miệng cười, cậu nhìn họ, từ từ nói:
– Nếu trước đây không nghĩ đến chuyện tìm tôi, vậy sau này đừng bao giờ tìm tôi nữa. Từ nay về sau, tôi và hai người không có bất cứ quan hệ gì.
Nếu là “Bán thân”, Hàn Dạng không nghĩ rằng mình còn có thể tiếp tục sinh hoạt trước đây, Hách Liên Tình không dẫn cậu đi luôn mà để cậu thu dọn hành lí trong kí túc xá rồi cho người đến đón, cũng tỏ ý sẽ không giới hạn sinh hoạt hằng ngày của cậu, cậu có thể đi học như bình thường.
Hôm sau, cậu vừa mới dọn đến thì Hách Liên Tình ra khỏi nhà, hai người không hề có thời gian ở chung.
Trước khi đi, người đàn ông đó nhìn khuôn mặt có chút thật thà của cậu, lạnh nhạt lên tiếng:
– Chỉnh đốn lại tâm tình của em, tôi không muốn thấy em lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt cá chết đó. Nhớ kĩ một điều, tôi là chồng em, không phải tình địch của em.
Nghe nói thế, khóe miệng cậu giật một cái, mặt vẫn đơ ra, nói:
– Đi thong thả.
Hách Liên Tình đi rồi, ngoại trừ việc thấy lạ khi ở trong nhà người khác, Hàn Dạng cũng dần thả lỏng, dù sao cả căn nhà chỉ có mình cậu. Hai tuần sau cậu đã quen, cũng từ từ quên mất chủ nhân căn nhà này, cũng là người đàn ông tên Hách Liên Tình kia.
Cho tới tận hôm nay, khi anh ta trở về
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.