Chương 70: Chết Lặng
Vô Nhất Vô Bửu
29/07/2023
Sáng hôm sau.
Mộ Dương đẩy cửa khách sạn ra, anh đứng đó như chết lặng, Tạ Như Phương ở phía sau cũng đơ luôn rồi.
Kim Long Thành muốn đi vào thì Tạ Như Phương kéo ra ngoài, Mộ Dương cũng vào trong, anh đóng cửa lại từ từ chậm rãi đi đến chỗ cô.
Từ Ninh Hi vẫn ngủ say, trên người không một mảnh vải che thân, còn nồng nặc mùi rượu. Mộ Dương run rẩy, anh đưa tay ra chạm vào cô.
"Hi."
Từ Ninh Hi nằm yên đó, Mộ Dương biết cô vẫn còn say, không biết có bị chuốc thuốc nữa hay không. Mộ Dương kiềm nén cảm xúc lúc này, anh ôm cô vào lòng, anh muốn khóc nhưng nước mắt cứ như nuốt ngược vào trong vậy.
Anh cứ ngồi đó ôm cô.
"Anh...anh xin lỗi..."
"Anh xin lỗi..." Mộ Dương bất lực nói.
Anh ngồi ở yên đấy một lúc, khi bình tĩnh lại rồi liền lấy chăn quấn cô vào trong, trước khi cô thức dậy anh nên đưa cô về nhà tốt hơn.
Mộ Dương trùm kín cô rồi ôm ra ngoài, Kim Long Thành thấy cảnh tượng này cũng chết lặng theo rồi.
Đừng nói...cô ấy đã bị xâm phạm sao?
Tạ Như Phương tiến đến vỗ vai Mộ Dương: "Tôi mong cậu bình tĩnh."
"Về nhà thôi, cô ấy vẫn chưa dậy." Mộ Dương đáp.
...
Kim Long Thành lái xe đưa cả ba về nhà, trên đường đi anh vẫn để mắt đến Mộ Dương, anh yên tĩnh ngồi đó ôm chặt Từ Ninh Hi trong lòng, hai tay cứ run không ngừng, Kim Long Thành biết chuyện này không có ai chấp nhận được, cả chính anh còn chẳng tin nổi sẽ xảy ra việc như thế.
Từ Ninh Hi mất tích giữa bữa tiệc, Mộ Dương như phát điên cũng không để ai yên. Cao lão gia đành dừng lại mọi thứ, tất cả ra sức đi tìm Từ Ninh Hi.
Nhưng tìm cả đêm cũng không ai biết cô được đưa đi đâu, đến tận sáng Cao Từ Vũ lại xuất hiện, đứng trước mặt bảo Mộ Dương hãy đến khách sạn, vợ của anh đang ở đó.
Mộ Dương nghe xong thì không tin nổi, cũng không còn tâm trạng mà đấm đá hay hỏi Cao Từ Vũ có chuyện gì đang xảy ra. Anh và Kim Long Thành cùng chạy đến đây, tới nơi thì thấy cảnh tượng như thế này đây.
Tạ Như Phương ngồi cạnh cũng im lặng, cô cau mày nhăn nhó cả buổi, em gái cô...là tên khốn nào...
Về đến nhà, Mộ Dương pha nước ấm rồi đưa cô đi tắm, Từ Ninh Hi vẫn ngủ say, cô như mèo nhỏ nằm trong lòng anh, mặc anh muốn làm gì làm.
Mộ Dương muốn tắm rửa cho cô thật sạch sẽ, những thứ váy bẩn cô hãy trôi hết đi. Tắm xong anh đưa cô ra ngoài, vì rượu và thuốc đã khiến cô kiệt sức, Từ Ninh Hi không thể mở mắt nổi.
Mộ Dương kéo chăn lên đắp cho cô, anh ngồi bên cạnh nhìn Từ Ninh Hi, chỉ mong...cô ấy không biết gì, cũng không nhớ gì thì hay biết mấy.
"Ninh Hi."
"Anh xin lỗi "
Anh nắm lấy tay cô, từ đầu Cao Từ Vũ đã lên kế hoạch, anh ta muốn mượn tay Cao lão gia để anh đưa Từ Ninh Hi đến chỗ đó. Chính anh đã dẫn cô vào miệng hang sói, là do anh hại cô.
"Em đã bảo không muốn đi rồi mà...anh xin lỗi."
...
"Đã tìm ra chưa?" Tạ Như Phương bên ngoài hỏi Kim Long Thành.
Kim Long Thành lắc đầu: "Không điều tra được gì."
"Mẹ nó." Cô tức giận đá mạnh vào cửa.
Cao Từ Vũ chính là người làm nên chuyện này, nhưng khi không anh ta lại nhắm vào Từ Ninh Hi chứ? Tư liệu về Cao Từ Vũ cũng không có bất cứ quan hệ gì với Ninh Hi trước đó, tại sao chứ? Tại sao thằng khốn đó dám làm vậy với Từ Ninh Hi?
Váy bẩn em ấy cậu ta vui lắm sao?
Ở đây nhất định có bí mật gì đó, Cao lão gia đã sớm che giấu về thân phận của Cao Từ Vũ. Những gì điều tra được cũng chỉ là lúc anh ta ở nước ngoài du học mà thôi.
Mộ Dương lúc này đi ra ngoài, anh nhìn Tạ Như Phương và Kim Long Thành.
"Cô ấy uống say, có vẻ là rượu mạnh nên đến giờ vẫn chưa tỉnh." Anh nói.
"Mộ Dương..."
"Trước mắt đợi Ninh Hi dậy đã, nếu như cô ấy không biết gì thì chúng ta cũng đừng nói gì hết."
"Tôi sợ...nếu để cô ấy biết đêm qua...Ninh Hi sẽ chịu không nổi." Mộ Dương siết chặt tay.
"Em gái tôi..."
"Là tôi vô dụng, tôi không bảo vệ được cô ấy, cũng do tôi dẫn cô ấy đến đó." Anh nhìn Tạ Như Phương.
"Tôi không muốn cô ấy bị đả kích, nếu Ninh Hi biết được cô ấy sẽ nghĩ quẩn mất."
Tạ Như Phương cũng biết rõ em gái mình sao, con bé từ trước đến nay chỉ có Mộ Dương, thân thể cũng thuộc về người đàn ông này.
Vậy mà giờ đây...
"Tôi sẽ giết chết tên khốn đó." Tạ Như Phương lẩm bẩm.
"Đừng..."
"Cao lão gia..."
"Cao cái khỉ gì chứ? Rõ ràng thằng khốn đó..."
"Trước mắt chúng ta hãy để ý đến Ninh Hi đã, chị làm lớn chuyện cô ấy sẽ biết." Mộ Dương ngồi xuống nói.
Lúc này anh chỉ muốn bắn chết Cao Từ Vũ mà thôi, nhưng vì Từ Ninh Hi anh cố giữ bình tĩnh đến bây giờ.
"Giấu được bao lâu thì giấu." Kim Long Thành đi đến vỗ vai Mộ Dương.
Tất cả giờ chỉ lo cho Từ Ninh Hi, nếu cô biết mình bị xâm phạm nhất định sẽ rời đi.
Đến lúc đó chuyện càng rắc rối thêm mà thôi.
Mộ Dương đẩy cửa khách sạn ra, anh đứng đó như chết lặng, Tạ Như Phương ở phía sau cũng đơ luôn rồi.
Kim Long Thành muốn đi vào thì Tạ Như Phương kéo ra ngoài, Mộ Dương cũng vào trong, anh đóng cửa lại từ từ chậm rãi đi đến chỗ cô.
Từ Ninh Hi vẫn ngủ say, trên người không một mảnh vải che thân, còn nồng nặc mùi rượu. Mộ Dương run rẩy, anh đưa tay ra chạm vào cô.
"Hi."
Từ Ninh Hi nằm yên đó, Mộ Dương biết cô vẫn còn say, không biết có bị chuốc thuốc nữa hay không. Mộ Dương kiềm nén cảm xúc lúc này, anh ôm cô vào lòng, anh muốn khóc nhưng nước mắt cứ như nuốt ngược vào trong vậy.
Anh cứ ngồi đó ôm cô.
"Anh...anh xin lỗi..."
"Anh xin lỗi..." Mộ Dương bất lực nói.
Anh ngồi ở yên đấy một lúc, khi bình tĩnh lại rồi liền lấy chăn quấn cô vào trong, trước khi cô thức dậy anh nên đưa cô về nhà tốt hơn.
Mộ Dương trùm kín cô rồi ôm ra ngoài, Kim Long Thành thấy cảnh tượng này cũng chết lặng theo rồi.
Đừng nói...cô ấy đã bị xâm phạm sao?
Tạ Như Phương tiến đến vỗ vai Mộ Dương: "Tôi mong cậu bình tĩnh."
"Về nhà thôi, cô ấy vẫn chưa dậy." Mộ Dương đáp.
...
Kim Long Thành lái xe đưa cả ba về nhà, trên đường đi anh vẫn để mắt đến Mộ Dương, anh yên tĩnh ngồi đó ôm chặt Từ Ninh Hi trong lòng, hai tay cứ run không ngừng, Kim Long Thành biết chuyện này không có ai chấp nhận được, cả chính anh còn chẳng tin nổi sẽ xảy ra việc như thế.
Từ Ninh Hi mất tích giữa bữa tiệc, Mộ Dương như phát điên cũng không để ai yên. Cao lão gia đành dừng lại mọi thứ, tất cả ra sức đi tìm Từ Ninh Hi.
Nhưng tìm cả đêm cũng không ai biết cô được đưa đi đâu, đến tận sáng Cao Từ Vũ lại xuất hiện, đứng trước mặt bảo Mộ Dương hãy đến khách sạn, vợ của anh đang ở đó.
Mộ Dương nghe xong thì không tin nổi, cũng không còn tâm trạng mà đấm đá hay hỏi Cao Từ Vũ có chuyện gì đang xảy ra. Anh và Kim Long Thành cùng chạy đến đây, tới nơi thì thấy cảnh tượng như thế này đây.
Tạ Như Phương ngồi cạnh cũng im lặng, cô cau mày nhăn nhó cả buổi, em gái cô...là tên khốn nào...
Về đến nhà, Mộ Dương pha nước ấm rồi đưa cô đi tắm, Từ Ninh Hi vẫn ngủ say, cô như mèo nhỏ nằm trong lòng anh, mặc anh muốn làm gì làm.
Mộ Dương muốn tắm rửa cho cô thật sạch sẽ, những thứ váy bẩn cô hãy trôi hết đi. Tắm xong anh đưa cô ra ngoài, vì rượu và thuốc đã khiến cô kiệt sức, Từ Ninh Hi không thể mở mắt nổi.
Mộ Dương kéo chăn lên đắp cho cô, anh ngồi bên cạnh nhìn Từ Ninh Hi, chỉ mong...cô ấy không biết gì, cũng không nhớ gì thì hay biết mấy.
"Ninh Hi."
"Anh xin lỗi "
Anh nắm lấy tay cô, từ đầu Cao Từ Vũ đã lên kế hoạch, anh ta muốn mượn tay Cao lão gia để anh đưa Từ Ninh Hi đến chỗ đó. Chính anh đã dẫn cô vào miệng hang sói, là do anh hại cô.
"Em đã bảo không muốn đi rồi mà...anh xin lỗi."
...
"Đã tìm ra chưa?" Tạ Như Phương bên ngoài hỏi Kim Long Thành.
Kim Long Thành lắc đầu: "Không điều tra được gì."
"Mẹ nó." Cô tức giận đá mạnh vào cửa.
Cao Từ Vũ chính là người làm nên chuyện này, nhưng khi không anh ta lại nhắm vào Từ Ninh Hi chứ? Tư liệu về Cao Từ Vũ cũng không có bất cứ quan hệ gì với Ninh Hi trước đó, tại sao chứ? Tại sao thằng khốn đó dám làm vậy với Từ Ninh Hi?
Váy bẩn em ấy cậu ta vui lắm sao?
Ở đây nhất định có bí mật gì đó, Cao lão gia đã sớm che giấu về thân phận của Cao Từ Vũ. Những gì điều tra được cũng chỉ là lúc anh ta ở nước ngoài du học mà thôi.
Mộ Dương lúc này đi ra ngoài, anh nhìn Tạ Như Phương và Kim Long Thành.
"Cô ấy uống say, có vẻ là rượu mạnh nên đến giờ vẫn chưa tỉnh." Anh nói.
"Mộ Dương..."
"Trước mắt đợi Ninh Hi dậy đã, nếu như cô ấy không biết gì thì chúng ta cũng đừng nói gì hết."
"Tôi sợ...nếu để cô ấy biết đêm qua...Ninh Hi sẽ chịu không nổi." Mộ Dương siết chặt tay.
"Em gái tôi..."
"Là tôi vô dụng, tôi không bảo vệ được cô ấy, cũng do tôi dẫn cô ấy đến đó." Anh nhìn Tạ Như Phương.
"Tôi không muốn cô ấy bị đả kích, nếu Ninh Hi biết được cô ấy sẽ nghĩ quẩn mất."
Tạ Như Phương cũng biết rõ em gái mình sao, con bé từ trước đến nay chỉ có Mộ Dương, thân thể cũng thuộc về người đàn ông này.
Vậy mà giờ đây...
"Tôi sẽ giết chết tên khốn đó." Tạ Như Phương lẩm bẩm.
"Đừng..."
"Cao lão gia..."
"Cao cái khỉ gì chứ? Rõ ràng thằng khốn đó..."
"Trước mắt chúng ta hãy để ý đến Ninh Hi đã, chị làm lớn chuyện cô ấy sẽ biết." Mộ Dương ngồi xuống nói.
Lúc này anh chỉ muốn bắn chết Cao Từ Vũ mà thôi, nhưng vì Từ Ninh Hi anh cố giữ bình tĩnh đến bây giờ.
"Giấu được bao lâu thì giấu." Kim Long Thành đi đến vỗ vai Mộ Dương.
Tất cả giờ chỉ lo cho Từ Ninh Hi, nếu cô biết mình bị xâm phạm nhất định sẽ rời đi.
Đến lúc đó chuyện càng rắc rối thêm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.