Chương 45: Gọi Chị
Vô Nhất Vô Bửu
06/07/2023
Tạ Phong nhìn Tạ Như Phương ngồi bên cạnh, anh đưa li rượu cho em gái mình.
"Hôm nay anh thấy cô ta đi gặp Phú Đồng." Tạ Phong nói.
"Cái gì chứ?" Cô kích động.
Phú Đồng làm sao quen biết Từ Ninh Hi? Em ấy vốn là cô nhi, cô đã điều tra kĩ trước đó rồi, Từ Ninh Hi vốn không có người thân người quen nào, chỉ có Niên Bạch Phong cưu mang giúp đỡ mấy năm gần đây mà thôi.
"Anh đi theo cô ta và thấy Phú Đồng ở cùng một chỗ." Tạ Phong đáp.
"Anh không rõ, nhưng anh sợ có việc gì đó ngoài quyền kiểm soát của anh và em."
Tạ Phong và Tạ Như Phương là anh em, họ là một đôi sát thủ có tiếng và vị trí cao trong tổ chức. Anh đứng nhất, em đứng nhì, cả hai làm việc rất nhanh gọn lẹ, nên tiếng tăm của cả hai ngày càng vang xa hơn.
Cha của cả hai chính là Tạ Đức, ngoài ra Tạ gia còn có một vị tiểu thư tên Tạ Nhu Nhi, em ấy chính là con út trong nhà.
Tạ Nhu Nhi vì sức khỏe yếu, em ấy là một cô gái đơn thuần, chính vì thế Tạ Đức rất yêu thương em ấy, nên ông cũng không muốn Tạ Nhu Nhi kế thừa sự nghiệp của mình.
Còn Tạ Phong và Tạ Như Phương thì khác, từ khi sinh ra họ đã được định sẵn sẽ làm việc cho Tạ Đức cả đời. Ông không xem họ là con của mình, hoàn toàn muốn biến cả hai thành công cụ giết người mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn cả hai phải vượt qua những bài huấn luyện đầy chết chóc, có lúc còn xém chút mất mạng, nhưng vì sinh tồn họ đã cùng nhau vượt qua. Không giống như ba mình, họ có tình người, đặc biêht sự yêu thương đó đều dành cho cô em gái út tên Tạ Nhu Nhi.
Nhưng mà...
Tạ Nhu Nhi sớm đã qua đời vì tai nạn giao thông, người ở hiện trường vụ tai nạn lúc đấy chính là Mộ Dương. Cảnh sát đã kết luận cho Tạ Nhu Nhi chạy qua tốc độ nên mới xảy ra việc thương tâm như vậy, nhưng Tạ gia vẫn không ai tin điều đó, Tạ Nhu Nhi trước đây hiền lành dịu dàng, bọn họ không nghĩ em ấy là lái xe như thế.
Cứ thế Tạ Đức và cả hai anh em họ cho rằng Mộ Dương đã giết chết Tạ Nhu Nhi, luôn một mực đổ lỗi Tạ Nhu Nhi là chết đầy oan ức. Tạ Đức vốn muốn giết Mộ Dương, nhưng thế lực ở sau lưng anh quá lớn, có muốn lấy mạng cũng khó.
Rồi sau đó bọn họ nghe tin Mộ Dương kết hôn, vợ bị mù cần người chăm sóc, Tạ Đức đã lên kế hoạch cho Tạ Như Phương đến đấy ám sát vợ anh, cho anh biết cảm giác mất người mình yêu thương là như thế nào.
Nhưng điều ông không ngờ được con gái ông lại làm trái lời mình, Tạ Như Phương không ra tay với Từ Ninh Hi, còn tuyên bố sẽ bảo vệ cô.
Ông đành để Tạ Phong đi làm nhiệm vụ đó, nhưng cũng không tin được con trai của mình cũng xin rút lui, Tạ Đức không biết Từ Ninh Hi đã làm gì mà khiến hai đứa con của mình làm trái lời mình.
"Em...luôn có cảm giác mình và em ấy có mối liên kết gì đó." Tạ Như Phương nhìn li rượu rồi bảo.
"Con bé đó cười lên...nhìn giống Nhu Nhi thật đấy." Tạ Phong tiếp lời.
"Anh hai..."
"Chúng ta nên nghĩ cách đi, nếu không khi gặp lại ba anh sợ..."
"Em muốn dừng lại, em không muốn giết người nữa, em muốn rời khỏi tổ chức." Tạ Như Phương cúi đầu nói.
"Như Phương...em biết rõ..."
"Em biết, chỉ cần vượt qua nó em sẽ rời khỏi vòng tay của ba, em không muốn cả đời như ông ấy chỉ biết chém giết rồi tắm trong biển máu."
"Nó ghê tởm, mùi tanh ấy, cái màu đỏ thẫm của máu ấy..."
"Em thật sự rất mệt." Tạ Như Phương ôm đầu mình.
Tạ Phong đứng lên đi đến ôm Tạ Như Phương, anh biết mình và em gái nên dừng chân thôi, nửa đời sống như vậy quá đủ rồi.
"Anh sẽ bảo vệ em."
"Anh hai..."
"Cho dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ em." Tạ Phong nói.
Như vậy là đủ rồi, em gái anh cũng biết mệt mà. Anh đã mất Tạ Nhu Nhi, anh không muốn mất thêm một cô em gái nữa.
Gia đình của anh, người thân của anh.
...
Mộ Dương đón cô về nhà vào sáng hôm sau, tay của cô đau nên anh đã bảo Tạ Như Phương đừng để cô làm bất cứ việc gì.
"Này." Tạ Như Phương nhìn Mộ Dương nói.
"Sao vậy?"
"Tôi sẽ đi, nếu còn sống tôi sẽ quay về." Tạ Như Phương đáp.
Mộ Dương nhìn cô, lai lịch của cô gái này anh vẫn chưa hề tìm ra một chút thông tin gì, người chống lưng cho cô cũng lớn thật đấy.
Nhưng mà có vẻ...
"Cô sẽ đi đâu?"
"Khó nói lắm, nếu tôi còn sống, anh có thể nhận tôi vào làm trong nhà anh không? Làm quản gia cũng được, làm người chăm sóc cho Ninh Hi cũng được."
"Cái đó cô nên nói cho vợ tôi biết chứ?" Mộ Dương cau mày.
"Tôi không biết mình có trở về không, nên tôi..."
"Cô..." Mộ Dương nhìn Tạ Như Phương, cô ta đang làm gì sau lưng mọi người vậy?
"Vậy nhé, hi vọng khi tôi còn mạng để trở về Mộ tổng đây vẫn nhận tôi vào làm."
Mộ Dương bật cười: "Nể tình vợ tôi thích cô như vậy, cô muốn sao cũng được."
"Mà này, đừng có chết."
"Cô chết rồi Ninh Hi sẽ buồn lắm."
"Tôi sẽ cố gắng, tôi cũng muốn ở bên em ấy. Chắc tôi điên thật rồi...không ngờ lại xem ấy như người thân của mình vậy."
"Vậy sao? Nếu cô là chị gái của Ninh Hi thì tốt quá rồi, tôi có thể gọi cô một tiếng chị đấy." Mộ Dương đi đến vỗ vai Tạ Như Phương.
"Vậy à..."
"Tôi mong chờ anh gọi tôi là chị lắm đấy."
"Hôm nay anh thấy cô ta đi gặp Phú Đồng." Tạ Phong nói.
"Cái gì chứ?" Cô kích động.
Phú Đồng làm sao quen biết Từ Ninh Hi? Em ấy vốn là cô nhi, cô đã điều tra kĩ trước đó rồi, Từ Ninh Hi vốn không có người thân người quen nào, chỉ có Niên Bạch Phong cưu mang giúp đỡ mấy năm gần đây mà thôi.
"Anh đi theo cô ta và thấy Phú Đồng ở cùng một chỗ." Tạ Phong đáp.
"Anh không rõ, nhưng anh sợ có việc gì đó ngoài quyền kiểm soát của anh và em."
Tạ Phong và Tạ Như Phương là anh em, họ là một đôi sát thủ có tiếng và vị trí cao trong tổ chức. Anh đứng nhất, em đứng nhì, cả hai làm việc rất nhanh gọn lẹ, nên tiếng tăm của cả hai ngày càng vang xa hơn.
Cha của cả hai chính là Tạ Đức, ngoài ra Tạ gia còn có một vị tiểu thư tên Tạ Nhu Nhi, em ấy chính là con út trong nhà.
Tạ Nhu Nhi vì sức khỏe yếu, em ấy là một cô gái đơn thuần, chính vì thế Tạ Đức rất yêu thương em ấy, nên ông cũng không muốn Tạ Nhu Nhi kế thừa sự nghiệp của mình.
Còn Tạ Phong và Tạ Như Phương thì khác, từ khi sinh ra họ đã được định sẵn sẽ làm việc cho Tạ Đức cả đời. Ông không xem họ là con của mình, hoàn toàn muốn biến cả hai thành công cụ giết người mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn cả hai phải vượt qua những bài huấn luyện đầy chết chóc, có lúc còn xém chút mất mạng, nhưng vì sinh tồn họ đã cùng nhau vượt qua. Không giống như ba mình, họ có tình người, đặc biêht sự yêu thương đó đều dành cho cô em gái út tên Tạ Nhu Nhi.
Nhưng mà...
Tạ Nhu Nhi sớm đã qua đời vì tai nạn giao thông, người ở hiện trường vụ tai nạn lúc đấy chính là Mộ Dương. Cảnh sát đã kết luận cho Tạ Nhu Nhi chạy qua tốc độ nên mới xảy ra việc thương tâm như vậy, nhưng Tạ gia vẫn không ai tin điều đó, Tạ Nhu Nhi trước đây hiền lành dịu dàng, bọn họ không nghĩ em ấy là lái xe như thế.
Cứ thế Tạ Đức và cả hai anh em họ cho rằng Mộ Dương đã giết chết Tạ Nhu Nhi, luôn một mực đổ lỗi Tạ Nhu Nhi là chết đầy oan ức. Tạ Đức vốn muốn giết Mộ Dương, nhưng thế lực ở sau lưng anh quá lớn, có muốn lấy mạng cũng khó.
Rồi sau đó bọn họ nghe tin Mộ Dương kết hôn, vợ bị mù cần người chăm sóc, Tạ Đức đã lên kế hoạch cho Tạ Như Phương đến đấy ám sát vợ anh, cho anh biết cảm giác mất người mình yêu thương là như thế nào.
Nhưng điều ông không ngờ được con gái ông lại làm trái lời mình, Tạ Như Phương không ra tay với Từ Ninh Hi, còn tuyên bố sẽ bảo vệ cô.
Ông đành để Tạ Phong đi làm nhiệm vụ đó, nhưng cũng không tin được con trai của mình cũng xin rút lui, Tạ Đức không biết Từ Ninh Hi đã làm gì mà khiến hai đứa con của mình làm trái lời mình.
"Em...luôn có cảm giác mình và em ấy có mối liên kết gì đó." Tạ Như Phương nhìn li rượu rồi bảo.
"Con bé đó cười lên...nhìn giống Nhu Nhi thật đấy." Tạ Phong tiếp lời.
"Anh hai..."
"Chúng ta nên nghĩ cách đi, nếu không khi gặp lại ba anh sợ..."
"Em muốn dừng lại, em không muốn giết người nữa, em muốn rời khỏi tổ chức." Tạ Như Phương cúi đầu nói.
"Như Phương...em biết rõ..."
"Em biết, chỉ cần vượt qua nó em sẽ rời khỏi vòng tay của ba, em không muốn cả đời như ông ấy chỉ biết chém giết rồi tắm trong biển máu."
"Nó ghê tởm, mùi tanh ấy, cái màu đỏ thẫm của máu ấy..."
"Em thật sự rất mệt." Tạ Như Phương ôm đầu mình.
Tạ Phong đứng lên đi đến ôm Tạ Như Phương, anh biết mình và em gái nên dừng chân thôi, nửa đời sống như vậy quá đủ rồi.
"Anh sẽ bảo vệ em."
"Anh hai..."
"Cho dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ em." Tạ Phong nói.
Như vậy là đủ rồi, em gái anh cũng biết mệt mà. Anh đã mất Tạ Nhu Nhi, anh không muốn mất thêm một cô em gái nữa.
Gia đình của anh, người thân của anh.
...
Mộ Dương đón cô về nhà vào sáng hôm sau, tay của cô đau nên anh đã bảo Tạ Như Phương đừng để cô làm bất cứ việc gì.
"Này." Tạ Như Phương nhìn Mộ Dương nói.
"Sao vậy?"
"Tôi sẽ đi, nếu còn sống tôi sẽ quay về." Tạ Như Phương đáp.
Mộ Dương nhìn cô, lai lịch của cô gái này anh vẫn chưa hề tìm ra một chút thông tin gì, người chống lưng cho cô cũng lớn thật đấy.
Nhưng mà có vẻ...
"Cô sẽ đi đâu?"
"Khó nói lắm, nếu tôi còn sống, anh có thể nhận tôi vào làm trong nhà anh không? Làm quản gia cũng được, làm người chăm sóc cho Ninh Hi cũng được."
"Cái đó cô nên nói cho vợ tôi biết chứ?" Mộ Dương cau mày.
"Tôi không biết mình có trở về không, nên tôi..."
"Cô..." Mộ Dương nhìn Tạ Như Phương, cô ta đang làm gì sau lưng mọi người vậy?
"Vậy nhé, hi vọng khi tôi còn mạng để trở về Mộ tổng đây vẫn nhận tôi vào làm."
Mộ Dương bật cười: "Nể tình vợ tôi thích cô như vậy, cô muốn sao cũng được."
"Mà này, đừng có chết."
"Cô chết rồi Ninh Hi sẽ buồn lắm."
"Tôi sẽ cố gắng, tôi cũng muốn ở bên em ấy. Chắc tôi điên thật rồi...không ngờ lại xem ấy như người thân của mình vậy."
"Vậy sao? Nếu cô là chị gái của Ninh Hi thì tốt quá rồi, tôi có thể gọi cô một tiếng chị đấy." Mộ Dương đi đến vỗ vai Tạ Như Phương.
"Vậy à..."
"Tôi mong chờ anh gọi tôi là chị lắm đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.