Chương 7: Ở Lại Chăm Sóc
Vô Nhất Vô Bửu
10/06/2023
Bạch Dung muốn vào bếp nấu cho Từ Ninh Hi ăn, cô lúc này cần bồi bổ và nghỉ ngơi thật tốt nên bà muốn đích thân làm gì đó cho con dâu của mình.
Bạch Dung cùng Tạ Như Phương nấu bữa tối, lúc nhìn thấy bà định bỏ tôm vào món ăn thì Tạ Như Phương vội ngăn bà lại.
"Con bé dị ứng với tôm." Tạ Như Phương nói.
"Thế sao cô vẫn mua?" Bạch Dung hỏi.
"Chẳng phải con trai bà thích ăn tôm nhất sao?" Tạ Như Phương đáp.
Bạch Dung khựng lại.
"Dù anh ta không về nhà nhưng Ninh Hi luôn nhờ tôi nấu mấy món anh ta thích, để khi anh ta về còn có cái mà ăn." Tạ Như Phương nói.
"Con bé..."
"Quá ngốc." Tạ Như Phương cắt ngang lời bà.
Bạch Dung thở dài, xém chút bà lại hại cô nữa rồi, những gì về cô sở thích, bạn bè hay gia thế bà đều không biết gì cả.
Cả hai loay hoay thì cũng nấu xong bữa tối, Bạch Dung gọi cô dậy dùng bữa. Từ Ninh Hi ngồi đấy ăn, tay cô cầm thìa vẫn còn có chút run, cũng không biết sao sau khi gặp tai nạn đấy tay cô rất run, cầm gì cũng không thể vững. Bạch Dung muốn đút cho cô ăn thì Tạ Như Phương ngăn lại, cô ra hiệu cho bà đừng làm vậy.
"Mẹ, đồ ăn ngon lắm." Từ Ninh Hi nói.
"Ừm."
"Con không nấu cho mẹ ăn được rồi, còn để mẹ vào bếp vì con..."
"Không có gì hết, nào, ăn thêm đi." Bạch Dung nói, bà ngồi xé từng miếng thịt nhỏ bỏ vào bát cho cô.
Từ Ninh Hi ăn rất ngon miệng, dường như việc bà đến đây thăm cô làm cô rất vui.
Ăn xong Tạ Như Phương dọn dẹp, cô nhờ bà đưa Từ Ninh Hi đi tắm, Bạch Dung bước vào cởi quần áo cho cô, lúc lấy khăn ấm tính lau người cho Từ Ninh Hi thì bà khựng lại.
Lưng của cô...
"Mẹ...đáng sợ lắm phải không? Từ nhỏ con đã bị đánh nên mới để lại mấy vết sẹo đó, bây giờ còn bị bỏng nên có chút đáng sợ, để mẹ thấy thế này..." Từ Ninh Hi cúi đầu nói nhỏ.
Bạch Dung không nói gì, bà im lặng giúp cô tắm rửa, mọi thứ hết sức nhẹ nhàng. Tắm xong Bạch Dung đưa cô ra ngoài, Tạ Như Phương nói phải bôi thuốc cho cô nên bà liền ra ngoài lấy thuốc vào bôi cho cô.
Nhìn tấm lưng của Từ Ninh Hi bà không khỏi đau lòng, Mộ Tinh ở nhà bà cưng như trứng hứng như hoa, giờ đây nhìn con dâu mình như thế này bà lại xót xa biết bao. Thân là con gái như nhau, sao cô lại khổ và chịu đựng nhiều thứ như vậy chứ.
"Mẹ sáng mai mẹ về sao?" Từ Ninh Hi hỏi.
"Mẹ sẽ ở đây với con." Bạch Dung đáp.
"Mộ Tinh sẽ không vui đâu mẹ."
"Con đừng quan tâm đến con bé, con lo cho bản thân mình đi." Bạch Dung kéo áo cô xuống rồi nói.
"Ba con sẽ về sớm thôi, ông ấy đã biết chuyện này rồi." Bạch Dung nói tiếp.
Từ Ninh Hi nắm chặt tay: "Ba về thật sao ạ? Ông ấy rất bận mà."
"Ông ấy sẽ về." Bạch Dung xoa đầu cô.
Lúc này Mộ Dương đã trở về nhà, anh nghe tin mẹ anh đến đây, không nói lời nào mà đi đến phòng ngủ tìm Từ Ninh Hi.
Mở cửa ra anh nhìn thấy mẹ mình ngồi đó, Tạ Như Phương cũng vội chạy vào.
"Có ai đến sao?" Từ Ninh Hi nghe tiếng động liền hỏi.
Mùi hương này...với mùi rượu...Mộ Dương sao?
"Mộ Dương." Bạch Dung lên tiếng.
Từ Ninh Hi đoán không sai, đúng là anh về nhà, có lẽ đã nghe tin mẹ anh đến đây. Mộ Dương biết bà đang cảm thấy mắc nợ cô, anh không muốn mẹ mình gánh món nợ ân tình quá lớn này nên mới đưa cô ra ở riêng và xa bà để bà không cảm thấy áy náy và tội lỗi. Cô cũng nghĩ bà sẽ trốn tránh mình mãi mãi, nhưng không ngờ bà lại đến đây lại còn muốn chăm sóc cô như thế này.
"Mẹ, trễ rồi, Mộ Tinh gọi đến bảo mong mẹ về nhà sớm." Mộ Dương lên tiếng nói.
Bạch Dung đứng dậy: "Mẹ muốn ở đây."
"Mẹ..." Mộ Dương bất lực, việc bà đến đây như đá đổ mọi kế hoạch của anh vậy.
"Con muốn đuổi mẹ sao?"
"Con...làm gì dám." Mộ Dương đáp.
"Người nồng nặc mùi rượu mau đi tắm thay quần áo đi." Bạch Dung nói.
"Vợ con cần nghỉ ngơi mau đi ra ngoài đi." Bà đuổi anh đi.
Mộ Dương thở dài chỉ đành quay đầu đi, còn Tạ Như Phương đứng đó nhìn bà. Xem ra Từ Ninh Hi có bà bảo vệ cũng tốt hơn trước rồi.
Từ Ninh Hi lên tiếng: "Mẹ...có ổn không? Mẹ ở đây liệu có ổn không?"
"Con không muốn mẹ ở đây sao?"
"Không có con chỉ là lo lắng vài chuyện nên..."
"Mẹ sẽ ở đây, mẹ quyết định rồi, ở lại chăm sóc cho con." Bạch Dung xoa đầu cô.
Muốn bà về cũng đâu có dễ.
Từ Ninh Hi nắm lấy áo bà: "Con vui lắm."
Cô vui nhưng có vẻ như ai đó không được vui cho lắm. Bạch Dung hiểu con trai mình, bà biết mình đến đây là làm khó cho anh, nhưng bà cũng muốn anh quan tâm đến cô một chút, dù sao cô cũng là vợ của anh mà.
Bạch Dung cùng Tạ Như Phương nấu bữa tối, lúc nhìn thấy bà định bỏ tôm vào món ăn thì Tạ Như Phương vội ngăn bà lại.
"Con bé dị ứng với tôm." Tạ Như Phương nói.
"Thế sao cô vẫn mua?" Bạch Dung hỏi.
"Chẳng phải con trai bà thích ăn tôm nhất sao?" Tạ Như Phương đáp.
Bạch Dung khựng lại.
"Dù anh ta không về nhà nhưng Ninh Hi luôn nhờ tôi nấu mấy món anh ta thích, để khi anh ta về còn có cái mà ăn." Tạ Như Phương nói.
"Con bé..."
"Quá ngốc." Tạ Như Phương cắt ngang lời bà.
Bạch Dung thở dài, xém chút bà lại hại cô nữa rồi, những gì về cô sở thích, bạn bè hay gia thế bà đều không biết gì cả.
Cả hai loay hoay thì cũng nấu xong bữa tối, Bạch Dung gọi cô dậy dùng bữa. Từ Ninh Hi ngồi đấy ăn, tay cô cầm thìa vẫn còn có chút run, cũng không biết sao sau khi gặp tai nạn đấy tay cô rất run, cầm gì cũng không thể vững. Bạch Dung muốn đút cho cô ăn thì Tạ Như Phương ngăn lại, cô ra hiệu cho bà đừng làm vậy.
"Mẹ, đồ ăn ngon lắm." Từ Ninh Hi nói.
"Ừm."
"Con không nấu cho mẹ ăn được rồi, còn để mẹ vào bếp vì con..."
"Không có gì hết, nào, ăn thêm đi." Bạch Dung nói, bà ngồi xé từng miếng thịt nhỏ bỏ vào bát cho cô.
Từ Ninh Hi ăn rất ngon miệng, dường như việc bà đến đây thăm cô làm cô rất vui.
Ăn xong Tạ Như Phương dọn dẹp, cô nhờ bà đưa Từ Ninh Hi đi tắm, Bạch Dung bước vào cởi quần áo cho cô, lúc lấy khăn ấm tính lau người cho Từ Ninh Hi thì bà khựng lại.
Lưng của cô...
"Mẹ...đáng sợ lắm phải không? Từ nhỏ con đã bị đánh nên mới để lại mấy vết sẹo đó, bây giờ còn bị bỏng nên có chút đáng sợ, để mẹ thấy thế này..." Từ Ninh Hi cúi đầu nói nhỏ.
Bạch Dung không nói gì, bà im lặng giúp cô tắm rửa, mọi thứ hết sức nhẹ nhàng. Tắm xong Bạch Dung đưa cô ra ngoài, Tạ Như Phương nói phải bôi thuốc cho cô nên bà liền ra ngoài lấy thuốc vào bôi cho cô.
Nhìn tấm lưng của Từ Ninh Hi bà không khỏi đau lòng, Mộ Tinh ở nhà bà cưng như trứng hứng như hoa, giờ đây nhìn con dâu mình như thế này bà lại xót xa biết bao. Thân là con gái như nhau, sao cô lại khổ và chịu đựng nhiều thứ như vậy chứ.
"Mẹ sáng mai mẹ về sao?" Từ Ninh Hi hỏi.
"Mẹ sẽ ở đây với con." Bạch Dung đáp.
"Mộ Tinh sẽ không vui đâu mẹ."
"Con đừng quan tâm đến con bé, con lo cho bản thân mình đi." Bạch Dung kéo áo cô xuống rồi nói.
"Ba con sẽ về sớm thôi, ông ấy đã biết chuyện này rồi." Bạch Dung nói tiếp.
Từ Ninh Hi nắm chặt tay: "Ba về thật sao ạ? Ông ấy rất bận mà."
"Ông ấy sẽ về." Bạch Dung xoa đầu cô.
Lúc này Mộ Dương đã trở về nhà, anh nghe tin mẹ anh đến đây, không nói lời nào mà đi đến phòng ngủ tìm Từ Ninh Hi.
Mở cửa ra anh nhìn thấy mẹ mình ngồi đó, Tạ Như Phương cũng vội chạy vào.
"Có ai đến sao?" Từ Ninh Hi nghe tiếng động liền hỏi.
Mùi hương này...với mùi rượu...Mộ Dương sao?
"Mộ Dương." Bạch Dung lên tiếng.
Từ Ninh Hi đoán không sai, đúng là anh về nhà, có lẽ đã nghe tin mẹ anh đến đây. Mộ Dương biết bà đang cảm thấy mắc nợ cô, anh không muốn mẹ mình gánh món nợ ân tình quá lớn này nên mới đưa cô ra ở riêng và xa bà để bà không cảm thấy áy náy và tội lỗi. Cô cũng nghĩ bà sẽ trốn tránh mình mãi mãi, nhưng không ngờ bà lại đến đây lại còn muốn chăm sóc cô như thế này.
"Mẹ, trễ rồi, Mộ Tinh gọi đến bảo mong mẹ về nhà sớm." Mộ Dương lên tiếng nói.
Bạch Dung đứng dậy: "Mẹ muốn ở đây."
"Mẹ..." Mộ Dương bất lực, việc bà đến đây như đá đổ mọi kế hoạch của anh vậy.
"Con muốn đuổi mẹ sao?"
"Con...làm gì dám." Mộ Dương đáp.
"Người nồng nặc mùi rượu mau đi tắm thay quần áo đi." Bạch Dung nói.
"Vợ con cần nghỉ ngơi mau đi ra ngoài đi." Bà đuổi anh đi.
Mộ Dương thở dài chỉ đành quay đầu đi, còn Tạ Như Phương đứng đó nhìn bà. Xem ra Từ Ninh Hi có bà bảo vệ cũng tốt hơn trước rồi.
Từ Ninh Hi lên tiếng: "Mẹ...có ổn không? Mẹ ở đây liệu có ổn không?"
"Con không muốn mẹ ở đây sao?"
"Không có con chỉ là lo lắng vài chuyện nên..."
"Mẹ sẽ ở đây, mẹ quyết định rồi, ở lại chăm sóc cho con." Bạch Dung xoa đầu cô.
Muốn bà về cũng đâu có dễ.
Từ Ninh Hi nắm lấy áo bà: "Con vui lắm."
Cô vui nhưng có vẻ như ai đó không được vui cho lắm. Bạch Dung hiểu con trai mình, bà biết mình đến đây là làm khó cho anh, nhưng bà cũng muốn anh quan tâm đến cô một chút, dù sao cô cũng là vợ của anh mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.