Chương 60: Thượng Lộ Bình An
Vô Nhất Vô Bửu
20/07/2023
Từ Ninh Hi trở về nhà thì cũng đã trễ. Cô về đến thì đã vào phòng nghỉ, Mộ Dương và Tạ Phong thấy cô mệt cũng không ai dám phiền đến cô, đợi sáng mai rồi hãy nói chuyện vậy.
Từ Ninh Hi ngã mình xuống giường, cô thở dài, vùi đầu vào gối rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Mộ Dương chỉ biết hôm nay cô ra ngoài, sau khi đưa Mộc Lam đi khám thai xong cô đi đâu anh cũng không rõ nữa.
"Ưm." Cô mở mắt ra thấy Mộ Dương đang ngồi cạnh mình.
"Anh chưa ngủ sao?" Cô hỏi anh.
Mộ Dương bỏ quyển sách trên tay xuống: "Anh đang đọc sách."
"Trễ rồi, ngủ sớm đi anh." Cô kéo áo anh nói.
Mộ Dương tắt đèn đi, anh nằm xuống ôm cô vào lòng.
"Không có anh ôm ngủ không ngon sao?"
Cô gật đầu.
"Hôm nay em mệt à?"
"Ừm, ngày mai mình nói chuyện nha anh." Từ Ninh Hi khẽ nói, cô lại vào giấc nữa rồi.
Mộ Dương thở dài, anh đưa tay xoa xoa đầu cô, cô gái nhỏ của anh hôm nay có việc gì không vui sao?
Anh nhìn cái hộp cô mang về lúc nãy, anh cũng đã xem qua bên trong có gì, đó là ảnh của cô và gia đình mình trước đây. Tuy lúc đó cô mới sinh ra, nhưng họ chụp rất nhiều ảnh, dường như sớm đã đoán được sẽ có biến cố ập đến mẹ con họ vậy.
Mộ Dương hôn lên tóc cô, cô chịu đủ thiệt thòi rồi, anh không muốn cô nghĩ đến chuyện không vui đó nữa.
"Bà xã, ngủ ngon."
...
Sáng hôm sau.
Từ Ninh Hi rời khỏi nhà của Mộc Lam, cô xuống đưa đồ ăn và ít đồ cho cô ấy, vừa ra cửa thì thấy Tạ Như Phương xuất hiện.
"Chị." Từ Ninh Hi khựng lại.
"Phú Đồng...ông ta chết rồi." Tạ Như Phương nói.
Mộc Lam ở sau nghe cùng, Phú Đồng? Là ai vậy nhỉ?
"Vậy à?" Cô bình tĩnh đáp.
Phản ứng của cô khiến cho Tạ Như Phương bất ngờ.
"Em..."
"Hôm qua em đã đi gặp ông ta."
Tạ Như Phương nghe xong thì cũng hiểu ra, Phú Đồng muốn gặp con bé lần cuối, ông ấy cũng hết lí do để sống nữa rồi. Bao năm qua nỗi đau đó, sự dằn vặt ấy cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Từ Ninh Hi nhìn Tạ Như Phương, cả hai rời khỏi nhà Mộc Lam. Mộc Lam ngồi đó nhìn cô rời đi, bóng lưng của cô làm cho Mộc Lam thấy cô đơn, tủi thân làm sao.
Cô cứ nghĩ bản thân mình đã bất hạnh đủ điều rồi, nhưng có vẻ như Từ Ninh Hi còn chịu nhiều tổn thương hơn cả cô.
...
Từ Ninh Hi cùng Tạ Như Phương và Tạ Phong đến viếng Phú Đồng. Cô bước vào thắp nén nhan cho ông, dù sao người cũng mất rồi, nên tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng vậy.
"Có lẽ ông ấy đã ở bên cạnh mẹ rồi." Tạ Như Phương nhìn di ảnh của Phú Đồng nói.
Cô biết Phú Đồng yêu mẹ cô, người con gái tên Tạ Liên ấy đã khiến cho ông yêu sâu đậm một đời. Yêu nhiều lúc không chiếm hữu, chỉ muốn một đời bên cạnh giúp đỡ nhau mà thôi.
Năm xưa ông ấy không giết chết Từ Ninh Hi và Tạ Nhu Nhi đều vì nghĩ cho Tạ Liên, cô biết, cô biết Phú Đồng yêu mẹ mình rất nhiều, yêu đến mức có thể làm mọi thứ vì bà ấy.
Còn Tạ Đức ba cô...suốt bao năm qua ông ấy chỉ có Từ Ninh Hạ đặt trong lòng. Nếu như năm đó ông ấy không kết hôn với mẹ cô, chấp nhận bỏ trốn cùng bà Từ có lẽ giờ đây cũng không xảy ra bi kịch như thế này rồi.
Từ Ninh Hi chấp hai tay lại, cô cúi người thấp lạy trước ảnh Phú Đồng.
"Chú...thượng lộ bình an."
Hãy đến nơi mà chú muốn, cuộc sống đau khổ đã kết thúc rồi.
Từ Ninh Hi nghe rằng Phú Đồng đã phóng hỏa tự thiêu cháy căn biệt thự đó và bản thân mình ngay sau khi cô rời đi. Cô cũng có linh cảm ông ấy sẽ làm gì đó khi bản nhạc khi đó vang lên rồi.
Từ Ninh Hi mỉm cười, nụ cười cuối cùng dành cho Phú Đồng, để ông không cảm thấy tội lỗi với cô, với mẹ cô nữa.
"Tạm biệt."
...
Mộ Dương đưa Từ Ninh Hi về nhà, tất cả đã rời khỏi tang lễ của Phú Đồng.
Anh ôm cô vào lòng vỗ về, Từ Ninh Hi cũng nghiêng đầu dựa vào anh.
"Anh nghĩ xem...chú ấy đã gặp được người mình mong muốn chưa?" Từ Ninh Hi hỏi.
"Có lẽ là gặp được rồi." Mộ Dương đáp.
"Cầu mong là vậy..." Cô nhắm mắt lại, mệt mỏi từ từ mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh.
Mộ Dương vỗ nhẹ vào lưng cô, anh vẫn ngồi im để cô dựa vào, Từ Ninh Hi đã mệt mỏi rất nhiều.
"Bà xã, em vất vả rồi." Anh nói nhỏ.
Vừa gặp cô xong ông ấy đã tự kết thúc cuộc đời, xem ra Phú Đồng đã yên tâm rồi, Từ Ninh Hi đã có một cuộc sống hạnh phúc mà cô hằng ao ước, có Mộ Dương bên cạnh, có gia đình và nhà để về.
Phú Đồng...yên tâm và đi đi, ông cũng vất vả nhiều rồi.
Có lẽ như cô nói, ông ấy đã gặp được Tạ Liên, nói được tình cảm và tiếng lòng của mình cho bà ấy nghe.
Mong kiếp sau họ có thể gặp lại nhau, hiểu nhau, đến với nhau.
Mộ Dương hi vọng vậy.
Từ Ninh Hi ngã mình xuống giường, cô thở dài, vùi đầu vào gối rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Mộ Dương chỉ biết hôm nay cô ra ngoài, sau khi đưa Mộc Lam đi khám thai xong cô đi đâu anh cũng không rõ nữa.
"Ưm." Cô mở mắt ra thấy Mộ Dương đang ngồi cạnh mình.
"Anh chưa ngủ sao?" Cô hỏi anh.
Mộ Dương bỏ quyển sách trên tay xuống: "Anh đang đọc sách."
"Trễ rồi, ngủ sớm đi anh." Cô kéo áo anh nói.
Mộ Dương tắt đèn đi, anh nằm xuống ôm cô vào lòng.
"Không có anh ôm ngủ không ngon sao?"
Cô gật đầu.
"Hôm nay em mệt à?"
"Ừm, ngày mai mình nói chuyện nha anh." Từ Ninh Hi khẽ nói, cô lại vào giấc nữa rồi.
Mộ Dương thở dài, anh đưa tay xoa xoa đầu cô, cô gái nhỏ của anh hôm nay có việc gì không vui sao?
Anh nhìn cái hộp cô mang về lúc nãy, anh cũng đã xem qua bên trong có gì, đó là ảnh của cô và gia đình mình trước đây. Tuy lúc đó cô mới sinh ra, nhưng họ chụp rất nhiều ảnh, dường như sớm đã đoán được sẽ có biến cố ập đến mẹ con họ vậy.
Mộ Dương hôn lên tóc cô, cô chịu đủ thiệt thòi rồi, anh không muốn cô nghĩ đến chuyện không vui đó nữa.
"Bà xã, ngủ ngon."
...
Sáng hôm sau.
Từ Ninh Hi rời khỏi nhà của Mộc Lam, cô xuống đưa đồ ăn và ít đồ cho cô ấy, vừa ra cửa thì thấy Tạ Như Phương xuất hiện.
"Chị." Từ Ninh Hi khựng lại.
"Phú Đồng...ông ta chết rồi." Tạ Như Phương nói.
Mộc Lam ở sau nghe cùng, Phú Đồng? Là ai vậy nhỉ?
"Vậy à?" Cô bình tĩnh đáp.
Phản ứng của cô khiến cho Tạ Như Phương bất ngờ.
"Em..."
"Hôm qua em đã đi gặp ông ta."
Tạ Như Phương nghe xong thì cũng hiểu ra, Phú Đồng muốn gặp con bé lần cuối, ông ấy cũng hết lí do để sống nữa rồi. Bao năm qua nỗi đau đó, sự dằn vặt ấy cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Từ Ninh Hi nhìn Tạ Như Phương, cả hai rời khỏi nhà Mộc Lam. Mộc Lam ngồi đó nhìn cô rời đi, bóng lưng của cô làm cho Mộc Lam thấy cô đơn, tủi thân làm sao.
Cô cứ nghĩ bản thân mình đã bất hạnh đủ điều rồi, nhưng có vẻ như Từ Ninh Hi còn chịu nhiều tổn thương hơn cả cô.
...
Từ Ninh Hi cùng Tạ Như Phương và Tạ Phong đến viếng Phú Đồng. Cô bước vào thắp nén nhan cho ông, dù sao người cũng mất rồi, nên tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng vậy.
"Có lẽ ông ấy đã ở bên cạnh mẹ rồi." Tạ Như Phương nhìn di ảnh của Phú Đồng nói.
Cô biết Phú Đồng yêu mẹ cô, người con gái tên Tạ Liên ấy đã khiến cho ông yêu sâu đậm một đời. Yêu nhiều lúc không chiếm hữu, chỉ muốn một đời bên cạnh giúp đỡ nhau mà thôi.
Năm xưa ông ấy không giết chết Từ Ninh Hi và Tạ Nhu Nhi đều vì nghĩ cho Tạ Liên, cô biết, cô biết Phú Đồng yêu mẹ mình rất nhiều, yêu đến mức có thể làm mọi thứ vì bà ấy.
Còn Tạ Đức ba cô...suốt bao năm qua ông ấy chỉ có Từ Ninh Hạ đặt trong lòng. Nếu như năm đó ông ấy không kết hôn với mẹ cô, chấp nhận bỏ trốn cùng bà Từ có lẽ giờ đây cũng không xảy ra bi kịch như thế này rồi.
Từ Ninh Hi chấp hai tay lại, cô cúi người thấp lạy trước ảnh Phú Đồng.
"Chú...thượng lộ bình an."
Hãy đến nơi mà chú muốn, cuộc sống đau khổ đã kết thúc rồi.
Từ Ninh Hi nghe rằng Phú Đồng đã phóng hỏa tự thiêu cháy căn biệt thự đó và bản thân mình ngay sau khi cô rời đi. Cô cũng có linh cảm ông ấy sẽ làm gì đó khi bản nhạc khi đó vang lên rồi.
Từ Ninh Hi mỉm cười, nụ cười cuối cùng dành cho Phú Đồng, để ông không cảm thấy tội lỗi với cô, với mẹ cô nữa.
"Tạm biệt."
...
Mộ Dương đưa Từ Ninh Hi về nhà, tất cả đã rời khỏi tang lễ của Phú Đồng.
Anh ôm cô vào lòng vỗ về, Từ Ninh Hi cũng nghiêng đầu dựa vào anh.
"Anh nghĩ xem...chú ấy đã gặp được người mình mong muốn chưa?" Từ Ninh Hi hỏi.
"Có lẽ là gặp được rồi." Mộ Dương đáp.
"Cầu mong là vậy..." Cô nhắm mắt lại, mệt mỏi từ từ mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh.
Mộ Dương vỗ nhẹ vào lưng cô, anh vẫn ngồi im để cô dựa vào, Từ Ninh Hi đã mệt mỏi rất nhiều.
"Bà xã, em vất vả rồi." Anh nói nhỏ.
Vừa gặp cô xong ông ấy đã tự kết thúc cuộc đời, xem ra Phú Đồng đã yên tâm rồi, Từ Ninh Hi đã có một cuộc sống hạnh phúc mà cô hằng ao ước, có Mộ Dương bên cạnh, có gia đình và nhà để về.
Phú Đồng...yên tâm và đi đi, ông cũng vất vả nhiều rồi.
Có lẽ như cô nói, ông ấy đã gặp được Tạ Liên, nói được tình cảm và tiếng lòng của mình cho bà ấy nghe.
Mong kiếp sau họ có thể gặp lại nhau, hiểu nhau, đến với nhau.
Mộ Dương hi vọng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.