Chương 43: Chấp Ba
Vô Nhất Vô Bửu
05/07/2023
Sáng hôm sau.
Từ Ninh Hi bước xuống giường, Mộ Dương đã ra ngoài từ sớm, cô vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài ăn sáng. Tạ Như Phương đã dậy, cô ngồi ở bàn ăn với bộ dạng đầy khổ sở.
"Hôm qua chị uống nhiều lắm, đầu còn đau phải không?" Từ Ninh Hi đi ra hỏi.
"Ừm." Tạ Như Phương đáp.
"Chị nghỉ ngơi đi, việc nhà cứ để em." Cô ngồi xuống nói.
"Chị xin lỗi."
"Chị có tâm sự sao?" Từ Ninh Hi nghiêng đầu.
"Ừm." Cô gật đầu.
"Có thể nói cho em biết không?" Ninh Hi hỏi tiếp.
"Chuyện đó..."
Từ Ninh Hi nắm lấy tay Tạ Như Phương: "Em sẽ đợi, chỉ cần chị muốn nói em sẽ ngồi nghe, em đợi chị mở lòng."
...
Một lúc sau.
Tạ Như Phương vì đau đầu lại ngủ thiếp đi, cô cũng không muốn phiền đến chị ấy nên nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa rồi ra ngoài.
Cô đến một quán cà phê, cô bước vào trong rồi đến bàn cuối cùng trong góc ngồi. Từ Ninh Hi nhìn li cà phê nóng, người ấy vẫn chưa đến sao?
"Từ Ninh Hi?" Người đàn ông kia xuất hiện đứng trước mặt cô rồi hỏi.
Từ Ninh Hi ngẩng đầu lên: "Chú..."
"Ta đến trễ, xin lỗi con." Phú Đồng kéo ghế ngồi xuống rồi bảo.
"Tôi vừa mới đến."
"Tôi..."
"Không cần vòng vo đâu, cháu cứ nói thẳng cháu muốn cái gì đi." Phú Đồng nghiêm túc nói.
"Chú..."
"Tôi cần điều tra về người tên Tạ Như Phương." Cô lấy tấm hình của Tạ Như Phương ra rồi đưa về phía Phú Đồng nói.
Phú Đồng cầm lên xem, cái tên đấy, gương mặt này...
"Con chắc chứ?"
Từ Ninh Hi gật đầu.
"Còn gì nữa không?"
Cô lắc đầu.
"Được, ba ngày nữa hẹn nhau ở đây ta sẽ đưa mọi thứ cho con." Phú Đồng bảo, ông kéo ghế đứng dậy, dường như không muốn nói thêm gì với cô.
"Chú...chú tên gì vậy?" Cô đưa tay ra nắm lấy áo ông rồi hỏi.
"Phú Đồng, chỉ cần con gọi ta sẽ đến." Phú Đồng gạt tay cô ra rồi bảo, ông xoay lưng đi, Từ Ninh Hi có cảm giác mình bị hắt hủi vậy, cô ngồi ngơ ngác ở đó.
Đến cuối cùng cô vẫn không biết người đàn ông đó là ai, tại sao chú ta lại sẵn sàng giúp đỡ mình như vậy?
Từ Ninh Hi dựa ra ghế, cô cũng không hiểu sao lại nhờ vả ông ấy nữa. Cô...đang nghĩ cái gì vậy chứ?
...
Tạ Phong đứng nhìn Phú Đồng rời khỏi quán, anh cau mày lại, tại sao ông ta ở đây chứ?
Còn Từ Ninh Hi nữa...sao hai người họ lại ở một chỗ? Họ quen biết nhau? Không thể nào...Phú Đồng là người của Tạ gia, sao có thể...
À mà bây giờ không phải nữa rồi, Phú Đồng đã xin nghỉ từ sớm, ông ta vốn không còn qua lại với Tạ gia nữa rồi. Có chuyện gì đây? Ngoài kiểm soát của anh và Tạ Như Phương sao?
"Đáng để ý thật." Tạ Phong lẩm bẩm một mình.
Từ Ninh Hi ngồi một lúc rồi cũng đứng lên ra về, cô cầm túi xách của mình đi trên đường, Tạ Phong cứ đi theo sau cô.
Lúc này có nhiều người qua lại, anh theo sát cô một lúc thì mất dấu.
"Cái gì vậy chứ?" Tạ Phong ngơ ngác nhìn xung quanh, rõ ràng cô mới nãy còn ở đây mà?
Từ Ninh Hi bất ngờ bị hai ba người đàn ông kéo đi, họ đưa cô đến con hẻm nhỏ gần đó.
"Á."
Cô bị ném mạnh vào góc tường, không chịu được liền kêu lên.
"Con nhãi, mày trốn cũng kĩ thật đó. Số tiền đó...mày phải trả cả nợ lẫn lãi đấy." Người đàn ông kia tiến lên, hắn ta đưa chân đạp mạnh vào tay cô.
"A..."
"Số tiền đó...là họ nợ các người...không phải tôi..." Từ Ninh Hi nói.
Tiền là họ vay, tại sao bắt cô trả chứ?
"Nhưng cô là con gái của họ."
"Con gái sao? Tôi cũng chỉ là kẻ hầu người hạ không lương trong nhà của họ thôi." Từ Ninh Hi nói, cô định đứng lên thì người đàn ông kia đưa chân đá mạnh vào bụng cô một cái.
Từ Ninh Hi co ro một góc ôm bụng mình, sao lại xui xẻo như vậy chứ? Cô không ngờ mình gặp chủ nợ cũ ở trên đường thế này. Cứ nghĩ trốn được bọn họ cả đời rồi...
"Cô...nói nhiều quá đấy." Hắn ta cúi xuống nắm lấy tóc cô lôi lên rồi bảo.
"Tiền, có tiền không thì nói?"
"Không...không có..."
"Nói dối, nhìn quần áo mày đang mặc rõ đắt tiền, chả lẽ mày không có tiền? Trốn chui trốn nhũi bao năm qua, mày sớm đã kết hôn với tên Mộ Dương giàu có đó rồi."
"Mộ Dương?" Hắn ta buông cô ra quay lại nhìn đàn em của mình.
"Em xem tin tức thấy ảnh của cô ta, cô ta bây giờ là vợ của Mộ Dương, hắn ta đứng đầu tập đoàn Mộ thị."
"Mộ thiếu phu nhân đây sao? Mày cũng lựa chỗ trèo cao thật đó." Hắn ta đá vào người cô rồi nói.
"Anh ấy...không liên quan...đến..."
"Nhưng hắn ta giàu, hắn ta có nhiều tiền."
"Số nợ đó xem ra có người trả giùm cô rồi nhỉ?"
"Đừng...anh ấy...không có..." Cô bò đến ôm chân hắn ta rồi nói.
Cô không muốn làm phiền đến Mộ Dương, không muốn kéo anh ấy vào chuyện như thế này.
Hắn vung chân một cái.
"Con điếm." Hắn ta chửi cô.
Từ Ninh Hi khổ sở nằm đó, con điếm sao? Ha...trông cô rẻ tiền đến vậy à?
"Đủ rồi đó, ba người đàn ông bắt nạt một cô gái yếu ớt vui lắm sao?" Tạ Phong đứng ở đầu ngỏ lên tiếng nói.
Bọn khốn này khiến anh phải chạy mấy vòng mới tìm được, vừa đến đây thì thấy Từ Ninh Hi bị đánh muốn mất nửa cái mạng rồi.
"Mày là ai?"
"Không là ai cả, chỉ thấy chướng mắt thôi." Tạ Phong đáp.
"Bọn tao đang đòi tiền, đừng có nhiều chuyện rồi xen vào."
"Đòi tiền sao? Trông các anh cứ như đang muốn lấy mạng cô ấy vậy."
"Mày..."
"Tôi chấp cả ba đấy, xông lên đi."
Từ Ninh Hi bước xuống giường, Mộ Dương đã ra ngoài từ sớm, cô vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài ăn sáng. Tạ Như Phương đã dậy, cô ngồi ở bàn ăn với bộ dạng đầy khổ sở.
"Hôm qua chị uống nhiều lắm, đầu còn đau phải không?" Từ Ninh Hi đi ra hỏi.
"Ừm." Tạ Như Phương đáp.
"Chị nghỉ ngơi đi, việc nhà cứ để em." Cô ngồi xuống nói.
"Chị xin lỗi."
"Chị có tâm sự sao?" Từ Ninh Hi nghiêng đầu.
"Ừm." Cô gật đầu.
"Có thể nói cho em biết không?" Ninh Hi hỏi tiếp.
"Chuyện đó..."
Từ Ninh Hi nắm lấy tay Tạ Như Phương: "Em sẽ đợi, chỉ cần chị muốn nói em sẽ ngồi nghe, em đợi chị mở lòng."
...
Một lúc sau.
Tạ Như Phương vì đau đầu lại ngủ thiếp đi, cô cũng không muốn phiền đến chị ấy nên nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa rồi ra ngoài.
Cô đến một quán cà phê, cô bước vào trong rồi đến bàn cuối cùng trong góc ngồi. Từ Ninh Hi nhìn li cà phê nóng, người ấy vẫn chưa đến sao?
"Từ Ninh Hi?" Người đàn ông kia xuất hiện đứng trước mặt cô rồi hỏi.
Từ Ninh Hi ngẩng đầu lên: "Chú..."
"Ta đến trễ, xin lỗi con." Phú Đồng kéo ghế ngồi xuống rồi bảo.
"Tôi vừa mới đến."
"Tôi..."
"Không cần vòng vo đâu, cháu cứ nói thẳng cháu muốn cái gì đi." Phú Đồng nghiêm túc nói.
"Chú..."
"Tôi cần điều tra về người tên Tạ Như Phương." Cô lấy tấm hình của Tạ Như Phương ra rồi đưa về phía Phú Đồng nói.
Phú Đồng cầm lên xem, cái tên đấy, gương mặt này...
"Con chắc chứ?"
Từ Ninh Hi gật đầu.
"Còn gì nữa không?"
Cô lắc đầu.
"Được, ba ngày nữa hẹn nhau ở đây ta sẽ đưa mọi thứ cho con." Phú Đồng bảo, ông kéo ghế đứng dậy, dường như không muốn nói thêm gì với cô.
"Chú...chú tên gì vậy?" Cô đưa tay ra nắm lấy áo ông rồi hỏi.
"Phú Đồng, chỉ cần con gọi ta sẽ đến." Phú Đồng gạt tay cô ra rồi bảo, ông xoay lưng đi, Từ Ninh Hi có cảm giác mình bị hắt hủi vậy, cô ngồi ngơ ngác ở đó.
Đến cuối cùng cô vẫn không biết người đàn ông đó là ai, tại sao chú ta lại sẵn sàng giúp đỡ mình như vậy?
Từ Ninh Hi dựa ra ghế, cô cũng không hiểu sao lại nhờ vả ông ấy nữa. Cô...đang nghĩ cái gì vậy chứ?
...
Tạ Phong đứng nhìn Phú Đồng rời khỏi quán, anh cau mày lại, tại sao ông ta ở đây chứ?
Còn Từ Ninh Hi nữa...sao hai người họ lại ở một chỗ? Họ quen biết nhau? Không thể nào...Phú Đồng là người của Tạ gia, sao có thể...
À mà bây giờ không phải nữa rồi, Phú Đồng đã xin nghỉ từ sớm, ông ta vốn không còn qua lại với Tạ gia nữa rồi. Có chuyện gì đây? Ngoài kiểm soát của anh và Tạ Như Phương sao?
"Đáng để ý thật." Tạ Phong lẩm bẩm một mình.
Từ Ninh Hi ngồi một lúc rồi cũng đứng lên ra về, cô cầm túi xách của mình đi trên đường, Tạ Phong cứ đi theo sau cô.
Lúc này có nhiều người qua lại, anh theo sát cô một lúc thì mất dấu.
"Cái gì vậy chứ?" Tạ Phong ngơ ngác nhìn xung quanh, rõ ràng cô mới nãy còn ở đây mà?
Từ Ninh Hi bất ngờ bị hai ba người đàn ông kéo đi, họ đưa cô đến con hẻm nhỏ gần đó.
"Á."
Cô bị ném mạnh vào góc tường, không chịu được liền kêu lên.
"Con nhãi, mày trốn cũng kĩ thật đó. Số tiền đó...mày phải trả cả nợ lẫn lãi đấy." Người đàn ông kia tiến lên, hắn ta đưa chân đạp mạnh vào tay cô.
"A..."
"Số tiền đó...là họ nợ các người...không phải tôi..." Từ Ninh Hi nói.
Tiền là họ vay, tại sao bắt cô trả chứ?
"Nhưng cô là con gái của họ."
"Con gái sao? Tôi cũng chỉ là kẻ hầu người hạ không lương trong nhà của họ thôi." Từ Ninh Hi nói, cô định đứng lên thì người đàn ông kia đưa chân đá mạnh vào bụng cô một cái.
Từ Ninh Hi co ro một góc ôm bụng mình, sao lại xui xẻo như vậy chứ? Cô không ngờ mình gặp chủ nợ cũ ở trên đường thế này. Cứ nghĩ trốn được bọn họ cả đời rồi...
"Cô...nói nhiều quá đấy." Hắn ta cúi xuống nắm lấy tóc cô lôi lên rồi bảo.
"Tiền, có tiền không thì nói?"
"Không...không có..."
"Nói dối, nhìn quần áo mày đang mặc rõ đắt tiền, chả lẽ mày không có tiền? Trốn chui trốn nhũi bao năm qua, mày sớm đã kết hôn với tên Mộ Dương giàu có đó rồi."
"Mộ Dương?" Hắn ta buông cô ra quay lại nhìn đàn em của mình.
"Em xem tin tức thấy ảnh của cô ta, cô ta bây giờ là vợ của Mộ Dương, hắn ta đứng đầu tập đoàn Mộ thị."
"Mộ thiếu phu nhân đây sao? Mày cũng lựa chỗ trèo cao thật đó." Hắn ta đá vào người cô rồi nói.
"Anh ấy...không liên quan...đến..."
"Nhưng hắn ta giàu, hắn ta có nhiều tiền."
"Số nợ đó xem ra có người trả giùm cô rồi nhỉ?"
"Đừng...anh ấy...không có..." Cô bò đến ôm chân hắn ta rồi nói.
Cô không muốn làm phiền đến Mộ Dương, không muốn kéo anh ấy vào chuyện như thế này.
Hắn vung chân một cái.
"Con điếm." Hắn ta chửi cô.
Từ Ninh Hi khổ sở nằm đó, con điếm sao? Ha...trông cô rẻ tiền đến vậy à?
"Đủ rồi đó, ba người đàn ông bắt nạt một cô gái yếu ớt vui lắm sao?" Tạ Phong đứng ở đầu ngỏ lên tiếng nói.
Bọn khốn này khiến anh phải chạy mấy vòng mới tìm được, vừa đến đây thì thấy Từ Ninh Hi bị đánh muốn mất nửa cái mạng rồi.
"Mày là ai?"
"Không là ai cả, chỉ thấy chướng mắt thôi." Tạ Phong đáp.
"Bọn tao đang đòi tiền, đừng có nhiều chuyện rồi xen vào."
"Đòi tiền sao? Trông các anh cứ như đang muốn lấy mạng cô ấy vậy."
"Mày..."
"Tôi chấp cả ba đấy, xông lên đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.