Chương 27: Ngoại Truyện
Công Tử Như Lan
19/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 27: NGOẠI TRUYỆN
Lần đầu tiên Hách Liên Tình nhìn thấy Hàn Dạng là vào năm năm trước. Lúc ấy, có một người bạn tài trợ cho cuộc thi thiết kế game cho thanh thiếu niên và gửi thư mời cho anh, Từ Lạc Chiêu và Ngôn Cẩm. Anh không có hứng thú gì với cuộc thi này nhưng nếu bạn đã mời thì anh sẽ tới.
Tại cuộc thi, 20% chú ý của anh tập trung lên sân khấu, 20% để nói chuyện với Từ Lạc Chiêu, còn lại dành cho giấy tờ trên tay.
– Này này này, dù gì thì cũng đến để xem thi đấu, đừng có làm việc mãi thế.
Từ Lạc Chiêu huých huých Hách Liên Tình:
– Nhìn xem những bông hoa của tổ quốc đang cố gắng vươn lên thế nào kìa, mày nhiệt tình tí đi, cho chúng nó ít cổ vũ chứ.
Hách Liên Tình dùng bút đánh dấu và ghi chú vào những mục cần sửa đổi, không ngẩng đầu lên:
– Chuyện cổ vũ giao cho mày, cổ vũ hộ phần của tao luôn.
– Hừ, đúng là một thằng chán ngắt.
Từ Lạc Chiêu bĩu môi.
Một lát sau, anh ta đẩy Hách Liên Tình một cái, nói:
– Ý tưởng của nhóm này khá đấy, tuy là kĩ thuật không nhuần nhuyễn lắm nhưng ý tưởng lại mới mẻ, độc đáo còn mạnh dạn nữa.
– Ừ, mạnh dạn.
Hách Liên Tình tùy ý trả lời.
– Mày còn chưa xem mà đã nói mạnh dạn cái gì.
Từ Lạc Chiêu khinh bỉ.
– Nói cứ như mày hiểu về lập trình lắm không bằng.
Hách Liên Tình giễu lại.
– Tao không hiểu chẳng lẽ tao không biết hỏi à?
Từ Lạc Chiêu nói xong, ra dấu tay với MC trên sân khấu, ý bảo anh có câu hỏi.
Là bạn bè của phía đầu tư, Hách Liên Tình và Từ Lạc Chiêu đều là khách V.I.P. MC vừa thấy Từ Lạc Chiêu giơ tay thì lập tức chuyển micro tới. Dù không hiểu về lập trình lắm nhưng số lượng trò chơi anh đã từng chơi qua suốt từ thời học sinh cũng không phải số ít, vậy nên anh liền hỏi về nội dung của game.
Có Từ Lạc Chiêu mở đầu, các giám khảo có hứng thú với ý tưởng của game đều đặt câu hỏi. Lúc đầu, thí sinh còn có thể trả lời trôi chảy nhưng dần dần cũng không biết đáp gì nữa. Cậu bé có hơi áy náy nói với tổ giám khảo:
– Ý tưởng này là một tổ viên của chúng em nghĩ ra, có thể để cậu ấy lên sân khấu giải thích cho các vị được không ạ?
Đề nghị của cậu bé được chấp nhận, MC mời một thành viên khác trong tổ lên.
– Kính chào các vị giám khảo.
Thiếu niên lên sân khấu, lễ phép cất tiếng chào:
– Em là Hàn Dạng, học sinh năm nhất của trường trung học thành phố Y.
Giọng nói trong trẻo chỉ thuộc về thời niên thiếu truyền vào tay khiến Hách Liên Tình dừng bút. Anh khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên đang tự giới thiệu trên sân khấu.
Thấp quá, còn chẳng cao đến vai mình.
Mặt ưa nhìn, trắng trẻo, sạch sẽ, mặc áo đồng phục trắng, nhìn rất hợp.
Giọng nói rất êm tai, trong trẻo mát lành, có vẻ sạch sẽ chỉ thuộc về bản thân cậu ta.
Không biết đã đủ mười sáu chưa nhỉ? Hách Liên Tình nghĩ thầm.
Hàn Dạng lên sân khấu trình bày về ý tưởng một lượt và cả nguồn linh cảm cho ý tưởng nữa. Lúc đầu, cậu khá rụt rè nhưng nói đến thiết kế của mình, cậu tỏ ra tự tin, ăn nói lưu loát, từ lời nói của cậu, mọi người đều dễ dàng tưởng tượng ra bức tranh tổng thể về trò chơi.
Sau khi nói xong, cậu thấy giám khảo đều yên lặng nhìn mình thì không khỏi đỏ mặt:
– Xin lỗi, có phải em nói nhiều quá không ạ?
– Không đâu, em nói rất tốt!
Một giám khảo vỗ tay, những người khác cũng vỗ theo.
– Cảm ơn ạ.
Hàn Dạng mỉm cười, có vẻ ngượng ngùng vì được khen ngợi.
Trong quá trình trả lời tiếp theo, tuy mới đầu có xấu hổ và hồi hộp nhưng trong lời nói của Hàn Dạng không có gì thất lễ và sơ sót. Cậu trả lời tỉ mỉ, mỗi tình tiết trong game đều rất chỉnh tề, tuy tổng thể có hơi thiếu sót nhưng giống Từ Lạc Chiêu nhận xét, quả là độc đáo, mới mẻ và mạnh dạn.
Mỗi khi trả lời xong, Hàn Dạng còn mỉm cười lễ phép với người hỏi. Nhìn khuôn mặt trẻ trung, thanh tú của thiếu niên, Hách Liên Tình cảm thấy lòng mình vừa bị mèo khều một cái.
Thật ngoan, quả là giống y như một tờ giấy trắng.
Hách Liên Tình nghĩ thầm như thế.
Ngón tay anh gõ nhẹ vài cái vào bàn, khi Hàn Dạng trả lời xong một câu hỏi từ phía giám khảo, anh bỗng lên tiếng:
– Tôi nhìn lướt qua ý tưởng của các em, mỗi nhân vật phản diện trong game đều gặp phải một câu chuyện bi thảm rồi mới dẫn đến việc trở thành phản diện, nhưng cuối cùng sẽ có cơ hội được cứu chuộc phải không?
– Vâng.
Hàn Dạng đáp.
– À, biệt hiệu của em là Đường Tăng hả?
Hách Liên Tình hỏi:
– Cứu nhân độ thế ấy.
Hàn Dạng có lẽ không ngờ anh sẽ hỏi vậy, cậu sửng sốt, trên khuôn mặt trẻ con ngỡ ngàng trong chốc lát, đôi mắt to nhìn anh, quên cả trả lời.
Tròn mắt nhìn mình trông cũng rất đáng yêu, cảm giác như có thể đặt cậu ta vào túi vậy. Ngực Hách Liên Tình chộn rộn.
– Khụ khụ!
Từ Lạc Chiêu giải vây cho Hàn Dạng, anh nói:
– Nói chung là ý tưởng của em rất thú vị, câu chuyện cũng mới mẻ và độc đáo, rất vui khi thấy được một trò chơi như vậy, cá nhân tôi rất thích, em rất tuyệt đấy.
– A, cảm ơn ngài ạ.
Hàn Dạng được khích lệ thẳng thắn như vậy thì cười với anh, khóe mắt cong cong.
Nụ cười của cậu có chút trẻ con, điều này khiến cậu trông càng thêm nhỏ tuổi. Hách Liên Tình nhìn nụ cười của cậu, hừ một tiếng, cầm giấy tờ trong tay đập vào mặt Từ Lạc Chiêu:
– Kiểm tra đi.
– …
Từ Lạc Chiêu chẳng nói gì, cầm giấy tờ xuống.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Hách Liên Tình bị bạn lôi đi tâm sự, anh vừa qua loa trả lời vừa yên lặng quan sát Hàn Dạng, anh thấy cậu đang nói chuyện với giáo viên của trường.
– A Tình, trưa này có một bữa tiệc với mấy đứa bé đạt giải, đi cùng không?
Bạn anh hỏi.
– Đạt giải à?
Hách Liên Tình như lơ đãng, hỏi:
– Ba giải cao nhất?
– Tất nhiên không, kể cả các học sinh đạt giải khác cũng đi.
– À. Vậy thì đi.
Hách Liên Tình trả lời.
Nhưng anh không ngờ khi đến bữa tiệc, Hàn Dạng không ở đó. Hỏi ra mới biết cậu đã về từ sớm.
– Về nhà? Đi đâu?
Hách Liên Tình nhướn mày.
– Ga tàu. Cậu ấy đi chuyến 12h50, thành phố Y.
Hách Liên Tình chẳng nói một lời, lập tức ra khỏi nhà hàng, lái xe đến ga tàu hỏa.
Hách Liên Tình cũng không hiểu rõ lòng mình, nhưng anh thấy mình cần đuổi theo, nếu không sẽ hối hận, anh muốn cậu thiếu niên như trang giấy trắng kia.
Buổi trưa là giờ cao điểm, trên đường bị ùn tắc vài nơi, đến khi anh tới ga thì Hàn Dạng đã qua cửa kiểm soát.
Trong nhà ga chen chúc, Hách Liên Tình muốn đẩy những người qua lại ra nhưng đúng là nửa bước cũng khó đi. Thấy Hàn Dạng chuẩn bị xé vé, dưới tình huống cấp bách, anh hô to về phía thân ảnh gần như bị che lấp trong đám người:
– Hàn Dạng!
Hàn Dạng loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình nhưng người trong ga đông quá, thanh âm cũng rất hỗn tạp khiến cậu nghe không rõ. Hàn Dạng quay đầu nhìn, không thấy người quen của mình nên liền xé vé đi vào trạm.
Hách Liên Tình thấy cậu đi khuất sau cửa ga thì cảm thấy bực dọc, anh đang muốn mua vé đuổi theo thì trợ lý công ty là Tiểu Trần gọi, nói rằng có văn kiện gấp cần xử lí, mời anh về công ty một chuyến.
Sau khi về, anh bận liền một tuần, chờ khi công việc đã ổn, anh lại nhớ tới thiếu niên đứng trên sân khấu, tròn mắt nhìn mình kia, còn cả hình ảnh thiếu niên quay đầu lại trong sân ga người đến kẻ đi nữa.
Nếu lúc ấy mình nhanh một chút, đi tới giữ cậu ấy lại thì tốt rồi.
Hách Liên Tình gọi cho Từ Lạc Chiêu, bảo anh ta giúp mình tra tư liệu về Hàn Dạng. Từ Lạc Chiêu kinh ngạc:
– Người ta chỉ là một Đường Tăng nhỏ, tâm địa thiện lương một chút, không đến nỗi mày tra cả gốc gác người ta ra chứ?
– Nói nhảm ít thôi, tra một ít về thông tin cá nhân và địa chỉ gia đình là được, nửa tiếng nữa gửi cho tao.
– Mày là đại gia, mày nói là được.
Từ Lạc Chiêu đầu hàng.
Không cần đến nửa tiếng, thậm chí chưa đến mười phút, Từ Lạc Chiêu đã đem tư liệu của Hàn Dạng gửi đi, đó chính là tư liệu dùng để đăng kí cuộc thi lần trước.
Hồ sơ ghi cậu vừa tròn mười lăm, học lớp mười ở thành phố Y, thành viên gia đình chỉ có một người ông.
Hôm sau, Hách Liên Tình bàn giao công việc rồi đi tới chỗ ở của Hàn Dạng.
Năm năm trước, thôn của Hàn Dạng chưa sửa đường nên con đường từ thị trấn tới thôn đều là đường đất gập ghềnh, vì trời mới mưa nên đường càng khó đi. Từ thị trấn về tới nhà Hàn Dạng thì chỉ có thể dùng xe máy, ngồi trên chiếc xe máy phi như bay, Hách Liên Tình gần như nghiến nát cả răng, đương nhiên cùng nát với răng còn có cặp mông bị xóc nảy cả chặng đường của anh.
Trong tài liệu của Hàn Dạng có viết tên thôn nhưng không viết địa chỉ cụ thể là nhà nào, Hách Liên Tình chỉ có thể dừng ở cổng thôn rồi đi hỏi. Cũng may Hàn Dạng học giỏi nên khá nổi tiếng trong thôn, nhà cậu cũng gần đầu thôn, quẹo qua mấy ngã ra, anh đã tìm được nơi cần đến.
Khi anh tới nơi, Hàn Dạng đang ngồi đọc sách trên ghế đẩu bên dưới giàn nho. Cậu mặc một chiếc áo phông rộng và quần sooc, bên chân có đàn gà con đang phơi nắng. Cậu cúi đầu, nghiêm túc ghi chú vào sách, thỉnh thoảng chọc chọc gà con đang gà gật bên cạnh. Cậu chọc một cái là đám gà đập cánh liên hồi, mổ mổ ngón chân cậu.
Bức họa này ấm ấp đến không ngờ, mệt mỏi trên suốt chặng đường đi lập tức tan biến, Hách Liên Tình đứng bên ngoài tường bao, cứ lẳng lặng nhìn cậu như thế. Bỗng nhiên anh nghĩ không biết mình có nên xuất hiện để quấy rầy cậu không, phải làm thế nào để nói với cậu mục đích mình ở đây.
Sẽ dọa cậu ấy mất nhỉ. Lần đầu tiên anh cảm thấy do dự.
Anh cứ yên lặng đứng bên ngoài bức tường ngắm cậu, không bước vào cũng chẳng rời đi.
Qua khoảng gần mười phút, một ông lão tóc bạc từ trong nhà đi ra. Anh đoán đây là ông cậu, là thân nhân duy nhất của cậu.
Trên tay ông lão cầm một mớ rau nhỏ, Hàn Dạng đặt sách xuống, bước tới cầm lấy mớ rau rồi đi nhặt, đút cho gà con ăn. Làm xong, cậu lại tiếp tục học, ông lão thì nằm trên ghế bên cạnh ngủ trưa, mấy con gà con đã ăn no thì trở về bên chân Hàn Dạng, cùng ngủ gật gù với ông lão.
Anh nhìn hai ông cháu, nghĩ rằng mình không nên tìm tới đây, không nên quấy rầu cuộc sống ấm áp và yên bình của họ.
Năm năm trước, đề án kết hôn đồng tính đang được chuẩn bị, cũng là lúc phe ủng hộ và phe phản đối căng thẳng nhất. Có không ít người phản đối đã tập hợp lại để biểu tình chống lại việc đề án này được thông qua, phe ủng hộ cũng không chịu thua, họ cũng đồng loạt chống lại, cả hai bên hình thành thế trận gay gắt. Đây là một trận đánh lâu dài, chẳng ai biết lúc nào kết thúc.
Hách Liên Tình không sợ bất kì đồn đại hay phỉ báng nào, anh cũng có năng lực chống lại kẻ khác, có tự tin để bảo vệ Hàn Dạng, cho cậu cuộc sống tốt hơn. Trước khi tới đây anh rất tự tin, nhưng bây giờ anh nhận ra chỉ có một mình anh tình nguyện mà thôi.
Cuộc sống của cậu bây giờ có thể không giàu có nhưng từ ánh mắt cậu, anh hiểu rằng cậu rất hài lòng.
Đã như thế, vì sao mình phải đưa cậu đến con đường này, ngay trong thời gian kịch liệt như thế, vô duyên vô cớ làm chệch đường đời của cậu? Trừ cậu ra, còn có ông lão lưng còng này, có lẽ kì vọng cả đời ông đều đặt lên vai Hàn Dạng.
Từ Lạc Chiêu không ngờ Hách Liên Tình quay về một mình. Anh đi vòng quanh Hách Liên Tình, nói:
– Không bình thường, không bình thường.
– Cút sang một bên.
Hách Liên Tình đẩy tay anh ta ra, quay lại bàn làm việc, ngồi xuống.
Từ Lạc Chiêu theo sau, tâm hồn hóng hớt cháy rực:
– Mày không mang bạn nhỏ kia về à?
– Ai cơ?
Hách Liên Tình hỏi.
– Người ở cuộc thi ấy, cái người mày hỏi địa chỉ nhà người ta đấy. Ánh mắt hình viên đạn mày nhìn người ta đến tao cũng phải sợ!
– Viên đạn gì?
Hách Liên Tình ngẩng đầu.
– Toàn là: Của mình của mình của mình!
Từ Lạc Chiêu khoa trương.
Hách Liên Tình cúi đầu, mở văn kiện ra.
– Hầy, rốt cuộc là có chuyện gì? Nói cho tao nghe xem.
Từ Lạc Chiêu không đùa nữa.
Hách Liên Tình yên lặng một lát rồi kể sơ lược mọi chuyện một lần.
Từ Lạc Chiêu nghe xong thì cười:
– Chỉ thế thôi? Tao còn tưởng vấn đề gì, mày mang người về rồi tính sau.
– Không được.
– Sao không? Mày cho cậu ấy cuộc sống tốt hơn, như thế không tốt à?
Từ Lạc Chiêu hỏi lại.
– Em ấy sẽ không vui đâu.
– Không vui?
Từ Lạc Chiêu cười nhạo:
– Tao với Ngôn Cẩm hồi trước đấy, ai vui?
– Khác nhau.
Hách Liên Tình dừng một chút rồi tiếp:
– Em ấy khác.
Từ Lạc Chiêu nhún vai:
– Mày thích là được, tao về đây, muốn uống thì gọi, đêm nay anh dành thời gian cho chú đấy.
Nói xong thì anh ta đi mất.
Hách Liên Tình cúi đầu nhìn giấy tờ, ngồi im lặng thật lâu.
Đó là lần đầu Hách Liên Tình biết thế nào là rung động. Anh cất ảnh và báo liên quan tới Hàn Dạng ở cuộc thi vào trong hộp, khóa cẩn thận, đặt lên tầng cao nhất của giá sách, không xem lại nữa.
Mãi đến một ngày nào đó của năm năm sau, Từ Lạc Chiêu ném một hồ sơ trước mặt anh, để hai người lại có cơ hội xuất hiện bên nhau.
Năm năm sau, nhìn thấy Hàn Dạng một lần nữa, Hách Liên Tình nhận ra thiếu niên ngày nào đã thành thanh niên. Khuôn mặt ngây ngô giờ đã nảy nở, trở nên dịu dàng như nước, và vẫn khiến lòng anh rung động như lúc ban đầu.
Lúc này, Hách Liên Tình mới hiểu, đã nhiều năm như vậy trôi qua nhưng trong lòng anh luôn giữ lại một vị trí, vị trí ấy dành cho Hàn Dạng.
Vậy nên dù hiểu Hàn Dạng không muốn ký hợp đồng hôn nhân này, anh cũng không mềm lòng. Mọi bất mãn đều có thể từ từ sửa lại, thế nhưng với điều kiện tiên quyết là anh có được người này.
Trước đây, anh từng một thời mềm lòng mà lỡ mất cậu suốt năm năm, bây giờ dù như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để cơ hội vuột mất. Mọi vấn đề đều không bằng có được người này, được ôm cậu vào lòng mới là chân thực nhất.
Anh không quan tâm sau năm năm tờ giấy trắng này từng có thêm sắc màu gì không, nhưng từ giờ trở đi, trên tờ giấy ấy chỉ có thể viết tên của Hách Liên Tình.
HẾT
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 27: NGOẠI TRUYỆN
Lần đầu tiên Hách Liên Tình nhìn thấy Hàn Dạng là vào năm năm trước. Lúc ấy, có một người bạn tài trợ cho cuộc thi thiết kế game cho thanh thiếu niên và gửi thư mời cho anh, Từ Lạc Chiêu và Ngôn Cẩm. Anh không có hứng thú gì với cuộc thi này nhưng nếu bạn đã mời thì anh sẽ tới.
Tại cuộc thi, 20% chú ý của anh tập trung lên sân khấu, 20% để nói chuyện với Từ Lạc Chiêu, còn lại dành cho giấy tờ trên tay.
– Này này này, dù gì thì cũng đến để xem thi đấu, đừng có làm việc mãi thế.
Từ Lạc Chiêu huých huých Hách Liên Tình:
– Nhìn xem những bông hoa của tổ quốc đang cố gắng vươn lên thế nào kìa, mày nhiệt tình tí đi, cho chúng nó ít cổ vũ chứ.
Hách Liên Tình dùng bút đánh dấu và ghi chú vào những mục cần sửa đổi, không ngẩng đầu lên:
– Chuyện cổ vũ giao cho mày, cổ vũ hộ phần của tao luôn.
– Hừ, đúng là một thằng chán ngắt.
Từ Lạc Chiêu bĩu môi.
Một lát sau, anh ta đẩy Hách Liên Tình một cái, nói:
– Ý tưởng của nhóm này khá đấy, tuy là kĩ thuật không nhuần nhuyễn lắm nhưng ý tưởng lại mới mẻ, độc đáo còn mạnh dạn nữa.
– Ừ, mạnh dạn.
Hách Liên Tình tùy ý trả lời.
– Mày còn chưa xem mà đã nói mạnh dạn cái gì.
Từ Lạc Chiêu khinh bỉ.
– Nói cứ như mày hiểu về lập trình lắm không bằng.
Hách Liên Tình giễu lại.
– Tao không hiểu chẳng lẽ tao không biết hỏi à?
Từ Lạc Chiêu nói xong, ra dấu tay với MC trên sân khấu, ý bảo anh có câu hỏi.
Là bạn bè của phía đầu tư, Hách Liên Tình và Từ Lạc Chiêu đều là khách V.I.P. MC vừa thấy Từ Lạc Chiêu giơ tay thì lập tức chuyển micro tới. Dù không hiểu về lập trình lắm nhưng số lượng trò chơi anh đã từng chơi qua suốt từ thời học sinh cũng không phải số ít, vậy nên anh liền hỏi về nội dung của game.
Có Từ Lạc Chiêu mở đầu, các giám khảo có hứng thú với ý tưởng của game đều đặt câu hỏi. Lúc đầu, thí sinh còn có thể trả lời trôi chảy nhưng dần dần cũng không biết đáp gì nữa. Cậu bé có hơi áy náy nói với tổ giám khảo:
– Ý tưởng này là một tổ viên của chúng em nghĩ ra, có thể để cậu ấy lên sân khấu giải thích cho các vị được không ạ?
Đề nghị của cậu bé được chấp nhận, MC mời một thành viên khác trong tổ lên.
– Kính chào các vị giám khảo.
Thiếu niên lên sân khấu, lễ phép cất tiếng chào:
– Em là Hàn Dạng, học sinh năm nhất của trường trung học thành phố Y.
Giọng nói trong trẻo chỉ thuộc về thời niên thiếu truyền vào tay khiến Hách Liên Tình dừng bút. Anh khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên đang tự giới thiệu trên sân khấu.
Thấp quá, còn chẳng cao đến vai mình.
Mặt ưa nhìn, trắng trẻo, sạch sẽ, mặc áo đồng phục trắng, nhìn rất hợp.
Giọng nói rất êm tai, trong trẻo mát lành, có vẻ sạch sẽ chỉ thuộc về bản thân cậu ta.
Không biết đã đủ mười sáu chưa nhỉ? Hách Liên Tình nghĩ thầm.
Hàn Dạng lên sân khấu trình bày về ý tưởng một lượt và cả nguồn linh cảm cho ý tưởng nữa. Lúc đầu, cậu khá rụt rè nhưng nói đến thiết kế của mình, cậu tỏ ra tự tin, ăn nói lưu loát, từ lời nói của cậu, mọi người đều dễ dàng tưởng tượng ra bức tranh tổng thể về trò chơi.
Sau khi nói xong, cậu thấy giám khảo đều yên lặng nhìn mình thì không khỏi đỏ mặt:
– Xin lỗi, có phải em nói nhiều quá không ạ?
– Không đâu, em nói rất tốt!
Một giám khảo vỗ tay, những người khác cũng vỗ theo.
– Cảm ơn ạ.
Hàn Dạng mỉm cười, có vẻ ngượng ngùng vì được khen ngợi.
Trong quá trình trả lời tiếp theo, tuy mới đầu có xấu hổ và hồi hộp nhưng trong lời nói của Hàn Dạng không có gì thất lễ và sơ sót. Cậu trả lời tỉ mỉ, mỗi tình tiết trong game đều rất chỉnh tề, tuy tổng thể có hơi thiếu sót nhưng giống Từ Lạc Chiêu nhận xét, quả là độc đáo, mới mẻ và mạnh dạn.
Mỗi khi trả lời xong, Hàn Dạng còn mỉm cười lễ phép với người hỏi. Nhìn khuôn mặt trẻ trung, thanh tú của thiếu niên, Hách Liên Tình cảm thấy lòng mình vừa bị mèo khều một cái.
Thật ngoan, quả là giống y như một tờ giấy trắng.
Hách Liên Tình nghĩ thầm như thế.
Ngón tay anh gõ nhẹ vài cái vào bàn, khi Hàn Dạng trả lời xong một câu hỏi từ phía giám khảo, anh bỗng lên tiếng:
– Tôi nhìn lướt qua ý tưởng của các em, mỗi nhân vật phản diện trong game đều gặp phải một câu chuyện bi thảm rồi mới dẫn đến việc trở thành phản diện, nhưng cuối cùng sẽ có cơ hội được cứu chuộc phải không?
– Vâng.
Hàn Dạng đáp.
– À, biệt hiệu của em là Đường Tăng hả?
Hách Liên Tình hỏi:
– Cứu nhân độ thế ấy.
Hàn Dạng có lẽ không ngờ anh sẽ hỏi vậy, cậu sửng sốt, trên khuôn mặt trẻ con ngỡ ngàng trong chốc lát, đôi mắt to nhìn anh, quên cả trả lời.
Tròn mắt nhìn mình trông cũng rất đáng yêu, cảm giác như có thể đặt cậu ta vào túi vậy. Ngực Hách Liên Tình chộn rộn.
– Khụ khụ!
Từ Lạc Chiêu giải vây cho Hàn Dạng, anh nói:
– Nói chung là ý tưởng của em rất thú vị, câu chuyện cũng mới mẻ và độc đáo, rất vui khi thấy được một trò chơi như vậy, cá nhân tôi rất thích, em rất tuyệt đấy.
– A, cảm ơn ngài ạ.
Hàn Dạng được khích lệ thẳng thắn như vậy thì cười với anh, khóe mắt cong cong.
Nụ cười của cậu có chút trẻ con, điều này khiến cậu trông càng thêm nhỏ tuổi. Hách Liên Tình nhìn nụ cười của cậu, hừ một tiếng, cầm giấy tờ trong tay đập vào mặt Từ Lạc Chiêu:
– Kiểm tra đi.
– …
Từ Lạc Chiêu chẳng nói gì, cầm giấy tờ xuống.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Hách Liên Tình bị bạn lôi đi tâm sự, anh vừa qua loa trả lời vừa yên lặng quan sát Hàn Dạng, anh thấy cậu đang nói chuyện với giáo viên của trường.
– A Tình, trưa này có một bữa tiệc với mấy đứa bé đạt giải, đi cùng không?
Bạn anh hỏi.
– Đạt giải à?
Hách Liên Tình như lơ đãng, hỏi:
– Ba giải cao nhất?
– Tất nhiên không, kể cả các học sinh đạt giải khác cũng đi.
– À. Vậy thì đi.
Hách Liên Tình trả lời.
Nhưng anh không ngờ khi đến bữa tiệc, Hàn Dạng không ở đó. Hỏi ra mới biết cậu đã về từ sớm.
– Về nhà? Đi đâu?
Hách Liên Tình nhướn mày.
– Ga tàu. Cậu ấy đi chuyến 12h50, thành phố Y.
Hách Liên Tình chẳng nói một lời, lập tức ra khỏi nhà hàng, lái xe đến ga tàu hỏa.
Hách Liên Tình cũng không hiểu rõ lòng mình, nhưng anh thấy mình cần đuổi theo, nếu không sẽ hối hận, anh muốn cậu thiếu niên như trang giấy trắng kia.
Buổi trưa là giờ cao điểm, trên đường bị ùn tắc vài nơi, đến khi anh tới ga thì Hàn Dạng đã qua cửa kiểm soát.
Trong nhà ga chen chúc, Hách Liên Tình muốn đẩy những người qua lại ra nhưng đúng là nửa bước cũng khó đi. Thấy Hàn Dạng chuẩn bị xé vé, dưới tình huống cấp bách, anh hô to về phía thân ảnh gần như bị che lấp trong đám người:
– Hàn Dạng!
Hàn Dạng loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình nhưng người trong ga đông quá, thanh âm cũng rất hỗn tạp khiến cậu nghe không rõ. Hàn Dạng quay đầu nhìn, không thấy người quen của mình nên liền xé vé đi vào trạm.
Hách Liên Tình thấy cậu đi khuất sau cửa ga thì cảm thấy bực dọc, anh đang muốn mua vé đuổi theo thì trợ lý công ty là Tiểu Trần gọi, nói rằng có văn kiện gấp cần xử lí, mời anh về công ty một chuyến.
Sau khi về, anh bận liền một tuần, chờ khi công việc đã ổn, anh lại nhớ tới thiếu niên đứng trên sân khấu, tròn mắt nhìn mình kia, còn cả hình ảnh thiếu niên quay đầu lại trong sân ga người đến kẻ đi nữa.
Nếu lúc ấy mình nhanh một chút, đi tới giữ cậu ấy lại thì tốt rồi.
Hách Liên Tình gọi cho Từ Lạc Chiêu, bảo anh ta giúp mình tra tư liệu về Hàn Dạng. Từ Lạc Chiêu kinh ngạc:
– Người ta chỉ là một Đường Tăng nhỏ, tâm địa thiện lương một chút, không đến nỗi mày tra cả gốc gác người ta ra chứ?
– Nói nhảm ít thôi, tra một ít về thông tin cá nhân và địa chỉ gia đình là được, nửa tiếng nữa gửi cho tao.
– Mày là đại gia, mày nói là được.
Từ Lạc Chiêu đầu hàng.
Không cần đến nửa tiếng, thậm chí chưa đến mười phút, Từ Lạc Chiêu đã đem tư liệu của Hàn Dạng gửi đi, đó chính là tư liệu dùng để đăng kí cuộc thi lần trước.
Hồ sơ ghi cậu vừa tròn mười lăm, học lớp mười ở thành phố Y, thành viên gia đình chỉ có một người ông.
Hôm sau, Hách Liên Tình bàn giao công việc rồi đi tới chỗ ở của Hàn Dạng.
Năm năm trước, thôn của Hàn Dạng chưa sửa đường nên con đường từ thị trấn tới thôn đều là đường đất gập ghềnh, vì trời mới mưa nên đường càng khó đi. Từ thị trấn về tới nhà Hàn Dạng thì chỉ có thể dùng xe máy, ngồi trên chiếc xe máy phi như bay, Hách Liên Tình gần như nghiến nát cả răng, đương nhiên cùng nát với răng còn có cặp mông bị xóc nảy cả chặng đường của anh.
Trong tài liệu của Hàn Dạng có viết tên thôn nhưng không viết địa chỉ cụ thể là nhà nào, Hách Liên Tình chỉ có thể dừng ở cổng thôn rồi đi hỏi. Cũng may Hàn Dạng học giỏi nên khá nổi tiếng trong thôn, nhà cậu cũng gần đầu thôn, quẹo qua mấy ngã ra, anh đã tìm được nơi cần đến.
Khi anh tới nơi, Hàn Dạng đang ngồi đọc sách trên ghế đẩu bên dưới giàn nho. Cậu mặc một chiếc áo phông rộng và quần sooc, bên chân có đàn gà con đang phơi nắng. Cậu cúi đầu, nghiêm túc ghi chú vào sách, thỉnh thoảng chọc chọc gà con đang gà gật bên cạnh. Cậu chọc một cái là đám gà đập cánh liên hồi, mổ mổ ngón chân cậu.
Bức họa này ấm ấp đến không ngờ, mệt mỏi trên suốt chặng đường đi lập tức tan biến, Hách Liên Tình đứng bên ngoài tường bao, cứ lẳng lặng nhìn cậu như thế. Bỗng nhiên anh nghĩ không biết mình có nên xuất hiện để quấy rầy cậu không, phải làm thế nào để nói với cậu mục đích mình ở đây.
Sẽ dọa cậu ấy mất nhỉ. Lần đầu tiên anh cảm thấy do dự.
Anh cứ yên lặng đứng bên ngoài bức tường ngắm cậu, không bước vào cũng chẳng rời đi.
Qua khoảng gần mười phút, một ông lão tóc bạc từ trong nhà đi ra. Anh đoán đây là ông cậu, là thân nhân duy nhất của cậu.
Trên tay ông lão cầm một mớ rau nhỏ, Hàn Dạng đặt sách xuống, bước tới cầm lấy mớ rau rồi đi nhặt, đút cho gà con ăn. Làm xong, cậu lại tiếp tục học, ông lão thì nằm trên ghế bên cạnh ngủ trưa, mấy con gà con đã ăn no thì trở về bên chân Hàn Dạng, cùng ngủ gật gù với ông lão.
Anh nhìn hai ông cháu, nghĩ rằng mình không nên tìm tới đây, không nên quấy rầu cuộc sống ấm áp và yên bình của họ.
Năm năm trước, đề án kết hôn đồng tính đang được chuẩn bị, cũng là lúc phe ủng hộ và phe phản đối căng thẳng nhất. Có không ít người phản đối đã tập hợp lại để biểu tình chống lại việc đề án này được thông qua, phe ủng hộ cũng không chịu thua, họ cũng đồng loạt chống lại, cả hai bên hình thành thế trận gay gắt. Đây là một trận đánh lâu dài, chẳng ai biết lúc nào kết thúc.
Hách Liên Tình không sợ bất kì đồn đại hay phỉ báng nào, anh cũng có năng lực chống lại kẻ khác, có tự tin để bảo vệ Hàn Dạng, cho cậu cuộc sống tốt hơn. Trước khi tới đây anh rất tự tin, nhưng bây giờ anh nhận ra chỉ có một mình anh tình nguyện mà thôi.
Cuộc sống của cậu bây giờ có thể không giàu có nhưng từ ánh mắt cậu, anh hiểu rằng cậu rất hài lòng.
Đã như thế, vì sao mình phải đưa cậu đến con đường này, ngay trong thời gian kịch liệt như thế, vô duyên vô cớ làm chệch đường đời của cậu? Trừ cậu ra, còn có ông lão lưng còng này, có lẽ kì vọng cả đời ông đều đặt lên vai Hàn Dạng.
Từ Lạc Chiêu không ngờ Hách Liên Tình quay về một mình. Anh đi vòng quanh Hách Liên Tình, nói:
– Không bình thường, không bình thường.
– Cút sang một bên.
Hách Liên Tình đẩy tay anh ta ra, quay lại bàn làm việc, ngồi xuống.
Từ Lạc Chiêu theo sau, tâm hồn hóng hớt cháy rực:
– Mày không mang bạn nhỏ kia về à?
– Ai cơ?
Hách Liên Tình hỏi.
– Người ở cuộc thi ấy, cái người mày hỏi địa chỉ nhà người ta đấy. Ánh mắt hình viên đạn mày nhìn người ta đến tao cũng phải sợ!
– Viên đạn gì?
Hách Liên Tình ngẩng đầu.
– Toàn là: Của mình của mình của mình!
Từ Lạc Chiêu khoa trương.
Hách Liên Tình cúi đầu, mở văn kiện ra.
– Hầy, rốt cuộc là có chuyện gì? Nói cho tao nghe xem.
Từ Lạc Chiêu không đùa nữa.
Hách Liên Tình yên lặng một lát rồi kể sơ lược mọi chuyện một lần.
Từ Lạc Chiêu nghe xong thì cười:
– Chỉ thế thôi? Tao còn tưởng vấn đề gì, mày mang người về rồi tính sau.
– Không được.
– Sao không? Mày cho cậu ấy cuộc sống tốt hơn, như thế không tốt à?
Từ Lạc Chiêu hỏi lại.
– Em ấy sẽ không vui đâu.
– Không vui?
Từ Lạc Chiêu cười nhạo:
– Tao với Ngôn Cẩm hồi trước đấy, ai vui?
– Khác nhau.
Hách Liên Tình dừng một chút rồi tiếp:
– Em ấy khác.
Từ Lạc Chiêu nhún vai:
– Mày thích là được, tao về đây, muốn uống thì gọi, đêm nay anh dành thời gian cho chú đấy.
Nói xong thì anh ta đi mất.
Hách Liên Tình cúi đầu nhìn giấy tờ, ngồi im lặng thật lâu.
Đó là lần đầu Hách Liên Tình biết thế nào là rung động. Anh cất ảnh và báo liên quan tới Hàn Dạng ở cuộc thi vào trong hộp, khóa cẩn thận, đặt lên tầng cao nhất của giá sách, không xem lại nữa.
Mãi đến một ngày nào đó của năm năm sau, Từ Lạc Chiêu ném một hồ sơ trước mặt anh, để hai người lại có cơ hội xuất hiện bên nhau.
Năm năm sau, nhìn thấy Hàn Dạng một lần nữa, Hách Liên Tình nhận ra thiếu niên ngày nào đã thành thanh niên. Khuôn mặt ngây ngô giờ đã nảy nở, trở nên dịu dàng như nước, và vẫn khiến lòng anh rung động như lúc ban đầu.
Lúc này, Hách Liên Tình mới hiểu, đã nhiều năm như vậy trôi qua nhưng trong lòng anh luôn giữ lại một vị trí, vị trí ấy dành cho Hàn Dạng.
Vậy nên dù hiểu Hàn Dạng không muốn ký hợp đồng hôn nhân này, anh cũng không mềm lòng. Mọi bất mãn đều có thể từ từ sửa lại, thế nhưng với điều kiện tiên quyết là anh có được người này.
Trước đây, anh từng một thời mềm lòng mà lỡ mất cậu suốt năm năm, bây giờ dù như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để cơ hội vuột mất. Mọi vấn đề đều không bằng có được người này, được ôm cậu vào lòng mới là chân thực nhất.
Anh không quan tâm sau năm năm tờ giấy trắng này từng có thêm sắc màu gì không, nhưng từ giờ trở đi, trên tờ giấy ấy chỉ có thể viết tên của Hách Liên Tình.
HẾT
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.