Chương 58: Đánh Anh Đi
Vô Nhất Vô Bửu
20/07/2023
Từ Ninh Hi mang ít cơm nắm và đồ dùng cá nhân xuống cho Mộc Lam. Mộ Dương nói sẽ đi thay cô, không cần cô vướng tay làm những việc này, nhưng Từ Ninh Hi nhất quyết muốn làm, cô cũng không muốn anh gặp riên⁵g Mộc Lam, lỡ đâu buông lời cay đắng với cô ấy thì không hay.
Mộc Lam mở cửa nhìn thấy Từ Ninh Hi, cô nhăn mặt lại.
"Cô ăn tối chưa? Tôi có làm cơm nắm cho cô." Từ Ninh Hi hỏi.
"Vào...vào đi." Mộc Lam đáp.
Từ Ninh Hi mang hai túi đồ vào, cô đặt xuống bàn, một túi là có đồ ăn và sữa cùng với ít trái cây cho Mộc Lam. Cô sợ cô ấy đói, dù sao cái bụng cũng đã lớn như thế này rồi, nhất định sẽ hay thèm ăn. Từ Ninh Hi cũng không biết cô ấy có ốm nghén nặng hay không, cũng không biết là sợ mùi gì nữa.
Túi còn lại là khăn bông và vài cái váy dành cho bà bầu, Từ Ninh Hi đã ra ngoài mua cho Mộc Lam, thấy quần áo cô ấy đã cũ, muốn tặng cô chút quần áo.
Mộc Lam nghe Từ Ninh Hi nói xong thì lặng người, đây là đãi ngộ của chính thức dành cho tiểu tam sao?
"Cô khóc sao?" Từ Ninh Hi hỏi, thấy mắt Mộc Lam sưng lên còn đỏ ửng như vậy, cô ấy vừa mới khóc à?
"Không liên quan đến cô." Mộc Lam ngồi xuống đáp.
"Tôi biết mang thai làm cô mệt, cảm xúc cũng không khống chế được, nhưng cô nên nghĩ đến đứa nhỏ. Nếu không vui cứ nói tôi, tôi nghe cô nói." Từ Ninh Hi vội cầm khăn bông đi làm ướt, đưa cho Mộc Lam chườm lên mắt.
"Không làm phiền cô nữa, cô ăn cơm nắm lót dạ đi rồi nghỉ ngơi. Sáng mai tôi sẽ đem đồ ăn sáng xuống cho cô." Cô cúi đầu chào Mộc Lam rồi ra về.
Mộc Lam ngồi đó nhìn cánh cửa đã khép lại, ha, đúng là điên rồ.
"Cô ta bị mất trí à? Điên thật rồi." Mộc Lam lẩm bẩm.
Sao có người ngu ngốc đến vậy chứ? Mộ Dương trước kia xem thường cô ta như vậy, động lực nào mà cô ta đã tha thứ cho anh ta, tình nguyện ở bên cạnh anh ta, rồi bây giờ còn chăm sóc cho cô kẻ mang danh phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Môc Lam lắc đầu, cô thật sự không thể hiểu nổi.
...
Từ Ninh Hi về nhà, mở cửa ra thấy anh đang ngồi đợi mình.
"Anh không ngủ sao?" Cô bỏ áo khoác ra rồi đi lại chỗ anh hỏi.
Mộ Dương kéo cô ngồi vào lòng mình: "Sao em lại đến đó? Em có thể không đi mà."
"Không ai hiểu phụ nữ ngoài phụ nữ đâu." Cô cười.
"Anh không muốn, không muốn em phải hao tâm tổn sức chăm sóc cho cô ta như vậy." Anh ôm cô rồi làm nũng.
Mộ Dương muốn nổi giận với cô lắm, nhưng anh không thể làm như thế.
"Dương, cô ấy đang mang thai, còn ở một mình như thế tội nghiệp lắm."
"Nhìn cô ấy, em nhớ em của trước kia, không người thân, không ai nương tựa. Thật sự cảm giác đó em hiểu lắm." Cô nhìn anh nói.
Mộ Dương nắm lấy tay cô đặt lên má mình: "Hi."
"Hửm?"
"Em nổi giận đánh anh đi, tát một cái thật mạnh cũng được."
"..."
"Từ trước đến nay anh chưa thấy em nổi giận với anh lần nào, lần này xảy ra chuyện như thế em vẫn nhẹ nhàng dịu dàng với anh, anh vừa cảm kích vừa lo sợ. Vậy nên...em đánh anh có được không? Mắng anh đi, chửi anh thậm tệ cũng được, xin em...đừng cố mỉm cười nữa, đừng che đậy cảm xúc của mình nữa." Mộ Dương khổ sở nói.
Anh không biết cô còn muốn gồng gánh rồi nhẫn nhịn đè nặng trên đôi vai nhỏ bé này đến lúc nào nữa. Chuyện trước đây, chuyện của Tạ Như Phương và Tạ Đức, cô ấy chưa từng nổi giận, chưa từng mắng ai, thậm chí cả bây giờ anh gây ra phiền phức như vậy cô cũng...
Từ Ninh Hi nhìn anh, cô đưa tay xoa xoa má anh: "Dương, sao em lại đánh anh chứ?"
"Đánh anh rồi có ích gì sao?" Cô nghiêng đầu hỏi anh.
"Như...như vậy em sẽ thoải mái hơn." Mộ Dương đáp.
Cô lắc đầu, tiến tới ôm anh một cái: "Em cảm thấy thoải mái, dễ chịu lắm, em không hề giận anh, cũng không muốn mắng chửi anh."
"Ninh Hi...anh xin em đó..." Mộ Dương thật sự bất lực với cô rồi.
"Dương, đừng có như thế. Em vẫn rất ổn, em không sao hết, em cũng không để bụng, cũng không có giận anh."
Cô buông anh ra, nhìn anh: "Trước đây anh và em vốn không thuộc về nhau. Anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác em cũng không thể ngăn cản được, chuyện này là bất ngờ ập đến, em biết anh cũng rất cẩn thận, chỉ là người tính không bằng trời tính mà thôi."
"Cũng giống như chuyện anh và em ở bên nhau, yêu nhau, trân trọng nhau như bây giờ vậy."
"Em cũng đâu thể ngờ anh sẽ ở bên cạnh em như thế này." Cô mỉm cười rồi cúi xuống hôn anh.
Cô biết Mộ Dương đang lo sợ, sợ cô tổn thương đến mức không nói nên lời, không muốn đánh mắng anh nữa, sợ cô sẽ rời xa anh, bỏ anh mà đi.
Nhưng không...cô luôn hiểu cho anh, cô cũng biết lúc này mình giận dỗi vô cớ hay muốn lấy mạng mẹ con Mộc Lam cũng không thay đổi được gì.
"Ưm..."
"Ninh Hi..."
"Dương."
Mộ Dương ôm cô lên rồi về phòng, Từ Ninh Hi cũng ôm chặt lấy anh.
"Dương, em sẽ ở bên cạnh anh mà."
...
Sáng hôm sau.
Từ Ninh Hi xuống giường, cô kéo mền lên đắp cho anh.
"Hi? Ngủ xíu nữa đi em." Mộ Dương đưa tay nắm lấy tay cô kéo lại.
"Anh ngủ đi, em đi nấu đồ ăn sáng nữa." Cô gạt tay anh ra rồi bảo.
"Nhưng mà..."
"Thôi nào, ngủ thêm đi." Cô vỗ về anh rồi quay lưng đi.
Mộ Dương lại như mèo con ngủ say trên giường, gần đây xảy ra nhiều chuyện công thêm việc ở công ty nên khiến anh cũng thấy mệt, bữa nay có dịp được ngủ nướng vẫn nên trân trọng giây phút này vậy.
Từ Ninh Hi ra ngoài nấu bữa sáng cho mọi người, Tạ Như Phương và Kim Long Thành đã ra ngoài từ sớm, cũng báo cho cô một tiếng nên cô không cần chuẩn bị đồ ăn cho họ.
Còn Tạ Phong và Mộ Dương, cô nghĩ đến Mộc Lam, nhanh chóng nấu cho xong. Tranh thủ lúc hai người đàn ông kia chưa thức dậy, cô mang bún mình nấu xuống dưới nhà cho Mộc Lam.
Từ Ninh Hi đứng bên ngoài bấm chuông, thấy Mộc Lam không ra mở cửa, cô đành đặt túi đồ xuống rồi quay đi, chắc cô ấy còn ngủ, bà bầu cũng thích ngủ mà.
Từ Ninh Hi quay đi, Mộc Lam lúc này mới mở cửa ra nhìn ngó xung quanh, lúc nãy cô đã thấy qua màn hình trước cửa rồi, chỉ là không có can đảm đối diện Từ Ninh Hi mà thôi.
Mộc Lam đưa tay lấy túi đồ được đặt dưới đất lên, Từ Ninh Hi mang đồ ăn sáng đến cho cô, cô cũng dậy sớm thật đó, lại còn không quên phần của Mộc Lam.
Từ Ninh Hi vòng về nhà, cô vừa về đã thấy Tạ Phong và Mộ Dương ngồi ở bàn ăn.
"Em đi đâu vậy?" Mộ Dương hỏi, mới sáng ra cô đã ra ngoài rồi.
"Em...em..."
"Vào ăn sáng đi, kẻo đồ ăn nguội." Tạ Phong lên tiếng giải vây cho cô.
Mộ Dương cũng đoán được là cô đi đâu rồi, anh cũng không hỏi nữa, kéo ghế ra cho cô ngồi xuống.
...
Ăn sáng xong Mộ Dương cũng chuẩn bị đi làm, anh đứng chỉnh lại cổ áo thì nhớ ra gì đó, Mộ Dương đi đến hộc tủ lấy một phong bì ra rồi đặt xuống bàn.
"Em đưa cho cô ta, nếu cô ta cần cứ cầm lấy." Mộ Dương ngẩng đầu nói với cô.
Từ Ninh Hi đi đến mở ra xem, thì ra là tiền. Cô ngước lên nhìn anh.
"Cô ta là người ham tiền, không có tiền cô ta sẽ không để yên đâu." Mộ Dương kéo cô lại rồi hôn lên trán nói.
"Em sẽ đưa cho cô ấy." Cô mỉm cười.
"Ừm, nhưng ít lại gần cô ta một chút, nếu được anh sẽ thuê người đến chăm sóc cho cô ta không cần em bận tâm đến vậy đâu." Anh nói.
"Em làm được, anh đừng lo."
"Anh không muốn em chịu thiệt thòi như vậy, việc gì em phải nhìn sắc mặt cô ta chứ?"
"Em muốn, thôi nào đi làm đi, nói chuyện phiếm vậy đủ rồi." Cô đẩy anh ra chạy đi lấy áo vest đưa anh.
"Thật là, em làm anh lo lắm đấy." Mộ Dương thở dài.
Anh không thể cản cô được, đành chiều theo ý của Từ Ninh Hi mà thôi.
Mộc Lam mở cửa nhìn thấy Từ Ninh Hi, cô nhăn mặt lại.
"Cô ăn tối chưa? Tôi có làm cơm nắm cho cô." Từ Ninh Hi hỏi.
"Vào...vào đi." Mộc Lam đáp.
Từ Ninh Hi mang hai túi đồ vào, cô đặt xuống bàn, một túi là có đồ ăn và sữa cùng với ít trái cây cho Mộc Lam. Cô sợ cô ấy đói, dù sao cái bụng cũng đã lớn như thế này rồi, nhất định sẽ hay thèm ăn. Từ Ninh Hi cũng không biết cô ấy có ốm nghén nặng hay không, cũng không biết là sợ mùi gì nữa.
Túi còn lại là khăn bông và vài cái váy dành cho bà bầu, Từ Ninh Hi đã ra ngoài mua cho Mộc Lam, thấy quần áo cô ấy đã cũ, muốn tặng cô chút quần áo.
Mộc Lam nghe Từ Ninh Hi nói xong thì lặng người, đây là đãi ngộ của chính thức dành cho tiểu tam sao?
"Cô khóc sao?" Từ Ninh Hi hỏi, thấy mắt Mộc Lam sưng lên còn đỏ ửng như vậy, cô ấy vừa mới khóc à?
"Không liên quan đến cô." Mộc Lam ngồi xuống đáp.
"Tôi biết mang thai làm cô mệt, cảm xúc cũng không khống chế được, nhưng cô nên nghĩ đến đứa nhỏ. Nếu không vui cứ nói tôi, tôi nghe cô nói." Từ Ninh Hi vội cầm khăn bông đi làm ướt, đưa cho Mộc Lam chườm lên mắt.
"Không làm phiền cô nữa, cô ăn cơm nắm lót dạ đi rồi nghỉ ngơi. Sáng mai tôi sẽ đem đồ ăn sáng xuống cho cô." Cô cúi đầu chào Mộc Lam rồi ra về.
Mộc Lam ngồi đó nhìn cánh cửa đã khép lại, ha, đúng là điên rồ.
"Cô ta bị mất trí à? Điên thật rồi." Mộc Lam lẩm bẩm.
Sao có người ngu ngốc đến vậy chứ? Mộ Dương trước kia xem thường cô ta như vậy, động lực nào mà cô ta đã tha thứ cho anh ta, tình nguyện ở bên cạnh anh ta, rồi bây giờ còn chăm sóc cho cô kẻ mang danh phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Môc Lam lắc đầu, cô thật sự không thể hiểu nổi.
...
Từ Ninh Hi về nhà, mở cửa ra thấy anh đang ngồi đợi mình.
"Anh không ngủ sao?" Cô bỏ áo khoác ra rồi đi lại chỗ anh hỏi.
Mộ Dương kéo cô ngồi vào lòng mình: "Sao em lại đến đó? Em có thể không đi mà."
"Không ai hiểu phụ nữ ngoài phụ nữ đâu." Cô cười.
"Anh không muốn, không muốn em phải hao tâm tổn sức chăm sóc cho cô ta như vậy." Anh ôm cô rồi làm nũng.
Mộ Dương muốn nổi giận với cô lắm, nhưng anh không thể làm như thế.
"Dương, cô ấy đang mang thai, còn ở một mình như thế tội nghiệp lắm."
"Nhìn cô ấy, em nhớ em của trước kia, không người thân, không ai nương tựa. Thật sự cảm giác đó em hiểu lắm." Cô nhìn anh nói.
Mộ Dương nắm lấy tay cô đặt lên má mình: "Hi."
"Hửm?"
"Em nổi giận đánh anh đi, tát một cái thật mạnh cũng được."
"..."
"Từ trước đến nay anh chưa thấy em nổi giận với anh lần nào, lần này xảy ra chuyện như thế em vẫn nhẹ nhàng dịu dàng với anh, anh vừa cảm kích vừa lo sợ. Vậy nên...em đánh anh có được không? Mắng anh đi, chửi anh thậm tệ cũng được, xin em...đừng cố mỉm cười nữa, đừng che đậy cảm xúc của mình nữa." Mộ Dương khổ sở nói.
Anh không biết cô còn muốn gồng gánh rồi nhẫn nhịn đè nặng trên đôi vai nhỏ bé này đến lúc nào nữa. Chuyện trước đây, chuyện của Tạ Như Phương và Tạ Đức, cô ấy chưa từng nổi giận, chưa từng mắng ai, thậm chí cả bây giờ anh gây ra phiền phức như vậy cô cũng...
Từ Ninh Hi nhìn anh, cô đưa tay xoa xoa má anh: "Dương, sao em lại đánh anh chứ?"
"Đánh anh rồi có ích gì sao?" Cô nghiêng đầu hỏi anh.
"Như...như vậy em sẽ thoải mái hơn." Mộ Dương đáp.
Cô lắc đầu, tiến tới ôm anh một cái: "Em cảm thấy thoải mái, dễ chịu lắm, em không hề giận anh, cũng không muốn mắng chửi anh."
"Ninh Hi...anh xin em đó..." Mộ Dương thật sự bất lực với cô rồi.
"Dương, đừng có như thế. Em vẫn rất ổn, em không sao hết, em cũng không để bụng, cũng không có giận anh."
Cô buông anh ra, nhìn anh: "Trước đây anh và em vốn không thuộc về nhau. Anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác em cũng không thể ngăn cản được, chuyện này là bất ngờ ập đến, em biết anh cũng rất cẩn thận, chỉ là người tính không bằng trời tính mà thôi."
"Cũng giống như chuyện anh và em ở bên nhau, yêu nhau, trân trọng nhau như bây giờ vậy."
"Em cũng đâu thể ngờ anh sẽ ở bên cạnh em như thế này." Cô mỉm cười rồi cúi xuống hôn anh.
Cô biết Mộ Dương đang lo sợ, sợ cô tổn thương đến mức không nói nên lời, không muốn đánh mắng anh nữa, sợ cô sẽ rời xa anh, bỏ anh mà đi.
Nhưng không...cô luôn hiểu cho anh, cô cũng biết lúc này mình giận dỗi vô cớ hay muốn lấy mạng mẹ con Mộc Lam cũng không thay đổi được gì.
"Ưm..."
"Ninh Hi..."
"Dương."
Mộ Dương ôm cô lên rồi về phòng, Từ Ninh Hi cũng ôm chặt lấy anh.
"Dương, em sẽ ở bên cạnh anh mà."
...
Sáng hôm sau.
Từ Ninh Hi xuống giường, cô kéo mền lên đắp cho anh.
"Hi? Ngủ xíu nữa đi em." Mộ Dương đưa tay nắm lấy tay cô kéo lại.
"Anh ngủ đi, em đi nấu đồ ăn sáng nữa." Cô gạt tay anh ra rồi bảo.
"Nhưng mà..."
"Thôi nào, ngủ thêm đi." Cô vỗ về anh rồi quay lưng đi.
Mộ Dương lại như mèo con ngủ say trên giường, gần đây xảy ra nhiều chuyện công thêm việc ở công ty nên khiến anh cũng thấy mệt, bữa nay có dịp được ngủ nướng vẫn nên trân trọng giây phút này vậy.
Từ Ninh Hi ra ngoài nấu bữa sáng cho mọi người, Tạ Như Phương và Kim Long Thành đã ra ngoài từ sớm, cũng báo cho cô một tiếng nên cô không cần chuẩn bị đồ ăn cho họ.
Còn Tạ Phong và Mộ Dương, cô nghĩ đến Mộc Lam, nhanh chóng nấu cho xong. Tranh thủ lúc hai người đàn ông kia chưa thức dậy, cô mang bún mình nấu xuống dưới nhà cho Mộc Lam.
Từ Ninh Hi đứng bên ngoài bấm chuông, thấy Mộc Lam không ra mở cửa, cô đành đặt túi đồ xuống rồi quay đi, chắc cô ấy còn ngủ, bà bầu cũng thích ngủ mà.
Từ Ninh Hi quay đi, Mộc Lam lúc này mới mở cửa ra nhìn ngó xung quanh, lúc nãy cô đã thấy qua màn hình trước cửa rồi, chỉ là không có can đảm đối diện Từ Ninh Hi mà thôi.
Mộc Lam đưa tay lấy túi đồ được đặt dưới đất lên, Từ Ninh Hi mang đồ ăn sáng đến cho cô, cô cũng dậy sớm thật đó, lại còn không quên phần của Mộc Lam.
Từ Ninh Hi vòng về nhà, cô vừa về đã thấy Tạ Phong và Mộ Dương ngồi ở bàn ăn.
"Em đi đâu vậy?" Mộ Dương hỏi, mới sáng ra cô đã ra ngoài rồi.
"Em...em..."
"Vào ăn sáng đi, kẻo đồ ăn nguội." Tạ Phong lên tiếng giải vây cho cô.
Mộ Dương cũng đoán được là cô đi đâu rồi, anh cũng không hỏi nữa, kéo ghế ra cho cô ngồi xuống.
...
Ăn sáng xong Mộ Dương cũng chuẩn bị đi làm, anh đứng chỉnh lại cổ áo thì nhớ ra gì đó, Mộ Dương đi đến hộc tủ lấy một phong bì ra rồi đặt xuống bàn.
"Em đưa cho cô ta, nếu cô ta cần cứ cầm lấy." Mộ Dương ngẩng đầu nói với cô.
Từ Ninh Hi đi đến mở ra xem, thì ra là tiền. Cô ngước lên nhìn anh.
"Cô ta là người ham tiền, không có tiền cô ta sẽ không để yên đâu." Mộ Dương kéo cô lại rồi hôn lên trán nói.
"Em sẽ đưa cho cô ấy." Cô mỉm cười.
"Ừm, nhưng ít lại gần cô ta một chút, nếu được anh sẽ thuê người đến chăm sóc cho cô ta không cần em bận tâm đến vậy đâu." Anh nói.
"Em làm được, anh đừng lo."
"Anh không muốn em chịu thiệt thòi như vậy, việc gì em phải nhìn sắc mặt cô ta chứ?"
"Em muốn, thôi nào đi làm đi, nói chuyện phiếm vậy đủ rồi." Cô đẩy anh ra chạy đi lấy áo vest đưa anh.
"Thật là, em làm anh lo lắm đấy." Mộ Dương thở dài.
Anh không thể cản cô được, đành chiều theo ý của Từ Ninh Hi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.