Chương 4
Công Tử Như Lan
14/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 4
Ánh dương buổi sớm xuyên qua cửa sổ sát đất, chui qua khe hở của rèm cửa, từng giọt rơi xuống sàn phòng lát gỗ.
Hách Liên Tình đã dậy từ lâu do quen theo đồng hồ sinh học nhưng anh vẫn nằm trên giường, giữ nguyên một tư thế. Lí do là vì khi nãy tỉnh dậy, anh phát hiện ra người tối qua còn đang kính nhi viễn chi bây giờ lại đang kề sát vào phía tim mình ngủ ngon lành.
Không giống như vẻ xa cách và lễ độ trong hai lần tiếp xúc trước, sau khi ngủ, Hàn Dạng có vẻ dịu dàng đến khó tin, khuôn mặt nhu hòa khó tả, khóe miệng hơi cong lên như đang mơ thấy thứ đồ chơi gì đó hay ho lắm, còn nhõng nhẽo tựa sát vào anh, cọ cọ mấy cái.
Điều này khiến Hách Liên Tình hơi bất ngờ, anh rất hứng thú nhìn cậu, chờ mong xem cậu sẽ có biểu tình gì khi nhìn thấy cảnh này lúc thức dậy.
Mười phút sau, Hàn Dạng tỉnh. Hách Liên Tình về đột ngột khiến thần kinh cậu hơi căng thẳng, hôm qua mất ngủ mãi tới tận quá nửa đêm.
Trong giấc mộng, cậu mơ đến mình đang đùa giỡn giữa cánh đồng cùng con chó tên là Bánh Chẻo Mập. Khi ấy cậu mới tám tuổi, Bánh Chẻo Mập mà đứng lên sẽ cao hơn cả cậu nữa. Lúc chơi đùa, nó sẽ vui vẻ dùng đầu mè nheo với cậu, rồi cậu sẽ đuổi nó chạy khắp đồng, mãi cho tới tận lúc ông nội gọi về ăn cơm.
Giấc mộng ngày thơ bé đã quá xa, ông nội đã bạc tóc, còn Bánh Chẻo Mập khi xưa vui đùa với cậu, cùng cậu lớn lên cũng không còn.
Dụi mắt, Hàn Dạng híp mắt nhìn tia sáng truyền tới từ rèm cửa, ánh mắt mê man.
Vừa ngủ dậy, Hàn Dạng có hơi lờ đờ, cậu luôn phải mất khoảng nửa phút mới có thể hoàn toàn tỉnh táo. Đợi đến khi cậu tỉnh rồi, cậu lại tiếp tục ngẩn ra. Cậu thấy Hách Liên Tình đang cúi đầu nhìn mình, còn mình thì đang tựa vào ngực đối phương.
Hai người nhìn nhau, Hàn Dạng không biết phải làm sao, đây là tình huống gì chứ?
Lúc cậu dụi mắt, Hách Liên Tình biết cậu đã tỉnh, đang chờ xem phản ứng của cậu thì anh lại thấy cậu dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước, không có bất kì cảm xúc gì về tư thế của họ bây giờ, ngay sau đó anh phát hiện ra Hàn Dạng lúc vừa dậy sẽ ngẩn ngơ.
Hàn Dạng ngốc ngốc rất đáng yêu. Hách Liên Tình nghĩ thầm.
– Xin lỗi.
Hàn Dạng mau chóng tách xa ra. Cậu không biết mình đã sát vào anh từ khi nào, nếu là từ lúc bắt đầu ngủ đêm qua thì hẳn Hách Liên Tình phải mệt chết được nhỉ? Duy trì một tư thế lâu như vậy…
Xin lỗi xong, cậu lại nghĩ rõ ràng mình đang ôm Bánh Chẻo Mập trong mơ, làm thế nào lại ôm luôn cả Hách Liên Tình rồi?
Hơn nữa cái người đàn ông xấu tính này sẽ không phải là một Bánh Chẻo ngoan đâu.
Được tự do, Hách Liên Tình liền giật giật bả vai cứng ngắc. Vì để Hàn Dạng ngủ thoải mái, cánh tay trái của anh hầu như không cử động, chẳng ngờ Hàn Dạng vừa tỉnh dậy lại coi mình như mãnh thú và dòng nước lũ mà vội vàng tách ra. Hừ, mình còn chưa ghét bỏ em ấy thì thôi.
Thấy Hách Liên Tình xoa vai, Hàn Dạng xấu hổ, nói:
– Tôi không cố ý đâu, anh ổn chứ?
Hách Liên Tình dừng tay một chút rồi gắng sức bóp tay mạnh hơn. Anh hời hợt nhìn cậu, đáp:
– Đúng là không ngờ đấy, hôm qua còn lẩn xa như thế.
Hàn Dạng không nói gì, cậu ngộ ra Hách Liên Tình là một tên người hành tinh “Không phun tào sẽ chết”.
Hách Liên Tình vén chăn, xuống giường rồi tìm quần áo trong tủ xong, lại quay đầu nhìn về phía Hàn Dạng vẫn ngồi trên giường:
– Tôi đi tắm, em dọn dẹp chút rồi ra ăn cơm.
– Anh có thói quen tắm sáng?
Hàn Dạng vô thức hỏi, vừa hỏi xong đã hối hận. Quả nhiên lại nhìn thấy vẻ châm chọc theo thói quen của người kia.
– Tôi đi tắm để rửa cho sạch nước bọt em lưu lại trên ngực.
Hách Liên Tình bỏ lại những lời này rồi vào phòng tắm, đi rửa nước bọt mà anh nói.
Sau khi anh đóng cửa phòng tắm, Hàn Dạng lập tức giơ tay lên chùi khóe miệng, nhận ra khóe miệng mình khô.
Miệng tiện. Hàn Dạng thầm khinh bỉ.
Bữa trưa, Hách Liên Tình nghe điện thoại, nghe cách xưng hô thì người gọi chính là Hách lão gia tử, cũng chính là ông nội Hách Liên Tình.
Hàn Dạng tuy không biết ông nhưng cũng biết ông là người rất có tiếng nói trong thương giới thành phố L, như vậy nghĩa là ông ấy sẽ khác với ông nội luôn thân thiết, hòa ái của mình. Lòng cậu có chút thấp thỏm, chỉ là không thể hiện ra ngoài, cậu cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.
– Vâng.
Hách Liên Tình nghe điện thoại, nhẹ liếc sang Hàn Dạng đang im lặng buồn phiền, chậm rãi nói:
– Mang cháu dâu ông về.
Tay cầm đũa của Hàn Dạng hơi khựng lại, biểu tình cứng ngắc.
Hách Liên Tình cong môi, nói vài câu rồi cúp máy. Anh đặt di động sang một bên, quan sát Hàn Dạng một lát:
– Bình tĩnh bất ngờ nhỉ.
Ngữ khí không nặng không nhẹ, không hiểu ý anh là gì, Hàn Dạng ngẩng đầu, nhìn thẳng:
– Tôi không bình tĩnh thì anh sẽ để tôi về sao?
– Em thấy sao?
Hách Liên Tình hỏi lại.
Đáp án chắc chắn là không có khả năng.
Hàn Dạng biết chứ, từ tối qua cậu đã nhận ra nếu Hách Liên Tình đã nói, cậu sẽ không có cơ hội đổi ý. Thật ra anh nói sai rồi, sao cậu có thể không hồi hộp, chẳng qua hồi hộp không có ích gì, chỉ đành đến đâu hay đến đấy.
– Không cần mua chút lễ vật mang qua sao?
Trên xe, Hàn Dạng cất tiếng hỏi. Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, cậu không mang gì thì có vẻ thất lễ, thế nhưng cậu cũng chẳng biết phải mua gì, nhìn gia đình hiển hách như nhà Hách Liên Tình là đủ biết món quà của một sinh viên còn chưa có việc làm như cậu sẽ chẳng quan trọng gì.
– Tôi mua rồi, hơn nữa mọi người cũng sẽ tặng quà cho em.
Hách Liên Tình cầm lái, liếc sang Hàn Dạng ngồi bên cạnh:
– Ngọt miệng chút là được.
Hàn Dạng chẳng tỏ vẻ gì.
Hách Liên Tình hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hàn Dạng từ bé tới lớn đều ở trong thôn nhỏ, cậu thấy một mình Hách Liên Tình ở căn nhà ba phòng hai sảnh đã đủ xa xỉ, nhưng khi thấy nhà chính của họ Hách, cậu mới biết không có xa xỉ nhất, chỉ có xa xỉ hơn.
Một biệt thự cỡ vừa với bốn tầng cũng không phải là cao nhưng diện tích lại rất lớn, ngoại trừ nhà ở, sau khi qua khỏi cổng sẽ thấy một cái sân rộng cỡ sân bóng loại nhỏ, hai bên có vườn hoa và hồ nước.
Như Hách Liên Tình nói thì bình thường đi làm anh sẽ ở nhà bên kia, hiện tại ở đây có ông nội, cha mẹ anh cùng người giúp việc.
Chẳng lẽ mỗi người ở một tầng? Hàn Dạng suy nghĩ miên man, lại nhớ tới căn nhà nhỏ hẹp một tầng của mình, không khỏi cảm thán tư bản vạn ác.
Dừng xe trong sân, Hách Liên Tình lấy mấy túi quà từ ghế sau rồi đưa cho người giúp việc đang chờ một bên, sau đó đưa Hàn Dạng vào trong.
Trong nhà có mấy người giúp việc, cha mẹ anh không có nhà, người giúp việc thấy Hách Liên Tình vào thì cung kính chào, không hỏi câu thừa thãi nào, cả căn nhà to lớn nhưng có vẻ lạnh lùng.
Hàn Dạng vẫn thích ngôi nhà nhỏ một tầng của mình, tuy vừa nhỏ vừa cũ nhưng ấm áp và vui vẻ.
– Ông nội đang trên lầu?
Hách Liên Tình hỏi.
– Ông dùng cơm xong một lúc thì đã lên thư phòng trên lầu ạ.
Người giúp việc cung kính đáp.
Thói quen của ông chính là ăn cơm xong thì lên lầu chơi cờ một mình, ai trong nhà cũng biết. Hách Liên Tình gật đầu kéo Hàn Dạng lên lầu, quả nhiên tìm thấy ông trong thư phòng tầng hai.
Giây phút nhìn thấy ông, trái tim vốn đã trầm tĩnh lại của Hàn Dạng lại đập thình thịch. Người trước mắt là ông nội của Hách Liên Tình, là người đã từng oai phong dẫn đầu thương giới, hoàn toàn khác so với người ông ngồi trong sân nhỏ chơi đùa với trẻ con nhà mình.
– Ông nội.
Hách Liên Tình gọi người đang chơi cờ một tiếng, Hàn Dạng không biết xưng hô sao, mấp máy môi hô Hách lão gia tử rồi đứng cạnh Hách Liên Tình.
Ông lão “Ừm”, không ngẩng đầu nhìn họ, vẫn chăm chú với bàn cờ, tính toán nước đi tiếp theo.
Có vẻ Hách Liên Tình đã quen nên không quấy rối ông, cùng Hàn Dạng ngồi xuống bên bàn trà, tự mình pha một ấm.
Khi pha trà, Hách Liên Tình ngồi rất thẳng, tay áo hơi vén lên, động tác lưu loát, đẹp mắt. Anh rót cho Hàn Dạng một chén, cậu nói cảm ơn rồi bưng trà lên nhấp để giảm bớt khẩn trương trong lòng.
– Lo lắng gì?
Hách Liên Tình nhìn cậu.
Hàn Dạng nhìn sang ông lão đang chơi cờ một mình, nhỏ giọng hỏi:
– Chúng ta thế này ổn chứ?
– Chẳng có gì không ổn, lúc ông chơi cờ không thích có người khác quấy rối bên cạnh.
Hách Liên Tình nhấp trà:
– Hơn nữa, đến thêm vài lần em sẽ quen.
– …
Nhưng tôi không muốn đến.
Hàn Dạng cúi đầu uống trà, không nói nữa. Hách Liên Tình cũng không tiếp tục trêu cậu.
Không biết nên thay Hách lão gia tử bằng từ gì nên để nguyên =A=, gọi cụ Hách thì bựa quá =))))
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 4
Ánh dương buổi sớm xuyên qua cửa sổ sát đất, chui qua khe hở của rèm cửa, từng giọt rơi xuống sàn phòng lát gỗ.
Hách Liên Tình đã dậy từ lâu do quen theo đồng hồ sinh học nhưng anh vẫn nằm trên giường, giữ nguyên một tư thế. Lí do là vì khi nãy tỉnh dậy, anh phát hiện ra người tối qua còn đang kính nhi viễn chi bây giờ lại đang kề sát vào phía tim mình ngủ ngon lành.
Không giống như vẻ xa cách và lễ độ trong hai lần tiếp xúc trước, sau khi ngủ, Hàn Dạng có vẻ dịu dàng đến khó tin, khuôn mặt nhu hòa khó tả, khóe miệng hơi cong lên như đang mơ thấy thứ đồ chơi gì đó hay ho lắm, còn nhõng nhẽo tựa sát vào anh, cọ cọ mấy cái.
Điều này khiến Hách Liên Tình hơi bất ngờ, anh rất hứng thú nhìn cậu, chờ mong xem cậu sẽ có biểu tình gì khi nhìn thấy cảnh này lúc thức dậy.
Mười phút sau, Hàn Dạng tỉnh. Hách Liên Tình về đột ngột khiến thần kinh cậu hơi căng thẳng, hôm qua mất ngủ mãi tới tận quá nửa đêm.
Trong giấc mộng, cậu mơ đến mình đang đùa giỡn giữa cánh đồng cùng con chó tên là Bánh Chẻo Mập. Khi ấy cậu mới tám tuổi, Bánh Chẻo Mập mà đứng lên sẽ cao hơn cả cậu nữa. Lúc chơi đùa, nó sẽ vui vẻ dùng đầu mè nheo với cậu, rồi cậu sẽ đuổi nó chạy khắp đồng, mãi cho tới tận lúc ông nội gọi về ăn cơm.
Giấc mộng ngày thơ bé đã quá xa, ông nội đã bạc tóc, còn Bánh Chẻo Mập khi xưa vui đùa với cậu, cùng cậu lớn lên cũng không còn.
Dụi mắt, Hàn Dạng híp mắt nhìn tia sáng truyền tới từ rèm cửa, ánh mắt mê man.
Vừa ngủ dậy, Hàn Dạng có hơi lờ đờ, cậu luôn phải mất khoảng nửa phút mới có thể hoàn toàn tỉnh táo. Đợi đến khi cậu tỉnh rồi, cậu lại tiếp tục ngẩn ra. Cậu thấy Hách Liên Tình đang cúi đầu nhìn mình, còn mình thì đang tựa vào ngực đối phương.
Hai người nhìn nhau, Hàn Dạng không biết phải làm sao, đây là tình huống gì chứ?
Lúc cậu dụi mắt, Hách Liên Tình biết cậu đã tỉnh, đang chờ xem phản ứng của cậu thì anh lại thấy cậu dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước, không có bất kì cảm xúc gì về tư thế của họ bây giờ, ngay sau đó anh phát hiện ra Hàn Dạng lúc vừa dậy sẽ ngẩn ngơ.
Hàn Dạng ngốc ngốc rất đáng yêu. Hách Liên Tình nghĩ thầm.
– Xin lỗi.
Hàn Dạng mau chóng tách xa ra. Cậu không biết mình đã sát vào anh từ khi nào, nếu là từ lúc bắt đầu ngủ đêm qua thì hẳn Hách Liên Tình phải mệt chết được nhỉ? Duy trì một tư thế lâu như vậy…
Xin lỗi xong, cậu lại nghĩ rõ ràng mình đang ôm Bánh Chẻo Mập trong mơ, làm thế nào lại ôm luôn cả Hách Liên Tình rồi?
Hơn nữa cái người đàn ông xấu tính này sẽ không phải là một Bánh Chẻo ngoan đâu.
Được tự do, Hách Liên Tình liền giật giật bả vai cứng ngắc. Vì để Hàn Dạng ngủ thoải mái, cánh tay trái của anh hầu như không cử động, chẳng ngờ Hàn Dạng vừa tỉnh dậy lại coi mình như mãnh thú và dòng nước lũ mà vội vàng tách ra. Hừ, mình còn chưa ghét bỏ em ấy thì thôi.
Thấy Hách Liên Tình xoa vai, Hàn Dạng xấu hổ, nói:
– Tôi không cố ý đâu, anh ổn chứ?
Hách Liên Tình dừng tay một chút rồi gắng sức bóp tay mạnh hơn. Anh hời hợt nhìn cậu, đáp:
– Đúng là không ngờ đấy, hôm qua còn lẩn xa như thế.
Hàn Dạng không nói gì, cậu ngộ ra Hách Liên Tình là một tên người hành tinh “Không phun tào sẽ chết”.
Hách Liên Tình vén chăn, xuống giường rồi tìm quần áo trong tủ xong, lại quay đầu nhìn về phía Hàn Dạng vẫn ngồi trên giường:
– Tôi đi tắm, em dọn dẹp chút rồi ra ăn cơm.
– Anh có thói quen tắm sáng?
Hàn Dạng vô thức hỏi, vừa hỏi xong đã hối hận. Quả nhiên lại nhìn thấy vẻ châm chọc theo thói quen của người kia.
– Tôi đi tắm để rửa cho sạch nước bọt em lưu lại trên ngực.
Hách Liên Tình bỏ lại những lời này rồi vào phòng tắm, đi rửa nước bọt mà anh nói.
Sau khi anh đóng cửa phòng tắm, Hàn Dạng lập tức giơ tay lên chùi khóe miệng, nhận ra khóe miệng mình khô.
Miệng tiện. Hàn Dạng thầm khinh bỉ.
Bữa trưa, Hách Liên Tình nghe điện thoại, nghe cách xưng hô thì người gọi chính là Hách lão gia tử, cũng chính là ông nội Hách Liên Tình.
Hàn Dạng tuy không biết ông nhưng cũng biết ông là người rất có tiếng nói trong thương giới thành phố L, như vậy nghĩa là ông ấy sẽ khác với ông nội luôn thân thiết, hòa ái của mình. Lòng cậu có chút thấp thỏm, chỉ là không thể hiện ra ngoài, cậu cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.
– Vâng.
Hách Liên Tình nghe điện thoại, nhẹ liếc sang Hàn Dạng đang im lặng buồn phiền, chậm rãi nói:
– Mang cháu dâu ông về.
Tay cầm đũa của Hàn Dạng hơi khựng lại, biểu tình cứng ngắc.
Hách Liên Tình cong môi, nói vài câu rồi cúp máy. Anh đặt di động sang một bên, quan sát Hàn Dạng một lát:
– Bình tĩnh bất ngờ nhỉ.
Ngữ khí không nặng không nhẹ, không hiểu ý anh là gì, Hàn Dạng ngẩng đầu, nhìn thẳng:
– Tôi không bình tĩnh thì anh sẽ để tôi về sao?
– Em thấy sao?
Hách Liên Tình hỏi lại.
Đáp án chắc chắn là không có khả năng.
Hàn Dạng biết chứ, từ tối qua cậu đã nhận ra nếu Hách Liên Tình đã nói, cậu sẽ không có cơ hội đổi ý. Thật ra anh nói sai rồi, sao cậu có thể không hồi hộp, chẳng qua hồi hộp không có ích gì, chỉ đành đến đâu hay đến đấy.
– Không cần mua chút lễ vật mang qua sao?
Trên xe, Hàn Dạng cất tiếng hỏi. Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, cậu không mang gì thì có vẻ thất lễ, thế nhưng cậu cũng chẳng biết phải mua gì, nhìn gia đình hiển hách như nhà Hách Liên Tình là đủ biết món quà của một sinh viên còn chưa có việc làm như cậu sẽ chẳng quan trọng gì.
– Tôi mua rồi, hơn nữa mọi người cũng sẽ tặng quà cho em.
Hách Liên Tình cầm lái, liếc sang Hàn Dạng ngồi bên cạnh:
– Ngọt miệng chút là được.
Hàn Dạng chẳng tỏ vẻ gì.
Hách Liên Tình hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hàn Dạng từ bé tới lớn đều ở trong thôn nhỏ, cậu thấy một mình Hách Liên Tình ở căn nhà ba phòng hai sảnh đã đủ xa xỉ, nhưng khi thấy nhà chính của họ Hách, cậu mới biết không có xa xỉ nhất, chỉ có xa xỉ hơn.
Một biệt thự cỡ vừa với bốn tầng cũng không phải là cao nhưng diện tích lại rất lớn, ngoại trừ nhà ở, sau khi qua khỏi cổng sẽ thấy một cái sân rộng cỡ sân bóng loại nhỏ, hai bên có vườn hoa và hồ nước.
Như Hách Liên Tình nói thì bình thường đi làm anh sẽ ở nhà bên kia, hiện tại ở đây có ông nội, cha mẹ anh cùng người giúp việc.
Chẳng lẽ mỗi người ở một tầng? Hàn Dạng suy nghĩ miên man, lại nhớ tới căn nhà nhỏ hẹp một tầng của mình, không khỏi cảm thán tư bản vạn ác.
Dừng xe trong sân, Hách Liên Tình lấy mấy túi quà từ ghế sau rồi đưa cho người giúp việc đang chờ một bên, sau đó đưa Hàn Dạng vào trong.
Trong nhà có mấy người giúp việc, cha mẹ anh không có nhà, người giúp việc thấy Hách Liên Tình vào thì cung kính chào, không hỏi câu thừa thãi nào, cả căn nhà to lớn nhưng có vẻ lạnh lùng.
Hàn Dạng vẫn thích ngôi nhà nhỏ một tầng của mình, tuy vừa nhỏ vừa cũ nhưng ấm áp và vui vẻ.
– Ông nội đang trên lầu?
Hách Liên Tình hỏi.
– Ông dùng cơm xong một lúc thì đã lên thư phòng trên lầu ạ.
Người giúp việc cung kính đáp.
Thói quen của ông chính là ăn cơm xong thì lên lầu chơi cờ một mình, ai trong nhà cũng biết. Hách Liên Tình gật đầu kéo Hàn Dạng lên lầu, quả nhiên tìm thấy ông trong thư phòng tầng hai.
Giây phút nhìn thấy ông, trái tim vốn đã trầm tĩnh lại của Hàn Dạng lại đập thình thịch. Người trước mắt là ông nội của Hách Liên Tình, là người đã từng oai phong dẫn đầu thương giới, hoàn toàn khác so với người ông ngồi trong sân nhỏ chơi đùa với trẻ con nhà mình.
– Ông nội.
Hách Liên Tình gọi người đang chơi cờ một tiếng, Hàn Dạng không biết xưng hô sao, mấp máy môi hô Hách lão gia tử rồi đứng cạnh Hách Liên Tình.
Ông lão “Ừm”, không ngẩng đầu nhìn họ, vẫn chăm chú với bàn cờ, tính toán nước đi tiếp theo.
Có vẻ Hách Liên Tình đã quen nên không quấy rối ông, cùng Hàn Dạng ngồi xuống bên bàn trà, tự mình pha một ấm.
Khi pha trà, Hách Liên Tình ngồi rất thẳng, tay áo hơi vén lên, động tác lưu loát, đẹp mắt. Anh rót cho Hàn Dạng một chén, cậu nói cảm ơn rồi bưng trà lên nhấp để giảm bớt khẩn trương trong lòng.
– Lo lắng gì?
Hách Liên Tình nhìn cậu.
Hàn Dạng nhìn sang ông lão đang chơi cờ một mình, nhỏ giọng hỏi:
– Chúng ta thế này ổn chứ?
– Chẳng có gì không ổn, lúc ông chơi cờ không thích có người khác quấy rối bên cạnh.
Hách Liên Tình nhấp trà:
– Hơn nữa, đến thêm vài lần em sẽ quen.
– …
Nhưng tôi không muốn đến.
Hàn Dạng cúi đầu uống trà, không nói nữa. Hách Liên Tình cũng không tiếp tục trêu cậu.
Không biết nên thay Hách lão gia tử bằng từ gì nên để nguyên =A=, gọi cụ Hách thì bựa quá =))))
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.